Chương 38: Không thể trêu vào điêu phụ.
Chương 38: Không thể trêu vào điêu phụ.
Edit: Từ Băng.
Beta: Nguyệt giả.
Đem hắc y nhân lôi ra khỏi hố săn, Vân Mạt thở hổn hển.
"Đại ca, ngươi đúng là còn nặng hơn cả heo mà."
Nếu săn được lợn rừng thật thì tốt biết mấy a.
Hắc y nhân bị nàng ném vào hố săn bên cạnh, trên lưng còn quấn mấy cây mây, mũi miễn cưỡng còn có thể hết giận, hắn hơi khép mắt lại, thần sắc lãnh ngạo, căn bản không thèm để ý đến Vân Mạt.
Vân Mạt thấy hắn hơi khép mắt lại, không nói lời nào, cúi người, thô lỗ lấy vài cây mây đang quấn trên lưng hắn.
"Từ đâu tới, muốn đi đâu, muốn chết ở đâu thì chết xa một chút đi, đừng chết ở hố của ta, ta cực khổ đào hố dùng để săn thú, không phải dùng để chôn người chết."
“Khụ khụ…. Phốc!”
Hắn mở to đôi mắt, ho khan hai tiếng, bị nàng làm cho tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu đen.
Phun ngụm máu đen xong, hắn cảm thấy người mình thoải mái không ít, hắn nâng đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Mạt, "Đây là nơi nào?"
Vân Mạt thấy ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, không khách khí cũng trả lại, cho hắn một cái liếc mắt.
“Thôn Dương Tước , núi Vụ Phong.”
Thôn Dương Tước, núi Vụ Phong ? Đây là địa phương quỷ quái gì, hắn làm sao lại ở chỗ này?
“A……”
Vân Mạt nói vọng xuống, hắn chỉ cảm thấy ấn đường đau nhức, trong đầu trống rỗng, kêu lên một tiếng đau đớn lộ ra hết sức thống khổ.
"Đồng Đồng, cùng mẫu thân đi xem một cái hố săn khác." Vân Mạt thu hồi tầm mắt trên người hắc y nhân, không có ý định xen vào việc của người khác, dắt Vân Hiểu Đồng chuẩn bị rời đi.
Thật xui xẻo, một tên to lớn áo đen trông cực kỳ giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp y phục của hắc y nhân, chỉ là vải dệt, kiểu dáng giống một ít, khắp người toàn là vết thương, nhất định là bị kẻ thù truy sát đến tận đây, người nguy hiểm như vậy tốt nhất là nên không nên chọc vào.
“Mẫu thân, chúng ta mặc kệ hắn sao?”
Vân Hiểu Đồng nhìn hắc y nhân một cái, ẩn trong mắt có chút không đành lòng.
Hắn trực giác người này không giống người xấu.
Vân Mạt nhìn ra trong mắt hắn vẻ không bằng lòng, lời nói thấm thía: "Mặc kệ, Đồng Đồng, không phải chúng ta không quản mà là năng lực chúng ta có hạn, không quản được."
Nàng không muốn tiểu đầu đinh cảm thấy nàng là một mẫu thân vô tình, máu lạnh.
"Mẫu thân, vậy chúng ta đi thôi." Nghe Vân Mạt nói xong, Vân Hiểu Đồng nắm tay nàng, kéo nàng hướng tới một cái hố săn khác mà đi.
Mẫu thân nói bọn họ không quản được, nhất định là không quản được, mẫu thân nói như vậy, cư nhiên có đạo lý của người.
"Chậm đã, khụ khụ.” Hắc y nhân thấy hai người chuẩn bị rời đi không thèm ngó ngàng tới hắn, nhanh chóng lên tiếng.
Vân Mạt dừng chân, xoay người nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
“Cứu ta.” Hắc y nhân giật giật môi khô khốc, khó khăn nói.
Vân Mạt cong môi, thanh đạm phong khinh nói: “Ta không phải là người hay thích xen vào chuyện người khác, trách trời không thương ngươi, xin lỗi.” Dứt lời, nàng xoay người, dắt tay Vân Hiểu Đồng tiếp tục đi.
"Đợi đã." Hắc y nhân lại một lần nữa lên tiếng, "Ngươi muốn thế nào mới chịu cứu ta?"
Nơi này hoang vu dã núi, hắn lại bị trọng thương, duy nhất có thể bắt lấy cỏ cứu mạng, chính là mẫu tử trước mắt này.
Vân Mạt bị hắn gọi lại lần thứ hai, dứt khoát dừng chân, nắm tay Vân Hiểu Đồng quay lại hố săn.
Từ trên cao nàng nhìn xuống hắc y nhân, cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: “Cứu ngươi, chúng ta có gì tốt? Ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân là vết thương, nhìn cũng biết là sắp không sống nổi, cứu ngươi, ta phải tốn tiền mời đại phu cho ngươi, ta với ngươi hoàn toàn không biết nhau, nếu như ngươi giết người không chớp mắt với giang hồ đại đạo, ta đem ngươi cứu trở về, không phải là đã cứu một ác lang hay sao.”
Hắc y nhân chỉ cảm thấy trong ngực huyết khí quay cuồng đến kịch liệt, im lặng hồi lâu nhìn Vân Mạt dung mạo thô ráp ngăm đen.
Không phải nói ở nông thôn phụ nhân đều rất lương thiện hay sao? Đều là nói nhảm.
“Mẫu thân, người xem…… Người mau xem khối thạch kia……” Hai người đối thoại với nhau, Vân Hiểu Đồng đột nhiên chỉ vào khối hoàng ngọc trên eo hắc y nhân kia lớn tiếng nói.
Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ hết sức kích động, đôi mắt đen lóe lên hào quang, cứ như muốn đồ vật đó.
Vân Mạt nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, tầm mắt cũng dừng lại ở khối hoàng thạch bên hông hắc y nhân đó.
Chỉ là một khối ngọc mà thôi, không gì đặc biệt.
“Đồng Đồng cảm thấy cục đá đó đẹp? Thích cục đá đó sao?”
Thấy Vân Hiểu Đồng kích động như vậy, Vân Mạt chỉ coi hắn là trẻ con, tâm tính nhất thời tò mò, coi trọng khối hoàng ngọc kia.
Vân Hiểu Đồng lắc đầu, “Mẫu thân, hòn đá kia rất kỳ lạ, bên trong…… Bên trong giống như có…… Đồ vật……”
Rất kỳ lạ? Bên trong có cái gì?
Vân Mạt cẩn thận nhìn chằm chằm khối ngọc kia vài lần, chỉ cảm thấy ngọc đó là hình dáng cổ quái, cũng là khối ngọc không tệ, có thể bán được vài đồng, trừ cái đó ra, lại không phát hiện bất cứ manh mối gì.
“Đồng Đồng, nói cho mẫu thân biết, cục đá kia kỳ lạ ở chỗ nào?”
“…… Mẫu thân, ta cũng không rõ ràng, không thể nói rõ được.” Vân Hiểu Đồng vốn định nhìn đồ vật rồi miêu tả cho Vân Mạt nghe, nghẹn lại nửa ngày, cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thực là nói không rõ ràng.
Hắn thật sự phát hiện cục đá kia rất kỳ lạ, mơ hồ thấy khối ngọc kia cất giấu một mảnh thiên địa, chỉ là muốn nhìn rõ ràng hơn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
“Đồng Đồng ngoan, nói không ra cũng không cần nghĩ nữa.” Vân Mạt thấy khuôn mặt nhỏ khổ sở, gợi lên khóe môi, cười ôn hòa, chợt thay đổi sắc mặt, nhìn về phía hắc y nhân, nói: “Ngươi không phải muốn ta cứu ngươi sao? Ta có thể cứu ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi chữa vết thương, nhưng mà ta muốn ngươi tặng khối hoàng ngọc kia lại cho ta, thế nào?"
Khó lắm tiểu đầu đinh mới tò mò một đồ vật như thế, nàng là mẫu thân, nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải thay hắn cầm về, coi như trước mắt hắc y nhân là ác lang, vì tiểu đầu đinh, Vân Mạt cũng dám cùng sói nhảy múa.
Hắc y nhân hướng chính mình trên người sờ soạng, giờ phút này, trên người hắn ngoại trừ khối hoàng ngọc kia, dường như cũng không còn thứ gì đáng giá?
“Được, ngươi đỡ ta lên."
Mặt hắn không biểu cảm liếc qua Vân Mạt, duỗi tay đem bên hông hoàng ngọc tháo xuống.
Vân Mạt tiếp nhận hoàng ngọc, bỏ qua hắc y nhân đang vươn tay, “Hôm nay trời nóng, trên mặt đất không lạnh, ngươi nằm thêm chút nữa đi.”
Hắc y nhân cắn răng: “…… Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh."
Hắn ráng chống đỡ lấy một hơi cuối cùng mới không bị hôn mê. (Tức quá mà=]])
“Đồng Đồng, con không phải là thích cục đá này sao? Hiện tại nó là của con.” Vân Mạt vẻ mặt dịu dàng, đem hoàng ngọc đưa tới trước mặt Vân Hiểu Đồng.
Vân Hiểu Đồng nhìn chằm chằm khối hoàng ngọc vài lần, lắc đầu, “Mẫu thân, ta tương đối thích người đưa bảng chữ mẫu, không thích cục đá này, cục đá này vẫn là mẫu thân lấy đi."
“Thật sự không thích?” Vân Mạt có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, không thích.” Vân Hiểu Đồng khẳng định gật đầu, “Ta chỉ là cảm thấy cục đá này có chút kỳ lạ, vẫn là mẫu thân mang nó sẽ đẹp mắt hơn.”
Vân Mạt thấy Vân Hiểu Đồng thật sự không thích, cũng không hề miễn cưỡng ép hắn nhận lấy, tự mình tùy tiện đeo lên trên cổ, giấu ở trong cổ áo.
“Khụ khụ.” Hắc y nhân nhìn hai người mẫu tử tình thâm, hoàn toàn không coi một người sống sờ sờ như hắn ra gì, che miệng, khó chịu khụ khụ hai tiếng, “Ngọc, ta cho, đỡ ta lên.” Ngữ khí có chút không tốt.
Nếu không phải hắn bị thương, không thể nhúc nhích, hắn nhất định sẽ đem nữ nhân trước mắt này giáo huấn một trận.
“Gấp cái gì, nằm một lát.” Vân Mạt ngữ khí cũng không tốt, “Ta chỉ đáp ứng cứu ngươi, chưa nói qua khi nào cứu, nếu muốn sống, cũng đừng nói nhảm nhiều, nằm yên đấy, giữ lại hơi đi.”
“…… Điêu phụ.” Hắc y nhân khó thở lên tiếng.
Vân Mạt trừng mắt, “Ta chính là điêu phụ, ghét bỏ ta là điêu phụ thì đừng cầu điêu phụ này cứu ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top