Chương 8: Trèo cây hái chồi non
Chương 8: Trèo cây hái chồi non.
Edit: Nhã Di.
Beta: Nguyệt giả.
Nhấc lên nhìn kĩ, hóa ra là một con chồn nước màu đen.
Vân Mạt cầm đuôi chồn lên, ước lượng một phen, thấy rất mĩ mãn. Gia hỏa này rất nặng, đặc biệt là hai chân sau vừa mập lại vừa chắc, không những thế phần hông còn toàn là thịt mỡ.
Vân Hiểu Đồng thấy chồn nước bị Vân Mạt nhấc lên vẫn không nhúc nhích, đến lúc này khuôn mặt nhỏ mới từ từ giãn ra. Bước đến bên cạnh nàng, hắn tò mò đánh giá vài lần.
“Mẫu thân, đây là cái gì?”
“Ồ, nó là chồn nước đấy!” Vân Mạt mỉm cười, nâng con chồn lên mũi ngửi ngửi, không thấy có mùi hôi thối, hẳn là vừa mới chết không lâu.
“Đồng Đồng, chúng ta nhặt được bảo vật rồi!”
Vân Hiểu Đồng ánh mắt sáng ngời, có chút kích động nói: “Mẫu thân, con chồn nước đã chết này thực sự là bảo bối sao?”
“Đúng vậy, nó quả thực là bảo bối.” Vân Mạt gật đầu, nhìn con chồn nước béo tốt trong tay, vui như mở cờ trong bụng.
“Đồng Đồng, lát nữa về nhà, mẫu thân liền đem con chồn nước này lột da, cho ngươi hầm thịt ăn. Lúc này đây, chúng ta không những có thể ăn thịt, còn có thể kiếm tiền.” Vân Mạt vuốt ve bộ lông đen bóng của con chồn, nói tiếp: “Đem da chồn lột xuống, phơi khô, chúng ta có thể đem vào trong thành đổi lấy tiền.”
Nghe nói da chồn nước có thể đổi lấy tiền, Vân Hiểu Đồng trợn mắt, càng thêm kích động. Tuổi hắn còn nhỏ, mà bộ dạng tham tiền đã hiển lộ không thể che giấu.
“Thật vậy chăng?”
Đổi được tiền, hai mẹ con hắn sẽ không phải đói bụng, có cơm ăn, vết thương trên đầu mẫu thân mới có thể nhanh chóng lành lại.
Vân Mạt thấy hắn kích động thành bộ dạng như vậy, ôn tồn nói: “Đương nhiên là thật rồi, mẫu thân có bao giờ lừa gạt Đồng Đồng.”
“Thật tốt quá, mẫu thân, chúng ta cũng có tiền.” Nghe thấy Vân Mạt khẳng định, tiểu đầu đinh mừng rỡ khoa chân múa tay loạn xạ.
Vân Mạt ước lượng, thấy chồn nước khá nặng, nếu đem lên núi rồi lại đem xuống, chạy đi chạy lại có chút quá sức, bèn tìm một chỗ rậm rạp kín đáo, lấy cỏ che đi, cẩn thận giấu kín, chờ khi xuống núi lại đến lấy.
Giấu kĩ chồn nước, mẫu tử hai người lại theo hướng núi tiếp tục đi tiếp.
Đi được tới giữa sườn núi, sương mù càng lúc càng dày. Mặt trời vừa mới dâng lên không lâu, nắng sớm xuyên qua tầng tầng sương mù trắng xóa, họa lên mặt đất đủ loại màu sắc.
Đến một chỗ bằng phẳng, Vân Mạt dừng bước, giúp Vân Hiểu Đồng lau mồ hôi: “Đồng Đồng, có mệt không?”
Nhìn tiểu đầu đinh khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, Vân Mạt không khỏi đau lòng một trận.
Đứa nhỏ năm tuổi, leo lên núi cao như vậy, nếu không có nghị lực vượt xa người thường, không cắn răng chịu đựng, căn bản không thể làm được.
“Mẫu thân, không cần khổ sở, người khổ sở, ta sẽ đau lòng.” Có chăng là mẫu tử liền tâm*, tiểu đậu đinh có thể cảm nhận được suy nghĩ của Vân Mạt, hắn lắc đầu, nhếch môi, hướng Vân Mạt ngọt ngào cười: “Ta không mệt, ta còn có thể kiên trì leo tới đích.”
Liền tâm*: đồng dao cách cảm.
Thấy Vân Hiểu Đồng ngọt ngào như vậy, lòng Vân Mạt nhất thời mềm như bún.
Ai nói chỉ có khuê nữ mới là tri kỉ, tiểu đầu đinh cũng là tri kỉ của nàng.*
Quyên câu trên*: ý nói đâu nhất thiết phải cùng giới tính mới là hảo huynh đệ, đâu nhất thiết phải cùng tuổi tác mới hợp tính.
Vân Mạt giúp Vân Hiểu Đồng lau mồ hôi, từ trên cây hái mấy cái lá lót trên cỏ, ôn nhu nói: “Đồng Đồng ngoan, ngồi đây nghỉ ngơi chút, đợi mẫu thân đi hái vài thứ.”
Vừa rồi gió núi thổi qua, nàng ngửi được một mùi hương thanh nhã tinh khiết phảng phất trong không khí. Đó là mùi của lá cây đậu phụ, mùi vị này, nàng đã sớm quen thuộc từ lâu.
“Vâng ạ.” Vân Hiểu Đồng gật đầu, bản thân cũng thấy đã thấm mệt, vô cùng nghe lời ngồi trên cỏ. “Vậy ta sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát, khỏe rồi ta sẽ giúp mẫu thân hái đồ.”
Vân Mạt âu yếm xoa đầu hắn, cười cười, vác giỏ tre đi đến bên sườn núi, theo mùi hương tìm kiếm, nhìn khắp mọi nơi, quả nhiên thấy cây đậu phụ. Nàng vui mừng khôn xiết, vươn tay, từ trên cành cây hái xuống vài chiếc lá xanh non, cẩn thận đưa lên mũi ngửi, quả nhiên là lá cây đậu phụ.
Nàng động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát liền hái được nửa rổ lá non.
Vân Hiểu Đồng nghỉ ngơi một chút, hơi thở dần bình ổn, ngồi một chỗ nhìn Vân Mạt làm việc, có chút đứng ngồi không yên, duỗi chân đứng dậy, bước vài bước tới bên Vân Mạt, nhìn nàng hái lá cây, liền chạy nhanh tới hỗ trợ. Hắn vừa hái lá, vừa tò mò hỏi:
“Mẫu thân, người hái lá này để làm gì vậy?”
Vân Mạt nghiêng đầu nhìn Vân Hiểu Đồng, vừa liếc mắt đã thấy hắn ở vị trí an toàn, mỉm cười nói: “Đồng Đồng, đây là cây đậu phụ, loại lá cây này có thể dùng làm đậu phụ.”
“Ồ, vậy ra mẫu thân hái lá cây này là để làm đậu phụ à?” Nghe Vân Mạt nói xong, tiểu đầu đinh ra vẻ ta đây đã rõ.
“Mẫu thân, chúng ta hãy hái nhiều một chút, làm thật nhiều đậu phụ. Làm xong rồi, chúng ta có thể đem tặng cho nhà Hạ bà bà một ít.”
Ước chừng hái được phân nửa rổ, Vân Mạt đánh giá qua, ước chừng có thể làm ba bốn bồn đậu phụ, lúc này mới dừng lại, dắt Vân Hiểu Đồng tiếp tục leo núi.
Mẫu tử hai người lại đi tiếp một đoạn nữa. Lúc này, mặt trời đã lên cao, sương mù dần dần tản ra, ánh mặt trời từ chạc cây chiếu ra khắp cánh rừng, soi tỏ vạn vật.
Đi tới, Vân Mạt thấy trên sườn dốc phía trước là một mảnh rừng trúc, ven đường còn mấy khúc cây hương xuân, hai mắt lập tức sáng ngời, vội dừng lại.
Tuy là hiện tại đã là cuối xuân đầu hạ, nhưng Vụ Phong sơn so với mặt biển cao hơn nhiều, nên từ giữa sườn núi trở lên nhiệt độ không khí tương đối thấp, cũng vì vậy mà ở trên núi, cây cối đâm chồi tươi tốt hơn hẳn dưới chân núi.
Vân Mạt lấy lại bình tĩnh, mở to mắt, nhìn kĩ xung quanh, chỉ thấy ở sâu trong rừng trúc, mấy khóm măng mập mạp đội lá khô mà lên, trông cực kì thích mắt. Ven đường, mấy cây hương xuân cũng vừa nảy chồi non, dưới ánh nắng lấp lánh, từng chồi từng chồi tựa hồ có thể cấu ra nước, hấp dẫn vô cùng.
Dựa núi ăn núi, lời này quả nhiên không sai. Núi Vụ Phong này nơi nơi đều là bảo vật.
Vân Mạt nhìn trong chốc lát, rồi dắt Vân Hiểu Đồng tới đứng dưới tán cây hương xuân.
“Đồng Đồng ngoan, ở đâu chờ mẫu thân, mẫu thân muốn lên cây hái chồi non.” Vân Mạt đem giỏ tre đang vác trên vai hạ xuống mặt đất, cúi người, ôn tồn dặn dò.
Vân Hiểu Đồng ngẩng đầu, đôi mắt to híp lại, nhìn chằm chằm chồi cây hương xuân: “Mẫu thân, chồi non cũng có thể ăn sao?"
“Đương nhiên có thể, cây hương xuân xào trứng gà, ăn rất thơm và ngon.” Vân Mạt vừa nói vừa xắn tay áo, lại đem chiếc váy trắng cũ nát kéo cao lên, để lộ quần ngắn bên trong, tà váy cuộn thành một vòng, buộc lại bên hông.
Vân Hiểu Đồng đảo mắt, khuôn mặt nhỏ hướng Vân Mạt tỏ vẻ sùng bái.
Mẫu thân hiểu được thật nhiều, lá cây có thể làm đậu phụ, mầm cây hương xuân có thể xào trứng gà, tất cả những cái này, trước đây hắn chưa từng nghe nói qua.
Vân Mạt xắn tay áo gọn gàng, lại buộc chặt váy, chà xát lòng bàn tay, rồi nắm lấy một cành cây to chắc chắn, hai chân uốn lượn dùng sức, trên đường lại không ngừng bắt lấy các cành khác, hướng ngọn cây mà trèo.
Cây hương xuân trơn bóng, lại rất cao, Vân Mạt phí sức chín trâu hai hổ mới trèo được một nửa.
Vân Hiểu Đồng đứng dưới mặt đất ngửa đầu nhìn theo, gấp gáp đến độ dậm dậm chân, lông mày nhíu chặt, chỉ sợ Vân Mạt sẽ rơi xuống dưới. “Mẫu thân, người cẩn thận chút, nhất định phải nắm chặt.”
Vân Mạt cắn răng, tiếp tục hướng ngọn cây leo lên.
“Đồng Đồng, mẫu thân không có việc gì.” Tính khí quật cường đột nhiên trỗi dậy, hôm nay, nàng nhất định phải hái bằng được chồi cây hương xuân này.
Trong nhà không có trứng gà, nàng có thể đem phơi trước, chờ đến khi có trứng gà sẽ đem ra xào là vừa.
Trước ánh mắt nôn nóng đầy lo lắng của tiểu đầu đinh, cuối cùng, Vân Mạt cũng lên tới ngọn cây. Nàng ngồi trên một cành vững chắc, một tay ôm lấy thân cây, một tay kéo cành qua, nhanh nhẹn hái chồi non, hái xuống bèn thuận tay nhét vào túi áo. Đến khi đầy túi, nàng mới hài lòng ôm lấy thân cây, trượt xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top