Chương 128: Thứ tốt
Edit #Salim
Beta #Kumoe
" Kia là vại lớn Thanh Hoa?" Ông lão từ trong kinh ngạc hồi phục tinh thần, chỉ vào đồ vật được dùng túi bọc lại trên tay cô, hỏi.
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu, đem đồ đặt trên bàn: " Ngại quá, trên đường cháu gặp phải chút chuyện cho nên tới chậm, chẳng qua ngài cứ yên tâm, đồ vật chính là đồ cháu đăng lên mạng, ngài có thể nhìn trước một cái."
Mở ra túi kia, ông lão lập tức cẩn thận nhìn chằm chằm qua.
Cảnh Vân Chiêu ở một bên thập phần an tĩnh, tay chân ông nhẹ nhàng, trong miệng lẩm bẩm: " Không tồi không tồi, khí bình tao nhã, họa sĩ tinh xảo, bình hoa văn trình tự rõ ràng, màu sắc thanh hoa yên tĩnh, toàn thân tường ngoài thanh hoa trang hoàng......"
" Vẽ một số họa tiết, họa tiết tiêu điệp, bụng khắc họa tiết mẫu đơn, điểm thêm họa tiết mây cùng cánh hoa sen làm tranh trí, vòng ngoài là họa tiết cây cỏ. Bên trong là gốm men trắng, đế đủ ngoại phiết, vẻ ngoài khí phách tôn quý. Về điểm đường cong cũng hoàn mỹ tới cực điểm, mượt mà mềm mại."
Ông lão nói một đống lớn những lời nói Cảnh Vân Chiêu nghe không hiểu, chỉ thấy sau khi nói xong lại túm nam sinh bên cạnh, chỉ vào vại lớn nói: " Tử Hoa cháu nhìn xem, những hoa văn này từ trên xuống dưới có năm lớp, hơn nữa mỗi tầng luôn có sự phân cách lộ rõ, đầy khí chất cổ tử thanh sơ, thật sự là đồ tốt......"
Cảnh Vân Chiêu nhìn, nam sinh bên cạnh ông lão biểu tình cùng với cô cũng không khác lắm, trên mặt viết rõ ràng ba chữ " Nghe không hiểu".
Chẳng qua ông cũng mặc kệ chuyện này, tự mình dong dài nói một lúc lâu, vẻ mặt cảm khái dường như đang nói đồ tốt như vậy sao giờ mới phát hiện được.
Qua hơn hai mươi phút sau, cuối cùng ông cũng phản ứng lại đồ vật này không phải là của mình.
Nếp nhăn trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt vẩn đục lại lóe lên ánh sáng, thần thái này quả thực xưng được hai từ hiền từ.
Một bên Đường Tử Hoa đã không còn mặt mũi nào nhìn ông của mình, quả thực chính là lão ngoan đồng, rõ ràng thời điểm ở nhà, ông nội rất nghiêm túc không dễ chọc, hiện tại ngược lại, hướng tới một nữ sinh xa lạ cười vui vẻ nha vậy, nếu người ngoài nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho rằng vị nữ sinh này mới là cháu gái của ông đấy.
" Bé nhóc con, thứ này là tổ truyền nhà cháu sao?" Ông lão hỏi.
Nếu là tổ truyền, đứa nhóc này cũng không thể làm chủ được, cũng nên có người lớn ở mới tốt, tuy rằng ông ta nhất định phải có được, nhưng cũng không phải người lạm dụng thủ đoạn.
Cảnh Vân Chiêu lắc lắc đầu: " Đồ là cháu mua ở trấn trên chợ trời tràng, một người vợ mắc bệnh phải bán nhà, không còn cách nào mới đưa vại lớn này qua tay, chẳng qua vì chào giá tương đối cao cuối cùng bị cháu mua mất."
Vừa nói vậy, ông lão càng kinh ngạc.
"Cháu bỏ bao nhiêu tiền để mua?" Ông lão nhịn không được hỏi.
Cảnh Vân Chiêu cười cười, không đáp lại, ngược lại nói: " Vại lớn này ông muốn mua sao?"
" Muốn! Sao có thể không cần?" Ông lão muốn bao che cho con vội vàng nói một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, đứa nhóc này đang thử mình, miễn cho mình biết phí tổn của nó mà làm hẹp lại giao dịch.
" Thứ này cháu có thể làm chủ không? Xem tuổi tác của cháu hẳn là vẫn chưa thành niên, không có cha mẹ ở đây dù sao......." Ông lão có chút khó xử.
" Cháu không cha không mẹ, đồ vật là cháu mua, cháu có thể làm chủ." Cảnh Vân Chiêu nói, móc ra chứng minh thư sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Kiều Úy Dân.
Ông lão cau mày, không cha không mẹ, đứa nhóc thanh tú xinh đẹp như vậy thật đáng tiếc, trách không được vừa rồi đứa nhóc này sao lại trấn định như vậy, nhìn dáng vẻ là đã có thói quen độc lập xinh hoạt.
Trong lòng cũng nhiều hơn vài phần hảo cảm cùng thương xót: " Nếu như vậy, chúng ta liền nói chuyện giá cả, ông cũng không vì gì mà làm khó cháu, ông nói giá cả nếu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì chúng ta lại thương nghị một chút, thế nào?"
Cảnh Vân Chiêu tỏ vẻ tán đồng.
Lúc này ông mới nói lại: " 3500 vạn." ( ~ 115 tỷ VNĐ)
Cảnh Vân Chiêu trong lòng nhảy dựng, cùng với kiếp trước...... Sao lại khác quá vậy? Hơn nữa còn là nhiều hơn rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top