Chương 3: Phích Nước Nóng
Edit by Zoe
Truyện chỉ được đăng trên wattpad.
《Do not reup》
* * *
Mùa hè phương bắc năm giờ mặt trời đã lên, trong thoáng chốc lão đã lên cao.
Hàn Thanh Minh tỉnh lại thì phát hiện có người nằm trong ngực mình, mặt đối diện với ngực mình, hơi thở đều đặn khiến anh hơi ngứa, nhìn miệng nàng chu dẩu lên một cái, không biết vì sao trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn, đối với cuộc sống về sau tràn đầy hy vọng.
Anh chậm rãi rời giường, không dám đánh thức nàng.
Nghe được tiếng gà gáy, mọi người đều lục đục thức dậy, hôm nay đến phiên đại tẩu Hàn gia nấu cơm, lão thái thái thỉnh thoảng đi qua một vòng sợ Vương Tiểu Lệ ăn vụng.
Bà ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Niên Niên, nghĩ thầm tức phụ mới này thật sự lười, chả trách bọn người trong thôn người ta nói.
Không được, đã đến Hàn gia thì phải nghe bà.
"Lão tam, kêu tức phụ ngươi lên ăn cơm." Ngủ tiếp, đến con heo còn cần mẫn hơn nàng.
Hàn Thanh Minh liếc nhìn nương một cái, lo lắng giọng bà lớn làm dọa đến nàng, liền gật đầu, tự mình đi.
Trên giường không có anh, không gian lớn nên tư thế Tô Niên Niên ngủ cũng càng thêm phóng khoáng hơn.
"Rời giường." Hàn Thanh Minh vỗ nhẹ vào nàng.
"Ngô...." Tô Niên Niên trở người.
"Rời giường, cơm nước xong rồi ngủ tiếp." Hàn Thanh Minh bất đắc dĩ nói.
"Không muốn dậy, ngủ tiếp một chút thôi cũng không được sao." Nàng theo bản năng làm nũng.
Lỗ tai Hàn Thanh Minh nghe thấy thanh âm mềm mại này, trái tim bị nàng làm cho mềm nhũn.
Nhưng nương anh còn đang nhìn chằm chằm, anh đành phải kìm nén quyết tâm lay nàng: "Rời giường."
Tô Niên Niên bị gọi dậy tia bực bội đang muốn xông lên, vừa muốn ngồi dậy tức giận.
Ủa? Từ từ, không đúng, đây không phải phòng của nàng.
Nhìn thấy soái ca phóng đại trước mặt, nàng mới nhớ tới bản thân đã xuyên sách.
Chẳng lẽ cuộc sống ngủ thẳng tới lúc mặt trời đã lên cao của nàng đã một đi không trở lại?
Ô ô ô ....Không được!!!!
Nghĩ đến đây, nàng lấy tốc độ nhanh nhất của mình rời giường thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm.
Hôm nay không giống ngày hôm qua, Hàn lão thái thái tuyệt đối sẽ không chừa cơm cho nàng.
Hàn Thanh Minh nhìn thấy biểu tình của nàng từ phẫn nộ đến nghi hoặc lại chuyển sang bi phẫn, cảm thấy khá buồn cười nhưng đồng thời lại có một tia đau lòng, nếu không phải gả tới nhà mình thì nàng đã không phải dậy sớm tới như vậy.
"Không vội, tôi đi múc nước súc miệng cho em."
Có thể không vội sao, miệng người mẹ kia của anh cũng không phải để chưng.
Đến chỗ đánh răng, Tô Niên Niên ngốc phát, không có bàn chải đánh răng sao đánh?
"Làm sao vậy?" Hàn Thanh Minh nhìn thấy nàng như đang tìm đồ gì đó.
"Không có việc gì." Bàn chải đánh răng làm từ cành liễu thật là một phong cách riêng.
Nhưng thật ra nàng đã quên, đây là năm bảy mươi, không phải một năm năm, nông thôn dường như không có nhiều người dùng bàn chải đánh răng, đều là dùng nhánh cây liễu xoát xoát vài cái liền xong.
Năm bảy mươi lăm, có nghĩa nàng còn phải chịu đựng hai năm mới đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, đợi ba năm nữa cải cách mới mở ra.
Ông trời ơi, đại địa ơi, cho sét đánh chết nàng đi.
"Vợ tam đệ thật là không giống người, đến nước súc miệng còn chê, không giống đại ca ngươi." Đại tẩu Vương Tiểu Lệ nói.
"Như thế nào, cô còn muốn nam nhân hầu hạ cô sao."Lão thái thái cụp mắt nói.
"Nương nói lời này là sao, con chỉ có thể hầu hạ nam nhân nhà mình, cũng không dám cho hắn hầu hạ con."Vương Tiểu Đệ vội vàng nói.
Ngọa tào, chẳng trách Tô Niên Niên nghe nàng ta âm dương quái khí, thì ra là ở đây chờ nàng.
Còn có lão thái thái này, chưa đến một ngày mà đã vứt bỏ hình tượng mẹ chồng thiện lương thân thiết?
Vậy là các ngươi chưa từng thấy thời đại mới rồi nam nhân giặt quần áo nấu cơm, vắt sữa cho con cộng thêm việc hầu hạ vợ, bằng không các ngươi đang sống sờ sờ cũng có thể bị tức chết.
"Đại tẩu nói cái gì vậy, Tô Niên Niên không biết nơi súc miệng của nhà ta ở đâu nên ta mới dẫn nàng đi." Nhìn đôi mắt nhỏ Tô Niên Niên ủy khuất, Hàn Thanh Minh nói.
"Ai da, lại còn che chở."
Cho dù không ngẩng đầu, Tô Niên Niên vẫn có thể cảm nhận được mắt đục của lão thái thái liếc nàng một cái.
Hàn đại tẩu đạt được mục đích, đi theo lão thái thái rời đi.
"Đừng để ý tới các nàng, các nàng luôn như vậy." Hàn Thanh Minh không chịu nổi cặp mắt ủy khuất của Tô Niên Niên kia luôn nhìn chằm chằm vào mình.
"Ừ." Không nên tức giận, chó cắn ngươi một ngụm, ngươi còn có thể cắn lại nó?
Cơm hôm nay rõ ràng không bằng ngày hôm qua, cháo lỏng không thấy một hạt gạo, còn có tiểu dưa muối không thể phân biệt được màu sắc được muối bằng tương đen tuyền, là xì dầu, thêm mấy cái bánh hoa màu, đây sẽ là bữa sáng về sau của nàng.
Thở dài một hơi, phải chăng...
Tô Niên Niên tìm được băng ghế nhỏ ngày hôm qua, ngồi xuống chờ lão thái thái phân cơm.
"Ngày mai là tam tẩu nấu cơm đi."Lý Xuân Miêu làm bộ lơ đãng nói.
"Tứ đệ muội không cần nhọc lòng, nương đều cân nhắc cả." Tỏ vẻ là người có năng lực, Vương Tiểu Lệ nói.
"Đúng, hôm nay là nhà lão đại làm, ngày mai đến nhà lão tam làm, vợ Hàn gia không thể không nghe lời, chuyện gì các ngươi làm được thì làm, chung quy vẫn không thể để người xương cốt lão hóa là ta hầu hạ các ngươi." Lão thái thái gõ thìa, xót xa nói.
Tô Niên Niên nghĩ mấy câu đó khẳng định là đang gõ nàng với Lý Xuân Miêu.
"Được nương, ngày mai ta làm." Ánh mắt Hàn Thanh Minh có điểm lo lắng, Tô Niên Niên cười với hắn.
Ngày mai cho Hàn gia các người nếm thử tay nghề của ta thật tốt.
"Ra đồng." Hàn lão gia lên tiếng, mọi người uống nốt ngụm canh cuối cùng, đi theo ra ngoài.
Tô Niên Niên theo bản năng nhìn Hàn Thanh Minh đang đi ra ngoài, anh đột nhiên xoay người lắc đầu với nàng.
Khó hiểu, ngày đầu tiên tức phụ mới không cần làm việc, ngày đó mẹ Tô Niên Niên sợ người Hàn gia khi dễ nàng nên ân cần dạy bảo vài chiêu.
Trở về ngủ nướng.
"Kẽo kẹt." Tô Niên Niên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn đại tẩu đang tiến vào.
Cũng không gõ cửa sao?
"Tất cả đều nói tam đệ muội được người nhà chiều chuộng vô cùng, lần này ta tiến vào mới thấy đúng, tức phụ nhà ta làm gì có ai lại nhiều của hồi môn đến như vậy, nguyên bộ lễ hỏi còn không tính lại còn phích nước, chậu nước mới, tủ quần áo." Hàn đại tẩu vừa nói vừa sờ, thỉnh thoảng ánh mắt còn lộ vẻ tham lam.
Tô Niên Niên khiếp đảm.
"Đại tẩu đây không phải xuống ruộng sao, tới tìm ta có việc?"
"Không phải hôm qua Cường Cường nửa đêm đứng lên uống nước sao, buổi sáng hôm nay liền bị tiêu chảy, nước lạnh đêm qua làm tổn thương dạ dày đứa nhỏ, ta nghĩ ngươi không phải có phích nước nóng mới sao, cho đứa nhỏ dùng trước?"
Người trong thôn đều nói lão thái thái thương lão đại nhất nhưng nàng ta hiểu rõ còn không phải là lão tứ sao, thời điểm Hàn Lập Hạ kết hôn đặt mua quần áo vật dụng mới trong nhà thì không nói, ngay cả phiếu phích nước nóng cũng có, nếu không phải lúc lễ hỏi ấy nàng ta đang bầu bí, lão thái thái sợ nàng ta nháo, nói không chừng xe đạp cũng cho lão tứ.
Nhớ tới liền hận đau răng.
Tô Niên Niên hết chỗ nói, đây rõ ràng là khi dễ, mới ngày đầu tiên mà đã tới muốn dùng đồ vật này nọ lại còn muốn dùng mấy ngày, nếu hôm nay nàng cho mượn phích nước nóng, ngay mai thì sẽ là chậu nước, ngày mốt còn lại tủ quần áo.
Đây là thứ không biết xấu hổ gì đây, nàng ta không dám đi mượn Lý Xuân Miêu, lão thái thái mà biết được sẽ có thể mắng chết nàng ta.
Nhìn nàng dễ thì bắt nạt, Tô Niên Niên thật đúng là không thể cho nàng mặt mũi.
"Đại tẩu, nương ngươi không nói với ngươi đồ tân tức phụ không thể mượn sao?" Tô Niên Niên giả bộ với vẻ mặt không thể tin.
"Em dâu ba, ngươi không muốn cho mượn thì nói không cho mượn đi, lại còn bày đặt không thể mượn, nương ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói qua chuyện này."
Tô Niên Niên nghiêm trang nói: "Thật sự mẹ ta đã kể, đồ vật tân tức phụ thì không thể mượn đặc biệt là cho hài tử dùng, nói đúng ra là không sạch sẽ, phúc khí tân tức phụ quá lớn, tiểu hài tử không áp chế được dễ dàng xảy ra chuyện, nghiêm trọng hơn thì ảnh hưởng tới tiền đồ. Lúc trước tam tẩu ta vừa mới gả vào nhà, của hồi môn có một đôi kẹp tóc rất tinh xảo, ta chỉ mang một chút, nương ta đã suýt nữa đánh ta."
Kinh ngạc nhìn Tô Niên Niên mê hoặc nói với bộ mặt chính là sự thật, Hàn đại tẩu cũng không xác định: " Có chuyện này sao? Sao ta chưa từng nghe qua."
Sao có thể chứ, ta vừa mới biên tập, sao ngươi có thể nghe qua.
Mặt ngoài Tô Niên Niên vẫn nghiêm túc gật đầu: "Trước khi ra cửa, nương ta nói không thể vì tâm địa bản thân tốt mà đi hại người khác."
"Vậy quên đi, người dùng trước vài năm đi rồi nói sau, nhưng ít nhiều em dâu ba cũng thiếu chút nữa hại Cường Cường." Hàn đại tẩu hậm hực rời đi, nàng ta không quan trọng nhưng đại nhi tử lại là mạng sống của nàng ta, nếu xảy ra việc gì đó, lão thái thái có thể kêu Hàn Lập Xuân hưu nàng ta.
Vương Tiểu Lệ vỗ bắp chân, không được, trở về phải hỏi mẹ nàng ta sao lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy, hình như nàng ta còn cầm cây lược gỗ khi Đại Nha cách vách mới gả tới đây, trách không được sao Cường Cường nhà nàng ta lại kém Văn Văn nhà lão tứ, ngày mai nàng ta liền trả về.
Tô Niên Niên nhìn Hàn đại tẩu đi ra ngoài, hẹp hòi không chữa được cho ngươi.
Muốn mượn đồ vật nàng, đạo hạnh còn chưa đủ.
________
"Lão tam, tức phụ mới của anh như thế nào?" Xuyên Tử chạy đến hỏi.
"Còn phải nói sao, ngươi xem tam ca hăng hái thế kia, không biết buổi tối hôm qua thoải mái như thế nào đâu?" Hàn Hồng Tinh cười không có ý tốt.
"Cút đi." Mặt Hàn Thanh Minh cứng nhắc, nói hắn biến đi, không thể lôi nàng vào, anh sẽ không để người khác trêu ghẹo nàng.
"Này lão tam, cưới tức phụ xong cũng thay đổi, nói một câu không vui như vậy, buổi tối có thể chuồn khỏi giường." Thím Từ gia cao giọng nói.
"Sao, ngươi bò dưới cửa sổ nhà người ta?" Đường thẩm Hàn Thanh Minh đi đến, bà chướng mắt bộ dáng Từ Tiểu Thúy này, miệng không có chốt, toàn bộ Hàn gia thì bà ta thích nhất là Hàn lão tam. Đừng tưởng bà không biết bà ta còn muốn gả chất nữ của mình cho hắn đâu.
Các đại nương xung quanh cười vang.
Từ Tiểu Thúy náo loạn không còn mặt mũi, trả lời: " Mẹ ruột người ta còn chưa nói gì, bà cười cái gì?"
Mọi chuyện phía sau Hàn Thanh Minh cũng không nghe rõ, anh cãi nhau cho tới bây giờ đều không thắng, lại càng không muốn phản ứng lại những người này, vợ anh tốt thì anh biết là được.
"Lão tam." Hàn lão gia tử nhìn về phía anh.
"Cha, làm sao vậy?"
"Nếu đã cưới vợ thì cùng người ta sống thật tốt." Đối với đứa con này Hàn Lập Quân không phải là không áy náy, nhưng nếu ông cứ một mực che chở hắn, lão bà lại cãi lộn biến cả gia đình trở nên không yên ổn.
Vì cả gia đình, ông chỉ có thể theo bà.
"Được." Nếu cha anh không nói thì anh cũng sẽ sống tốt với nàng, đã gả cho anh thì anh có nghĩa vụ phải đối xử tốt với nàng, với cả chính bản thân anh cũng muốn đối xử tốt với nàng.
Cũng không biết nàng ở nhà có nhàm chán không.
Chẳng trách vì sao lại nói Nam phòng không cho người ở được, căn bản ánh nắng mặt trời không chiếu vào được, quá ẩm ướt, Tô Niên Niên tỉnh lại có chút không thoải mái.
Không có đồng hồ, cũng không biết mấy giờ, Hàn Thanh Minh còn chưa trở về.
Thật đói, khi nào ăn cơm trưa vậy. Tô Niên Niên vừa nghĩ vừa đi ra rửa mặt liền bắt gặp không biết là con lão đại hay lão tứ đang chơi bùn, thật bẩn.
Tô Niên Niên không muốn nói gì, vạn nhất nói nó làm cho con nhà người ta khóc, cha mẹ hắn trở về lại giao chiến với nàng, thật không đáng giá.
"Ai da, ngươi đừng dùng miệng liếm." Nàng vốn dĩ không muốn quản nhưng thật sự nhịn không được.
"Tam đại nương, nương ta nói ngươi còn lười hơn nàng."
Phi, không muốn quản, ta lười liên quan cái giắm đến Lý Xuân Miêu nhà ngươi.
Tô Niên Niên hít sâu một hơi: "Đây là bùn không thể ăn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy."
"Đại ca nói với ta là ăn rất ngon, rất giống bánh bột ngô."
Đứa nhỏ đầu gấu Hàn Chí Cường này.
"Vậy ngươi ăn đi."
"Tô Niên Niên, sao ngươi có thể cho đứa nhỏ ăn bùn?" Lý Xuân Miêu muốn đánh nàng, Hàn Thanh Minh lập tức kéo nàng ra phía sau.
"Nương, nương có nghe thấy không, nàng muốn cho trẻ con ăn bùn."
"Lão tam gia, tâm ngươi sao tàn nhẫn vậy, sao lại cho một đứa nhỏ như hắn ăn bùn." Hàn Chí Văn chính là vận mệnh của nàng ta nên nàng ta sẽ không bỏ qua cho móng lợn Tô Niên Niên này được.
Tô Niên Niên mỉm cười, ta TM.
"Nương, việc này mẹ phải hỏi Chí Cường, là hắn nói Chi Văn ăn, hơn nữa ta từng đọc sách, trẻ con sẽ không làm nếu không được phép làm, hắn vẫn khăng khăng làm, mẹ không tin ta thì có thể hỏi Văn Văn một chút."
Không chờ Lý Xuân Miêu nói chuyện, Tô Niên Niên liền hỏi Hàn Chí Văn: "Văn Văn, tam đại nương hỏi ngươi, nếu hôm nay ta ném bùn cho ngươi ăn, lần sau thời điểm không có ai thì ngươi có ăn không."
"Ăn, các ngươi không ở cũng ăn, đại ca nói ăn rất ngon."
Lý Xuân Miêu thật muốn đánh hắn, tên nhóc đầu gấu này.
"Nương, mẹ đã nghe thấy chưa, nếu không phải làm ra trò này thì ta còn có thể cho hắn ít đi, để nói cho hắn biết không thể ăn, nếu không có ai, ăn nhiều quá phải đi bệnh viện." Tô Niên Niên lốp bốp một hồi.
Dù sao lão thái thái không có văn hóa, Tô Niên Niên liền nói cho bà lờ mờ ra.
Lý Xuân Miêu càng vô pháp cãi chỉ có thể nhìn về phía Vương Tiểu Lệ phát hỏa: "Đại tẩu, đây là cách ngươi dạy dỗ Chí Cường sao, không biết còn tưởng không phải là anh em họ đâu, ai lại hại đệ đệ hắn như vậy."
Chó má thân huynh đệ, vợ trưởng thôn Vương Tiểu Lệ tại chức đã lâu, còn chút quyền hành, sao có thể nuốt được cơn tức của Lý Xuân Miêu: "Ngươi nói cái rắm, ngươi nghe thấy Chí Cường dụ hắn ăn bùn không."
"Vương Tiểu Lệ, ta X....."
"Đều câm miệng lại cho ta, ta chết rồi đúng không." Hàn thái thái trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ như đám chuột chết.
------
Zoe: :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top