Chương51.1 Chân tướng

So với người trưởng thành, thiếu niên lại càng tàn nhẫn hơn. Bởi vì họ cũng không biết hành động của chính mình mang đến hậu quả gì, đối mặt với người không thích hoặc là đồ vật, bọn họ chỉ biết dùng thủ đoạn kịch liệt nhất tỏ vẻ chính mình độc ác ----- tuổi dậy thì bọn họ,đặc biệt như thế.

Lộ Tá Tử, chính là cái người không được yêu thích kia.

"Lúc ấy cô ta ở trong lớp chúng tôi, bị bắt nạt rất thảm." Giang Tín Hồng nói," Tất cả mọi người đều chán ghét cô ta, đem cô ta coi như người không tồn tại."

"Lúc các cậu chụp ảnh chung cũng không cho cô ta chụp?" Lâm Thu Thạch nghĩ tới lúc trước bọn họ ở phòng hồ sơ nhìn thấy bức ảnh thiếu một người.

"Đúng. . ." Giang Tín Hồng tuy rằng có chút chần chờ, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Thu Thạch, " Tuy rằng danh sách viết có 34 người, nhưng chúng tôi tuyên bố ra bên ngoài chỉ có 33."

Học sinh năm nhất kia, đem Lộ Tá Tử, từ bọn họ hủy diệt. Bọn họ cự tuyệt cùng Lộ Tá Tử nói chuyện, cự tuyệt cùng Lộ Tá Tử chụp ảnh chung, đem cô ta xem như không khí, không ai nguyện ý cùng cô ta nói chuyện.

"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Lê Đông Nguyên bất động thanh sắc, tiếp tục truy vấn.

"Sau đó ngoài ý muốn...." Giang Tín Hồng thanh âm trở nên có chút gian nan, biểu tình cũng xuất hiện nỗi sợ khó lòng giải thích, "Cô ta đã chết."

Hai người đều lẳng lặng chờ Giang Tín Hồng tiếp tục nói.

"Lúc cô ta đi ra ngoài, đột nhiên chết. " Giang Tín Hồng nói, "Hiện tại nghĩ đến, thật là có chút độc ác. Sau khi cô ta chết, trong lớp không một ai buồn bã, thậm chí còn...... "

"Thậm chí còn viết một bài hát." Lê Đông Nguyên giúp Giang Tín Hồng bổ sung câu cuối cùng.

"Mấy người làm sao mà biết được?" Giang Tín Hồng không ngờ rằng bọn họ cư nhiên biết đến kĩ càng tỉ mỉ như vậy, bị dọa sợ.

"Tôi nói rồi, chúng tôi biết rất nhiều chuyện. Lê Đông Nguyên nhìn Giang Tín Hồng, mỉm cười nói," Tiếp tục."

" Chuyện sau đó hẳn mấy người đều biết." Giang Tín Hồng cười khổ, "Bài hát kia đã bị nguyền rủa, chỉ cần hát lên sẽ chết."

"Cậu chưa tùng hát qua? " Rốt cuộc cũng tới vấn đề mà bọn họ hứng thú nhất,Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.

"Không có." Giang Tín Hồng ngữ khí chắc như đinh đóng cột," Lúc đó tôi cảm thấy làm như vậy thật sự là hơi quá đáng, liền không hát... "

"Cậu nhóc mới nói chuyện với cậu cũng không có hát? " Lê Đông Nguyên nói.

"Không có. " Giang Tín Hồng nói, "Chúng tôi chơi vớ nhau rất thân, cho nên tôi kêu cậu ta đừng có hát."

"Có ý nha." Lê Đông Nguyên cười như không cười.

Bị biểu tình của Lê Đông Nguyên làm cho sợ hãi, Giang Tín Hồng nôn nóng nói:" Tôi biết có nhiêu đó thôi, mấy người thả cho tôi đi đi. Trời sắp tối tới nơi rồi, tôi còn phải về nhà."

Lâm Thu Thạch nhìn nhìn Lê Đông Nguyên, Lê Đông Nguyên gật gật đầu, ý bảo Giang Tín Hồng có thể đi rồi.

Giang Tín Hồng nhẹ nhàng thở ra, chộp vội ba lô một đường chạy như điên mà đi, Lê Đông Nguyên nhìn theo bóng dáng hắn, nói :" Cậu cảm thấy thế nào? "

Lâm Thu Thạch:" Chẳng ra sao cả." Tuy rằng lý do thoái thác của Giang Tín Hồng cũng không có sơ hở, nhưng trực giác lại mách bảo người này đang nói dối.

"À,là sao?" Lê Đông Nguyên hỏi.

"Anh hẳn là rõ hơn tôi chứ." Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lâm Thu Thạch cũng biết Lê Đông Nguyên tên này là một lão cáo già. Nếu thật sự có chỗ nào dị thường, khẳng định hắn ta so với anh còn rõ ràng hơn. Quả nhiên, Lê Đông Nguyên nở nụ cười, trong ánh mắt nhìn Lâm Thu Thạch có thêm một thứ gì khác:" Người Hắc Diệu Thạch đều thú vị như vậy sao? "

Lâm Thu Thạch:" Không, tôi là người nhàm chán nhất đó."

Lê Đông Nguyên nói:" Giang Tín Hồng đúng là đã nói dối, chỉ là không biết rốt cuộc vì sao nói dối, nói dối chuyện gì. Cậu còn nhớ cái câu lúc cậu ta gặp chúng ta lần đầu tiên không? "

Lâm Thu Thạch đương nhiên nhớ rõ, anh nhíu mày:" Lộ Tá Tử là người vốn không nên tồn tại? "

Lê Đông Nguyên:" Đúng vậy."

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh:" Hóa ra là thế."

Lê Đông Nguyên:" Thông minh. Tôi từ trước đến nay đều thích hợp tác với người thông minh. Đi đi, tới chỗ hội họp với với nhóm Chúc Manh đi."

Yummy comeback 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top