Chương 112

      "Em chỉ biết A Uyên tới nơi này sẽ mặc đồng phục, thế nhưng, em cư nhiên đã quên mình bây giờ nhìn không thấy hình dạng A Uyên mặc đồng phục a. . ." Bên trong phòng tâm lý cố vấn, Thâm Bạch mặc đồ bệnh nhân ngồi đối diện Lâm Uyên mặc áo Blouse trắng, vẻ mặt tuyệt vọng.

      A! ! ! ! ! Chết tiệt mắt không thấy được a a a a a a a! ! ! ! ! !

     Thâm Bạch lần nữa khẳng định chính mình cầm nhầm vai trò!

     Lâm Uyên: . . .

     "Thoạt nhìn cậu mấy ngày nay trải qua vô cùng tốt." Hắn chỉ có thể nói.

     "Tuyệt không hảo!" Thâm Bạch đứng lên!

      "Bệnh viện này rất tà môn a!" Bằng vào thanh âm tìm đến vị trí Lâm Uyên, Thâm Bạch kéo cái ghế của mình ngồi vào bên cạnh hắn.

      Sau đó Thâm Bạch kể về cố sự kinh khủng của bọn Tiểu Béo cho Lâm Uyên nghe, rồi thần bí hề hề nói: "Em vốn là không tin, thế nhưng, ngày hôm qua lầu xét nghiệm vừa xuất hiện sự kiện kinh dị!"

       "Lầu đó đã coi như bỏ phế, bên trong căn bản không có ai, thế nhưng, chiều hôm qua bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc ! Máy quay đĩa cái loại này! Em chính tai nghe được!"

        "Sau đó! Thật nhiều người thấy đèn đại lâu từng tầng từng tầng sáng lên, mỗi lần sáng một tầng, thật giống như có người chạy xuống ! Tuy rằng em nhìn không thấy, thế nhưng bên này có rất nhiều người chung phòng đều thấy được! ! !"

        Thâm Bạch khẩn trương hề hề báo cáo!

         Đem Thâm Bạch từ trước mặt mình đẩy ra một chút, Lâm Uyên vuốt ve cổ áo bị hắn vò làm nhăn, khó có được có điểm lúng túng nói:

         "Đó là tôi."

         "Hắc?" Thâm Bạch khó có được ngốc lăng , nhìn có chút buồn cười.

         Lâm Uyên ho khan, một lát thấp giọng nói: "Chiều hôm qua tôi tới nơi này, đèn sáng là bởi vì tôi ở dưới lầu. Cái tiếng nhạc kia là do máy quay đĩa phát ra không sai, nó bỗng nhiên kêu lên bởi vì có một mảnh bị lỏng, hôm qua tôi đã sửa xong."

         "Hả?" Thâm Bạch nghiêng đầu một chút, vẫn là bộ dáng ngốc lăng.

         "Cái lầu xét nghiệm kia không phải không ai dùng, bên kia tầng cao nhất là phòng làm việc của viện trưởng kiêm phòng cất dấu."

        "Ai!"

         Nhìn Thâm Bạch vẻ mặt cạn lời, Lâm Uyên đơn giản kể lại sự tình hôm qua.

         Dựa theo ý nghĩ người bình thường mà xem, Thâm Bạch kế tiếp phản ứng không ngoài "Thì ra là thế" các loại, nhưng mà, hắn không phải người bình thường, nghe xong Lâm Uyên trải qua, Thâm Bạch miệng mở to, lại lạc đề: "Cái gì? A Uyên ngày hôm qua đã tới rồi sao? Vì sao anh rõ ràng đã đến cũng không sang nhìn em a ~ người ta sợ muốn chết!"

          Nhướng mày, Lâm Uyên nói: "Cậu? Biết sợ ?"

         Thâm Bạch liền làm một biểu tình "Hơi sợ" : "Đương nhiên biết! Anh cũng không biết em gặp phải cái gì đâu, được rồi, vừa nãy những chuyện kia đều có thể giải thích thông, thế nhưng kế tiếp lại muốn giải thích thế nào này?"

         "Đêm qua vào nửa đêm, cửa phòng bệnh em nằm bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó —— "

        Thâm Bạch đem chuyện tình nóng hổi nhất nói cho Lâm Uyên nghe.

         "Không có đầu sao?" Lâm Uyên nhíu mày sâu hơn một ít: "Cậu xác định không?"

         Mắt không tốt thì ngay cả độ xác thực trong lời nói đều suy giảm rồi sao? Trong lòng lần thứ hai oán trách Chương Phong, Thâm Bạch lời thề son sắt bảo đảm: "Tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng em đã kiềm chế tâm lý sợ hãi mò lấy thi thể kia từ chân lên đầu, lúc mò lấy cổ cái gì cũng không có!"

         "Hơn nữa, không chỉ em, phát hiện sớm nhất chuyện này là các bạn cùng phòng em! Mắt của bọn họ hoàn toàn không bị gì cả!"

        "Bạn cùng phòng?"

        Không cần mắt, Thâm Bạch biết Lâm Uyên bây giờ là biểu tình gì.

        Lông mày của hắn nhất định là nhíu, mặt hơi nghiêng đi , con ngươi xanh đen nhìn về phía mình, an tĩnh lại kín đáo.

        Thân thể cứng đờ, Thâm Bạch kìm lòng không đậu tiếp tục nói: "Không sai! Chính là bạn cùng phòng em, Tiểu Béo! Đông Bảo! Còn có Tiểu Nha!"

        Thâm Bạch kiêu ngạo nói ra tên các bạn cùng phòng mình.

        Sau đó ——

        "Ba cái tên này. . . Cậu bị phân phối đến phòng bệnh nhi đồng sao?" Không hổ là Lâm Uyên, điểm chú ý vĩnh viễn sắc bén lại không giống người thường.

        Trong lòng cảm khái, Thâm Bạch vẻ mặt đưa đám nói:

         "Đều do Chương lão đầu. . . Chương cục trưởng, không an phận cho em hai mắt mù , khiến em cái gì cũng nhìn không thấy, còn ném tới một phòng tất cả đều là tiểu hài tử . . ."

         "Rõ ràng em đã mười tám , có thể ở phòng bệnh người lớn a a a a a!"

          Lâm Uyên: . . . Không, đây không phải là trọng điểm.

         Trong lòng suy nghĩ mỗi một câu Thâm Bạch nói qua, Lâm Uyên nhìn lại cửa, nơi đó khép hờ, vừa rồi, hắn mơ hồ thấy một đạo thân ảnh nho nhỏ hiện lên.

         Tựa hồ, từ lúc Thâm Bạch đến, cũng có một đạo thân ảnh nho nhỏ từ bên kia lướt qua.

         Lâm Uyên đi tới mở cửa, nhìn ——

          Ở cuối hành lang bên ngoài phòng làm việc trống rỗng, không có bất kỳ bóng người nào.

          Lâm Uyên lại khép hờ cửa, đi tới chỗ ngồi xuống, hỏi Thâm Bạch: "Từ khi cậu ở phòng bệnh đến đây phải có một khoảng cách, bây giờ nhìn không thấy, hẳn không phải là tự mình tới , là bạn cùng phòng mang cậu qua đây sao?"

         "Cái kia. . . Tiểu Béo, Đông Bảo, còn có Tiểu Nha?"

         Lâm Uyên nhớ kỹ tên bạn mới của hắn.

         Thâm Bạch gật đầu: "Bọn họ là người cũ nơi này, biết rất nhiều cận lộ người khác không biết , tụi em một đường đi tới, hầu như không đụng tới ai không nói, mới chừng 15 phút đã đến."

         Lâm Uyên tính toán cự ly hai điểm, gật đầu, không thể không nói, một khoảng cách như vậy, chỉ dùng 15 phút đồng hồ, nhất định là cận đường trong cận lộ.

         "Bọn họ sẽ không ra." Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Thâm Bạch là từ động tĩnh nhỏ đoán được Lâm Uyên đang làm gì, đợi được Lâm Uyên đi trở về ngồi xuống, hắn mới nhẹ giọng nói.

          "?" Lâm Uyên nhìn hắn.

          "Bọn họ không muốn bị thấy." Suy nghĩ một chút, Thâm Bạch nhẹ giọng nói.

          Này vẫn là chuyện phát sinh lúc ba cái đầu nhỏ trốn dưới chăn mền của hắn run rẩy.

          Để giảm bớt tâm tình khẩn trương của ba đứa nhóc, Thâm Bạch quyết định ôm lấy bọn họ trò chuyện một ngày. Bất quá, mấy đứa nhỏ lại không ra khỏi bệnh viện, phạm vi cuộc sống chỉ có bệnh viện, nên trọng tâm câu chuyện cũng thật đáng buồn chỉ có thể quay chung quanh bác sĩ y tá.

          Cho nên không bao lâu, ngay khi Thâm Bạch nghĩ như thế, đề tài của Tiểu Nha đã vòng qua mắt Thâm Bạch: "Lão Cổ nói nếu như hắn chết sẽ đem giác mạc trả lại cho anh, như vậy anh có thể nhìn thấy, đúng không? Đúng không!"

          Hoàn toàn không hiểu đó là chuyện nặng nề, Tiểu Nha chỉ đơn thuần, vì Thâm Bạch có thể hồi phục thị lực mà cảm thấy hài lòng.

          Lão Cổ, là nam nhân trong phòng bệnh sát vách bọn họ, lão Cổ tuy rằng bị kêu là lão Cổ, nhưng hắn kỳ thực tuổi tác không lớn, bởi vì nhiễm bệnh, tướng mạo so tuổi thật già hơn, mọi người lúc này mới đều quản hắn gọi lão Cổ.

         Lão Cổ là một người đáng thương, lẻ loi một mình không chỗ nương tựa, bởi vì bệnh tim nhập viện, bệnh của hắn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt là nhìn ngươi có tiền hay không, lão Cổ tự nhiên là người không có tiền , vì vậy chỉ có thể ở trong bệnh viện hao tổn. Tuy rằng cảnh ngộ không tốt, bất quá lão Cổ thái độ làm người lạc quan, cho dù nhập viện vẫn kiên trì kết giao người chung phòng bệnh, mỗi ngày chỉ cần có thể đứng lên, sẽ đúng hạn cùng một đám người chung phòng chơi cờ, hơn nữa gặp phải mọi người chào hỏi sẽ cộng thêm bàn giao di ngôn, dùng lời của hắn nói: Nói không chừng câu nói nào đó chính là câu nói sau cùng trong sinh mệnh của hắn, để không ở lại tiếc nuối, hắn rất chăm chú đối đãi mỗi một lần cơ hội nói chuyện với người khác.

          Làm người chung phòng bệnh mới, Thâm Bạch tự nhiên là bị lão Cổ đáp một chuyến, thậm chí, bởi tận lực hỏi thăm tin tức , Thâm Bạch và hắn nói chuyện số lần thật rất nhiều, đồ ăn vặt y tá cho hắn, hắn cũng từng đưa cho lão Cổ một ít, bất quá, trong lòng hắn đối lão Cổ rốt cuộc không có ấn tượng gì quá lớn.

         Trên nguyên tắc mà nói, Thâm Bạch đối tuyệt đại đa số người sẽ không có ấn tượng quá sâu, càng miễn bàn hắn hiện tại mất đi thị giác, mất đi một dây thần kinh.

         Sờ sờ đầu Tiểu Nha , Thâm Bạch không hé răng.

         Hắn chưa bao giờ biết, nam nhân cười hì hì kia dĩ nhiên vô thanh vô tức làm ra quyết định đó.

         "Em. . . Kỳ thực em không quá mong muốn anh có thể nhìn thấy, nếu có thể thấy, anh liền không muốn nhìn thấy em nữa." Tiểu nha lên tiếng, nói ra lại dị thường thương cảm.

         "Ân? Vì sao?" Cuối cùng cũng từ trong chuyện lão Cổ rút ra tinh thần, Thâm Bạch quay đầu chuyển hướng ba đứa nhỏ.

         "Em. . . Lớn lên rất khó xem, mụ mụ cũng không muốn em." Thanh âm bé đã dẫn theo nức nở.

         Tiểu Béo và Đông Bảo không hé răng, nhưng hành vi bọn họ đồng thời kéo góc áo mình lại tiết lộ bọn họ không muốn.

          "Có thể có bao nhiêu đáng sợ? Khi anh tới cũng không phải rất đáng sợ sao?" Chậm rãi, Thâm Bạch khóe miệng giơ lên, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ đầu ba đứa bé.

         Kỳ thực, hắn nhiều ít có chút biết ba đứa bé lo lắng, tỷ như lúc này hắn đang vuốt đầu Tiểu Béo, cái đầu kia. . . Dị thường lớn, hơn nữa không có tóc, mặt ngoài cũng có rất nhiều nếp nhăn. . . Mà ba đứa bé chỉ cùng mình giao tiếp, luôn tránh những người khác, mơ hồ tự ti bao nhiêu cũng khiến hắn đoán được một ít.

         Nguyên nhân gì. . . Khiến những hài tử này ở bệnh viện lớn lên, chưa từng có người nhìn. . .

        "Yên tâm, bây giờ kỹ thuật chỉnh dung rất phát đạt, chờ mấy đứa lớn lên có thể tự đăng ký giải phẫu, bệnh viện kỹ thuật cũng càng lúc cao cấp hơn, chỉnh cái gì dung cực kỳ đơn giản!"

        "A! Thật không ?"

       Vì vậy, nhóm tiểu tử cao hứng, vài người vừa ăn đồ vặt những người phòng bệnh khác đưa cho vừa tiếp tục nói chuyện phiếm, đương nhiên, nội dung tán gẫu vẫn là bệnh viện - nơi không cách nào ly khai, không có biện pháp, đây chính là toàn bộ thế giới của bọn họ.

        Lần đầu tiên, Thâm Bạch bỗng nhiên có một cái ý nghĩ: Có cơ hội, nhất định phải dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài shopping, nhất định phải dẫn bọn nhỏ đi xem thế giới bên ngoài! Nhất định!

        Trò chuyện bát quái bệnh viện, tiệc trà bốn người cứ như vậy kéo đến hừng đông, sau đó nghĩ đến hôm nay Lâm Uyên sẽ tới, Thâm Bạch kích động không thôi, đáng tiếc ngày hôm nay quả thực tới chào hỏi thầy thuốc tập sự không sai, lại tất cả đều là nội khoa và ngoại khoa, cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới: Lâm Uyên thân phận là y sư thực tập khoa tâm lý , với hắn thật đúng là. . . Một nửa mao tiền cũng chẳng quan hệ.

         Lúc này không có gì lo lắng nữa, để gặp mặt Lâm Uyên, Thâm Bạch từ phòng bệnh đi ra ngoài treo số khoa tâm lý.

        Dẫn đường là Tiểu Béo bọn họ.

       "Trở về đi, buổi tối tới phòng bệnh của anh, đừng bật đèn, anh cho mấy đứa gặp người đó." Thâm Bạch chăm chú nói, hắn muốn cho Tiểu Nha bọn họ gặp mặt Lâm Uyên, cũng muốn Lâm Uyên trông thấy Tiểu Nha bọn họ, đối với Tiểu nha bọn họ khả năng tồn tại đặc thù, Lâm Uyên nhất định không có bất kỳ phản ứng nào.

        Đối với Lâm Uyên, Thâm Bạch là tự tin như vậy.

        Bất quá hai người tới đây mục đích chủ yếu là "Thực tập", xác thực nói là "Điều tra", thế là lập tức dời lực chú ý đến trên phương diện điều tra.

       "Ngày hôm qua, lão nhân . . . Hà viện trưởng vài lần đề cập tới, kêu tôi không cần lo lắng vấn đề vệ sinh những vật phẩm kia , ông ấy nói nơi này bệnh nhân đều không phải là cái gì bệnh truyền nhiễm . . ." Lâm Uyên bỗng nhiên mở miệng: "Bởi vì đề cập qua hai lần đi, nguyên thoại khả năng không phải nói như vậy, thế nhưng chính là cho tôi loại cảm giác này, cho nên , sau khi trở về tôi đã tra xét một chút đặc sắc Thanh Hợp y viện."

         "Ở trang web của Thanh Hợp y viện tôi không nhìn thấy bất luận chỗ nào khiến người khác chú ý."

         "Bất quá, ngày hôm qua tới , mặc dù không có toàn bộ đi qua, thế nhưng tôi có chú ý bệnh nhân nơi đây, phát hiện bệnh viện tuy rằng nhân viên công tác hơn phân nửa đều là người địa phương, phổ thông khán chẩn cũng quả thực như cậu nói, chủ yếu đều là người địa phương không sai, thế nhưng —— "

          "Một bộ phận bệnh nhân trường kỳ nằm viện lại là người bên ngoài."

         "Tôi đã làm chút công tác xác nhận chuyện này, quả thật hơn phân nửa bệnh nhân có chung một điểm giống nhau, đó chính là. . ."

          Lâm Uyên dừng lại: "Họ đều mắc chứng trường kỳ khí quan suy kiệt, đường tắt trị liệu duy nhất kỳ thực chỉ có con đường thay đổi khí quan. Liên lạc với trường hợp cậu nói đêm qua, tôi chỉ có thể nghĩ đến —— "

          "Cái kia?" Thâm Bạch mắt che băng gạc thẳng tắp "Nhìn" về phía hắn.

          Không cần Lâm Uyên nói kỹ lưỡng hơn, hắn đã hoàn toàn biết Lâm Uyên đang suy nghĩ gì.

          "Thế nhưng cung thể ( thân người cung cấp khí quan ) vì sao không có đầu ni? Em tuy rằng không hiểu rất rõ, thế nhưng. . . Coi như là có người hiến cho toàn thân khí quan, cũng không đến mức vẻn vẹn đem đầu cắt đi?" Dưới băng vải , Thâm Bạch nhíu mày.

          "Em gọi điện thoại đã, A Uyên, điện thoại cho em mượn, giúp em quay số." Điện thoại Thâm Bạch không mang, dựa theo điều lệ, điện thoại của hắn lúc xuất hiện đã đánh mất.

          Dựa theo kịch bản của Chương Phong, điện thoại hắn bây giờ đã đánh mất, không có bất kỳ thân phần văn kiện, còn có điểm mất trí nhớ, ngoại trừ tên tất cả đều đã xui xẻo quên đi.

          ↑

           Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm hắn không bị đuổi đi sau khi xác nhận thân phận.

          Nhưng mà, chính là thiết định phù khoa như thế, dưới hành động của hắn, cứ thế được mọi người tin.

          Cũng chính là Thâm Bạch, dưới tình huống không có điện thoại, hắn vẫn nhớ kỹ toàn bộ tất cả dãy số. Rất quen báo ra một chuỗi dãy số, Lâm Uyên bấm xong liền đưa cho hắn, Thâm Bạch cầm điện thoại lên, điện thoại không bao lâu chuyển được, Thâm Bạch mới cùng đối phương nói tới nói lui.

         "Donny thúc thúc, là cháu , Thâm Bạch, phải , cháu hỏi thúc chuyện này, ân ~ thân thể cháu rất tốt, chính là gần nhất tương đối cảm thấy hứng thú nên hiếu kỳ hỏi thúc một chút, về việc cấy ghép khí quan cung thể tại bệnh viện. . ."

         Thâm Bạch không bao lâu thì gác điện thoại, trả lại cho Lâm Uyên, hắn nói :

        "Em và Donny thúc thúc xác nhận một chút, thúc ấy là viện trưởng của Ửu Kim y viện a ~ "

         "Thúc ấy nói tuyệt đại đa số khí quan đều là đơn độc mà góp, mặc dù có đồng ý hiến khí quan toàn thân cho bệnh nhân, nhưng tuyệt đối sẽ hoàn chỉnh."

          "Chỉ có một loại tình huống gặp phải người hiến không đầu ."

           Thâm Bạch dừng lại một chút, hồi lâu nói: "Đó chính là buôn lậu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top