Chương 36: Thật biết chọn lễ vật.
Chương 036: Thật biết chọn lễ vật.
Edit: Nhã Di.
Beta: Nguyệt giả.
"Có biện pháp gì, Vân cô nương mời nói."
Tuân Triệt ôn hòa cười, hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngăm đen thô ráp của Vân Mạt, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Vân Mạt suy nghĩ một chút tính toán, nhàn nhạt nói: "Văn Hương Lâu là tửu lâu lớn nhất Tỉ Quy Huyện, khách hàng rất nhiều, nếu muốn cùng Văn Hương Lâu làm ăn lâu dài, nhất thiết phải có nguồn cung đầy đủ."
Tuân Triệt nhìn Vân Mạt, đôi mắt sáng lên: "Nói như vậy, Vân cô nương hẳn là đã có kế sách."
Hắn có thể khẳng định, Vân Mạt đem hoa dâm bụt cùng một loại rau dại khác tới Văn Hương Lâu, tuyệt đối không phải chỉ là vô tình.
"Đúng vậy." Vân Mạt gật gật đầu, "Chỉ dựa vào hái thổ sản vùng núi và rau dại, đương nhiên vô pháp thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của Văn Hương Lâu. Nếu đem thổ sản vùng núi biến thành gia loại (*), vấn đề này dễ dàng được giải quyết, Văn Hương Lâu cần nhiều, ta sẽ trồng nhiều, Tuân công tử, ngươi cảm thấy như thế nào?"
(*): Đại ý là cây trồng trong nhà.
"Chủ ý này rất tốt." Tuân Triệt cân nhắc nói.
"Chỉ là, rau dại phải gieo trồng như thế nào, Vân cô nương, ngươi biết không?"
Cây xuân mầm ưa khí hậu ôn hòa, chịu được ẩm ướt, cây dâm bụt chịu được khô hạn, cằn cỗi, đều là thực vật dễ sinh trưởng, muốn trồng trọt, cũng không phải là việc quá khó. (Chỗ này chẳng hiểu bả tác giả bị làm sao, trên ông Tuân bày ra là không biết gieo trồng thế nào, giờ lại bảo là trồng cũng không khó khăn gì. Theo logic thì câu này chuyển xuống đoạn sau sẽ hợp lí hơn. ._.)
Nghe Tuân Triệt nói xong, trên mặt Vân Mạt lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt trên mặt toát ra thần thái vô cùng tự tin.
"Nguồn cung cấp loại chuyện này, Tuân công tử không cần bận tâm, làm sao để trồng các loại rau dại, ta sẽ tự lo liệu tốt, thế nhưng, gieo trồng số lượng lớn cho rau dại, là một việc vô cùng lao tâm lao lực (**), ta muốn bảo đảm rằng cùng Văn Hương Lâu hợp tác lâu dài, mới dám thẳng thắn vác tay vào làm, điểm này, hy vọng Tuân công tử hiểu cho."
(**): Tốn nhiều công sức.
"Đây là đương nhiên." Tuân Triệt ngầm đồng ý.
Thần thái trong mắt Vân Mạt vẫn chưa lui, nàng tiếp tục nói: "Nói miệng không bằng lấy bằng chứng, lấy giấy hợp tác ra làm bằng chứng, Tuân công tử, nếu không muốn cho ta lo lắng về sau, chúng ta còn cần lập phần khế ước (***)."
(***)Khế ước: 契约 - văn tự để làm tin.
Tuân Triệt chưa mở miệng, Tuân Thư mày đã nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ bực dọc.
"Văn Hương Lâu mỗi ngày hốt bạc, công tử nhà ta cũng là nhân vật có tiếng trong Tỉ Quy Huyện, chẳng lẽ lại lừa một thôn nữ như ngươi hay sao?"
Túc Nguyệt ở bên gương mặt phát lạnh, ánh mắt dừng trên người Vân Mạt, có vẻ thập phần bất mãn.
Công tử là người thế nào, thân phận cao quý, ôn tồn lễ độ, ở Tỉ Quy Huyện này cũng có không ít tiểu thư khuê các phải vắt óc nghĩ cách tiếp cận công tử, đều không có cơ hội, không nghĩ tới, Vân cô nương này thế nhưng lại không biết tốt xấu, còn muốn cùng công tử lập khế ước.
"Vân cô nương, công tử nhà ta đã đáp ứng chuyện này, tự nhiên là một lời hứa đáng giá vàng."
Vân Mạt vẫn duy trì vẻ tươi cười thản nhiên, hoàn toàn không để ý đến hai người Túc Nguyệt, Tuân Thư, ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người Tuân Triệt.
Tuân Triệt liếc mắt, ánh mắt một cái xẹt lướt qua Túc Nguyệt cùng Tuân Thư, khuôn mặt ôn tồn lễ độ, không giận mà uy nghiêm.
"Thuộc hạ nhiều lời, xin công tử thứ tội." Túc Nguyệt, Tuân Thư trong lòng run lên, đồng thời nói.
Công tử gia dung nhan tuyệt thế, ngữ nhuận hóa phong (4), mọi người đều cho rằng công tử gia tính khí tốt, sống chung cực dễ, kỳ thật không phải như vậy, chỉ có bọn họ biết, đối với người hắn không thích, công tử gia thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
(4): Ngữ khí ôn hòa như gió.
Thấy Túc Nguyệt, Tuân Thư cúi đầu, Tuân Triệt mới lạnh nhạt phân phó: "Tuân Thư, đem giấy bút tới đây."
"Vâng, thưa công tử." Tuân Thư không dám nhiều lời nữa, thành thật đi lấy giấy bút đem tới.
Lập xong khế ước, Vân Mạt cùng Tuân Triệt mỗi bên giữ một phần, mùa xuân sang năm, việc cung cấp hoa dâm bụt, mầm cây hương xuân cho Văn Hương Lâu xem như đã thành, còn về tiền lời, Vân Mạt được chia hai phần.
Vân Mạt uống một chén nước trà, đem khế ước gấp lại cất đi, nhìn Tuân Triệt thản nhiên nói: "Tuân công tử không biết còn có chuyện gì muốn nói, nếu như không có, ta xin phép cáo từ."
"Vân cô nương chờ đã!" Thấy Vân Mạt sốt ruột rời đi, Tuân Triệt vội vàng nói.
Nói xong, lại phân phó Túc Nguyệt: "Túc Nguyệt, ngươi đem thất tô cẩm trong ngăn tủ kia tới đây."
"Vâng, công tử."
Túc Nguyệt trả lời, rồi nhanh chóng đem một gấm vóc loại tốt tới trước mặt Tuân Triệt.
Tuân Triệt lấy tay áo che mặt, giả bộ ho khan hai tiếng, nói với Vân Mạt: "Vân cô nương, hôm nay đã phiền cô nương thay tại hạ nấu ăn, cuộn tô cẩm này xem như chút lễ mọn, mong cô nương nhận cho."
Vân Mạt liếc mắt nhìn cuộn tô cẩm kia, màu sắc tươi đẹp, hiện lên lưu quang (5), cho dù nàng không hiểu tơ lụa cũng có thể dễ dàng nhận ra, cuộn gấm vóc này chính là hàng thượng đẳng trong cực phẩm, nhìn lại chính mình một chút, làn da ngăm đen, thô ráp, suốt ngày tiếp xúc với bùn đất, nếu như nhận lấy cuộn gấm vóc này, mặc trên người, chẳng khác nào lông phượng hoàng khoác trên mình quạ đen, vô cùng không hợp.
(5) Ánh sáng lấp lánh.
Nếu cuốn gấm vóc này đối với nàng vô dụng, cho dù nhận lấy, cũng chỉ có thể đem tới hiệu cầm đồ, chi bằng để cho Tuân Triệt hắn thiếu nàng một ân tình, có nhân tình, dễ xử sự, không phải sao?
"Tuân công tử, lòng biết ơn của ngươi, ta nhận, bất quá ta dù sao cũng chỉ làm một bữa cơm, ngươi không cần phải khách khí tạ ơn như vậy, cuốn tô cẩm này thật sự... rất không thích hợp với ta."
Vân Mạt cự tuyệt sảng khoái như thế, làm cho Túc Nguyệt, Tuân Thư có chút kinh ngạc, đặc biệt là Tuân Thư, hắn nhìn nàng chằm chằm giống thấy quái vật.
Này cuốn tô cẩm chính là tơ lụa trong cực phẩm, ít nhất cũng trị giá mấy chục lượng bạc, vị Vân cô nương này không phải là không biết nhìn hàng chứ? Quả thực là tiền ở trước mắt mà cũng không biết.
Nghe Vân Mạt nói xong, Tuân Triệt hướng trên người nàng nhìn tới, thấy nàng mặc y phục vải bố liêu (6), váy ngắn, quần dài, một bộ trang phục thuần nông, bèn cười nhạt, giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt.
(6): Vải gai.
Hắn thế nhưng lại quên mất, Vân Mạt sinh hoạt ở nông thôn, lăng la (7) tơ lụa có cho nàng cũng vô dụng.
Một loại lụa mỏng có hoa.
"Khụ khụ, là tại hạ đường đột, xin Vân cô nương chớ trách."
"Không trách, không trách." Vân Mạt mỉm cười nhe răng, tùy ý vẫy tay.
Tuân Triệt lại hòa nhã nói: "Vân cô nương là đầu bếp tài năng, tại hạ mới ăn được một bữa no nê, tạ lễ nhất định phải dâng, đồ vật bên trong trúc viên này, chỉ cần Vân cô nương coi trọng, đều có thể lấy đi."
Phàm là thứ coi trọng, đều có thể lấy đi...
Vân Mạt xoa xoa trán, trong lòng có chút xấu hổ, vị Tuân công tử này quả thực vô cùng hào phóng, dường như rất sợ không đưa được tạ lễ.
Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Tuân Triệt, nàng cũng không tiện cự tuyệt hảo ý của người ta, nếu như khăng khăng cự tuyệt, liền có vẻ làm kiêu.
Đôi mắt vừa lưu chuyển, trong chốc lát đem trúc viên đánh giá một lần, cuối cùng tầm mắt nàng dừng lại ở một bảng chữ mẫu treo trên tường.
Bảng chữ mẫu này cực kì tinh diệu, chữ tiểu triện, vừa lúc thích hợp cho tiểu đầu đinh luyện chữ.
"Nếu Tuân công tử khăng khăng muốn cảm tạ, ta cũng không tiện từ chối nữa, làm một bữa cơm mà thôi, cũng không phải đại sự gì, ta liền tùy tiện lấy một thứ vậy." Vừa nói xong, Vân Mạt duỗi tay chỉ vào bảng chữ mẫu, tiếp tục: "Đồ vật nơi này của Tuân công tử đều quá mức quý giá, ta thấy bảng chữ mẫu kia có vẻ bình thường hơn chút, như vậy đi, ta lấy bảng chữ mẫu kia là được rồi."
Phốc...
Vân Mạt vừa nói xong, Tuân Thư đã thấy nội tâm nhỏ máu.
Túc Nguyệt thì là hai mắt giật giật.
Bảng chữ mẫu kia bình thường... một chút? Vân cô nương thật đúng là biết chọn đồ vật, đây là vận cứt chó gì chứ? Là mèo mù gặp được chuột chết hay sao?
Bảng chữ mẫu kia chính là tuyệt bút của thư pháp đại sư quá cố Vương Hiến Chi, dù có tiền cũng không mua được, lại là đồ vật công tử gia cực kì quý trọng, lão thái gia đã từng năm lần bảy lượt muốn xin, công tử gia cũng không nguyện ý đem cho.
Trong trúc viên đột nhiên có vài giây yên tĩnh.
Vân Mạt thấy Tuân Thư vẻ mặt khó xử, Túc Nguyệt thần sắc cũng không đúng lắm, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ bảng chữ mẫu rất quý báu, là vật Tuân công tử rất coi trọng hay sao?"
Kiếp trước, nàng bận làm ăn buôn bán, đối với tranh chữ không nhiều hiểu biết, mà bản tôn đời trước tuy xuất thân từ Xương Bình Hầu phủ, nhưng cũng chỉ là tiểu thư trên danh nghĩa mà thôi, nào có được sủng ái, tự nhiên cũng không tiếp xúc với tranh chữ hiếm lạ quý báu như vậy.
"Không quý báu, chỉ là bảng chữ mẫu bình thường mà thôi." Tuân Triệt khóe môi nhẹ cong lên, vẫn như cũ ôn tồn như ngọc.
"Khụ khụ, Tuân Thư, ngươi đem bảng chữ mẫu gỡ xuống, giao cho Vân cô nương."
Không quý báu, thực bình thường...
Công tử gia, người thật là biết an ủi người ta, đồ vật đáng giá nhất trong trúc viên này, e rằng chính là bảng chữ mẫu kia.
Tuân Thư nội tâm nhỏ máu, mãi sau mới đem bảng chữ mẫu gỡ xuống, cực kì không tình nguyện giao cho Vân Mạt.
"... Cái này, Vân cô nương, bảng chữ mẫu này, ngươi nhất phải giữ gìn cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top