Chương 132
Nhìn nguyên bộ trang bị uống trà trong phòng, gia gia Thâm Bạch nhất định là một người rất yêu trà , còn là một người yêu trà lại xem trọng trà cực kỳ, người như vậy khi uống trà luôn chú ý nghi thức, trà đạo và các thứ, đó là cơ bản...
Đáng tiếc, Lâm Uyên sẽ không.
=-=
Từ nhỏ sinh hoạt hoàn cảnh như vậy, nước bên kia hảo, mọi người uống nước trong đã quen, người thích uống trà cũng không nhiều, mà những người thích uống trà cũng tuyệt không quan tâm tiểu tiết, cứ dựa theo sở thích của mình ném lá trà vào ly nước , sau đó đun sôi nước suối trên núi rồi rót vào trong ly...
Một ly trà liền ra lò, chỉ cần tiếp nước là được, có thể uống một ngày đêm!
Thâm Bạch vốn vẫn rất có ý tứ đàm luận phương thức pha trà, kết quả theo Lâm Uyên đi một lần Sơn Hải trấn, đợi được hắn lần nữa trở lại, phương thức uống trà đã biến thành cách uống của Sơn Hải trấn , cho nên , cũng đừng hy vọng Thâm Bạch sẽ dạy Lâm Uyên trà đạo.
Vì vậy, Lâm Uyên tự nhiên là dùng phương thức quê nhà pha trà cho gia gia Thâm Bạch.
Trên bàn trà cụ hắn chỉ lấy ra ấm và ba cái ly, a, được rồi, hắn còn cầm tới máy nấu nước, tương tự Sơn Hải trấn mang nước khe suối rót vào máy nấu nước, rồi đun sôi , sau đó hắn đem lá trà ra, cũng không cần muôi trà, hắn trực tiếp lấy tay đổ, khi đổ một ít lá trà vào trong ấm trà , nước cũng đã nấu xong , lúc này hắn cầm lên ấm, đem nước nóng bên trong rót vào ——
Động tác này kỳ thực rất tục tằng, nhưng mà Lâm Uyên vóc người hảo, tư thế ngồi cũng đĩnh trực, hơn nữa hắn làm việc cho tới bây giờ đều toát lên vẻ ổn trọng, quá trình tuy rằng không đến mức nước chảy mây trôi , nhưng tự có một phen cảm giác khoẻ mạnh sáng sủa.
Nói chung, tuy rằng ngoài gia gia Thâm Bạch dự liệu, thế nhưng gia gia Thâm Bạch vẫn là nhìn rất nghiêm túc.
Sau đó, Lâm Uyên cầm ly trà thứ nhất trực tiếp đặt trước mặt gia gia Thâm Bạch, ly thứ hai cho Thâm Bạch, ly thứ ba thì lưu trước mặt mình.
"Thỉnh uống thử xem." Lâm Uyên vững vàng đẩy đi ly trà, giơ lên mắt, hắn và nam nhân nhìn nhau một giây, rồi lập tức thu hồi đường nhìn.
Nam tử mỉm cười, bưng ly trà lên, hắn đã nhìn ra Lâm Uyên cũng không am hiểu trà đạo.
Nhưng mà,
Nước trà vào miệng trong nháy mắt ——
Ánh mắt của hắn thoáng cái mở to.
Không nói gì, ngay sau đó liền uống ngụm thứ hai, thứ ba, sau đó, còn muốn uống, nhưng mà ly trà quá nhỏ, sau ngụm thứ ba đã hết mất.
"Cháu đã nói cách uống chỗ A Uyên rất tốt rồi mà, trà ngon như vậy nên uống ngụm lớn mới đúng a ~" Thanh âm Thâm Bạch từ bên cạnh truyền đến, chỉ thấy hắn từ hành lý của mình lấy ra một hộp quà, mở ra, đồ vật bên trong rõ ràng là ba cái vò lớn!
Đơn giản rửa a rửa cái ly, Thâm Bạch trực tiếp rót nước trà còn sót lại trong ấm vào một trong số cái vò , sau đó đưa cho gia gia hắn.
"Gia gia, uống như thế , sảng khoái!"
Nhìn nam nhân không nhúc nhích, Thâm Bạch đơn giản tự lấy đi cái ly trong tay gia gia , rồi nhét vào thay bằng một vò trà.
Ngay sau đó, hắn lại từ Lâm Uyên bên kia bóc hai thanh lá trà bỏ vào trong hai cái vò còn lại, từng vò đều rót đầy nước, chính hắn cầm lên một trong số đó uống một hớp lớn, thỏa mãn thở dài một hơi.
"Lúc nào uống cũng đều nghĩ siêu cấp ngon ni ~ "
Hắn bên này không có gì, ngược lại nam nhân khi nhìn lại Lâm Uyên đã tràn đầy kinh ngạc.
Nam nhân đầu tiên như Thâm Bạch uống một hớp lớn, sau đó lần nữa dời đường nhìn qua trên mặt Lâm Uyên: "Quả thật chưa uống qua trà ngon như vậy, xin hỏi, đây là trà gì?"
Lâm Uyên bị hắn hỏi trụ.
Lá trà này là loại trà duy nhất người trên trấn hay uống , căn bản không phải bất luận trà gì bán bên ngoài , nghiêm ngặt ý nghĩa mà nói thì đó cũng không phải là trà, mà là tùy tiện tìm một gốc cây non Ô Vân, từ phía trên trích vài lá cây, sau rửa sạch phơi trong viện là được.
Không sai, chính là cái viện tất cả mọi người thường phơi cá khô kia.
"Rất thơm, nhưng mà rất êm dịu, hương tinh tế, có vị đạo núi mưa, lại có vị tanh mặn gió thổi trên biển, tanh mặn, cái từ này dùng trên bất luận loại thực vật nào hẳn đều không phải là hình dung từ gì tốt, lại càng không phải nói lá trà , nhưng mà để ở đây, 'Mặn' biến thành 'Tươi', quả thực tuyệt không thể tả —— "
Lâm Uyên: ... ; Thâm Bạch: ...
Trong nháy mắt có chút hơi xấu hổ là chuyện gì xảy ra?
Hai người này đều biết lá trà Sơn Hải trấn là thế nào phơi ra ngoài, bọn họ thậm chí còn tự mình phơi qua... Khụ khụ, phơi lá trà là thuận tiện, công việc chủ yếu là phơi cá khô mà thôi, cho nên, bọn họ tự nhiên cũng biết "Tanh mặn"hoặc "Tanh tươi" trong lá trà là thế nào tới.
Chính là vị trên người cá phơi khô a!
"Lá trà này, gọi là trà Ô Vân." Suy nghĩ một chút, Lâm Uyên đơn giản cho lá trà một cái tên.
"Trà Ô Vân, không nghe nói qua tên." Nam nhân nói, lại uống một hớp lớn , sau đó lắc đầu: "Vốn tưởng rằng sống đến từng tuổi này, ta đã uống qua tất cả trà ngon trên thế gian, không nghĩ tới, khả năng là trà tốt nhất này, đến hôm nay mới uống được."
Nam tử nhìn Lâm Uyên, đối với hắn khẽ gật đầu, sau đó đường nhìn dời về phía Thâm Bạch: "Cháu có phúc khí hơn ta, niên kỷ mới bây lớn , đã uống qua trà ngon như vậy rồi."
Thâm Bạch không khiêm tốn, đắc ý cười.
Nam tử thấy dáng dấp cháu trai, lơ đễnh cười cười, sau đó nói: "Trà ngon đã có, chúng ta đã có một đoạn thời gian không trò chuyện, cháu nói cho ta nghe một chút gần nhất trải qua đi."
Sau đó, Thâm Bạch bắt đầu kể những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần nhất.
Hắn nói từ ngày mình và Lâm Uyên gặp mặt trở đi , bỏ bớt tất cả liên quan ám vật chất , hắn chỉ nói cùng Lâm Uyên học bổ túc, đi học tập võ thuật cận chiến, đi đấu giá hội... Vân vân, hai người cùng nhau trải qua tin đồn thú vị.
Bất quá, hắn nói được phi thường có kỹ xảo, tuy rằng che giấu chuyện mình và Lâm Uyên đều có thể thấy ám vật chất ← hắn thực sự vẫn không thể xác định gia gia có biết gì hay không , bất quá, hắn đang giảng thuật tin đồn thú vị đồng thời, lấy hình thức "Nghi hoặc" , đem ám vật chất tồn tại lơ đãng tiết lộ cho gia gia biết.
Tỷ như sự kiện Phùng Mông đánh mất tranh, trên máy giám sát rõ ràng không ghi được kẻ trộm , nhưng mà bức tranh vẫn biến mất;
Tỷ như hai người đi thư viện, Thâm Bạch đem vai mình từ đương sự biến thành người đứng xem, thấy rất nhiều xe cảnh sát đến, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn mơ hồ nghĩ nơi đó tựa hồ có một cái thư viện;
Tỷ như, đấu giá hội bọn họ mua được một bức tranh bị nguyền rủa , bức tranh cuối cùng bị cảnh sát lấy đi...
Thâm Bạch nói thật sự là phi thường xảo diệu, tràn đầy ý tứ thử thăm dò.
Nhưng mà, gia gia Thâm Bạch trả lời chỉ có thể nói so Thâm Bạch còn xảo diệu hơn.
"Nghe thật sự là phi thường thần kỳ."
↑
Lão gia tử là trả lời như vậy.
Thâm Bạch cũng không dây dưa quá dài vấn đề cùng gia gia của mình, hắn rất nhanh đem nghi hoặc trực tiếp hỏi đối phương:
"Gia gia, lần này tế tổ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Trước chúng ta thế nào chưa từng có đi qua? Còn có, gia gia người tại sao năm nay bỗng nhiên muốn cháu tới? Mấy năm này ngài ai cũng không gặp, đều đang làm gì a?"
Một chuỗi vấn đề hỏi lên.
Nam nhân nhìn Lâm Uyên một cái.
"Cháu đi ra ngoài một chút." Cho rằng nam nhân là muốn cùng Thâm Bạch nói cái gì tư mật , Lâm Uyên biết điều muốn đi ra ngoài ngồi, ai biết, lại bị nam nhân ngăn trở.
"Không, ta đã biết quan hệ của hai đứa, nếu quan hệ tốt như vậy, lời kế tiếp cũng không có gì không thể nghe, có thể, tương lai các cháu còn có thể cùng nhau trải qua càng nhiều chuyện hơn, cho nên cháu biết cũng vô cùng tốt."
Hắn nói, thân thủ nắm tay Lâm uyên, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay hắn, ý bảo ngồi xuống.
Tay của đối phương ... thực lạnh —— Lâm Uyên ngẩn người, vẫn là ngồi xuống.
"Lần này gọi A Bạch cháu qua đây, là có chuyện tình liên quan di chúc muốn cháu biết." Nam nhân chậm rãi nói.
Những lời này hắn nói hời hợt, nhưng mà nội dung lại thực dọa người nhảy dựng, Thâm Bạch lúc đó nhìn về phía nam nhân đối diện:
"Gia gia, người bây giờ thân thể rất tốt, lại trẻ ra, nói là tốt hơn trước đây nhiều cũng không quá đáng, thế nào bỗng nhiên nhắc đến chuyện di chúc thế?"
Hắn suy nghĩ, rồi nói tiếp với gia gia: "Lão bà của ba cháu là một khuê nữ, nàng lúc trước đã nói mang thai, bất quá cuối cùng tới kiểm tra ra là giả, chính cô ta suy nghĩ nhiều, người yên tâm, không có người cùng cháu tranh cái gì, hơn nữa cháu cũng không cần."
"Ta biết cháu có khả năng." Nam tử liền vươn tay kia, đè lại mu bàn tay Thâm Bạch: "Cùng bọn họ không quan hệ, ta nguyên bản cùng người một nhà cũng không có vấn đề gì. Cháu không cần bọn họ, cháu có ta bên này như vậy đã đủ rồi."
Nam tử dừng lại chốc lát, nói: "Ta đã lập xong di chúc, tất cả tài sản dưới tên ta toàn bộ thuộc về một mình cháu sở hữu."
Nghe được hắn lại nhắc tới , Thâm Bạch rất không vui, hắn đang muốn nói gì, nam nhân lại đè xuống tay hắn : "Ba cháu là một phổ thông thổ hào, chút tài sản này của nó cũng chỉ bản thân nó dính dính tự đắc mà thôi, ta nếu như ít tiền như vậy, mới không cần hiện tại kêu cháu đến nói việc di chúc, thật sự là —— "
Nam nhân nói, vươn ngón tay cái, nghiêm túc chỉ chính mình: "Gia gia kỳ thực vẫn có tiền hơn cháu tưởng tượng đấy, là một đại tài chủ đặc biệt đặc biệt lớn, không giao đại di chúc không được , cháu cứ để ta bàn giao đi."
Thâm Bạch: ...
Lâm Uyên: ...
Thâm Bạch: "Được rồi, để cháu bàn giao, bất quá giao phó xong thì đừng nói chuyện như vậy nữa, cháu nghĩ đến sẽ gặp được người thật rất cao hứng, vốn còn muốn chơi với người vài ngày, câu cá các loại mới đi bổn gia ni ~ "
Nam nhân cả cười: "Hảo hảo, chúng ta liền bàn giao một ngày đêm, giao phó xong, ngày mai chúng ta bắt đầu làm chuyện cháu muốn làm ngay."
Nói xong câu đó, hắn nhìn Lâm Uyên: "Còn muốn khổ cực A Uyên ở bên cạnh nhìn, làm chứng nhân."
Sau đó, hắn vỗ tay một cái, nhóm người ăn mặc chính trang dưới sự hướng dẫn của quản gia nối đuôi nhau tiến vào phòng, mỗi người trên tay đều mang theo túi xách thật dày, xếp hàng ngồi xuống trước mặt lão nhân gia, bọn họ từ trong cặp xuất ra văn kiện cũng dày nốt.
"Bắt đầu đi." Nam nhân nói xong, người đầu tiên liền bắt đầu.
Đúng là số tài sản khổng lồ đến mức người thường hoàn toàn không cách nào tưởng tượng , cũng quả thực hoàn toàn vượt ra khỏi Thâm Bạch tưởng tượng.
"Cái gì? Cái kia là của gia gia ?"
"Trời ạ! Cái công ty cùng công ty ba cạnh tranh toàn thắng cũng là của gia gia?"
"Gia gia người có biết người đã thu mua công ty của cháu không!"
...
...
...
Bằng vào lời hắn thường thường nhô ra liền biết, nam nhân tài sản rốt cuộc có bao nhiêu kinh người.
Tất cả danh sách tài sản đều đọc cho tới khi nào xong xuôi thì thôi, Lâm Uyên sớm thất thần rất lâu rồi, mà Thâm Bạch cũng đã sớm không chen vào nổi.
Vào phút cuối cùng hắn chỉ lăng lăng nói một câu: "Vốn chỉ biết mình là phú n đại , không nghĩ tới gia gia mình là phú n đại lợi hại như vậy."
Thấy bộ dáng hắn như thế, nam nhân nở nụ cười.
Lôi kéo Thâm Bạch, hai người ở trên mỗi một phần văn kiện đều kí tên xác nhận, tất cả làm xong thì đã ba giờ sáng!
"Được rồi, cháu và A Uyên đi ngủ đi, ngày mai đừng dậy quá sớm, dậy ăn cơm trưa xong, chúng ta phải đi câu cá."
Nhìn đồng hồ, nam nhân lưu loát an bài xong chuyện ngày mai , sau đó xua tay để Thâm Bạch mang Lâm Uyên đi nghỉ ngơi.
"Giữ lời nói a! Gia gia, người cũng đi ngủ sớm một chút, A Uyên còn mang theo cá khô đặc biệt , cháu sẽ giao cho quản gia gia gia, nhờ đầu bếp ngày mai làm cho người ăn nga ~ "
Khoát khoát tay, Thâm Bạch và nam nhân chúc ngủ ngon.
Bọn họ cứ đi thẳng về phía trước thật lâu, mãi cho đến khi bọn họ tới gần khúc rẽ cua, sắp nhìn không thấy gian phòng nam nhân nữa, thì Lâm Uyên quay đầu, phát hiện nam nhân còn đang nhìn theo bọn họ ly khai.
Chú ý tới đường nhìn Lâm Uyên, nam tử lần thứ hai hướng Lâm Uyên phất phất tay.
Gật đầu, Lâm Uyên lại đi từng bước, lúc này đây, hắn không nhìn thấy nam nhân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top