Chương 17:
Nhã Kim Ngưu liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt di chuyển tới ly rượu trước mặt nàng.
Tên nam nhân biến thái này rốt cuộc đang nói cái gì?
Dùng hành động thực tế để chứng minh?
Chứng minh như thế nào đây?
Chẳng lẽ bắt nàng đem ly rượu này uống hết sao?
Làm sao bây giờ! Nàng chưa bao giờ chạm vào một giọt rượu!
Chẳng lẽ lần này phải phá lệ sao?
"Hả? Làm sao vậy? Đây là "cam tâm tình nguyện" của cô sao?" – Lưu Thiên Yết hai mắt hội tụ hào quang, tập trung trên khuôn mặt do dự của nàng.
Bàn tay nắm chặt đột nhiên buông ra, Nhã Kim Ngưu vươn tay:
"Được thôi! Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!"
Nói xong nàng một phen đoạt ly rượu trong tay hắn, mắt nhắm lại, đương đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Rượu rất cay, lưu lại ở trong miệng, chảy xuôi tiến vào trong thân thể.
Nhã Kim Ngưu thè lưỡi, lại ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trước mắt.
Cầm ly rượu quơ quơ trước mặt hắn , đầu cũng có chút mơ hồ:
"Ta...... Ta uống xong rồi......"
Nàng lắc lắc đầu, ý muốn làm cho đầu óc thanh tỉnh.
Vì sao nam nhân biến thái trước mắt lại biến thành vài người liền!
Hả? Hả? Hắn có thật nhiều đầu với nhiều tay nha!
Sao lại nhiều như vậy nhỉ...... Hắn là yêu quái sao......
Lưu Thiên Yết nhìn thấy mặt nàng phiếm hồng, hai mắt mê ly, âm thầm nhíu mày.
Đúng là chú nhím con tiểu lượng kém, mà không phải kém bình thường đâu!
Cư nhiên uống một chút như vậy liền đã say!
Bước tới gần bên người nàng, cánh tay dài duỗi ra, cổ tay hữu lực đem nàng cả người ôm vào trong lòng.
"Nhã Kim Ngưu, ta bảo 'Cam tâm tình nguyện' không phải là bắt ngươi đem ly rượu này uống hết!" – Lưu Thiên Yết hơi hơi cong mình, nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
Nhã Kim Ngưu ngửi được hương thơm man mát của nước hoa hiệu Chanel, bất mãn nhăn nhó giãy dụa.
Nhưng là đầu thực choáng váng, lại bị vòng tay cường tráng của hắn giam cầm , nàng vô lực chống cự.
Mặc dù đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, nàng vẫn đang cố gắng không cho chính mình dựa vào lồng ngực của hắn.
Có lẽ là do men rượu, lá gan nàng cũng to ra, nàng hỏi:
"Nói! Ngươi là tên biến thái chết tiệt! Rốt cuộc...... Thế nào......"
Tên biến thái đáng chết? Tên biến thái đáng chết?
Lưu Thiên Yết nhất thời hé ra khuôn mặt tuấn tú, tuy rằng biết nàng đối hắn có nhiều bất mãn, nhưng cũng thật không ngờ nàng tặng biệt hiệu cho hắn ác độc như vậy!
"Ngươi nói...... Ta nghĩ thế nào......" – Lại cố ý , hắn ở nàng bên tai ngả ngớn trêu đùa.
Nhã Kim Ngưu tay chỉ vào mặt hắn, lắc nhẹ vài cái.
Mấp máy đôi môi anh đào, mở miệng muốn nói cái gì đó.
Ánh mắt nhắm lại, rốt cuộc chịu đựng không được ngã vào lòng hắn.
Cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, dục cảm của nam nhân trong người bị nàng kích thích.
Lưu Thiên Yết cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt của nàng hồng hồng, lông mi thật dài, bao trùm đôi mắt đã nhắm chặt.
Đôi môi hoa đào khẽ cong lên, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.
Nàng đang dụ hoặc hắn sao...... Được lắm...... nàng đã đạt được mục đích rồi đó ......
Nhẹ nhàng dùng sức, hắn đem cả người nàng ôm lấy, cúi đầu, chậm rãi , ôn nhu , hôn lên môi nàng ......
Trong một văn phòng khác trên tầng cao nhất.
Quan Nghị thoải mái dựa vào bàn làm việc, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ 10 phút ! Vì sao Nhã Kim Ngưu còn chưa đi ra?
Lưu Thiên Yết đúng là tên tiểu tử thối, lợi dụng người ta gặp khó tới cầu xin, hắn liền đem con cừu nhỏ ăn luôn sao?
Hử? Ừ! Rất có khả năng!
Ai! Lại một cô gái vô tội bị hãm hại !
"Ring – ring –ring..." Tiếng điện thoại văn phòng đột ngột vang lên.
Quan Nghị ấn nút trò chuyện, nhịn không được tò mò hỏi:
"Anh nhanh như vậy đã làm xong "chuyện"?"
Không phải chứ!
Thể lực hắn từ khi nào thì kém như vậy!
Lần này chỉ mất có một chút thời gian thế thôi!
"Lấy một cái chăn mỏng vào đây!" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam thâm trầm của Lưu Thiên Yết.
Chăn mỏng? Cần chăn mỏng làm cái gì?
Từ khi nào hắn cùng tình nhân ở căn phòng nhỏ lúc thân thiết lại còn dùng thảm ?
Thật sự là tin tức số một!
Quan Nghị rất hứng thú, vẫn bình tĩnh đáp lại:
"Biết rồi! Lập tức mang đến ngay!" - khoảnh khắc cúp máy, trong lòng anh âm thầm phỏng đoán chốc nữa hẳn là được nhìn thấy thân thể hương diễm.
Một tay gõ gõ cửa, tay trái Quan Nghị ôm một cái chăn mỏng.
Nghe được hai từ "Vào đi" , lúc này mới mở cửa ra, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Không có cảm giác như đã tưởng, không khí trong phòng ngay cả một chút cảm giác ái ân cũng không có.
Nhìn quét một vòng bốn phía, tầm mắt đặt ở trên người Lưu Thiên Yết.
Áo khoác âu phục đã cởi ra, tay áo trong đã xắn lên mấy lớp.
Hai tay thọc trong túi quần, thân hình cao ngất dựa cửa căn phòng nhỏ.
Ánh mắt hắn nóng rực không giống lúc bình thường, mang theo nét cười, ôn nhu nhìn chăm chú vào một điểm.
Quan Nghị mang theo vài phần kinh ngạc, tò mò đi đến bên người hắn.
Theo tầm mắt hắn nhìn theo, thấy Nhã Kim Ngưu đang nằm ngủ trên giường lớn.
Hai má nàng hồng nhuận, cả người co thành một khối, tư thế ngủ như là trẻ con vậy.
Áo khoác lớn của Lưu Thiên Yết bao phủ người nàng, khiến cho thân hình vốn nhỏ nhắn của nàng, nhìn qua có vẻ phá cách thật đáng yêu.
Một bàn tay đập lên bờ vai của hắn, giống như anh em:
"Nàng làm sao vậy?"
"Uống rượu ." Lưu Thiên Yết thản nhiên nói.
Tay hắn vớ lấy chiếc chăn mỏng trên tay Quan Nghị, hướng phía Nhã Kim Ngưu đang say giấc mà tới.
Đem Âu phục trên người nàng lấy đi, lại ôn nhu đem chăn mỏng đắp lên người nàng.
Trông thấy tóc tai nàng loà xoà, che lấp khuôn mặt, Lưu Thiên Yết nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ.
Quan Nghị nhìn thấy một chuỗi cử chỉ khác thường của hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Thiên Yết, anh sẽ không cảm thấy yêu mến thật lòng đối với cô bé mồ côi này chứ?"
Hắn đối đãi với Nhã Kim Ngưu đủ loại hành vi, có điểm không giống với các cô nàng tình nhân khác......
Lưu Thiên Yết đứng lên, liếc mắt nhìn Nhã Kim Ngưu.
Cầm lấy áo khoác, sau đó xoay người hướng đi tới phía Quan Nghị, tay khép lại cánh cửa phòng nhỏ.
Soái khí đem áo khoác mặc vào, ánh mắt thâm trầm nhìn Quan Nghị.
"Cậu làm anh em của tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại quên danh ngôn của tôi ?"
Nữ nhân đều giống nhau...... Sẽ tuỳ thời mà đổi mới...... Mà hắn đối với mỗi người đàn bà......đều sẽ là vị tình nhân ôn nhu......
Thời điểm Nhã Kim Ngưu tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, hơn nữa miệng cũng khô khốc vô cùng khát nước.
Tay không ngừng day day huyệt Thái Dương, ý muốn làm cho chính mình thanh tỉnh.
Nàng mở to mắt nhìn căn phòng xa lạ, có chút mơ mơ hồ hồ.
Nàng nhớ rõ hình như mình đã đem ly rượu kia uống hết sạch, sau đó...... Ách! Sau đó cái tên biến thái chết tiệt kia thừa cơ bế nàng!
Nàng vội vàng cúi đầu nhìn phía quần áo chính mình, thấy chúng vẫn như cũ mặc ở trên người, lúc này mới thở phào một hơi.
Tính ra cái tên biến thái kia còn có điểm lương tri, không lợi dụng thời cơ nàng say rượu......
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ !
Rời nơi này trước đã, có gì nói sau!
Nhã Kim Ngưu than thở vài câu.
Từ trên giường nhảy xuống, tay tùy ý vuốt vuốt lại tóc.
Nàng cầm lấy ba lô, hướng cửa phòng đi đến.
Cửa bị mở ra một cái khe hở nhỏ, thanh âm thâm trầm của nam nhân xuyên qua khe hở, loáng thoáng truyền đến.
Nhã Kim Ngưu vội vàng trốn phía sau cửa, tựa đầu sát vào cánh cửa , vểnh tai lên nghe.
"Tổng giám đốc, phần báo cáo tài vụ này......"
Người quản lí tài vụ ấp úng không biết trả lời như thế nào, nhìn Lưu Thiên Yết ngồi ngay ngắn ở ghế da, cái trán hắn dấp dính mồ hôi.
Lưu Thiên Yết liếc nhìn tên béo trước mặt, ngón tay không kiên nhẫn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
"Hy vọng quản lí Thẩm có thể giải thích cho đúng và chi tiết từng hạng mục trong bản báo cáo của phòng tài vụ, hơn một trăm ngàn kia, rốt cuộc đi đâu rồi!"
Hắn quan tâm không phải là 100 ngàn kia, nhưng tập đoàn Lưu thị tuyệt đối không thể dung hạ lũ sâu mọt như vậy!
Khuôn mặt già nua của vị quản lí tài vụ đỏ bừng, có chút khó khăn mở miệng, cuối cùng thở dài một hơi:
"Thực xin lỗi, Lưu tổng! Là tôi tham ô công khoản!"
"Được lắm! Ông bị đuổi việc ! Ông tham ô một trăm ngàn, nhưng vì ông đã ba mươi năm làm việc ở Lưu thị trung thành và tận tâm phân thượng, tôi sẽ không tái truy cứu! Giờ lập tức đi ra ngoài mà chạy lấy người!"
Nét mặt tang thương lo lắng biểu lộ tia cảm kích tươi cười, giọng nói cảm khái liên tục:
"Cám ơn Lưu tổng! Cám ơn Lưu tổng!"
Ông ta vừa gật đầu vừa cúi người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Cả một màn thu vào đáy mắt của Nhã Kim Ngưu, nàng có chút xúc động.
Xem ra nam nhân biến thái này, cũng không giống như nàng tưởng là không có tình người!
"Nghe lén xong rồi? Ngươi có thể ra đi !" – Lưu Thiên Yết liếc mắt nhìn vào căn phòng nhỏ.
Nhã Kim Ngưu chậm rãi đẩy cửa ra , xấu hổ nở nụ cười.
"Hả?...... Ừm!...... Ngươi cứ thong thả...... Ta...... Đi trước ......" – Nói xong, nàng vội vàng xoay người, muốn thoát khỏi nơi này.
"Khoan đã!" - giọng nam tràn ngập từ tính vang lên.
Tay nàng đã cầm vào nắm đấm cửa, nghe được giọng hắn, lưng lập tức cứng đơ.
Chậm rãi xoay người, đối lại khuôn mặt tuấn tú có chút đăm chiêu của hắn.
"Nghe tốt lắm! Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 10, đến ngày 6 tháng 11, suốt một tháng, ngươi sẽ là nữ nhân của ta! Nhã Kim Ngưu, ta nói vậy, không biết ngươi có hiểu được không?"
Nói xong, Lưu Thiên Yết nở nụ cười thắng lợi trên môi.
Một tháng thời gian! Suốt một tháng! Nàng sẽ chịu sự bài bố của hắn!
Nhã Kim Ngưu ngơ ngác nhìn hắn, cắn môi trầm mặc không nói.
Hắn nở nụ tươi cười chói mắt, nhằm công khai biểu hiện quyền uy cùng với địa vị tuyệt vời của chính mình!
Mà nàng, chỉ có một con đường sống duy nhất để lựa chọn!
Vì cô nhi viện, vì các em trai em gái, còn cả mama nữa, nàng chấp nhận bất cứ giá nào!
"Được! Ta đáp ứng ngươi! Ngươi ngươi phải lập hiệp nghị, đất ở cô nhi viện vĩnh viễn không cho thu hồi!"
Nhã Kim Ngưu không chút khiếp đảm, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn.
"Còn nữa,một tháng này, ngươi không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của ta! Mặt khác, ngươi phải cho ta một tuần thích ứng thời gian!"
"Trong vòng một tuần này, ta sẽ không cùng ngươi......cái kia......" – ban đầu còn kịch liệt rống lên một tiếng, đến cuối cùng lại thành yếu ớt văn ngâm.
Lưu Thiên Yết nhìn thấy nàng một bộ khẳng khái hy sinh, trong lòng lại buồn cười.
Độ cong ở khóe môi lại tăng hơn, ngay cả ý cười trong đáy mắt cũng hiện lên sâu sắc.
Đôi mắt thâm thúy hỗn loạn vạn phần thú vị.
"Ok! Ta đáp ứng ngươi!" – Hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân, hơn nữa cũng không thích bắt ép nữ nhân!
Xem ra ba mươi ngày này, hẳn sẽ không nhàm chán chút nào......
Nhã Kim Ngưu nhíu nhíu mày, xem kỹ ánh mắt hắn kia, trong lòng có chút lo ngại .
Tên biến thái chết tiệt này!
Trong đầu đang tính kế gì nữa đây!
Sẽ không phải bắt nàng trở thành người hầu sai vặt, hoặc là đem nàng ra tra tấn chứ? Ngô...... Rất khiến người ta hoài nghi nha......
Không được! Không thể để bại dưới tay hắn ! Hắn tưởng biện pháp này có thể ép nàng làm nữ nhân của hắn sao?
Nàng nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là "thực thích" ! Nhã Kim Ngưu âm thầm nói trong bụng.
Hai người ánh mắt dây dưa nửa ngày, ở không khí lý lóe không rõ tia lửa.
Trên mặt cả hai đều là mỉm cười, cũng là đồng lòng mang kế hoạch nham hiểm.
"Tuy rằng ngươi đã biết ta là ai! Nhưng là ta vẫn giới thiệu chính mình một lần nữa ! Ta là Lưu Thiên Yết!"
Nhã Kim Ngưu khinh thường nhìn hắn, nheo lại ánh mắt.
Đúng là tên biến thái tự cao tự đại.
Cư nhiên như vậy hướng người khác giới thiệu bản thân, sao hắn nói — "Ta là Lưu Thiên Yết!" mà không nói – "Ta tên gọi là Lưu Thiên Yết!"
Tự đại! Cuồng ngạo!
"Lưu Thiên Yết! Từ giờ trở đi khế ước thành toàn" Nhã Kim Ngưu mở to hai mắt nhìn, hận không thể đem ánh mắt giết chết hắn.
"Ừ" một tiếng bình thản, một tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn nàng,"Cuối cùng ta nói lần nữa! Bảo bối yêu quý! Nhớ kỹ! Lần sau không cần mang họ gọi tên ta!"
Bảo bối? Buồn nôn –
"Còn một điều nữa! Về sau không được gọi ta là 'Bảo bối'!"
Nhã Kim Ngưu nhớ tới lần trước gặp "Õng ẹo tỷ tỷ", lại cả Bonnie, đối với hắn như cỏ dại mọc hoang, đều gọi thân mật là "Bảo bối", nghe xong cảm giác đúng là muốn nôn mửa.
Lưu Thiên Yết gật gật đầu, cố ý đè thấp thanh âm:
"Kim Ngưu!"
Tên chính mình, bạn bè người thân cũng đã gọi tới hàng trăm hàng ngàn lần.
Nhưng là từ trong miệng hắn đi ra, Nhã Kim Ngưu trên mặt một trận tạo nhiệt, hai má bay lên hai đóa mây đỏ hồng.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top