Chương 136

        Có ký ức lần đầu tiên bước trên mảnh đất Dã Sơn thị, nơi trước mắt giờ đã khác trong tưởng tượng của bọn họ, cũng khác với hình ảnh đã thấy qua trên mạng.

       Đứng bên ngoài xe, Thâm Bạch quan sát thành thị phía trước, dừng lại một chút, hắn suy tư, ngay sau đó nói: "Rất phục cổ."

       Không sai, chính là phục cổ.

       Trước Sơn Trạch thị kỳ thực cũng rất phục cổ, bất quá trong thành thị vẫn có rất nhiều kiến trúc kiểu mới, tới Dã Sơn thị rồi, ở đây quả thực là một tòa đô thị được tạo thành từ kiến trúc cổ điển !

        Tường cổ kính, trong núi rừng tươi tốt thấp thoáng kiến trúc tứ giác đầy phục cổ, không thể nói ở đây không có nhà cao tầng, nơi này kiến trúc kỳ thực khá nhiều vẫn tính là cao, đường cao tốc không trung trải rộng trên bầu trời Ửu Kim thị có mặt ở đây cũng là cực kỳ thông thường, bất quá vô luận là nhà cao tầng cũng tốt, hay là đường cái không trung cũng tốt, phong cách và những kiến trúc khác hoàn toàn thống nhất, cả tòa thành thị thoạt nhìn có một loại cảm giác kỳ diệu cân đối.

         Đáng tiếc không thể chụp ảnh, bằng không Thâm Bạch rất có xung động muốn đứng chụp chung một tấm hình lưu niệm với thành thị này ni ~

        "Kế tiếp chúng ta làm sao đây?" Tuy rằng đã khẩn cấp tiến vào thành thị, bất quá Thâm Bạch vẫn không có quên chính sự, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tuyền Thủy.

        Vẫn đang ngồi bên trong xe lái xe - Tuyền Thủy đang cười híp mắt, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay , nói: "Tôi muốn đi bổn gia trình một cái thiếp, lão gia trước khi đi kỳ thực đã viết xong một tấm, bất quá làm người thừa kế, thiếu gia cũng phải tự mình viết một phần bái thiếp, thanh minh thân phận của mình cùng với ý đồ đến, tôi sẽ đem thiếp đưa tới, sau đó bổn gia mới thông báo cho cậu phương tiện thích hợp đi vào bái phỏng."

         Thâm Bạch liền thổi thanh huýt sáo: "Cái giá thật lớn."

         "Bất quá đối với rất nhiều chủ nhân gia phóng khách mà nói, như vậy ngược lại cũng không có gì đáng trách." Hắn cũng không có ý kiến gì nhiều.

         Thâm Bạch là đem bản thân định thành "Phóng khách".

         Vẫn đang cười híp mắt, Tuyền Thủy xuống xe tự mình kéo cửa xe ra cho thiếu gia, đợi được Thâm Bạch một lần nữa lên xe, đoàn xe mới chậm rãi động, tới khi lướt qua cửa thành ← không sai, ở đây lại còn có cửa thành , Thâm Bạch chú ý tới, ngay cả người gác cửa thành cũng là dị năng giả.

         Ngoài ra hắn còn chú ý tới vòng tay trên cổ tay đối phương.

         Kiểu dáng không giống hắn, bất quá chất liệu không sai biệt lắm.

         Thâm Bạch nghĩ, hắn đại khái đã tìm được một loại phương pháp khác phân chia người thường và người có dị năng cao cấp.

          Ngồi trên xe, Thâm Bạch bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh bên ngoài, hành sử một hồi, hắn lúc này mới hỏi Tuyền Thủy: "Chúng ta ở chỗ nào? Khách sạn?"

           Dựa theo lý giải của hắn về Dã Sơn thị, ở đây giá phòng khá cao, hơn nữa hầu như không có phòng nguyên, người đại lý đất đai hắn nhờ vả đến nay vẫn chưa thể giúp hắn mua được phòng ở; làm ôn tuyền thắng cảnh nghỉ phép, Dã Sơn thị trái lại có rất nhiều ôn tuyền lữ quán, nhưng mà những lữ quán này rất khó đặt.

          "Nếu như thiếu gia muốn ở khách sạn, tôi lập tức giúp thiếu gia đặt, bất quá lão gia có nhà tại Dã Sơn thị, đương nhiên, hiện tại đã là của thiếu gia, trên thực tế, chỗ đó cũng là một trong tửu điếm ôn tuyền bản địa rất nổi danh . . ." Tuyền Thủy cười híp mắt.

         Thâm Bạch: . . .

         "Nếu chính là tửu điếm ôn tuyền nổi danh, vậy trước cứ ở nhà mình vậy." Thâm Bạch rất nhanh làm ra chỉ thị.

        "Vâng." Tuyền Thủy tiếp tục cười tủm tỉm.

         Sau đó nhóm đoàn xe tiện chân chạy đến một tòa tửu điếm ôn tuyền.

         Hoàn toàn khác với đại trạch phục cổ ở Sơn Trạch thị , tửu điếm Dã Sơn thị gia gia Thâm Bạch cầm quyền lại là kiến trúc kiểu Tây phương, diện tích không tính là lớn, nhưng mà thiết kế tuyệt đối xưng là điệu thấp xa hoa có nội hàm!

         Lúc Thâm Bạch bọn họ đi qua, bên trong tửu điếm không có một người khách, trước đài quán rượu phòng khách cực lớn chỉ có đoàn người bọn họ, càng phá lệ yên tĩnh.

        "Biết thiếu gia đại khái muốn đi qua, một tháng trước tôi liền huỷ toàn bộ lịch đặt trước trong khoảng thời gian này, hôm nay trong tửu điếm chỉ có đoàn người chúng ta." Tuyền Thủy giải thích.

         Thâm Bạch lúc này mới gật đầu: "Làm ta sợ thót tim, ta còn tưởng rằng tửu điếm nhà chúng ta sinh ý kém đến nổi một người khách cũng không có ni ~ "

        Tuyền Thủy: . . . ^_^

         "Chỗ của lão gia tại Sơn Trạch thị là kiến trúc tinh khiết phục cổ, còn ở các nơi tạm cư thì thích dùng chút phong cách khác , ở đây là phong cách hậu hiện đại kiểu Tây phương giản xa , mong thiếu gia sẽ thích." Trước tiên an trí tốt quan tài lão gia tử, ngay sau đó, Tuyền Thủy xách hành lý đưa Thâm, Lâm hai người đến căn phòng tầng cao nhất, vừa nhìn diện tích phong cảnh phía ngoài theo thang máy lên từ từ tăng lớn, Tuyền Thủy một bên tiếp tục giới thiệu.

         "Hai vị thiếu gia ở tầng cao nhất, tầng cao nhất chỉ có một phòng xép, ân. . . Một phòng xép chiếm cả một tầng lầu, tôi ở lầu dưới, nếu như cần gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi là được."

         Cả toà đại lâu tửu điếm có 27 tầng, đối với Thâm Bạch đã sinh trưởng lớn lên ở Ửu Kim thị, nhìn quen các loại nhà cao tầng mà nói, lầu thực không tính là cao, không bao lâu, bọn họ đã tới phòng xép tầng cao nhất.

         "Thiếu gia nghĩ tửu điếm nhà chúng ta có điểm thấp sao?" Giống như biết đọc nhân tâm thuật, Tuyền Thủy biết trong đầu Thâm Bạch đang suy nghĩ gì.

         Thâm Bạch hồ nghi nhìn hắn, thậm chí vòng quanh hắn một vòng.

          "Ha hả, yên tâm, thiếu gia, ta chính là ma vật thông thường mà thôi, không có thuật đọc tâm, cũng không có cái gì năng lực đặc thù, chỉ là rất nhiều người đều sẽ nghĩ như vậy mà thôi." Tuyền Thủy cười híp mắt giải thích, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức đến mình giải thích đúng là chứng cứ chứng minh hắn lần nữa đoán đúng tâm tư Thâm Bạch.

          Thâm Bạch: . . .

          Đem hành lý đặt trên kệ hành lý, Tuyền Thủy lấy ra dép cho hai người, sau đó mình cũng thay dép, rồi thuần thục tìm được phòng bếp, nấu nước, pha trà, không bao lâu liền bưng hai ly trà đi ra.

          Hiển nhiên, đây đều là những việc hắn bình thường hay làm.

         "Ở Dã Sơn thị, thổ địa cực kỳ trân quý, nếu như may mắn thu được một khối thổ địa mà nói, trên nguyên tắc đều phải tận khả năng xây cao tầng, đương nhiên. . . Cái cao tầng này cũng là có hạn chế, ngược lại nếu xây tầng dưới cần nộp vào một số tiền lớn, mà cái tầng dưới này nga. . . Thấp hơn 50 tầng hết thảy đều gọi là tầng dưới." Đặt ly trà trước mặt hai người, Tuyền Thủy tiếp tục đề tài mới vừa rồi.

         "Nguyên lai là cái dạng này ~" Thâm Bạch gật đầu.

         Tuyền Thủy cười cười.

          Nhìn hai người bắt đầu ngồi xuống uống trà, Tuyền Thủy lại đi tới một cái phòng khác, lát sau trở lại, trên tay đã thêm một khay gỗ.

          Trên khay đặt mấy tờ giấy trắng tinh, kèm theo bút mực.

          Bút là bút lông, mực là cái loại mực nước cần nghiền nát , ngoài ra còn có một cái một nghiên mực!

          Mắt dòm Tuyền Thuỷ đem đồ trên khay bày trước mặt mình, Thâm Bạch mục trừng khẩu ngốc nói: "Đây. . . Đây là muốn làm chi?"

          Trên mặt lại hiện nụ cười nhàn nhạt, Tuyền Thuỷ nói: "Tự nhiên là viết bái thiếp."

          "Để không làm lỡ sự, tôi phải vào sáng nay đem bái thiếp đưa qua mới được."

         Thâm Bạch há hốc miệng, vẻ mặt cổ quái chỉ vào bút lông trước mắt: "Dùng bút lông?"

          "Đúng vậy."

           Đầu năm nay còn có người dùng bút lông? !" Vẻ mặt hắn bất khả tư nghị.

         "Đúng vậy, hơn nữa thiếu gia cậu phải tập quen với điều này, thư gửi bổn gia toàn bộ cần viết bằng bút lông , đây là quy củ của bên kia."

           ". . ."

           "Tôi nhớ kỹ thiếu gia trước kia đã luyện tập qua bút lông?" Tuyền Thuỷ nhìn Thâm Bạch.

            Vai thoáng cái sập xuống, Thâm Bạch uống một hớp lớn trà: "Vậy cũng là chuyện trước khi ta năm tuổi ở cùng gia gia mà , đợi sau khi trở về, hoàn toàn không có chạm qua bút lông."

         Mặt nhăn nhíu, hắn móc ra một cây bút máy: "Dùng bút máy được không? Ta dùng bút máy viết thư pháp tương đối khá."

         Hoàn toàn không nghĩ qua thiếu gia nhà mình "Không thông viết văn", Tuyền Thuỷ nhất thời có chút khó xử, buông đồ trong tay, hắn nhìn tay của mình, xác thực nói là nhìn móng vuốt của mình: "Cái kia. . . Ta bởi vì hình dạng tay, nên bút lông thư pháp hoàn toàn không được . . ."

        "Bằng không, đi cửa hàng bút mực bên ngoài tìm người khác viết thay? Bên này vẫn lưu hành dạng này, người như thế hẳn là tìm được. . . chứ?" Trong lúc nhất thời, luôn luôn toàn năng - Tuyền Thuỷ quản gia cũng toát ra thần sắc không xác định.

       Ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, Thâm Bạch và Tuyền Thuỷ - cặp chủ tớ mới ra lò hai mặt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.

      "Tôi đến đi." Cuối cùng vẫn là một thanh âm toát ra bên cạnh, phá vỡ mê mang giữa hai người.

      Là Lâm Uyên.

      Từ đầu tới đuôi im lặng, chưa từng mở miệng đề cập qua một vấn đề, chỉ ở sau khi an trí quan tài gia gia Thâm Bạch lão nhân rồi cúi mình vái chào, mới lần nữa im lặng giống như người ẩn hình, Lâm Uyên lúc này uống xong nước trà trong ly, bỗng nhiên mở miệng nói.

           Vừa nói, hắn một bên cầm lên bút lông.

           "Ai? A Uyên anh biết viết chữ bút lông sao?" Thâm Bạch rất là vô cùng kinh ngạc.

           "Học qua lớp thư pháp của Tạ gia gia, bà ngoại tống tôi đi qua." Lâm Uyên đáp.

           Nháy mắt mấy cái, Tuyền Thuỷ lập tức cầm lấy nghiên mực bên cạnh, dính nước, hắn bắt đầu thuần thục mài mực.

           Lấy ra một tờ giấy, Lâm Uyên chấm mực, cổ tay kéo bút lông chuyển động, trên giấy lập tức xuất hiện vài chữ mực tuấn dật.

           Là tên Thâm Bạch.

           Hàng chữ này cả thường dân cũng nhìn ra được cực kì xinh đẹp!

          Thâm Bạch chỉ cảm thấy lần đầu tiên tên của mình được viết đẹp như thế, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Tuyền Thuỷ lại trong mắt tràn đầy thở dài nói: "Nhìn không ra, A Uyên thiếu gia tự cư nhiên viết tốt như vậy! Tuy lời này không hay, nhưng so chữ của lão gia còn hoàn hảo hơn a!"

          "Lão gia nói qua, tập viết ngoại trừ phải tìm lão sư hảo bên ngoài, còn muốn có thiên phú và ngộ tính, trừ đó ra, còn cần đại lượng thời gian luyện tập."

          Lâm Uyên suy nghĩ một chút: "Tạ gia gia chữ viết rất khá, tôi chỉ học được lông mao mà thôi, ông ấy còn nói tôi không có ngộ tính thiên phú gì, có thể viết thành như bây giờ. . . Chắc là luyện tập thời gian dài đi?"

          "Trấn trên không có nhà trẻ, khi còn bé, bà ngoại một thời gian xem tôi liền đưa tôi đến lớp thư pháp của Tạ gia gia, sau lại vẫn đi qua, tan làm nhàn rỗi không chuyện gì cũng đi luyện tập, kiên trì đến bây giờ đã hơn hai mươi năm."

         "Nếu hai người thấy được, vậy thì do tôi làm đi, bất quá viết cái gì vẫn cần Thâm Bạch nói, ngữ văn tôi không được, cổ văn càng không được." Lâm Uyên thẳng thắn thừa nhận.

        "Quả thực rất được a!" Thâm Bạch còn kém đứng lên hoan hô: "Để em nghĩ viết cái gì —— "

         Đào ra bút máy nhỏ của mình, Thâm Bạch rơi vào trầm tư.

         Không bao lâu, nhóm chữ hoa lệ phiêu dật dưới ngòi bút máy của hắn liền xuất hiện trên giấy, Thâm Bạch đưa tờ giấy này cho Lâm Uyên, cũng không bao lâu, đã có một trang giấy bên cạnh dựa theo hình thức chữ viết bút lông đem nội dung Thâm Bạch viết phục khắc lại một lần.

         Hành văn liền mạch lưu loát, không có bất kỳ chữ sai.

       Thận trọng tiếp nhận bái thiếp Lâm Uyên viết đến thổi khô, Tuyền Thuỷ quy củ gắp hảo giấy viết thư, để vào trong phong thư Lâm Uyên viết xong danh hàm.

         "Vậy tôi phải đi bổn gia tống bái thiếp, dựa theo quy củ , bổn gia trong vòng hai ngày sẽ không trả lời ngay, các thiếu gia có thể nghỉ ngơi một chút, cũng có thể dạo quanh Dã Sơn thị."

        Nhìn đồng hồ đeo tay, Tuyền Thuỷ cười hì hì nói: "Vậy tôi liền cáo từ ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top