Chương 189

     Ánh dương quang ngoài cửa sổ theo cửa mở chiếu vào trên sàn nhà trong phòng, nhưng mà ngoại trừ ánh dương quang bên ngoài, Thâm - Lâm hai người không nhìn thấy Hà Thanh Thanh nên đứng ở nơi đó.

    Ngô. . . Dù tới mở cửa không phải Hà Thanh Thanh, chí ít nên là mẹ của nàng hoặc đệ đệ chứ?

    Nhíu mày, Thâm Bạch trực tiếp hoàn toàn đẩy cửa ra, lần này, hắn cũng rốt cục thấy rõ tình huống bên trong cánh cửa ——

    Hà Thanh Thanh không ở, mụ mụ của nàng và đệ đệ cũng không ở, đứng sau cửa lại chính là một vóc dáng nhỏ , một cao to, còn có một không nhỏ cũng không lớn. . .

     Ma vật.

     Tuy rằng bọn họ ngoại hình rất tiếp cận loài người, nhưng mà khó có thể hoàn toàn ẩn núp ma vật đặc thù khiến cho Thâm Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của bọn họ.

     "Hà Thanh Thanh ở nơi nào?" Thiêu cao một bên lông mi, Thâm Bạch trên cao nhìn xuống hỏi.

      Tựa hồ hoàn toàn thật không ngờ đến xuất hiện ở cửa là hắn, ba đầu ma vật không hẹn cùng mở to hai mắt nhìn, sau đó tập hợp run rẩy thành cái sàng.( chỗ này không rõ lắm )

      Thâm Bạch đem khí trên người thả ra một bộ phận, bọn họ cảm nhận được cổ tức giận tồn tại, mặc dù chỉ là một phần nhỏ mà thôi, cũng đủ bọn họ biết lúc này đứng ở trước mặt bọn họ không phải nhân loại bình thường.

       Lâm Uyên nhẹ nhàng kéo kéo áo Thâm Bạch, ý bảo hắn lui về phía sau một ít, bất quá dù như vậy, ba đầu ma vật trong phòng khẩn trương cũng không có yếu bớt chút nào, thẳng đến phía sau bọn họ truyền đến giọng oang oang của Hà Thanh Thanh ——

       "Ai yêu! Là A Uyên và Thâm Bạch a! Hai người các ngươi thật là đúng giờ ~ "

        Mặt nàng từ phía sau cửa lộ ra, mang trên mặt nụ cười thật to, nàng nghiêng người sang đưa bọn họ tiến vào, Lâm Uyên mang tới lễ vật đưa cho nàng, Hà Thanh Thanh lập tức nhận qua, mở rộng túi nhìn thoáng vào bên trong: "Oa ~ đều là hoa quả quá đắt ta bình thường luyến tiếc mua ! Hai ngươi thật đúng là hiểu ta!"

      Lâm Uyên: . . .

      Thâm Bạch: . . .

       Hà Thanh Thanh lập tức đối ba đầu ma vật bên cạnh nói: "Ngày hôm nay chúng ta có lộc ăn, cho các ngươi nếm thử hoa quả sang quý của loài người."

      Khẩu khí quen thuộc như vậy, hiển nhiên, nàng và ba đầu ma vật quan hệ rất là thân cận.

      Vài người quay trở về phòng khách.

        Như trước Lâm Uyên bọn họ đi tới vài lần, trong phòng khách không lớn tràn đầy hương khí thức ăn, sùng sục sùng sục, vừa nghe cũng rất mỹ vị từ phòng bếp truyền đến, cách mành bọn họ có thể thấy thân ảnh Hà mẫu đang ở tại trù phòng bận rộn, thỉnh thoảng thân ảnh Hà tiểu đệ cũng từ trong phòng bếp hiện lên, hiển nhiên, bọn họ đang chuẩn bị bữa cơm.

        Mà Hà Thanh Thanh lại mang theo những khách nhân ngồi trong phòng khách, mở ti vi lên, bất quá trên cơ bản không ai nhìn, đoàn người đang vây quanh bàn cơm trải khăn trải bàn hoa dại nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, còn có uống trà.

        Lâm Uyên và Thâm Bạch vừa ngồi xuống, Hà Thanh Thanh liền để ly trà xuống trước mặt hai người, sau đó "Cô lỗ lỗ" rót hai ly trà nóng cho bọn họ.

       Mùa đông hàn lãnh khí trời , không còn chuyện nào so với chuyện này càng thích ý hơn.

       "Nột ~ ăn quýt nhé, không phải thông thường quýt nga ~ là nhà Bố Lỗ trồng nga ~" Hà Thanh Thanh nói, còn ở trước mặt Lâm Uyên thả quýt, đỏ bừng một chút, vừa nhìn liền biết không phải là thông thường hoa quả.

        Là ma vật hoa quả —— bởi vì phụ cận nhà Thâm Bạch có chợ, Lâm Uyên cũng mua qua vài lần loại hoa quả này, cho nên hắn nhận ra được.

         Không cần Lâm Uyên động thủ, Thâm Bạch trực tiếp đem cái đĩa nhỏ kéo đến bên mình, xốc lên một trái quýt mà bắt đầu lột —— quýt cũng đủ lớn, hắn lột một, cũng đủ hai người bọn họ ăn.

        Cái gì cũng không có hỏi, hắn đang đợi nàng chủ động giới thiệu hai bên.

      Quả nhiên ——

       Ngay khi Thâm Bạch bắt đầu lột quýt không bao lâu, Hà Thanh Thanh đem hoa quả đã rửa xong Lâm Uyên mang tới phóng tới bên ba đầu ma vật không bao lâu, nàng bắt đầu chủ động giới thiệu:

       "Vị vẻ mặt lãnh khốc dễ nhìn là Lâm Uyên, hắn vốn là trị an quan nga ~ vị trị an quan, kỳ thực chỉ là cảnh sát thế giới loài người, a ~ ta biết rồi ~ là quân dự bị cảnh sát, bất quá ở rất nhiều hẻo lánh địa phương, trị an quan trên cơ bản sẽ xem như cảnh sát."

        Hà Thanh Thanh trước giới thiệu Lâm Uyên.

        Sau đó mới bắt đầu giới thiệu Thâm Bạch: "Đây là Thâm Bạch, học sinh, học sinh xuất sắc, ách. . . Phú nhị đại?"

       "Là phú N đại." Thâm Bạch sửa đúng nàng nói.

       "Ân ~ hắn là phú N đại, trong lão có tiền cái loại này." Hà Thanh Thanh lập tức cải chính nói.

        Đối diện ba đầu ma vật liền tập thể gật đầu, ba đạo ánh mắt ở trên mặt hai người dao động qua lại, hiển nhiên, ở trên mặt Lâm Uyên hạ xuống thời gian tương đối dài.

         "Ba vị này là bằng hữu mới ta gần nhất nhận thức, bên trái nhất là Bố Lỗ, quýt các ngươi ăn chính là của hắn. Trung gian là Nhã Lâm, hắn là một vị bánh mì sư." Hà Thanh Thanh ngay sau đó giới thiệu: "Bên trái nhất còn lại là Lan, các ngươi nhất định đoán không ra hắn làm cái gì đâu, hắn là thợ may!"

          Lâm uyên: ...; Thâm Bạch: Ngươi căn bản không cho chúng ta thời gian đoán, cùng với ——

         Quả thực không nhìn ra a. . .

         Bố Lỗ trồng quýt là ma vật thấp bé nhất, không cao không lùn là Nhã Lâm, mà Lan còn lại là đầu cao lớn thô kệch nhất trong ba đầu ma vật, thoạt nhìn cùng kéo kim chỉ hoàn toàn không có quan hệ.

         "Mà ngươi còn lại là phổ thông OL." Một bên lột một tầng bạch màng cuối cùng bên ngoài quýt, Thâm Bạch vừa hướng đối diện bốn người nói: "Các ngươi chức nghiệp một chút quan hệ cũng không có a, rốt cuộc là thế nào nhận thức a ~ "

         "Cái này. . . Chúng ta kết bạn trên trò chơi online." Hà Thanh Thanh nói.

         "Ai? !" Đáp án này mặc dù có điểm làm cho ngoài ý muốn, bất quá suy nghĩ kỹ một chút, cũng trong tình lý ni ~

        "Ngươi biết xx liên minh sao? Là trò chơi xưa nhất trường thọ nhất hiện nay, đoạn thời gian trước ta bắt đầu chơi, sau đó trong trò chơi biết vài tên bạn tốt, mọi người mỗi ngày buổi tối tổ đội, dần dà, trong hiện thực trở thành bạn rất tốt a ~ "

        "Ta đương nhiên biết trò chơi này a ~" Không chỉ biết, Thâm Bạch bài danh còn phi thường kháo tiền ni ~ tất cả nhân vật đều chơi đùa, hơn nữa tất cả đều ngoạn đến cực mạnh, trước khi Thâm Bạch hăng hái tới còn trực tiếp qua quá trình chính mình chơi game ni ~

        Một câu chưa nói, cũng không mặt mày rạng rỡ, cũng chỉ thu màn hình còn có thao tác bàn phím mà thôi, từ đó về sau, trên giang hồ liền để lại truyền thuyết về hắn đầy đất. . .

       Bất quá, đó là chuyện trước khi nhận thức Lâm Uyên, lúc nhận thức Lâm Uyên, hắn mỗi ngày sinh hoạt đều tràn đầy, trên cơ bản rất khó có thời gian đại đoạn ngoạn trò chơi.

        "Bất quá, trò chơi giống nhau đều là năm người tổ đội, các ngươi hiện tại chỉ có bốn người, người thứ năm. . ." Thâm Bạch lại lấy một trái quýt khác ăn.

        Đừng nói, quýt Bố Lỗ thật đúng là ăn ngon, hơn bên ngoài bán nhiều a ~

        Thâm Bạch nhìn Hà Thanh Thanh, quai hàm bị quýt nhét phồng to.

        "A, phải nga, chúng ta có năm người, Bố Lỗ bọn họ vừa cho rằng tới chính là hắn mới đi qua mở cửa." Hà Thanh Thanh nói, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, rồi xem một tin nhắn ngắn: "A, hắn nói đã tới cửa rồi, ta đi mở cửa."

        Nói xong, nàng đứng lên, kèm theo thanh âm mở cửa đóng cửa, bên ngoài thổi tới một trận lương khí làm cho tinh thần chấn động , cùng với một hơi hoa mai.

       Nói không được là vị đạo hoa gì, nhưng mà phi thường thơm.

       Bọn họ không có nghe được thanh âm người mới tới, cả tiếng bước chân cũng không có, nhưng mà cổ hương khí lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của bọn họ đối vị khách mới tới.

       Lâm Uyên và Thâm Bạch đồng thời ngẩng đầu lên ——

       Vị trí của bọn họ tốt, vừa lúc quay hướng cửa, chỉ cần đối phương từ ngăn cách đi tới, có thể ra trước mắt bọn họ bây giờ.

       "Mọi người khỏe, xin lỗi, ta đã tới chậm." Kèm theo một đạo ôn nhuận giọng nam, một nam nhân người đầy hoa tuyết hiện ra trước mắt mọi người.

       Lâm Uyên và Thâm Bạch đều ngẩn người.

      Đối phương thật sự là một nam nhân rất đẹp mắt, như chất âm ôn tồn của hắn, cả người của hắn đều ôn nhuận, như mộc xuân phong vậy, cho dù trên tóc, trên vai, thậm chí lông mi đều dính hoa tuyết màu trắng, thế nhưng nụ cười lại khiến người ta cảm thấy ấm áp cực kỳ.

      Hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống ma vật.

      Thoạt nhìn tựa như nhân loại bình thường.

       Lâm Uyên và Thâm Bạch liếc nhau, ngược lại đối vị khách nhân này thân phận có chút khó xác định.

      Đối phương cũng dẫn theo lễ vật tới:

      "Đây là rượu, đặc sản rượu bên kia chúng ta, tra xét dự báo thời tiết, thấy bảo hôm nay sẽ có tuyết, nên ta cố ý dẫn theo chai rượu này tới."

       Nói, hắn còn nâng bình từ trong túi đem ra, lộ ra một chữ "Tuyết" trên thân chai.

     "Xin chào, ta là Hoài Đặc, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."

      Không tỳ vết chút nào, thoạt nhìn đặc biệt giống nhân loại.

      Bất quá ——

       Lâm Uyên và Thâm Bạch lại nhìn nhau liếc mắt.

       Một lát còn là do Thâm Bạch mở miệng nói tiếp: "Nguyên lai hôm nay là lần đầu tiên các ngươi gặp mặt a."

       "Ân, đúng vậy ~ dù sao chúng ta là bạn trên mạng nga ~ mặc dù mọi người ở online không có gì giấu nhau, bất quá gặp mặt còn sẽ lo lắng, huống chi chỉ một mình ta là nữ, ta cùng bọn họ nói xong rồi, nhất định phải có hai bằng hữu thế giới hiện thực cùng đi mới gặp mặt." Hà Thanh Thanh rất trực bạch nói.

        Lâm Uyên: ...; Thâm Bạch: . . .

       Nguyên lai bọn họ là bảo tiêu tới.

      Bất quá ——

      "Cách làm đúng." Lâm Uyên khẳng định gật đầu.

       Bọn họ nói đùa một hồi, tuy rằng bọn họ năm người trong trò chơi là hảo hữu, tuy rằng tựa hồ là cố kỵ đến khả năng không chơi game - Thâm Bạch và Lâm Uyên, mấy người trọng tâm câu chuyện không có tất cả đều quay chung quanh trò chơi , tương phản, trên cơ bản quay chung quanh hiện thực.

        Vì vậy Lâm Uyên đã biết nguyên lai Hà Thanh Thanh quen biết với Hoài Đặc trước, bọn họ quen biết trên diễn đàn vấn đáp online.

       "Ta đem tình huống mẹ ta và đệ đệ thay đổi một loại phương thức, rất nhiều trả lời ta thấy quái lạ, chỉ có Hoài Đặc lúc đó chăm chú từ góc độ ám vật chất giúp ta phân tích, sau lại chúng ta trao đổi không ít phương diện nội dung này, cuối cùng cũng là Hoài Đặc kéo ta chơi game." Hà Thanh Thanh nói, chỉ chỉ ba người khác: "Bọn họ vốn chính là bình thường cùng nhau chơi game."

        "Đây coi như là mang muội đi?" Thâm Bạch nhíu lông mày.

        "Mang cái đầu ngươi." Hà Thanh Thanh cũng nhíu lông mày: "Là lão nương ta carry toàn trường mang bốn người bọn họ có được hay không?"

        Nàng nói xong, Bố Lỗ bọn họ lại còn gật đầu.

        Thâm Bạch: . . .

       Tuy rằng nghe không hiểu, bất quá hình như cũng hiểu - Lâm Uyên: . . .

        "Ăn cơm thôi." Thanh âm Hà mẫu cắt đứt bọn họ nói chuyện, một đạo lại một đạo thức ăn nóng hôi hổi bưng lên, hương khí cắt đứt đối thoại giữa những người trẻ tuổi , đem rượu Hoài Đặc mang tới rót đầy mỗi người ly rượu, bọn họ bắt đầu ăn cơm.

        Những người trẻ tuổi tụ tự nhiên sẽ không hẳn chỉ ăn , cơm nước xong, Hà Thanh Thanh lấy ra một bộ bài, bọn họ tiếp tục lái thủy đánh bài.

        "Ta quá nóng, đi bên ngoài hít thở không khí, A Uyên cùng các ngươi ngoạn." Sau khi trao đổi một ánh mắt với Lâm Uyên, Thâm Bạch từ trên ghế đứng lên, nói với Hà Thanh Thanh.

        "Tốt, nhớ kỹ mặc áo khoác, bên ngoài tuyết rơi." Đã bắt đầu chia bài nàng cũng không ngẩng đầu lên nói.

        "An tâm." Thâm Bạch khoát khoát tay, cầm lấy áo khoác ra cửa.

       Phía ngoài tuyết còn đang rơi, chỉ có vòng bảo hộ hành lang tích một tầng tuyết thật dày.

       Đóng kỹ cửa một khắc kia, Thâm Bạch chuyển hướng bên trái, ánh mắt tinh chuẩn không có lầm đối mặt nam nhân cả người đầy lớp tuyết thật dày bên cạnh.

       Xác thực nói, là nam tính ma vật.

       Hắn vóc dáng rất cao, xác thực nói là thon dài.

       Quần áo mặc trên người rất có đặc sắc ma vật, tướng mạo thoạt nhìn tuy rằng rất tiếp cận nhân loại, nhưng mà cũng chỉ là tiếp cận, Thâm Bạch ngay từ đầu còn tưởng rằng trên đầu hắn, lông mi là bởi vì tuyết đọng duyên cớ mới là bạch sắc, nhưng mà nhìn kỹ , mới phát hiện đó là màu sắc vốn có, mà khi hắn mở mắt thời gian, lộ ra một đôi mắt đỏ bừng.

        Con ngươi màu đỏ, nơi chắc là bộ phận tròng trắng cũng màu đen, đó là một đôi mắt đáng sợ.

       Cặp mắt châu đỏ như lửa, nhưng mà bởi nam tử khí chất quá mức lạnh như băng, lửa này cũng được đông lạnh đi.

       Hắn mở mắt, trong mắt nhưng không có Thâm Bạch.

       Thẳng đến Thâm Bạch hô lên tên của hắn ——

       "Cáp lâu ~ Hoài Đặc."

       Dựa ở trên lan can, Thâm Bạch và nam tử mặt đối mặt, chào hỏi đồng thời, hắn còn nhíu mày.

       Tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Thâm Bạch sẽ thấy mình, Hoài Đặc lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.

        Bất quá kinh ngạc rất nhanh mất đi, hắn nhìn về phía Thâm Bạch, trong mắt có một tia cẩn thận và đề phòng, cùng với. . . Một chút khẩn trương.

        Chính là điểm khẩn trương này, cùng "Hoài Đặc" trong phòng hơi trùng hợp.

         Lại nhíu mày, Thâm Bạch đưa ngón cái tay phải chỉ chỉ phòng trong: "Bên trong cái kia, là giả đi?"

        Nghe được hắn những lời này, khẩn trương trong mắt nam tử liền nhiều một chút: "Thỉnh đừng nói cho nàng."

        Thanh âm của hắn cũng băng lãnh như khối băng va chạm vào nhau.

       "Không nói cho nàng, nguyên nhân quyết định bởi ngươi làm như thế , nói đi, bên trong cái kia là vật gì? Ngươi dùng cái vật kia tiếp cận Hà Thanh Thanh, rốt cuộc là vì sao?"

      "Hà Thanh Thanh thế nhưng là một trong số bằng hữu không nhiều của ta ni ~ "

       Thâm Bạch nhìn hắn nói.

       Từ lúc "Hoài Đặc" ôn nhuận như ngọc vào cửa trong nháy mắt, hắn và Lâm Uyên liền phát hiện đối phương không đúng, thoạt nhìn cực kỳ giống người, nhưng mà cẩn thận cảm thụ, lại có thể phát hiện căn bản không phải người, càng giống như là khôi lỗi, một sợi tuyến tế tế do ám vật chất tạo thành vừa mới ở phần eo người kia, mà một chỗ khác lại ở ngoài cửa.

       Không có lập tức lộ ra, hai người quyết định ăn cơm chiều lại tìm cơ hội lộng một minh bạch.

       Thế là, Lâm Uyên ở bên trong phòng tọa trấn, Thâm Bạch đi ra tìm nguyên nhân.

        Bị hắn nhìn chằm chằm, mặt nam tử chậm rãi thấp xuống, một lát, hắn mới thấp giọng nói một câu:

       "Thanh Thanh. . . Thanh Thanh thích ôn nhuận nam nhân, mà ta. . . Bộ dáng của ta quá lạnh , ta. . . ta sợ nàng không thích, còn có. . . Ta sợ bộ dáng của ta sẽ hù sợ nàng. . ."

      Ai?

     Nghe được câu này, Thâm Bạch ngẩn người.

      "Chờ một chút —— ngươi đối với nàng? Không thể nào? !" Chỉ chỉ nam tử, hắn vừa chỉ chỉ phòng trong.

       Lúc này, hắn chỉ hiển nhiên không phải Hoài Đặc phòng trong, mà là Hà Thanh Thanh phòng trong.

        Hắn còn tưởng rằng đối phương đánh cái quỷ chủ ý gì, chẳng lẽ. . . Chỉ là đơn thuần nam nữ vấn đề? !

        Thấy nam tử đối diện kỷ bất khả tra gật đầu, Thâm Bạch mở to hai mắt nhìn.

        Cái này ——

       Tuy rằng khí chất quả thực băng lãnh, tuy rằng mắt nhìn quả thật có chút đáng sợ, thế nhưng đây hoàn toàn không cách nào che giấu việc nam tử là cao giai đại ma vật, hơn nữa đối phương tướng mạo thực sự phi thường xuất sắc, nếu cần Thâm Bạch nói, có thể sánh bằng "Hoài Đặc" tướng mạo khá trong phòng kia!

       Mà nam tử như vậy, không, nam ma vật lại còn nói hắn coi trọng Hà Thanh Thanh, không thể không nói, nàng. . . Thật sự là thoạt nhìn rất phổ thông. . .

       So A Uyên kém xa.

      "Cái kia, có thể hỏi ngươi xem trọng nàng điểm nào sao? Điều không phải nghĩa xấu, ta chỉ là muốn xác định một chút." Thâm Bạch cẩn thận hỏi.

     Sau đó, hắn liền thấy đối diện nam ma vật mặt tái nhợt hơi đỏ lên.

       Đối phương dùng thanh âm như khối băng thấp giọng nói:  

        "Ta. . . Là phụ trợ của nàng, mỗi khi ta dùng xong tất cả kỹ năng mắt thấy sẽ chết đi, nàng tổng sẽ vừa đúng xuất hiện sau ta, họng súng chỉ đến đâu, tất cả địch nhân đều hôi phi yên diệt."

       "Ta, chưa từng thấy qua đội hữu cường đại như vậy, chưa từng thấy qua người cùng ta phối hợp giỏi như vậy."

       "Nàng. . . Là anh hùng của ta."

       Đối phương đỏ mặt đem lời nói xong.

       Thâm Bạch: . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top