Chương 137

    "Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?" Không để ý nơi ở lắm, Thâm Bạch nhàm chán đi dạo trong phòng xép, một lát nhìn ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa tối, hắn liền có chút dược dược dục thí.

    Lâm Uyên gật đầu.

    Xuất ra hành lý, hai người thay đổi một bộ áo thun quần jean đơn giản, Thâm Bạch bỏ qua áo thun đẹp đẽ thích nhất thường ngày, thay bằng một thân áo thun và quần jean đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai cũng màu đen, lúc này mới cùng Lâm Uyên ra cửa.

    "Thiếu gia là muốn đi dạo Dã Sơn thị sao? Có muốn chúng ta trực tiếp lái xe chở các cậu đi không?" Trước khi ra cửa, Thâm Bạch tìm được những người chở hắn tới, biểu lộ mình muốn ra ngoài đi dạo.

     "Không không không, chúng ta dự định tự đi, tựa như du khách phổ thông thôi, mọi người đề cử một ít điểm đáng giá đi dạo cho chúng ta là tốt rồi." Thâm Bạch cười hì hì nói.

     Nhóm bảo tiêu liền ngươi một câu ta một câu kể hết tất cả cảnh điểm tâm đắc bản thân biết, Thâm Bạch trí nhớ vô cùng tốt, cả bút ký không hề dùng, trực tiếp ghi tạc tất cả chi tiết vào trong đầu, hẹn nhóm bảo tiêu trước nửa đêm nhất định trở về, hai người lúc này mới ra ngoài.

    Cả hai thuê xe đạp thay đi bộ.

     Tửu điếm Thâm Bạch vị trí coi như khá vắng vẻ, đợi bọn họ đạp xa một khoảng cách , trên đường mới từ từ náo nhiệt lên, chung quanh cao lầu san sát, còn có các kiểu chiêu bài "Ôn tuyền" của tiểu điếm khác.

     Nơi này cửa hàng thiết kế rất xảo diệu, bởi kiến trúc dùng đất quy định, lầu quả thực đều xây rất cao, bất quá cảm giác "Con đường ôn tuyền cổ kính" không có vì vậy mà cắt giảm, các loại "Đường không trung " tràn ngập trên phố, khi đường không trung hoàn mỹ đi qua các nhà cao tầng, đã đem chúng nó phân chia thành từng ngọn phòng nhỏ thoạt nhìn chỉ cao hai ba tầng lầu, khác với đường không trung Ửu Kim thị, "Không đạo" bên này do từng cục đá gạch xếp thành, hơn nữa trên đường không có xe cộ chen lấn, ngoại trừ xe đạp, xe buýt thì chỉ có du khách lẻ lẻ loi loi , thoạt nhìn quả thật là một trấn nhỏ u tĩnh cổ điển.

      Dừng xe lại một chút, như du khách phổ thông khác, Thâm Bạch và Lâm Uyên đi qua từng cửa hàng, gặp phải cửa hàng nhóm bảo tiêu đề cập qua thì đi vào nghỉ một lát , ăn chút gì đó, uống chút trà, Thâm Bạch là một người thích mua đồ, không bao lâu liền mua nhiều vật kỷ niệm, cũng may hầu như các chủ quán đều cung cấp phục vụ gửi qua bưu điện, đem địa chỉ tửu điếm lưu cho bọn hắn, hai người có thể tiếp tục thư giãn đi dạo.

    Cửa hàng nhóm bảo tiêu đề cử quả thật không tệ, đồ ăn thật ngon, bất quá ——

     Hai người chú ý tới: Người nơi đây hầu như là người thường, chí ít thoạt nhìn đều là người thường, bọn họ chưa từng thấy qua ma vật, cũng chưa từng thấy qua dị năng giả, ngô. . . ít nhất. . . Có thể bị bọn họ nhìn ra được, không có, thậm chí ngay cả tập hợp thể ám vật chất vừa hình thành đều chưa từng thấy qua, vô cùng sạch sẽ.

    Hầu như sạch sẽ giống Sơn Hải trấn vậy.

    Bất quá đó là Sơn Hải trấn trước khi hai người bọn họ có thể thấy "Thế giới kia".

     Cứ như vậy, hai người một bên đạp xe đi dạo phố một bên quan sát chung quanh, đây đại khái là một "Đường dành riêng cho người đi bộ" kiêm "Đường buôn bán", may là hai người đều tính thể lực tốt, nhưng qua hơn ba giờ, vẫn là có chút vừa đói vừa mệt.

   Tùy tiện đi vào một cửa tiệm, trong quá trình ăn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nước lộp bộp.

    "Trời mưa, chúng ta không mang dù." Trong miệng còn hút mì sợi, Thâm Bạch dùng chiếc đũa đỡ mì, chuyển động con ngươi nhìn ra bên ngoài.

     "Không có việc gì, tôi thấy ven đường có bán dù, bất quá là dù giấy dầu." Lâm Uyên ăn so với hắn cẩn thận hơn, nuốt đồ ăn vào trong miệng xong mới trả lời Thâm Bạch.

      Tiệm này người vốn nhiều, vị trí hai người cố định dựa vào cận cửa, bởi chưa đóng lại, Lâm Uyên thậm chí có thể cảm giác được gió mang theo mưa ẩm ướt đánh vào trên mặt hắn .

     Lâm Uyên cũng nhìn ra bên ngoài.

     Bởi trận mưa đột nhiên tới, nhiều người qua đường vốn đang đi dạo phố đều chạy đến dưới mái hiên của các cửa tiệm tránh mưa, nơi bọn họ đang dùng bữa tự nhiên không ngoại lệ. Vì vậy phạm vi nhìn vốn trống trải thoáng cái đứng đầy người , Lâm Uyên nghe được tiếng động lớn pha tạp với âm thanh đối thoại của bọn họ.

   "Thật kỳ quái a! Rõ ràng vẫn còn mặt trời, thế nào bỗng nhiên trời mưa ni?"

    "Nói đúng a ~ "

    "Có người nói đây là mưa mặt trời, một hồi sẽ dừng thôi, mọi người không nên gấp."

      "Không ngừng cũng không có việc gì a ~ ta đã sớm mua dù giấy dầu rồi, cầm dù giấy dầu đi  trên đường như vậy, mưa rơi lác đác, rất có cảm giác a!"

      "A! Có cầu vồng! Thật là lớn a!"

      Ngay từ đầu mọi người nghị luận ầm ỉ, nhưng đến cuối cùng, hầu như tất cả thanh âm đều biến thành tiếng kêu ngạc nhiên.

       Trên mặt Lâm Uyên cũng xuất hiện thần sắc kinh ngạc, mà Thâm Bạch so với hắn khoa trương hơn một điểm, "Xoạch" một tiếng, mì ngậm trong miệng đều rớt ra, toàn bộ rơi vào trong chén.

      "Trời ạ ——" Duy trì tư thế giơ chiếc đũa giữa không trung, Thâm Bạch lẩm bẩm nói.

      Như các khách nhân trong tiệm, hai người nhanh chóng chạy ra ngoài xem.

      Bất quá thứ hai người chú ý lại hoàn toàn khác những người khác.

      "Cầu vồng! Đẹp quá a!" Những người chung quanh vui vẻ kêu lên.

       Mà Thâm Bạch thì lại ngẩng đầu nhìn về cuối đường, vẻ mặt bất khả tư nghị, giống như đã thấy được thứ kì diệu gì đó trước đây chưa từng thấy.

      "Rồng. . . A. . ." Nhìn chằm chằm trước mắt, Thâm Bạch dùng thanh âm không thể nghe thấy cảm thán nói.

      Ở bên cạnh hắn, Lâm Uyên mặc dù im lặng, nhưng biểu tình cũng là kinh ngạc khó gặp.

      Còn hơn cầu vồng, "Rồng" - loại sinh linh chỉ có trong truyền thuyết lúc này là tồn tại duy nhất chấn động đến hai người!

     Phía trước, trong ánh nắng mặt trời sáng rực, nhưng vì là nắng buổi chiều nên không chói mắt lắm, huống chi mặt trời đã không còn hướng phương hướng này nữa, phần lớn ánh sáng là đến từ chính đá phiến, mưa vừa xuống , trên mặt đất đá gạch tích một tầng nước mưa hơi mỏng phản xạ ánh mặt trời, nơi đó vàng óng ánh một mảnh.

      Trên đá phiến chứa đựng ánh dương quang, trên bầu trời thì treo một đạo cầu vồng rõ ràng, hoàn chỉnh vượt qua phía chân trời, vừa vặn đắp lên cả con đường buôn bán, mà trung tâm ánh dương quang và cầu vồng, trong chân trời đạm sắc xanh, một con rồng phương Đông to lớn chiếm giữ tại nơi đó, chỉ thấy nó lộn xuống, bơi lên, chậm rãi xoay vòng trên không trung, rồi chuyển thân.

      Mà trong mỗi lần lộn đó, liền có vân vụ tràn ra, kèm theo tí ta tí tách giọt nước nhỏ xuống.

      Nên nói như thế nào ni? Một màn này đơn giản quá thần kỳ!

      "Phía trước nổi mây lên a!" Chỉ có thể nhìn đến một phần nhỏ thế giới này - các du khách còn đang hưng phấn kêu to.

      "Là dị hoá thú." Lâm Uyên đã từ ngắn ngủi kinh ngạc phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm phương hướng con rồng kia biến mất, hắn nói với Thâm Bạch.

      "Ân." Thâm Bạch gật đầu.

       Một lần nữa trở lại trong tiệm, hai người không có dục vọng ăn thêm cái gì nữa, lúc đến quầy thu tiền tìm ông chủ thanh toán, Thâm Bạch bắt đầu hỏi thăm đối phương đường xá.

       "Ông chủ, phía trước là địa phương nào a? Tôi xem bên kia có khói lại có rừng rậm, nhìn kỹ còn có nhà, chắc hẳn sẽ có người ở, vậy tại sao không có đường đi qua?" Thâm Bạch hỏi chính là phương hướng bọn họ mới vừa thấy cự long biến mất.

       Ông chủ nhìn Thâm Bạch, cười cười: "Bên kia là núi."

       "Chúng ta ở đây gọi Dã Sơn thị, tự nhiên là có núi, tiệm này xem như ở chân núi, bởi vì tầng trệt đủ cao cho nên mới có thể đại khái nhìn thấy kiến trúc trên núi đối diện, bất quá trên thực tế cách khá xa đấy ~ "

       "Núi? Chúng tôi có thể đi qua nhìn thử không?" Thâm Bạch lập tức cười híp mắt truy vấn, cầm lấy nón bảo hộ xe mình, hắn nói: "Tôi thích nhất đạp xe trên núi a ~ "

       Lão bản nhìn Thâm Bạch một chút, sau đó nói: "Có thể thì có thể, bất quá bên kia là toà nhà lớn của một ít người địa phương có tiền, cho dù tính có cảnh sắc đẹp thì cũng là ở trong nhà người ta, ngoại trừ phong cảnh dọc đường và bản thân toà nhà này, thật đúng là không có gì đẹp mắt, cậu đây là học sinh kiến trúc chuyên ngành sao?Hay là lịch sử chuyên ngành? Thật ra có nhiều học sinh chuyên ngành từ rất xa chạy tới chính là vì nhìn tòa nhà này. . ."

      "Ân, tôi là chuyên ngành lịch sử đát! Bất quá, chủ yếu chính là muốn đi trên núi đạp xe hơn." Thâm Bạch lộ ra một cái tươi cười "Đệ tử tốt".

     "Thế à, qua bên kia có tuyến xe buýt chuyên môn du ngoạn, bất quá các cậu dự định tự chạy qua sao? Vậy tôi sẽ cho biết cách làm sao đi qua——" Ông chủ nói, bắt đầu chỉ dẫn Thâm Bạch.

      Lâm Uyên và Thâm Bạch tiếp tục bắt đầu đạp đi.

      Lần này mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là phương hướng trước thấy qua rồng, cho nên ven đường hoàn toàn không có dừng lại, bọn họ trực tiếp theo chỉ dẫn đi qua.

     Khi mặt trời gần xuống núi, bọn họ rốt cục chạy đến trên đường bàn sơn.

     Tới trước bọn hắn là một chiếc xe buýt màu vàng, không lớn, là loại nhỏ, đại khái là xe buýt ngắm cảnh trước ông chủ nhà hàng đề cập qua, chắc cũng vừa tới, vì lúc bọn họ vừa đến, trên xe còn lục tục hành khách xuống.

      Bọn họ đơn giản bỏ xe, lẫn trong hành khách xe buýt , hưởng thụ miễn phí hướng dẫn du lịch.

     ↑

      Không sai, trên xe buýt còn có hướng dẫn viên du lịch ~

       "Nơi mọi người hiện tại đang đứng là cửa ra vào Dã Sơn chân chính. Không sai, 'Dã sơn', chính là Dã Sơn trong 'Dã sơn thị' ." Tiểu thư hướng dẫn du lịch đã bắt đầu giảng giải, lấy làm trung tâm, các du khách bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

       "Chỗ chúng ta trước đó đi vào thật ra là một mảnh bồn địa dưới chân Dã Sơn, dưới chân núi tuy rằng cũng có ôn tuyền, nhưng ôn tuyền tốt nhất lại ở trên núi, tại đây hầu như mọi nhà đều có ôn tuyền, bất quá có người nói nước suối ôn tuyền Dã Sơn do chảy xuôi từ cao tới thấp, cho nên ôn tuyền tốt nhất trong truyền thuyết sẽ ở trên núi, càng lên cao, ôn tuyền càng tốt, bất quá giá đất cũng càng đắt."

      "Lữ quán ôn tuyền nơi này có chỗ nào đề cử? Tôi nghĩ một lát sẽ ngâm ôn tuyền!" Lúc này có du khách nêu vấn đề.

      Trên mặt như trước vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, tiểu thư hướng dẫn du lịch lắc đầu: "Thật đáng tiếc, nơi này thổ địa toàn bộ đều thuộc về tư hữu, bao quát khối thổ địa dưới chân chúng ta, thậm chí cả đường cái, trên thực tế, nếu như sớm mười năm tới chỗ này, chúng ta căn bản vô pháp lên núi."

      "Cái gì? ! Một ngọn núi lớn như vậy? Tất cả đều là tư hữu?" Du khách vừa nêu vấn đề kinh ngạc nói: "Tôi cũng là tới nơi này mới phát hiện, giá đất Dã Sơn thị thế nhưng cực kỳ đắt a! Thậm chí vô giá. . ."

      Gật đầu, tiểu thư hướng dẫn du lịch lộ ra một cái nụ cười: "Trên thực tế, toàn bộ ngọn núi  đều là sản nghiệp của một gia tộc."

      "Gia tộc này họ Vương, có lịch sự lâu đời nhất toàn bộ tinh hiện nay, cũng là một trong những gia tộc cổ Hoa Hạ có hệ thống gia phả dài nhất . . ."

      Nghe nàng nói đến, Thâm Bạch nghiêng đầu qua chỗ khác cùng Lâm Uyên liếc mắt.

      "Xem ra, tổ tiên của em họ Vương."

      Hắn nhún vai: "May là nhà của em bị đá ra, bằng không tên 'Vương Bạch' ? Đây cũng quá đại chúng rồi đi ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top