Chương 6: Phụ thân ngươi là cái hỗn đản.

Chương 6: Phụ thân ngươi là cái hỗn đản.

Edit : Đào Yêu.
Beta: Nguyệt giả.

Hạ Cửu Nương cùng Thu Nguyệt ở trong nhà tranh một lát. Vân Mạt đổ bánh bột bắp vào cái rổ khác rồi đem trả lại cái rổ tre cho Thu Nguyệt. Lúc hai người họ rời đi mặt trăng cũng đã lên đến đầu ngọn cây. 

Tháng năm, thời điểm cuối xuân đầu hạ, ếch ở trong ruộng cũng đã tỉnh giấc, đêm đến liền kêu ộp ộp, náo nhiệt không ngừng.

Vân Mạt thu dọn bát đũa, lau tay lên lụa trắng, đi ra sân.

Dưới ánh trăng, Vân Hiểu Đồng cầm thanh củi nho nhỏ, ngồi xổm viết nguệch ngoạc vài chữ lên mặt đất.

"Đồng Đồng học chữ ở đâu?" Vân Mạt nhớ rõ, nàng đã từng dạy đứa nhỏ này viết chữ. 

Nàng tiến lại gần, bắt chước Đồng Đồng ngồi xổm xuống, sát lại gần thằng bé khiến cho bóng của hai người kéo dài lên cả tường. 

Vân Hiểu Đồng dừng động tác, ngẩng đầu lên cười toe toét với Vân Mạt: "Mẫu thân con viết có tiến bộ không ạ?" Nói xong liền khẩn trương nhìn nàng. 

Vân Mạt rũ mi nhìn năm chữ to trên mặt đất: Vân Mạt, Vân Hiểu Đồng. 

Tiểu tử này chính là viết tên của hai người bọn họ lên đất. 

Vân Mạt xoa xoa đầu thằng bé nói: "Đồng Đồng viết rất khá, có tiến bộ rất lớn nhé."

Không thể không nói, tiểu tử này rất thông minh, học rất nhanh, gặp chữ lạ chỉ cần dạy hai, ba lần là nhớ rõ, quả thực là thần đồng mà. 

Được Vân Mạt khích lệ, thằng bé liền cười toe toét, khóe miệng kéo đến tận mang tai, lộ ra mấy cái răng cửa trắng tinh, ôm lấy tay áo Vân Mạt lấy lòng nói: 

"Mẫu thân, con đã viết được tên rồi, người dạy con viết cái khác đi, có được không? "

Vân Mạt nhìn đôi mắt khát khao lấp lánh của thằng bé ôn hòa cười, trong lòng cân nhắc, Đồng Đồng cũng lớn rồi, đợi đến lúc có chút tiền nhất định phải cho thằng bé đi học mới được. 

"Được rồi, chỉ cần Đồng Đồng muốn học, mẫu thân nhất định sẽ dạy mà." 

"Con muốn học ạ, mẫu thân dạy Đồng Đồng đi mà."

Vân Hiểu Đồng gật mạnh đầu, ánh mắt tỏa sáng. Nó không chỉ muốn học chữ  mà còn muốn học nhiều thứ khác, chỉ khi có thật nhiều bản lĩnh nó mới có thể bảo vệ mẫu thân được.

Vân Mạt nắm tay Vân Hiểu Đồng, đem thân thể nho nhỏ của nó ôm vào người, cầm tay dạy thằng bé viết chữ. 

Vân Hiểu Đồng nhìn chữ trên mặt đất, quay đầu lại hỏi Vân Mạt: "Mẫu thân, hai chữ này đọc thế nào ạ?" 

"Chữ này đọc là mẫu, chữ này đọc là thân, Đồng Đồng phải nhớ kĩ, con có mẫu thân tốt nhất trên thế giới này." Vân Mạt chỉ vào chữ trên mặt đất, thập phần kiên nhẫn chỉ dạy cho Vân Hiểu Đồng.

Thân thể này trước kia ngậm đắng nuốt cay, chăm sóc cho đứa nhỏ này đến tận bây giờ, giờ dạy hắn hai chữ mẫu thân này, coi như là bồi thường cho chủ cũ của thân thể này đi.

Vân Hiểu Đồng quay đầu lại, đem hai chữ này ghi tạc trong lòng.
 
"Cảm ơn mẫu thân, ta đã nhớ rồi."

Vân Mạt dạy một lần rồi buông Vân Hiểu Đồng ra để thằng bé tự cầm que củi vẽ tranh viết chữ trên mặt đất. Vân Hiểu Đồng dịch đôi chân nho nhỏ thập phần nghiêm túc bắt đầu viết vẽ.

"Mẫu thân, phụ thân đang ở đâu ạ?" 

Viế được một lúc, Vân Hiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực đối diện với Vân Mạt.

Ách...

Vân Mạt bị tiểu chính thái nhà mình hỏi ngốc, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Phụ thân đang ở đâu ư?

Ai biết được tên nam nhân thối tha kia đang ở đâu cơ chứ? Trong trí nhớ của thân thể này, không có một chút nào bóng dáng của tên nam nhân đó, khẳng định là một nam nhân phụ tình bạc nghĩa rồi. 

Nam nhân đó làm vấy bẩn thân thể của một cô nương trong sạch, bản thân được một phen sảng khoái liền phủi mông chạy lấy người, quả thật là một người vô trách nhiệm mà. Nam nhân này nên bị thiên lôi đánh cho mấy lần, cắt đi cái kia rồi đưa vào cung làm thái giám.

Vân Mạt cắn răng, trong lòng thầm mắng tên nam nhân bạc tình đó đến mức quên luôn việc trả lời câu hỏi của Vân Hiểu Đồng.

"Mẫu thân, mẫu thân". Thanh âm non nớt mềm mại vang lên khiến Vân Mạt hồi phục tinh thần, ho khan hai tiếng, xụ mặt dạy dỗ nhi tử nhà mình: "Đồng Đồng a, cha ngươi ấy, là tên lòng dạ hiểm độc, ăn xong liền đổ vỏ, đem mẫu thân làm ra nông nỗi này, nhưng chính mình lại sảng khoái, vỗ mông liền bỏ chạy lấy người. Con người này chính là một kẻ vô trách nhiệm, heo chó không bằng, lòng lang dạ sói, vô sỉ vô cùng, ngươi cha như vậy chúng ta không cần!" 

Mỗ nữ nói xong liền đưa tay lên giả bộ chấm chấm nước mắt, làm bộ thương tâm muốn chết. 

Vân Hiểu Đồng nghe xong, cái hiểu cái không gật gật đầu.

Tuy rằng lời mẫu thân nói, nó nghe có chút không hiểu, nhưng nó vẫn đại khái hiểu được rằng cha nó vô trách nhiệm không cần nó cùng mẫu thân.

Khó trách trước kia mỗi lần nó hỏi mẫu thân về phụ thân, mẫu thân luôn không vui, trộm gạt nươc mắt, hóa ra là do phụ thân nó chọc mẫu thân làm người không cao hứng.

Hừ! Phụ thân như vậy, nó cũng không cần.

Vân Hiểu Đồng trong lòng căm giận, cắn răng, nắm chặt lòng bàn tay, cành củi khô kia cũng bị nó nắm đến gãy vụn.

"Mẫu thân, con không cần phụ thân, con có người là đủ rồi." Đôi mắt to đen như mực nhìn chằm chằm Vân Mạt, đôi lông mày nheo lại, trên khuôn mặt gầy gò vàng như nến đều là đau lòng.

"Mẫu thân, người không cần đau lòng, không cần nhớ phụ thân, đợi con lớn rồi sẽ bảo vệ người." 

Vân Mạt trong lòng ấm áp, cười nói: "Được, mẫu thân không nhớ phụ thân, mẫu thân có Đồng Đồng là được rồi."

Có một nhi tử ngoan ngoãn, đáng yêu thế này nàng còn cần nhớ tới nam nhân phụ bạc, gieo giống mà không chăm sóc kia sao? 

--- Bắc Yến, Biện Kinh, nhiếp chính vương phủ---

"Hắt xì, hắt xì..."

Vài tiếng hắt xì vang dội từ trong tòa thủy tạ của nhiếp chính vương phủ truyền ra.

Cột trụ của tòa thủy tạ được trạm khắc tinh xảo, xung quanh được bao phủ bởi những tấm rèm trắng, một cơn gió thổi qua làm tấm rèm vén lên một góc, một mùi đàn hương thanh nhã tràn ra.

Xung quanh tòa thủy tạ bị bao trùm bởi một không khí căng thẳng, mấy tỳ nữ, nô tài đứng ngoài tòa thủy tạ chính là kiểu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, so với khúc gỗ cũng không khác biệt là mấy, một chút cũng khômg dám lơ là.

Bên cạnh cửa sổ của tòa thủy tạ, một nam tử lười biếng ngồi dựa trên sập, bởi vì cách tấm rèm trắng mà không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể mơ hồ thấy dáng người như tùng trúc, khoác áo bào màu đen viền vàng, mái tóc đen dài thả xõa, tản mạn tùy ý khoác lên vai.

Nam tử hắt xì vang dội mấy cái, giơ tay sờ mũi, qua tấm màn mơ hồ có thể thấy biểu tình trên mặt hắn có chút đen tối không rõ...

Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi qua, bên ngoài tòa thủy tạ không một tiếng động liền xuất hiện một ám vệ.

"Chuyện kia đã điều tra xong?"

Ám vệ vừa mới quì xuống thì một âm thanh trầm thấp mang theo chút ma mị truyền ra.

Ám vệ không chút chậm trễ, ôm quyền cung kính nói: " Hồi bẩm gia, đã điều tra xong, cái kia đều từ Tỉ Quy huyện truyền ra." 

Bên trong toa thủy tạ, nam tử đang thưởng thức một chung trà, rũ mi trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Hừ, tốt lắm! Mấy người đó bây giờ lá gan càng lúc càng lớn!"

"Thông báo xuống, ngày mai đi Tỉ Quy huyện."

"Vâng, gia." Tiếp đó ám vệ liền vô thanh vô tức biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top