Chương 14: Âm mưu
Gió điều hoà thổi lạnh cả đêm. Nằm phía dưới đầu gió , dán một loạt tờ giấy hồng. Theo gió lạnh lay động, tờ giấy phát ra tiếng vang "Lạch tạch"
Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, xanh thẳm một màu.
"Cộc...cộc ——", tiếng gõ cửa vang lên.
Nhã Kim Ngưu trong tiềm thức lắc đầu, cả người cuộn tròn thành một đống. Tay càng cuốn chặt lấy gối ôm, đem mặt chôn sâu trong đó.
Chán ghét! Là người nào cả gan làm phiền nàng ngủ! Còn gì quan trọng hơn chứ?
"Rầm..rầm —— rầm..rầm ——", dường như cái người chờ đợi bên ngoài nhịn không được liền giơ tay đập cửa, ngay sau đó truyền đến giọng nam trong cao, "Nhã Kim Ngưu? Kim Ngưu! Em có hay không đang ở nhà? Em đã dậy chưa?"
Nhã Kim Ngưu nhíu nhíu mày, vội tung mình.
Vẫn nghĩ đây là cái đệm mềm mại , cả người từ trên ghế salon rơi xuống. Thân thể tiếp xúc thân mật với nền gạch lạnh như băng , "tao nhã" phát ra tiếng "Bịch ——" .
"Ôi... Đau..." Không nhịn được oán trách, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà trào ra, trong hốc mắt đảo quanh.
Ngoài cửa, người nọ nghe thấy tiếng động lớn, liền gõ cửa "Rầm" , khẩn trương hỏi, "Kim Ngưu? Em là đang bị gì? Mau ra mở cửa!"
Nhã Kim Ngưu ai oán thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới tỉnh bảy tám phần. Nghe thanh âm quen thuộc, giống như người máy , chợt từ trên mặt đất bò dậy.
Trời ạ! Mở cửa nhanh đi! Chạy về phía trước mấy bước, vừa dừng lại , đưa tay bối rối vuốt mái tóc .
"Tới đây! Em tới đây!"
Nàng bây giờ bộ dạng chắc chắn xộc xệch vô cùng! Tức giận đập mạnh chân, bất đắc dĩ đưa tay mở cửa.
Cửa chưa hoàn toàn mở , Nhã Kim Ngưu chỉ đem cửa mở ra một nửa. Từ trong khe hở lộ ra cái đầu nhỏ, giương đôi mắt to nhìn người vừa đến.
"Bạch Minh ca!" Nhã Kim Ngưu le lưỡi, trên mặt hiện lên một màu hồng phần.
Tiêu Bạch Minh mặc chiếc áo caro màu lam , quần tây vàng nhạt , cả người thần thanh khí sảng.
Trên sống mũi mang một mắt kiếng màu đen có vẻ hơi cũ kĩ, che dấu tròng mắt thâm thúy , khiến cho cả người nhìn qua càng thêm nhã nhặn, hơn nữa tràn đầy vẻ thư sinh.
" Kim Ngưu! Thật ngại quá! Lần trước đã hứa sẽ dẫn em đi xem phim. Nhưng anh gần đây thật sự là bận quá , cho nên quên mất! Hy vọng em đừng giận, anh đã mua vé xem phim, cuối tuần này, có được không?"
Tiêu Bạch Minh có chút xấu hổ mỉm cười, từ trong túi áo trước ngực lấy ra hai tờ vé xem phim. Khẩn trương nhìn Nhã Kim Ngưu, lo lắng quơ quơ vé xem phim trong tay .
Nhã Kim Ngưu nhìn Tiêu Bạch Minh, mắt mở lớn, nét mặt biểu lộ nụ cười thật tươi, "Tốt quá! Cám ơn Bạch Minh ca!"
"Anh... anh đi làm trước!" Tiêu Bạch Minh nghe được câu trả lời của nàng, gương mặt giãn ra liền nhận thấy nụ cười của nàng bối rối ấp úng đáp lời.
Nhã Kim Ngưu nhìn anh xoay người rời đi, bỗng nhiên hét lên, "Bạch Minh ca!"
Tiêu Bạch Minh dừng bước, quay lại nhìn nàng, "Nhã Kim Ngưu! Em sao phải tốn sức như vậy? Không phải anh vẫn chưa đi xa? Có chuyện gì nào?"
"Không có... Không có chuyện gì! Bạch Minh ca, đi đường cẩn thận nha!" Nhã Kim Ngưu không dám nhìn mặt anh, tầm mắt hướng chăm chăm vào cúc áo của anh, hắc hắc cười.
Tiêu Bạch Minh đưa tay đẩy mắt kiếng trên sống mũi nhận thấy tầm mắt hướng mình, liền cười ngượng.
Sau đó xoay người, nhấn nút mở thang máy đi vào , trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt
Cho đến khi thang máy đóng lại, anh mới khẽ gật đầu chào.
Nhã Kim Ngưu cả người dán lên cửa, một lúc thật lâu không có bất cứ phản ứng nào.
Bạch Minh ca hẹn nàng đi xem chiếu bóng nha! Bạch Minh ca hẹn nàng! Là hẹn hò sao? Hẳn là vậy rồi! Làm sao bây giờ !Vui quá!
Nàng không phải là không có người theo đuổi , mà càng không phải không có người thích.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít khi chú ý đến con trai. Nàng thích nam sinh đàng hoàng chín chắn, thành thực chân thật, cho nên đối với những tên tiểu nam sinh kia toàn bộ đều không nhìn tới.
Cho mãi tới bây giờ, gặp gỡ Tiêu Bạch Minh, mới biết người mình đợi chờ chính là anh
Có người, vì yêu mà phải đợi chờ. Mà có người, nhất định là vì đợi chờ người khác.
Nàng đây, thuộc về vế sau.
Nghĩ đến cuối tuần được cùng Tiêu Bạch Minh đi xem phim, Nhã Kim Ngưu không nhịn được nở nụ cười
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng , giống như một trái táo đáng yêu. Tâm tình trở nên thật tốt, ngâm nga một bài hát.
"Hôm nay là hai mươi hai... Thứ sáu..." Nhã Kim Ngưu bẻ ngón tay, tính toán thời gian
Chợt quát to một tiếng, "Cái gì! Cứ tưởng là ngày mai? Ôi ông trời ơi?"
Làm sao bây giờ! Nàng phải thật khẩn trương thôi!
Lúc đến trường học , Nhã Kim Ngưu lại tới trễ rồi!
Giáo sư râu bạc dạy nghệ thuật , thầy đang liếc sổ điểm danh điểm danh, "Hồ Lam Lam... Dạ... Khán Kiến Liễu... Diêu Lượng... Dạ... Đến... Phương Tình... Dạ..."
"Nhã Kim Ngưu ..."
Giáo sư liên tục hô ba tiếng, không người nào đáp lại. Ông ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt học sinh, thở dài.
Tại sao lại là sinh viên này! Lần nào cũng tới trễ, mà không tới trễ thì nói dối là nghỉ bệnh! Còn luôn dùng cùng một lý do!
"Thưa thầy!"Phương Tình đột nhiên giơ tay, từ chỗ ngồi đứng lên. Kim Ngưu đáng chết, lại ngủ quên!
Giáo sư hướng nàng gật đầu, cố ý nói, "Bạn Phương Tình, bạn lại tới thay Nhã Kim Ngưu xin nghỉ bệnh sao?"
Phương Tình mặt có chút đỏ , ấp úng không lên tiếng, đôi mắt liếc về phía cửa. Trong lòng không ngừng mà cầu nguyện: Nhã Kim Ngưu! Nhanh xuất hiện! Nếu không sẽ chết !
"Báo cáo!" Cửa chính thoáng hiện bóng dáng nhỏ gầy , tiếng con gái lanh lảnh vang lên.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đưa mắt dặt trên người nàng.
Nhã Kim Ngưu hôm nay không đem tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc rong biển cứ tùy ý xõa ra rối tung .
Bởi vì lúc nãy chạy bộ ,khuôn mặt vốn động lòng người nay trở nên càng thêm hồng hồng đo đỏ. Đôi mắt thật to trong suốt, rồi lại hỗn loạn một chút ít khác thường rung động.
Sự xuất hiện của nàng, giống như 1 tinh linh đột nhiên hạ xuống nhân gian, toả ra ánh sáng chói lòa.
"Thưa thầy! Em bị kẹt xe nên đến trễ ạ! Em xin lỗi, lần sau sẽ không đến trễ nữa! À không đúng! Không có lần sau đâu ạ!"
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Nhã Kim Ngưu trưng lên khuôn mặt tươi cười. Dư quang liếc về hướng Phương Tình, ánh mắt đắc chí.
Suốt hai canh giờ giờ dạy học, giáo sư tựa như ngày thường, nói xong nước bọt bay tứ tung, cũng như mọi ngày giảng đi giảng lại một bài.
Tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng dường như có cái gì thay đổi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của riêng Phương Tình
Hồ nghi liếc mắt nhìn Nhã Kim Ngưu bên cạnh đang nở nụ cười làm cho người ta tê dại.
Hôm nay là không phải là cô nàng này trúng tà đấy chứ? Mọi ngày tới trường không phải đi học mà toàn nhắm mắt dưỡng thần*, hôm nay lại cứ như vậy ngồi hai giờ liền!
Thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái!
"Kim Ngưu!" Phương Tình dùng cánh tay đẩy đẩy người Nhã Kim Ngưu.
Nhã Kim Ngưu hai tay chống cằm, hai mắt lóe tia mê li: "Cái gì!Có chuyện gì cậu cứ nói đi!"
Sao lại nghe lời như vậy? Tuyệt đối làm cho người ta hoài nghi!
Phương Tình sáp người lại thật gần bên Nhã Kim Ngưu, nhỏ giọng hỏi, "Kim Ngưu! Cậu hôm nay làm sao cao hứng như thế ? Để tớ đoán nhé! Có phải lần trước mua tạp chí, trúng thưởng hạng nhất không?"
Mặc dù khả năng không lớn!
"Không... Không phải..." Nhã Kim Ngưu mân mê ngón trỏ, quơ quơ trước mặt Phương Tình , "So sánh với giải nhất, còn trên sự hưng phấn gấp trăm lần!"
Phương Tình không khỏi trừng lớn hai mắt, đối với lời của nàng cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Một tháng trước kia, các nàng từng cùng nhau mua tạp chí. Trong tạp chí có hoạt động rút thưởng , hạng nhất là 1 chuyến đi Pháp hạng sang.
Nước Pháp đó nha! Đó là nơi vô cùng lãng mạn mà bao cô gái tha thiết mơ ước!
Nhưng là bây giờ, Nhã Kim Ngưu lại như đinh chặt sắt nói với nàng, so sánh với chuyến đi Pháp quốc còn muốn hưng phấn gấp trăm lần!
Nhất định có chuyện gì kỳ quoặc, hơn nữa không phải là kỳ quặc bình thường, mà là đại kì quặc.
"Kim Ngưu!" Phương Tình lấy lòng hô tên của nàng, "Nói cho tớ biết, rốt cuộc chuyện gì mà khiến cậu hưng phấn như thế!"
Nhã Kim Ngưu giống như chỉ chiêu tài mèo , ngoắt ngoắt tay với Phương Tình.
Đợi đến Phương Tình nhích tới gần bên người nàng, mới thì thào vào lỗ tai của cô nàng , cố ý thần bí nói, "Đó là một —— bí mật ——!"
Toà nhà lớn của Tập đoàn Lưu thị:
Quan Nghị cầm lấy một phần văn kiện, gõ cửa, nện bước mạnh mẽ , đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Đem văn kiện đặt ở trên bàn làm việc, thoải mái ngồi xuống.
"Đây là những thứ anh cần! Đã xong rồi! "
"Làm tốt lắm!" Lưu Thiên Yết tùy ý liếc mắt, khóe miệng vung lên.
Quan Nghị nhìn vẻ mặt vui vui vẻ vẻ của cấp trên, tò mò hỏi, " Tôi chỉ không hiểu nổi, Nhã Kim Ngưu có lực hấp dẫn gì mà có thể làm cho Lưu Đại tổng giám đốc anh lao lực trắc trở như vậy?"
Lưu Thiên Yết đứng lên, xoay người đi tới cửa sổ. Hai tay đút trong túi quần, hai tròng mắt nheo lại.
Nhìn bầu trời bao la, khuôn mặt hiện lên một tia kiêu ngạo , còn có một tia ánh mắt rạng rỡ .
" Cậu có biết cuộc sống của con báo trong rừng rậm Bắc Mỹ không?"
Quan Nghị sáng tỏ gật đầu, "OK! Tôi hiểu rồi! Cô ta khác với những nữ nhân bình thường xung quanh anh, nên mong muốn chinh phục của anh càng mạnh!"
Ngừng lại một lát, Quan Nghị thở dài nói, "Chỉ sợ anh còn chưa chinh phục được cô ta đã bị cô ta làm cho ngã ngựa!"
Lời của Quan Nghị , Lưu Thiên Yết nghe nhưng chỉ cười trừ.
Trong thế giới của hắn , không có bất kỳ một vật nào mà hắn không thể chiếm được. Hơn nữa, càng không có một nữ nhân nào mà hắn không thể chinh phục.
Nhã Kim Ngưu , chắc chắn không là ngoại lệ.
Lưu Thiên Yết liếc mắt bầu trời ấm áp ngoài cửa sổ , đột nhiên xoay người, trưng lên khuôn mặt tươi cười, "Đi!"
"Đi đâu?" Quan Nghị không hiểu cũng theo đứng dậy, nhìn nụ cười tự phụ trên mặt hắn, cũng là vạn phần khẳng định hỏi, "Anh không phải là bây giờ sẽ phải đi cô nhi viện sao?"
Lưu Thiên Yết rút tay khỏi túi quần , khoanh phía trước ngực, "Quan đại thư ký, từ khi nào cậu trở thành con giun trong bụng tôi vậy !"
"Lưu Đại tổng giám đốc, một canh giờ nữa còn có một cuộc họp quan trọng." Quan Nghị hảo tâm nhắc nhở.
Lưu Thiên Yết nhíu nhíu mày, không sao cả, nói, "Đơn giản thôi, huỷ —— bỏ ——"
Nói xong, hắn xoay người hướng cửa lớn đi tới. Bỗng nhiên hỏi, "Sao thế? Cậu cũng không muốn đi xem náo nhiệt à?"
Quan Nghị vô lực nháy nháy mắt, nhún vai, "Hả? Có chứ! Tôi rất muốn tham gia náo nhiệt !"
Nếu để cho Lưu gia biết được, chắc chắn sẽ giận đến hộc máu! Mấy hạng mục lớn đáng giá hàng triệu trong cuộc họp, hắn lại còn nói hủy bỏ liền hủy bỏ!
Càng làm cho người ta cười sặc sụa chính là, chỉ vì một nữ nhân!
Ai! Quên đi quên đi, có trò hay để xem, cũng đáng !
Trên con đường, có 1 tấm biển ghi tên ——"cô nhi viện nhân ái Đài Bắc".
Ba chiếc xe có rèm che hiện ra thẳng tắp, dừng lại trên đường nhựa rộng rãi .
Đặc biệt là chiếc xe xa hoa ở giữa ,sườn xe dài màu đen, lộ vẻ phi phàm.
Hai bên là cây cối cao vút , ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây , ánh nắng như những tinh linh chiếu xạ loang lổ. Những tia nắng lấp lánh làm sườn xe lóe sáng.
Con dốc cuối, một chuỗi căn phòng lớn từ từ thoáng hiện ở trước mắt.
Đây là một tòa năm tầng lầu phòng cao ốc, nhìn qua là biết có lịch sử lâu đời. Cửa sắt có vòng bảo hộ thật to, cũng đã rỉ sắt.
Trên vách tường bò đầy dây thường xuân, cả khu nhà so với mấy cây số phồn hoa ngoài kia có vẻ chẳng hợp nhau.
Nơi này thật giống như một cung điện thanh tịnh , làm cho người ta có thể quên đi mọi phiền não.
Ba cỗ xe có rèm che chia ra ở cô nhi viện dừng lậi trước khoảng đất trống của cô nhi viện, hai gã áo đen hộ vệ lập tức xuống xe, chạy đến bên chiếc xe hơi ở giữa, cúi đầu cung kính đem cửa xe mở ra.
Lưu Thiên Yết cùng Quan Nghị một tả một hữu bước ra khỏi xe, mặc tây trang màu đen hiệu Armani không giống nhau nhưng cùng cái vóc người cao ngất .
Quan Nghị mặt trẻ con dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ càng thêm thông thấu, ánh mắt hướng Lưu Thiên Yết.
Lưu Thiên Yết, cùng lúc đó ngẩng đầu lên, cả người tản ra sức quyến rũ nam tính . Hắn giống như là một vật sáng, vô luận đi đến nơi nào, cũng làm cho không người nào có thể không chú ý đến hắn.
Nhã Kim Ngưu, không lúc nào cô mới lại xuất hiện ở trước mặt ta , sẽ như thế nào đây?
Lưu Thiên Yết ở trong lòng tưởng tượng thấy nét mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy vạn phần mong đợi.
Hắn đã không nhịn được, rất muốn được nhìn nàng...
Không phải ta viết nhưng cũng mất công ngồi sửa hẳn 2602 từ nhé. mong mọi người ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top