Chương 135

        Toàn bộ màu sắc tòa nhà đã biến thành đen trắng.

        Cửa mở rộng ra, hiển lộ linh đường thật cao, di ảnh gia gia Thâm Bạch được bày tại một vị trí bắt mắt nhất.

       Đó là một bức di ảnh trắng xóa, tuổi già sức yếu, là gia gia Thâm Bạch tự chọn cho mình.

       Thâm Trạch —— tên của gia gia Thâm Bạch, Lâm Uyên vẫn là lần đầu tiên biết.

       "Có một ngày, lão gia bỗng nhiên nói, để người tới nhà chụp cho ngài một tấm hình đi, tôi nói, ngài muốn chụp ảnh gì, lão gia tử nói là di ảnh. . ." Quản gia nhẹ giọng nói chuyện bên người Thâm Bạch, khóe mắt phiếm hồng, tuổi của hắn cũng không trẻ, ba của hắn là quản gia cho gia gia Thâm Bạch, sau lại biến thành hắn, hôm nay, hắn cũng già rồi, nhi tử ghét bỏ làm quản gia liền phát triển đi ra ngoài tự làm việc, hắn hôm nay mang theo tôn tử bên người, đại khái là muốn đem cháu trai bồi dưỡng thành quản gia đời tiếp theo.

         "Lão gia. . . Chắc là khi đó đã. . ."

         Thanh âm của hắn cuối cùng biến mất, lấy khăn tay xoa xoa nước mắt, hắn chấn tác tinh thần, đi chiêu đãi khách nhân đến đây phúng viếng.

         Độc chiếm nửa cái địa bàn Sơn Trạch thị, trong những người có mặt mũi ở Sơn Trạch thị , hầu như không có người nào không cùng gia gia Thâm Bạch qua lại, hôm nay hắn vừa mất đi, người phúng viếng tự nhiên rất nhiều.

         Nhưng mà, "Người" đến đây phúng viếng . . . Lại không chỉ là người thường.

          Còn có "Ma vật" .

          Mà "Nhóm ma vật ", còn lại là do một vị quản gia khác chiêu đãi.

          "Thiếu gia, viện trưởng bệnh viện đối diện tới, ngài ấy muốn cùng cậu chào hỏi." Một gã hắc y nhân âm thầm xuất hiện trước mắt Thâm Bạch, hắn tứ chi thon dài, nhìn không vóc người thì chỉ là một gã người thường mà thôi, nhưng mà mặt của hắn lại đủ để doạ cho bất luận người nào nhìn thấy giật mình.

        Đó không phải là một khuôn mặt nhân loại,... ít nhất ... Phân nửa không phải.

       Đây là một vị quản gia khác của "Thâm Trạch" có địa vị rất lớn, phụ trách công việc gặp gỡ giữa gia gia Thâm Bạch và thế giới kia, tên của hắn là "Tuyền Thủy", ngay khi gia gia Thâm Bạch chết đi, hắn cầm một phần hiệp nghị làm thuê xuất hiện trước mắt Thâm Bạch.

        Hắn là một phần di sản cuối cùng gia gia lưu cho Thâm Bạch.

        Ký tên của mình, từ đó về sau, Tuyền Thủy cố chủ liền từ gia gia Thâm Bạch biến thành Thâm Bạch.

       Mà dưới hắn quản hạt còn có rất nhiều ma vật, đều là nhân viên tạm thời của toà nhà, Thâm Bạch cũng từ khi đó mới biết được trong nhà nguyên lai có nhiều nhân viên tạm thời là ma vật, chỉ là hắn mới tới một hai ngày, chưa kịp xem xét kỹ lưỡng, tự nhiên không phát hiện.

       Cũng phải, gia gia làm người bình thường muốn cùng cái thế giới kia buôn bán, giao tiếp, tự nhiên không thể sử dụng nhân viên tạm thời phổ thông.

          Chỉ bất quá gia gia không có mướn dị năng giả, mà trực tiếp mướn ma vật, điểm ấy làm cho Thâm Bạch có chút ngoài ý muốn.

          "Hảo." Đáp ứng, Thâm bạch lập tức nói với Lâm Uyên: "Như vậy bên này nhờ A Uyên giúp em trông chừng một chút."

          Lâm Uyên lập tức gật đầu.

          Hai người đều là lần đầu tiên qua tay lễ tang, cũng may quản gia cấp lực, còn có gia gia Thâm Bạch đã biết chính mình gần tử vong, sớm hồi lâu chuẩn bị xong những thứ lễ tang cần làm, thế cho nên sau khi hắn qua đời mới một hai tiếng đồng hồ, lễ tang đã tổ chức ra hình ra dạng, cực kỳ có thể diện.

          Thâm Bạch và nhóm đồng bọn làm ăn  "Thế giới kia" của gia gia vừa thấy mặt, nắm tay, tiếp nhận đối phương ân cần thăm hỏi, cuối cùng còn nói vấn đề sinh ý sau này.

          "Em có chút muốn biết gia gia vì sao vẫn nhớ tới bổn gia." Một ngày đêm thật dài sau khi chấm dứt, Thâm Bạch nói về hôm nay: "Những người này thực sự khó đối phó."

          Hắn khó có được nhíu mày một cái: "Lại vào thời điểm này nói đến chuyện làm ăn, em nếu thật là một sinh viên bình thường , không chừng thực sự sẽ bị bọn họ khi dễ . Ý của bọn họ chính là nhìn em lớn thành cái dạng gì, một khi không được sẽ đem quy tắc trước đây đẩy xuống, thậm chí còn muốn chiếm tiện nghi, bất quá nghe được em muốn phù linh quay về bổn gia, trái lại tất cả đều biến thành hình dạng bằng hữu làm ăn thông thường của gia gia."

          Thâm Bạch sờ sờ cằm: "Em đã cho mình coi như lợi hại, không nghĩ tới trong mắt bọn họ hoàn toàn không phải là cái giống gì, bọn họ sợ hãi vẫn là bổn gia kia."

          Trong miệng mặc dù nói, thế nhưng một điểm hình dạng bị đả kích cũng không có, con ngươi dạo qua một vòng, Thâm Bạch nhìn về phía Lâm Uyên: "A Uyên, em đối cái bổn gia kia trái lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú."

         Hắn là tính cách gì, trên cái thế giới này đại khái không ai so Lâm Uyên hiểu rõ hơn, liếc mắt nhìn hắn, Lâm Uyên hỏi: "Muốn đi xem?"

        Chính như gia gia Thâm Bạch nói, có trở về bổn gia hay không, lúc này quyền lựa chọn ở Thâm Bạch.

        Trước khi hắn biết Thâm Bạch là "Dị năng giả", gia gia Thâm Bạch đại khái là quyết tâm phải đưa Thâm Bạch trở về, như vậy mới có thể khiến bổn gia tiếp tục che chở hắn, ba ba Thâm Bạch thì hoàn toàn không cách nào làm được điểm này —— gia gia Thâm Bạch rất rõ ràng;

         Mà trước khi chết, gia gia Thâm Bạch đã biết Thâm Bạch chính là dị năng giả, nên ý niệm bỗng nhiên phai nhạt, vì vậy có trở về hay không liền biến thành lựa chọn của riêng hắn.

         "Muốn." Thâm Bạch thẳng thắn thành khẩn.

         "Vậy quay về thử xem."

          "Anh theo em?"

          "Tự nhiên."

          Liếc nhau, hai người ăn ý nở nụ cười.

           Hai người coi chừng linh vị gia gia, cứ như vậy qua suốt đêm.

           Từ đầu đến cuối, Thâm Bạch chỉ chảy một giọt lệ mà thôi.

           Nhưng mà Lâm Uyên lại biết hắn rất khó chịu.

           Lẳng lặng, Thâm Bạch một câu cũng chưa nói, có hai lần Lâm Uyên không cẩn thận ngủ gục, nhưng mà chờ hắn tỉnh lại, phát hiện Thâm Bạch vẫn đang thẳng lưng ngồi xếp bằng trước linh đường gia gia.

          "Anh cứ ngủ một hồi , ngày mai em sẽ phải rất mệt, đến lúc đó còn cần anh giúp em trông chừng." Ngược lại thì Thâm Bạch đắp thảm cho hắn, ôn ngôn muốn hắn nghỉ ngơi một chút.

        Trong nháy mắt, Lâm Uyên đột nhiên cảm giác được Thâm Bạch "Trưởng thành" .

         Chuyện phù linh gia gia đi về cư nhiên cũng sớm có sắp xếp, hắn đã sớm để lão quản gia còn có Tuyền Thủy làm chuẩn bị.

        Dẫn đội chính là bản thân Tuyền Thủy.

       "Tuyền Thủy, trên đường ngươi phải chiếu cố thật tốt thiếu gia a, ta lớn tuổi, không có cách nào khác đi theo, chỉ có thể ở đây thay các ngươi giữ nhà." Nhìn bộ dáng lão quản gia thuần thuần căn dặn Tuyền Thủy, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác vừa kỳ dị vừa buồn cười.

       Kỳ dị là lão quản gia cư nhiên biết Tuyền Thủy tồn tại ← bất quá hắn rất nhanh thì nghĩ lúc này mới là chuyện đương nhiên, làm quản gia tuỳ thân của gia gia, không biết Tuyền Thủy tồn tại mới kỳ quái đi?

      Buồn cười còn lại là một đôi hợp tác nói chuyện với nhau có điểm sai vị, bởi nhìn không thấy hình dạng Tuyền Thủy, quản gia chỉ có thể quay không khí nói, thực sự · quay không khí nói, Tuyền Thủy căn bản là đứng sau lưng hắn.

     Thâm Bạch có điểm hiếu kỳ hai người bọn họ là thế nào trao đổi.

      Sự nghi ngờ này rất nhanh chiếm được giải đáp ——

     "Đi qua điện thoại di động" .

     Điện thoại quản gia cầm trong tay rất nhanh vang lên, cúi đầu mở điện thoại nhìn một chút, quản gia gật đầu, cuối cùng cũng đem thân thể chuyển đến phương hướng chính xác, sau đó ——

     Tiếp tục huyên thuyên.

     Tuyền Thủy ngay đối diện hắn nghe, không có một chút mất kiên nhẫn.

      Thâm Bạch lần thứ hai tấm tắc hiếu kỳ.

      "Hai chúng tôi là cùng nhau lớn lên, quan hệ tự nhiên khác với người bên ngoài." Trên đường, lúc Thâm Bạch hỏi hắn cái vấn đề này, Tuyền Thủy nói như thế.

       Đoàn xe không lớn, bất quá vẫn có sáu chiếc , tất cả đều là màu đen có rèm che, Lâm Uyên nhìn không ra hãng thế nhưng cảm thấy rất có danh giá, thủy tinh đen thùi, người bên ngoài căn bản nhìn không thấy bên trong, phía trước hai chiếc xe và phía sau ba chiếc xe là hộ vệ kiêm vận chuyển, bọn họ ngồi trong chiếc xe thứ ba, trên đây chỉ có ba người, Tuyền Thủy tự mình làm tài xế của bọn họ.

      Cũng chính là đợi được lúc này, Thâm Bạch mới hỏi hắn.

     "Tôi là được lão gia từ bổn gia. . . Ngô. . . Cũng không thể nói rõ là bổn gia, xác thực nói là ở một chỗ vốn của bổn gia nhặt được." Tuyền Thủy nói thêm về thân thế của mình: "Khi đó, tôi hầu như sắp chết, bởi vì năng lực rất yếu, bổn gia bên kia ý tứ buông tha, là lão gia nhận tôi, từ bổn gia bên kia mua tôi về, tuy ngài nhìn không thấy, bất quá vẫn tìm lão sư dạy tôi đọc sách nhận thức chữ, sau lại còn muốn tôi phụ trách cùng bên kia gặp gỡ, để biết thêm một ít người, bởi vì tôi và A Kỳ —— cũng chính là quản gia niên kỷ không sai biệt lắm, cho nên hai chúng tôi hầu như toàn bộ chương trình học đều là cùng nhau tiến."

      "Ai?" Thâm Bạch kinh ngạc: "Ông ấy nhìn không thấy ngươi, biết có ngươi cùng học sao?"

     Tuyền Thủy cười cười: "Ngay từ đầu tôi không để ý tới hắn, tự nhiên hắn không biết, bất quá sau này đã nghĩ thông, bắt đầu để ý đến, cuối cùng biến thành mỗi ngày hắn nghi thần nghi quỷ bị dọa đến chết khiếp."

      "Thời điểm đó A Kỳ rất hoạt bát ni ~" Tuyền Thủy cười vang.

       Lâm Uyên: . . .

       Thâm Bạch: . . .

       Bọn họ hình như hiểu rõ hơn hai vị quản gia một chút rồi.

       "Bất quá. . ." Lâm Uyên không có tiếp tục nói xuống.

     Nhưng mà Tuyền Thủy lại đoán được hắn muốn nói cái gì, sau đó nói: "Chúng ta niên kỷ không sai biệt lắm, thậm chí A Kỳ còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng bây giờ A Kỳ cũng đã là một lão nhân, tôi. . . Mặt của tôi các cậu đại khái nhìn không ra đi, thế nhưng ở trong ma vật coi như vẫn còn trẻ đấy."

     Tuyền Thủy lẳng lặng nhìn phía trước, hai tay đặt trên tay lái, vững vàng lái xe.

     Chuyển qua một khúc cua, hắn mới nói: "Thời gian của chúng ta không giống nhau."

     Cái đề tài này có chút thương cảm.

    Thâm Bạch rất nhanh nói: "Không quan hệ, không phải có thuốc không già sao? Gia gia để lại cho ta văn kiện có một phần về quản gia, người đã đặt một châm cho ông ấy ni ~ "

      "Lão gia đối xử với chúng ta từ trước đến nay vẫn vô cùng tốt." Tuyền Thủy vừa cười: "Bất quá A Kỳ không nhất định cam tâm tình nguyện, hắn là muốn như bộ phận người bình thường sinh lão bệnh tử , trên cái thế giới này, luôn luôn có người như vậy, ta tôn trọng ý kiến của hắn."

      Thâm Bạch trảo cái ót, những lời sau liền có chút không tiếp nổi.

     Cuối cùng vẫn là Tuyền Thủy chủ động thay đổi trọng tâm câu chuyện:

    "Thiếu gia, cậu đại khái không biết, khi cậu còn bé, tôi vẫn đi theo bên người cậu ni ~ "

    "Ai? Lẽ nào ——" Nhướng mày, Thâm Bạch bỗng nhiên có dự cảm không ổn.

     "Còn nhớ rõ thiếu gia cậu khi còn bé thường ở nhà xem dạy học từ xa không? Khi đó cậu rất thích học, chuyên nhìn các loại chuyên mục học tập, mỗi lần chú ý tới thời gian cậu xem quá lâu, tôi liền đổi thành 《 Gia viên tiểu meo meo 》cho cậu."

       "A! ?"

       "Sau cậu lại nghiện xem phim hoạt hình, tôi buộc lòng phải canh lúc cậu xem phim hoạt hình thời gian quá dài, lại thay thành viễn trình dạy học tuần hoàn."

      "Nguyên lai là ngươi! ! !" Thâm Bạch kêu to thành tiếng.

      "Thiếu gia làm hư tranh chữ của lão gia , tự mình khổ luyện vẽ mấy bức, lão gia không phát hiện, là tôi nói cho lão gia."

       "A! Đây cũng là ngươi!"

     "Ha hả, lão gia tuy rằng mắng cậu, thế nhưng thật lòng rất vui vẻ đấy ~ nói cậu vẽ đẹp hơn bức gốc nữa, thiếu gia xin tha thứ vì tôi đã nói cho lão gia, không có biện pháp, bởi vì đó là tranh lão gia muốn tặng cho bổn gia , không thể sai sót a. . ."

    "A. . . Phải rồi, bây giờ không phải gọi cậu là thiếu gia, nên đổi tên thành lão gia nhỉ?"

    Tuyền Thủy cười tủm tỉm.

     ". . . Không, xin đừng." Đầu vừa cúi, Thâm Bạch quyết đoán cự tuyệt.

    Cứ như vậy, ba người một bên nói chuyện phiếm, một bên lái xe, ba giờ sau, bọn họ đã đúng lúc tới thành thị - nơi trong truyền thuyết của bổn gia ——

     Dã Sơn thị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top