Chương 100

       Dù sao thì đấu giá hội bắt đầu rồi!

       Áo thun quần jean ngày thường đổi thành sơmi tây trang cắt may tinh tế, thắt xong cà-vạt cho nhau, Thâm Bạch và Lâm Uyên chuẩn bị đi tham gia buổi đấu giá đầu tiên.

       "Buổi đấu giá đầu tiên sẽ đấu giá tác phẩm nghệ thuật thực sự, đại khái chính là tranh chữ danh nhân, có không ít trân phẩm, danh sách có thể buổi chiều chúng ta sẽ nhìn thấy, cũng có thể trong danh sách không có viết, xem như kinh hỉ bên ngoài." Thâm Bạch một bên mang giày, một bên nói với Lâm Uyên.

        Lâm Uyên nhìn thời gian trên điện thoại di động : Thời gian bây giờ —— tám giờ tối.

        Buổi đấu giá đầu tiên trên thuyền khoảng tám giờ rưỡi cử hành, bọn họ hiện tại đi qua đại khái vừa vặn.

         《 Elise bị nguyền rủa 》Thâm Bạch cảm thấy hứng thú không xuất hiện tại buổi đấu giá này, lần này đi qua, hai người bọn họ chỉ đặc biệt tiến hành trau dồi kinh nghiệm khoá "Giám thưởng tác phẩm nghệ thuật".

         "Em đã xem qua sách giáo khoa của chúng ta, có vài bức tranh trong sách đều giao dịch tại buổi đấu giá, hơn nữa ——" Thâm Bạch nhíu mày: "Mấy bức ảnh chụp trên sách đều là đồ dỏm, chính phẩm có người nói đã sớm chẳng biết đi đâu, nhưng mà theo em được biết, buổi đấu giá sẽ có mấy bức họa hàng thật xuất hiện ~ "

        "Nếu như vậy, thật có chút động tâm." Thâm Bạch nhíu nhíu mày, lập tức ôm đầu kêu to:

        "Nhưng thật sự cực kỳ đắt a ~ Giá khởi đầu cực kỳ cao! A a a a a a ~ nếu như toàn bộ mua hết thì tiểu kim khố của em phỏng chừng toàn bộ xẹp!"

        Nhìn hắn một cái, Lâm Uyên giúp Thâm Bạch sửa sang lại đầu tóc loạn, thấp giọng nói: "Cũng không phải có chút trúng ý đều phải mua, nếu như thật đều là chính phẩm, được nhìn thấy cũng rất may mắn rồi."

         "Ân, A Uyên nói đúng, nhìn cũng rất may mắn ni ~" Nháy mắt mấy cái, Thâm Bạch sờ sờ chỗ tóc bị Lâm Uyên sửa lại, bên trên hình như còn giữ lại nhiệt độ cơ thể Lâm Uyên.

        "Cửa thang máy sắp mở." Lâm Uyên bỗng nhiên nhắc.

        Ngay lập tức, Thâm Bạch đứng ngay ngắn, giống như người vừa phát điên ôm đầu căn bản không phải hắn, hắn lại biến thành thanh niên ưu nhã luôn luôn cười híp mắt.

        Tầng trệt họ đang đến tên là "Đấu giá hội", không có viết tầng trệt, trên cái nút chỉ viết từ đó mà thôi, Lâm Uyên chú ý tới nút bình thường vẫn tắt , nhưng ngay khi bọn họ vừa cắm vào thẻ phòng, nó mới sáng lên, trước bọn họ còn đang suy nghĩ phải thế nào đi đấu giá hội, như thế rất tốt, giản đơn sáng tỏ.

         Sau khi bước ra thang máy, từng cửa thang máy xung quanh vừa vặn đồng thời mở ra, bên trong có mấy nam tính giống như hai người âu phục thẳng thớm, hoặc nữ tính thân váy dạ hội lấp lánh, hiển nhiên, mọi người đều là tới tham gia đấu giá hội.

        Lâm Uyên cấp tốc nhìn lướt qua hoàn cảnh: Đó là một địa phương thật dài như hàng lang, phía trên là đèn treo phục cổ , phía dưới là thảm đỏ tươi , toàn bộ không gian cũng không rộng rãi, nhưng mà rất cao, hơn nữa tất cả cửa thang máy đều dùng mặt kiếng trang trí, khi tất cả cửa thang máy hợp lại, thoạt nhìn tựa như một cái hành lang gương, cứ như vậy, hàng lang sẽ không khiến cho người ta nghĩ nó "Hẹp", chỉ làm cho cảm giác nó "Sâu" .

        "Sâu"mà "Thần bí" .

         Đi theo một đám tân khách , Lâm Uyên và Thâm Bạch đi tới cánh cửa cao nhất cuối hành lang.

        Bước ra cánh cửa kia trước tiên, một phòng đấu giá to lớn xuất hiện trước mặt Lâm Uyên.

        Tiếp diễn phong cách thiết kế đồng dạng trong hành lang, toàn bộ đấu giá hội đều trải thảm đỏ, mặt kiếng thiết kế tùy ý có thể thấy được, nhìn hơn nữa ngày, Lâm Uyên mới ý thức : A. . . Đó không phải là mặt kiếng, có thể , nó chính là "Kim cương" đi?

          "Tên đấu giá hội gọi là kim cương đấu giá hội, trong thiết kế cũng có thể thấy được hình thức biến báo kim cương, thật đúng là rất khác biệt."Nhướng mi nhìn một vòng, Thâm Bạch vừa vặn cảm thán.

         Đây là điểm khác nhau giữa người có tế bào nghệ thuật tốt và người không có tế bào nghệ thuật đi? Xem ra, hắn quả nhiên nên sớm chuẩn bị bài "Giám thưởng tác phẩm nghệ thuật"  —— không có trả lời, Lâm Uyên lặng lẽ nghĩ.

        Tất cả vị trí khách nhân đã sớm an bài tốt, dưới bồi bàn hướng dẫn, bọn họ rất nhanh đi tới vị trí chỉ định. Trước khi ngồi vào, Lâm Uyên cảm giác có người nhìn mình, nhìn lại, thì thấy Tam tiểu thư đang cao hứng vẫy vẫy tay qua đây.

         Khẽ vuốt cằm, Lâm Uyên dời đường nhìn từ trên mặt Tam tiểu thư sang xung quanh bọn họ một lần, sau đó ngồi xuống.

        Cảnh sát lần này tới tham gia đấu giá hội là Minh Viễn cảnh quan còn có Tam tiểu thư.

         Thư mời tối đa có thể mang năm người, trong đó thoả thuận chỉ có hai người tham gia đấu giá hội, bốn người khác là bảo tiêu, nhưng gian phòng cũng không nhiều, hơn nữa trên thuyền công tác bảo toàn luôn luôn tốt, cho nên thực sự mang bảo tiêu dự họp không có bao nhiêu người.

          Lâm Uyên đang suy nghĩ, bỗng nhiên, hắn lại cảm thụ được tầm mắt, lúc này đường nhìn ở một hướng khác, nghiêng qua phải, hắn thấy được một thân ảnh nho nhỏ.

         Là tiểu đồng bọn mới quen của Thâm Bạch —— tiểu nam hài ngày đó cùng chơi rất vui vẻ kia.

         Lâm Uyên lập tức nhận ra thân phận của cậu nhóc.

         Lần này cậu nhóc không đi một mình, bên cạnh còn có một nữ tử ăn mặc dị thường hoa lệ , giờ khắc này, nữ tính không chiếu cố tiểu nam hài, mà cùng những khách nhân khác trò chuyện khí thế ngất trời, nếu như không phải y phục bọn họ vừa nhìn chính là lễ phục gia đình, Lâm Uyên căn bản không cách nào biết được tiểu nam hài đi cùng vị nữ sĩ.

         "Nguyên lai nó là người nhà Thang Bổ Lợi ." Thâm Bạch nhỏ giọng nói.

         "Thang Bổ Lợi?" Lâm Uyên hoàn toàn xa lạ.

          "Là đại tài phiệt nổi danh, cũng là người sưu tầm có tiếng, cả đời độc thân, bất quá tại thời gian tuổi cao bỗng nhiên tuyên bố có người thừa kế, hẳn là Thang Ni rồi."

          Thang Ni —— Tên bạn Thâm Bạch.

          "Sau khi ông ta chết, Thang Ni thừa kế toàn bộ tài sản, thế nhưng không bao lâu lại nhô ra một nữ nhân tự xưng là mẹ của nó. . ."

          "Nói chung, một khoản sổ nợ rối mù."

           Ngọn đèn bên trong sân bỗng nhiên tối sầm, tất cả đèn đều tập trung tới đài đấu giá phía trước, một trung niên nam tử mặc tây trang cầm cây búa nhỏ đi ra , cười híp mắt tuyên bố đấu giá hội bắt đầu.

          Từng món từng món vật đấu giá được cẩn thận hộ tống lên đài, trung niên nam tử đối với những tác phẩm nghệ thuật này có thể nói thuộc như lòng bàn tay, hắn không chỉ thông qua màn hình lớn đem vật đấu giá phóng đại mấy lần biểu diễn trước mặt tất cả người mua, còn cặn kẽ giới thiệu niên đại, phong cách, bối cảnh cố sự. . . Thành thật mà nói, có thể sánh bằng giới thiệu trong sách giáo khoa, hơn nữa chi tiết còn nhiều hơn, có mấy lần Lâm Uyên nghe đến mê li , cuối cùng vẫn là tiếng búa bắt đầu bán đấu giá thức tỉnh hắn.

          "Minh bạch vì sao em nói tới nơi này chuẩn bị bài giám thưởng tác phẩm nghệ thuật rồi chứ?" Thấy hắn như vậy, Thâm Bạch nhếch miệng cười cười: "Ở đây chẳng những có tác phẩm nghệ thuật thực sự, còn có thầy giám thưởng nghệ thuật cộng thêm xướng ngôn viên rất lợi hại a ~ "

          "Có tư cách chủ trì đấu giá hội , nột ~ chính là người phía trước cầm cây búa kia, bọn họ nhất định phải lấy được chứng nhận giáo sư giám thưởng nghệ thuật cao cấp, tất nhiên cái bằng này rất khó đạt được, trên cơ bản đều là tốt nghiệp nghệ thuật tương quan chuyên nghiệp, hoặc chính là nhân tài lịch sử chuyên nghiệp , trải qua mấy năm học tập, ngoài tu tập tri thức về tác phẩm nghệ thuật , đồng thời còn phải có kinh nghiệm hành nghề liên quan chí ít 15 năm. . . Mới có thể bắt được chứng thư này."

       "Em dám nói, người trước mặt kia tuyệt đối chuyên nghiệp hơn lão sư tương lai chúng ta ni ~ "

       "Thế nào, bài của hắn giảng hay chứ?" Thâm Bạch nhướng mày.

        Lâm Uyên gật đầu, đối phương quả thực nói rất hay, hắn hoàn toàn không cách nào phản bác.

        Nói chung, ở buổi đấu giá thứ nhất, Thâm Bạch hoàn toàn không có tham dự đấu giá, hai người bọn họ chỉ ngồi tại chỗ thành thật nghe bán đấu giá sư giảng giải vật đấu giá, một bộ dáng "Chuẩn bị bài công khóa" tiêu chuẩn.

       Trái lại Thang Ni —— tiểu tử bạn Thâm Bạch, mua được kiện tác phẩm nghệ thuật quý nhất toàn trường.

       Tuy rằng người cử bài là nó, thế nhưng trên mặt tiểu tử kia nhìn không ra bất luận cái gì gọi là cao hứng.

       Còn nữ tính bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, lúc đèn chiếu sáng vào người nàng , nàng còn cười xán lạn cực kỳ, tựa như dùng nhiều tiền mua món tác phẩm nghệ thuật kia là nàng vậy.

      Khoá giám thưởng tác phẩm nghệ thuật . . . Không, đấu giá hội tới mười một giờ kết thúc, ly khai hiện trường, bọn họ đến trên boong thuyền tùy tiện ăn ít đồ, sau đó một lần nữa trở về thang máy ——

        Buổi đấu giá thứ hai—— kim cương đấu giá hội nửa đêm, gần tới không giờ bắt đầu.

        Mà mục tiêu của Thâm Bạch  ——《 Elise bị nguyền rủa  》, đã được đem lại buổi đấu giá.

        Tuy rằng ấn theo cái nút thang máy "Đấu giá hội" , song khi bọn họ đi ra, cảnh tượng bên ngoài và trước đó hoàn toàn khác nhau, quả thực tựa như tràng đấu giá hội khác!

        Thảm đỏ biến thành lam đậm, bàn ghế xung quanh biến thành phong cách Gothic hoa lệ, ngay cả đèn treo phục cổ trên trần nhà cũng thay đổi, biến thành từng viên đèn treo như kim cương lơ lửng trên không trung.

       ↑

       Kim cương màu đen.

       "Khách nhân tôn kính, mọi người buổi tối hảo, hoan nghênh các vị đã đến buổi đấu giá kinh điển nửa đêm." Màn che sân khấu bị kéo ra, một nam nhân mặc lễ phục tây trang đen hoa lệ xuất hiện trên đài đấu giá, niên kỷ không sai biệt lắm với bán đấu giá sư vừa nãy, cả người cao ốm, da dị thường tái nhợt, giống như khung cảnh kia, lộ ra một cổ khí tức quỷ dị.

      "Trên chiếc thuyền hẳn có rất nhiều khách nhân là vì buổi đấu giá vừa rồi mà đến, bất quá, ta lại biết, có nhiều hơn khách nhân là vì trận đấu giá hội nửa đêm hiện tại mà tới."

      "Buổi đấu giá này được chuẩn bị cho người mua có sở thích thẩm mỹ cao! Thu thập thứ cổ quái nhất toàn bộ tinh! Đặc biệt nhất! Sẽ có tác phẩm nghệ thuật cổ xưa nhất! Chuyên môn đợi chư vị đến chiêm ngưỡng! Hiện tại ta tuyên bố —— "

       "Đấu giá hội nửa đêm hiện tại bắt đầu!"

       "Kiện vật đấu giá thứ nhất, thư tình của Diệp Nhĩ Bội Khâm !"

       "Đây là thư tình của đại văn hào trong truyền thuyết, vị đại văn hào này trong cuộc đời tổng cộng viết 99 bộ truyện dài, hầu như mỗi một bộ tiểu thuyết đều chiếm được đánh giá cực cao, nhưng mà, bên ngoài lại ít có người biết, vị đại văn hào này so với viết tiểu thuyết thì càng viết thư tình nhiều hơn."

       "Trong cuộc đời ông tổng cộng viết 123 phong thư tình, nghe thật không tính là gì, ta biết có rất nhiều tiên sinh thích viết thư tình còn viết nhiều hơn con số đó, nhưng mà —— "

       "Thư tình của vị đại văn hào đây toàn bộ đều gửi cho các cô gái khác nhau."

       "Hơn nữa ——" Bán đấu giá sư nói, bỗng nhiên lộ ra một cái nụ cười kỳ quái.

      "Toàn bộ nữ tử thu được thư tình đều chết đi."

        "Vị đại văn hào còn bởi vậy thu được danh hiệu tử thần, thế nhân xưng là thư mời tử vong, tại niên đại đó, hầu như không ai dám nhận thư của ông, nhưng mà đến thời đại sau, thư của ông lại thành vật đấu giá trân quý, ta biết có rất nhiều người sưu tập vì thư tình của vị đại văn hào này mà say mê, vậy trong những thư tình bị gọi là thư mời tử vong rốt cuộc có bí mật gì? Ta nghĩ đại khái chỉ có người đem 123 phong thư thu thập hết mới có thể lý giải một ... hai ... Ba?"

         "Hảo, kế tiếp bán đấu giá chính là —— "

         "Đại văn hào Diệp Nhĩ Bội Khâm --- phong thư tình thứ 103! Người nhận thư, Tạp Nhĩ Mã phu nhân!"

         Kèm theo tiếng rống to của bán đấu giá sư, dưới đài truyền đến tiếng vỗ tay điên cuồng!

        "Bầu không khí.. . Hoàn toàn bất đồng lúc trước. . ." Lâm Uyên nhíu mày một cái.

        "Khẳng định a, nếu như nói tham gia buổi đấu giá vừa nãy người mua còn là người sưu tầm truyền thống, như vậy, người tham gia trận này đều có sở thích đặc thù ~" Thâm Bạch chớp mi: Tất cả người có sở thích thú vị, tính cách giống nhau đều tương đối điên cuồng một chút. . .

           Sở thích đặc thù. . . Điên cuồng. . .

           Lâm Uyên yên lặng nhìn thoáng qua Thâm Bạch bên cạnh.

          Tân tân hữu vị nhìn bức tranh thư tình trên màn ảnh lớn, trung gian còn len lén giơ hai lần bài, Thâm Bạch hoàn toàn mang bộ dáng thích thú.

          Sau vài lần bán đấu giá, hắn lại giơ vài lần bài, bất quá đều là xen lẫn trong những người khác, ngoại trừ nâng giá cả vật đấu giá, hắn cái gì cũng không làm, sau đó ——

         "Vật đấu giá tiếp theo _《 Elise bị nguyền rủa 》!"

         "Giá quy định 500 vạn tiền thông dụng, hiện tại! Đấu giá bắt đầu!"

          Vẻ mặt vẫn lộ nụ cười lười biếng liền đột nhiên biến mất, Thâm Bạch ngồi thẳng thân thể, mắt mèo dường như đang phát quang:

         "Được rồi, làm nóng người kết thúc, hiện tại bắt đầu phải siêng năng làm việc hơn a ~ "



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top