Chương 119: Hợp tác
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Ngự Thiên Tiên rất có thực lực, Đỗ Lâm cũng là nhân tài kiệt xuất, nếu hiện tại hết thảy dựa vào sự phát triển của kiếp trước, Đỗ Lâm chính xác sẽ bộc lộ tài năng, nhưng đạt tới nông nỗi như lời anh ta nói hẳn là vẫn kém một chút khoảng cách.
Nhưng hiện tại Cảnh Vân Chiêu lại có cái tự tin này, cô cùng với Đỗ Lâm một người khuyết thiếu cơ hội một người khuyết thiếu nguyên liệu, thật là hợp phách.
Thái độ Cảnh Vân Chiêu lúc này hòa khí hơn một ít, Lê Thiếu Vân mày hơi ninh, trong mắt hiện lên tia ám sắc.
Nha đầu này thế mà lại nhìn danh thiếp Đỗ Lâm sinh ra hứng thú?
Lê Thiếu Vân không thể bình tĩnh, chỉ là một tờ danh thiếp mà thôi, bất quá bên trên viết Ngự Thiên Tiên, so với Ngự Thiên Tiên, Thiên Hương Lâu của hắn không phải danh khí tốt hơn sao?
Cả đời Lê Thiếu Vân chưa từng bị ai xem nhẹ qua, thậm chí còn chưa từng đối với ai đặc thù như vậy.
Muốn nói hắn cũng chỉ nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu hai ba lần, lần này bất quá cảm thấy đứa trẻ này hẳn có tiền đồ, mới có thể ở chung một chút, về sau nếu có thể giúp được điểm nào cho cô ấy thì cũng có thể ra tay.
Chỉ là không nghĩ rằng, người ta căn bản không xem trọng hắn.
Bất quá như vậy cũng tốt, Đỗ Lâm ở huyện Hoa Ninh cũng có chút nhân mạch, chờ hắn về kinh thành, nếu có chuyện gì cần có thể để Đỗ Lâm hỗ trợ.
Dù gì cũng là người lão Từ để ý, Lê, Từ hai nhà có giao tình rất tốt, Lê Thiếu Vân đương nhiên cảm thấy đứa trẻ này cũng coi như người một nhà.
Lê Thiếu Vân thu liễm tính tình, ngước mắt hỏi: " Em đối với Ngự Thiên Tiên có hứng thú?"
Cảnh Vân Chiêu nghĩ lý do thoái thác, mới nói: " Sư phụ em đối với dược liệu cùng ngũ cốc rau dưa linh tinh cảm thấy rất hứng thú, nghiên cứu ra kĩ thuật gieo trồng rất tốt, đồ trồng được tuyệt đối là không có chút gì ô nhiễm nguy hại. Vừa nghe anh Đỗ nói, em cảm thấy em có thể thay sư phụ em cùng với Ngự Thiên Tiên hợp tác."
" A?" Đỗ Lâm ngây ra một chút, nhất thời không phản ứng được.
" Em vừa nói muốn cùng anh hợp tác? Chính là...... bán nguyên liệu nấu ăn cho anh?" Đỗ Lâm không tin mở miệng hỏi một câu, hỏi xong, tự mình còn cười " Kỳ thật nếu anh chỉ là một tửu lâu bình thường cũng không ngại tìm người quen hợp tác, nhưng Ngự Thiên Tiên là anh cùng với cha anh kỳ vọng, không thể quá mức tùy tiện, nên nguyên liệu nấu ăn cần phải hoàn toàn phù hợp yêu cầu trong lòng anh...."
Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ nghiêm túc gật đầu, không có ý tứ nói đùa.
Cô cũng không cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của Đỗ Lâm, phải biết rằng đồ trong không gian của cô nếu muốn bán đi không hề khó khăn, nếu không phải tuổi cô có vấn đề, thì bất luận một quán ăn nào đều vui lòng cùng cô hợp tác, cô muốn kiếm tiền chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng Đỗ Lâm lại khác, đang thiếu nguyên liệu tốt nhất, bí phương dù trân quý cũng không thể đạt được tới yêu cầu, sẽ làm cho mục tiêu của anh ta cách xa vài phần.
" Như vậy đi, buổi tối hôm nay em sẽ đưa một xe nguyên liệu tới Ngự Thiên Tiên, đến lúc đó tất cả đều dựa theo quy củ của anh chọn lựa, nếu không qua được cửa này em sẽ mang đồ vật chạy lấy người, không làm khó dễ anh." Cảnh Vân Chiêu trấn định như cũ.
Cảnh Vân Chiêu lại nhịn không được cười cười trong lòng, cô có thể xác định một khi Đỗ Lâm nhìn thấy đồ của cô, chắc chắn mọi chuyện phía sau đều rất dễ nói, thậm chí cô mới là người có thể chiếm thế thượng phong.
Đỗ Lâm hoài nghi nhìn một cái, chỉ cảm thấy đầu óc của mình nhét đầy hồ nhão.
Bất quá cũng may Cảnh Vân Chiêu đã tự mình nói, chỉ cần anh ta không hài lòng liền không bắt buộc, một khi đã vậy, đến lúc đó anh ta cũng không cần đặc biệt cho Lê Thiếu Vân mặt mũi.
Trộm mắt liếc Lê Thiếu Vân một cái, phát hiện hắn cũng không có bất luận ý tứ gì muốn nhúng tay, nhẹ nhàng thở ra.
Ngự Thiên Tiên này là một tay anh ta thành lập, nhưng Lê Thiếu Vân cũng được coi là một bên đối tác, đương nhiên, là anh ta sống chết kéo Lê Thiếu Vân vào, rốt cuộc Lê Thiếu Vân có thân phận đặc biệt, mặc dù ở huyện Hoa Ninh, cũng không có ai dám trêu chọc hắn, cùng hắn đứng trên một cái thuyền, là nắm chắc trăm triệu phần không có khả năng chìm xuống.
Cho nên nói, nếu Lê thiếu gật đầu, vậy thì anh ta cũng không có biện pháp, may mắn Lê thiếu cũng không phải người hồ đồ, công tư phân minh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top