🍓Chương 1: Biến thành mèo
Tình huống quái quỉ gì a ?
Thẩm Linh Chi tỉnh lại, cảm thấy có chút kỳ quặc.
Đồng hồ treo trên tường điểm đúng 10 giờ, ánh sáng mặt trời chiếu từ cửa sổ sát mặt đất có chút gay gắt, ngẫu nhiên lại có tiềng còi ô tô vang lên , phòng khách bài trí quen thuộc, vòi nước trong nhà vệ sinh chảy tí tách,không sai, đây đúng là căn hộ cô thuê được 1 năm rưỡi.
Nhưng mà lại có chút không quen lắm.. Cô mở to mắt, góc độ quan sát căn phòng quả thật có chút quỷ dị... giống như là từ trần nhà nhìn xuống!
Thẩm Linh Chi chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh thì cửa chính không hề báo trước bị mở ra , một người phụ nữ mặc áo ngủ rộng thùng thình cùng đôi dép lê đi vào, cả một nhóm người cả trai lẫn gái nối đuôi nhau theo sau, người phụ nữ chỉ vào trong một chút rồi nói, "Đồng chí cảnh sát, đây là phòng ở tôi cho Thẩm Linh Chi thuê , tiểu cô nương này a, ngày thường không thích nói chuyện lại lười nhác , tính tình cũng không tốt , thường xuyên ở trong phòng mấy ngày không ra khỏi cửa, có lẽ cô ta mải mê chơi trò chơi nên quên mất sạc pin cho điện thoại vì thế mấy người mới không liên hệ được với cô ta, tôi nói nơi này an toàn như vậy tuyệt đối không có chuyện xảy ra án mạng…”
Nghe người phụ nữ một hồi nói lại một hồi trình bày ,Thẩm Linh Chi không thể không trừng mắt , bà chủ nhà luôn không thích cô, rõ ràng là bà ta suốt ngày rảnh rỗi không có chuyện gì liền bàn tán sau lưng người khác ,không những thế còn vô cùng thích chiếm tiện nghi của người khác, cô trước nay luôn giữ thái độ ngoài tôn kính lòng giữ khoảng cách vô cùng tốt, có nơi nào chọc đến bà ta ? Lần trước Thẩm Linh Chi mới đem notebook mang về nhà gọi người sửa chữa, bà chủ nhà không nói hai lời nhất định đòi mượn, cô khuyên can mãi đồ là của người khác,không thể tùy tiện cho mượn, bà chủ nhà trên mặt cười tủm tỉm rời đi, sau lưng lại nói Thẩm Linh Chi cô miệng còn hôi sữa đã luyện thói quen vắt cổ chày ra nước,tuổi nhỏ đã ích kỷ, hiện tại cư nhiên còn đem cảnh sát đưa tới…
Thẩm Linh Chi ót đau, quyết định trước chào hỏi một cái.
【 Mọi người tốt , tìm tôi có việc gì sao? 】
“Meo ~”
【 Cái quỷ gì , cô tại sao lại không nói được. 】
“Meo ~”
【 tiểu bạch, ngoan, đừng kêu】
Tiểu bạch chính là con mèo đen cô mới nhặt được tháng trước , lúc ấy Thẩm Linh Chi bị cái liếc mắt của tiểu bạch với đôi đồng tử màu xanh làm mê mệt, ma xui quỷ khiến mà ôm về nhà, tiểu bạch là một con mèo đen vô cùng cao lãnh,bình thường đừng nói cho cô ôm nựng mà ngay cả kêu meo một tiếng cũng lười kêu ,căn bản không để ý đến cô.
Lại một tiếng mèo kêu vang lên.
Thẩm Linh Chi rốt cuộc ý thức được một sự kiện.
Cô run rẩy mà nâng tay lên , đập vào mắt là một đôi măng cụt phấn nộn lại mềm mềm nhiều lông.
“Meoo ——”
Hóa ra thanh âm ban nãy là của cô!
Từ trên giá sách của phòng khách vang lên tiếng kêu thảm thiết của mèo tinh, một con mèo trắng từ giá sách cao hai mét tám lăn xuống, may mà một vị nữ cảnh sát tay mắt lanh lẹ đỡ được Thẩm Linh Chi ,tránh cho cô kiếp nạn tay chân bị ngã đến gãy.
“
Trong phòng thế nào lại có mèo a?”
Bà chủ nhà tùy tiện cầm bịch bánh quy Thẩm Linh Chi còn đang ăn dở ở trên bàn lấy lên ăn, nhai răng rắc nói, “Chắc là tiểu cô nương mới nhặt được, bất quá tôi nhớ rõ cô ta nhặt được là con mèo đen, thế nào lại dư ra một con mèo trắng.”
“Mèo trắng hẳn là được mua đi, mèo nhỏ hình như thuộc giống mèo tai cụp của Scotland nha, màu lông vô cùng xinh đẹp, đồ án trên đỉnh đầu cũng rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết là mèo hiếm a, đáng yêu quá…” Nữ cảnh sát nhịn không được sờ tới sờ lui trên đỉnh đầu của Thẩm Linh Chi ,hận không thể đem mèo nhỏ giấu trong túi áo mang về.
Meo, vị đồng chí này có thể hay không nhẹ tay một chút, đầu mèo của cô sẽ bị trọc đó •^•
May mà nữ cảnh sát còn có công tác cần làm, nhẹ nhàng đặt Thẩm Linh Chi ở trên sô pha , lưu luyến rời đi.
Những chuyện phát sinh kế tiếp khiến Thẩm Linh Chi hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ.
Bọn họ nói, cô đã mất tích mười ngày.
Cảnh sát ở sô pha phát hiện một lượng vết máu lớn đọng lại, bà chủ nhà sợ tới mức phun hết bánh quy đi WC nôn khan, nhân viên kỹ thuật thần sắc nghiêm túc khám nghiệm khắp nơi,như muốn đem nhà của Thẩm Linh Chi cô lật tung lên trời.
Thẩm Linh Chi nghe được bọn họ thảo luận: Đây là hiện trường án mạng đầu tiên,có thể đã bị người giả mạo? Theo dõi biểu hiện mấy ngày qua, người bị hại mười ngày trước không rời khỏi nhà quá lâu, cũng không có những người khác tới thăm, hung thủ rốt cuộc làm sao có thể tiến vào phòng nạn nhân để giết hại lại mang theo thi thể lặng yên không một tiếng động mà rời đi? Phải biết nơi này chính là tầng 8 a.
Trước khi đi, cảnh sát đem Thẩm Linh Chi cùng mèo đen ôm đi, đem sủng vật lưu tại án mạng hiện trường hiển nhiên không thích hợp.
Nhưng Thẩm Linh Chi vẫn giãy giụa một chút, đây rốt cuộc là tình huống máu chó gì? Cô một chút cũng không hiểu.
Nữ cảnh sát mang theo Thẩm Linh Chi không nhịn được ai thán, “Mèo nhỏ đáng thương , chủ nhân của ngươi đã đi thiên đường, sẽ không quay trở lại. Ngươi yên tâm, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chúng ta nhất định sẽ đem hung phạm ra công lý.”
Thẩm Linh Chi đầu óc trống rỗng.
Thẩm Linh Chi cô… Đã chết?!
…
Cục cảnh sát, một con mèo nhỏ lỗ tai gục xuống, đáng thương hề hề mà cuộn lại thành một đoàn ở góc sô pha.
Thẩm Linh Chi như thế nào cũng không thể tưởng tượng được,một giấc ngủ dậy, cô như thế nào đã biến thành người chết? Còn biến thành mèo nhỏ? Thẩm Linh Chi tự xưng là tính cách hiền hoà, làm người điệu thấp, cùng thế vô tranh, nhiệt tình yêu thương hoà bình, ai có thể có thâm cừu đại hận đến mức muốn giết cô? Nghe được cảnh sát thảo luận hung thủ có thể đã băm cô thành thịt vụn rồi nấu ăn, cô quả thực một trận sởn tóc gáy! Đệt, cô cũng không giết cả nhà hắn , hắn quả thực vô cùng tàn bạo!
Nếu là báo thù hoặc là sát nhân biến thái , anh trai cô chẳng phải là có nguy hiểm sao!
Thẩm Linh Chi càng nghĩ càng sợ, vùng vẫy hai chân ngắn nhỏ, tính toán bắt chước con mèo khác hai chân tiêu sái nhảy lên cửa sổ đào tẩu cứu anh trai.
【 ngu ngốc. 】
【 ai? 】
Một con mèo đen xinh đẹp mạnh mẽ dừng trước mặt Thẩm Linh Chi.Trong đôi mắt màu xanh lam là ảnh ngược mặt mèo tròn đang phát ngốc của Thẩm Linh Chi.
【 tiểu bạch! Ngươi có thể nói? 】
【 ta không gọi tiểu bạch. 】 mèo đen trên cao nhìn xuống thân thể nhỏ bé của Thẩm Linh Chi, bộ lông đen bóng được cơn gió thổi lộ ra từng cơn sóng triều, rất có khí thế vương giả【 Dạ phiên, tên của ta. 】
Ngô, tiểu bạch thanh âm thật quá êm tai .
Thanh thanh lãnh lãnh, như tiếng ngọc bội va nhau, quả thực có thể làm lỗ tai mang thai.
【 từ từ, chúng ta là dùng ý niệm giao lưu? ] Cô còn tưởng nó không thể nói chuyện được với cô
【 a, ngươi mới biến thành mèo liền muốn hoài thêm mèo nhỏ của ta? 】
【 khụ… 】 Thẩm Linh Chi một ngụm muốn thổ huyết, 【 Đó là so sánh, so sánh! 】
Nó thật sự còn có thể nghe được ý nghĩ của cô!Thật mẹ nó trâu bò
Mèo đen khóe miệng khẽ nhúc nhích, cư nhiên chậm rãi cười lạnh một cái.
Thẩm Linh Chi đầu dật dật, meo, cô thế mà bị nó khinh bỉ!
【Dạ Phiên, ngươi vừa mới mắng ta ngu ngốc? 】
【 hiện tại ngươi có hai cái vấn đề cần giải quyết , một là ăn ở, hai là hung thủ, ngươi không giải quyết vấn đề, ngược lại muốn chạy đi tìm anh ngươi liên lụy người nhà, không phải ngu ngốc, chẳng lẽ là thiên tài? 】
【… 】 quỷ độc miệng【 ý ngươi nói là muốn ta lưu lại nơi này chờ cảnh sát phá án? 】
【 ngồi chờ chết không phải lựa chọn sáng suốt. Rốt cuộc ai đã giết ngươi, ngươi hẳn là so với người bình thường càng rõ . Ta vừa vặn biết được một số người hiềm nghi,vừa vặn có thể mang ngươi đi xem một chút. 】
【 ngươi… 】 Thẩm Linh Chi khiếp sợ, 【 ngươi như thế nào biết được người muốn giết ta 】
【 lúc trước gặp được ngươi đã gặp qua, ban đầu không chú ý, hiện tại hồi tưởng quả thực là vô cùng khả nghi. 】
Nghe Dạ Phiên nói,Thẩm Linh Chi lâm vào trầm tư.
Từ lúc thu dưỡng tiểu bạch, cô liền biết mèo nhỏ này rất thông minh,ăn cơm hay đi ngoài đều không cần cô dạy, cũng không đi cào hỏng đồ vật,càng không bao giờ meo meo làm nũng, lông tóc vĩnh viễn chỉnh tề,gọn gàng ngăn nắp đến giống y như một nhân loại. Có một lần Thẩm Linh Chi quên mang chìa khóa, nó thế nhưng ngậm chùm chìa khóa từ ban công nhảy vào hàng hiên, đem chìa khóa đưa cho cô.
Có lẽ nó và cô giống nhau,đều mượn xác hoàn hồn trong thân mèo.
Cô có thể tin hắn sao?
Mèo đen liếc Thẩm Linh Chi một cái, ánh mắt lạnh đi vài phần, nói【 đêm nay 12 giờ ta sẽ rời đi, việc còn lại tự ngươi làm chủ . 】
Nói xong, nó cao lãnh mà vung cái đuôi rời đi.
Thẩm Linh Chi há hốc mồm, trơ mắt nhìn mèo đen rời đi, hơi do dự một chút, đây không phải là tức giận đi.
Mèo trắng nhỏ nghĩ nghĩ liền duỗi lưng một cái, nghén một hơi, meo một tiếng cổ vũ tinh thần hăng hái thêm nhào lên muốn ôm đùi mèo, kết quả đùi mèo còn chưa sờ đến đã trực tiếp nằm liệt giữa đường ở trên sô pha, mèo đen thản nhiên dùng chân trước đè lên cái lưng nhỏ xinh của Thẩm Linh Chi, như vương giả uy phong lẫm liệt, nói
【 muốn đánh lén? 】
Thẩm Linh Chi tứ chi móng vuốt đều bị ngã mà duỗi trên sô pha , buồn cười y như con rùa đen nhỏ.
【 oan uổng a tiểu bạch đại ca, không, Dạ phiên đại ca, ta muốn nói là ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu nha… 】
Thẩm Linh Chi nhận thức được thân mèo này mềm mại nhuyễn nước , không có lão đại che chở, chỉ sợ ra đường bị một đám người thú khi dễ.
Mèo đen ánh mắt hơi hơi mềm nhũn, đang muốn dịch móng vuốt, sau cổ đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị người nhấc lên.
“Ai, không thể nha, mèo đen nhà ngươi đừng có khi dễ mèo trắng nhỏ nha.”
Mèo trắng nhỏ lập tức bị nữ cảnh sát với tình thương của mẹ ôm vào trong ngực, được ôn nhu vuốt ve an ủi.
Thẩm Linh Chi thích ý mà duỗi duỗi bốn chi , thưởng thức bộ dáng mèo đen bị nhấc bổng lên không, bị người chỉ vào cái mũi giáo huấn , ân, thân thể nhuyễn manh vẫn là có điểm tốt,có thể bán manh nha.
Mèo đen cười lạnh nhìn Thẩm Linh Chi mặt mèo đắc ý,nữ nhân ngu ngốc!
---
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top