Prologue
Not everyday is a good day,
live anyway.
Not everyone tells the truth,
trust anyway.
Not everyone will love you back,
love anyway.
Not every game will be fair,
play anyway.
-Unknown
Ba cậu bé nhìn quanh con tàu. Có những thi thể nằm la liệt trên boong tàu, bị đánh đập và bê bết máu.
"Còn kẻ nào trốn ở đâu nữa không?" Đứa trẻ tóc vàng hỏi. Cậu mệt mỏi và chỉ muốn quay trở về và tắm rửa sạch sẽ, hoặc sạch sẽ nhất có thể. Tất cả chúng đều lấm tấm những vệt máu khô ở đây và ở kia, và cơn ngứa ngáy bắt đầu làm cậu khó chịu. Đó là chưa kể bụi bẩn và mồ hôi mà chúng đã tích tụ.
"Không còn nữa" cậu bé trẻ nhất trong nhóm lầm bầm.
"Đi thôi" chàng trai tóc đen lớn tuổi nói một cách mệt mỏi khi cậu mang ra một con Den Den Mushi. Công việc không làm họ mất nhiều thời gian, nhưng họ đói vì không được ăn đủ. Một ổ bánh mì gần như mốc và một ly nước hai lần một ngày là không đủ cho ba cậu bé đang lớn.
Họ bước đi trên những thi thể nằm rải rác trên boong tàu khi một con tàu khác kéo đến và họ lên tàu. Họ nhanh chóng được chào đón bởi một người đàn ông lông lá to lớn.
"Làm tốt lắm" người đàn ông cười khẩy. "Các ngươi có thể trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ có việc khác cho các ngươi." Hắn ta cười khi bước đi.
'Căn phòng' của họ, như tên gọi của nó, là một trong bốn phòng giam trong lòng con tàu, chỉ đủ chỗ cho hơn ba người đàn ông trưởng thành mỗi phòng.
"Tớ ước cơn ác mộng này sẽ kết thúc" cậu nhóc tóc vàng càu nhàu khi người canh gác của họ rời khỏi họ, ngồi phịch xuống sàn xi măng lạnh và cứng.
"Tớ cũng vậy, Sabo. Tớ cũng vậy" cậu nhóc tóc đen lớn tuổi hơn càu nhàu khi cậu đi đến một góc tối trong phòng giam của họ để lấy chiếc xô nhỏ chứa đầy nước.
"Ace, đói" cậu nhóc tóc đen trẻ hơn rên rỉ.
"Bọn anh cũng vậy, Luffy. Chỉ cần giải quyết nó. Chúng ta hãy tắm rửa và đi ngủ. Có lẽ chúng ta có thể ăn một ít vào ngày mai." Ace trìu mến xoa đầu em trai mình.
Việc tắm rửa chỉ bao gồm một xô nước bẩn và một chiếc khăn bẩn. Ít nhất họ đã có thể lấy máu ra khỏi người họ. Tuy nhiên, họ không thể làm gì nhiều với quần áo của mình.
Sáng hôm sau, họ mệt đến mức không biết rằng lính canh đã mở cửa phòng giam của họ và bị đánh thức bằng một cú đá vào bụng mỗi người. Họ cuộn tròn và rên rỉ đau đớn trước khi đứng dậy và đi theo lính canh. Lần nào họ không thức dậy trước khi cửa mở ra cũng vậy. Các lính canh không bao giờ nói chuyện với họ, trừ khi đó là để xúc phạm họ. Ba cậu bé chỉ biết không nghe và không thèm nói chuyện với lính canh.
Người đàn ông lông lá ngày hôm trước, ông chủ hiện tại của họ, chào đón họ trong phòng phỏng vấn. "Chào buổi sáng, các cậu. Ta có một tin tuyệt vời cho các cậu. Công việc hôm nay chỉ là một vụ bắt cóc đơn giản."
Bắt cóc là tốt, Ace nghĩ thầm. Điều đó thường có nghĩa là quần áo mới. Quần áo mới có nghĩa là họ sẽ không bị đuổi khỏi nhà hàng vì trông giống như những con chuột cống. Bắt cóc cũng có nghĩa là họ có vài giờ ở một mình trong một thị trấn không có sự giám sát, giả sử rằng họ sẽ được thả xuống một hòn đảo có người ở.
"Mục tiêu của các ngươ i là người đàn ông này," anh chàng ném một bức ảnh vào mặt họ. "Nhớ xóa hết chứng cứ đi. Đừng để ai nhìn thấy, đến trưa là xong. Nhớ kỹ, đừng giết hắn." Người đàn ông rời khỏi phòng, và một lính canh bước vào với một bộ quần áo mới cho họ và bất kỳ công cụ nào họ cần cho nhiệm vụ.
-*/-*/-*/-*/-*/
A/N: Tôi đã hoàn thành truyện này trong sổ tay. Tôi sẽ mất một chút thời gian để chỉnh sửa và đăng. Hy vọng bạn thích. Ồ, và xin lỗi vì bất kỳ lỗi ngữ pháp nào. Tôi đang cố gắng.
Me:
Fic này ASL lúc bé thảm lắm luôn, đặc biệt là Luffy. Vì thế tính cách của Luffy cũng có nhiều thay đổi so với nguyên tác. Về sau thì bạn Lù nhà ta được cưng chiều lắm luôn nè (۶•̀ᴗ•́)۶
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top