Chương 33: Lộc tự động tới cửa.

Chương 33: Lộc tự động tới cửa.

Edit & Beta: Nguyệt giả.

Sau khi xe ngựa của Viên Kim Linh rời đi, sạp của Vân Mạt ngay lập tức bị một đám bá tánh vây lại đông nghẹt.

"Cô nương, cho ta tám dân Quan Âm Đậu Hủ."

"Ta muốn hai cân."

"Cho ta hai cân, Kim Linh tiểu thư có thể coi trọng món này, nhất định ăn rất ngon."

Một đám người nhìn chằm chằm Quan Âm Đậu Hủ trong thùng, mồm năm miệng mười liên tục kêu mua, ngay lập tức một sạp nhỏ đang 'ế' ngay lập tức đông nghẹt.

Vân Mạt nhìn mọi người, trong lòng có chút mừng thầm, mới vừa rồi vị Kim Linh tiểu thư kia thật sự là giúp nàng, quả nhiên chỉ một tài nữ mua mà đã được mọi người ghé tới, coi như hôm nay nàng gặp may rồi.

"Tất cả mọi người đều xếp hàng, từng người từng người một, Quan Âm Đậu Hủ còn rất nhiều, đảm bảo mọi người đều có."

Vân Mạt một bên tiếp đón khách nhân, một bên cân khối.

Một lát sau, nguyên hai thùng Quan Âm Đậu Hủ ngay lập tức chỉ dư lại một chén. Thu Nguyệt thấy Vân Mạt tâm trạng vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng: "Mạt tỷ tỷ, lần này ít nhiều đều là nhờ có Kim Linh tiểu thư Quan Âm Đậu Hủ mới có thể bán nhanh như vậy."

"Ừm." Vân Mạt nửa có nửa không(*) gật đầu.

Tiễn xong vị khách cuối cùng, Vân Mạt nghỉ ngơi một chút, đột nhiên một giọng nói truyền tới.

"Ai da, Vân cô nương, thì ra ngươi ở đây bán, ta tính tìm ngươi đây." Đột nhiên chưởng quầy của Văn Hương Lâu đi tới trước mặt Vân Mạt, nhìn thấy nàng, hắn mừng khôn xiết.

Vân Mạt đương nhiên biết trước sẽ có người tới tìm mình, đương nhiên là nói về chuyện Quan Âm Đậu Hủ, nên cũng không kinh ngạc gì, bất động thanh sắc nói: "Hà chưởng quầy, ngài tìm ta có chuyện gì?"

Tuy rằng vẻ ngoài Vân Mạt nói chuyện thanh đạm phong khinh(**), nhưng trước mắt là một người cùng nàng làm ăn, đương nhiên nàng sẽ có tính toán riêng.

Cô nương này đúng thật là có tính tình khôn khéo, nếu không phải hắn có ánh mắt biết nhìn người, sẽ nghĩ rằng biểu tình của nàng hao hao giống một tên lừa bịp(***)

"Vân cô nương, từ nay ngươi không cần bày hàng Quan Âm Đậu Hủ nữa cho phức tạp, khi nào có cứ qua bên Văn Hương Lâu, ta sẽ mua hết cho cô nương." Chưởng quẩy không vòng vo, nói thẳng vấn đề, "Lần trước thùng Quan Âm Đậu Hủ cô nương làm bán rất khá, khách nhân ăn xong đều cảm thấy đậu hủ kia tươi mới, ăn vào lại rất ngon miệng. Lần này ta đặc biệt tới tìm ngươi chính là muốn cùng ngươi hợp tác làm ăn, nếu ngươi chưa có hướng đi, có thể theo ta tới Văn Hương Lâu một chuyến, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Nghe Hà chưởng quầy nói xong, Vân Mạt hơi rung lông mi, không có lập tức đáp ứng, trên mặt cũng không có biểu hiện quá nhiều vui mừng.

Hà chưởng quầy chỉ kịp nắm bắt được một tia biến hóa nhỏ trong mắt nàng sau đó liền biến mất.

Cô nương này quả nhiên không tầm thường, hỉ nộ ái ố đều không hiện rõ trên mặt, vẻ mặt bình thường không có thay đổi tia sắc gì. Nếu đổi lại là một tiểu thương khác, có thể cùng Văn Hương Lâu hợp tác làm ăn, chắc chắn đã lên chín tầng mây rồi.

"Vân cô nương yên tâm, nếu Văn Hương Lâu cùng Vân cô nương hợp tác, nhất định sẽ không bạc đãi Vân cô nương."

"Vậy thì, làm phiền Hà chưởng quầy đi trước dẫn đường rồi." Sau khi nghe xong Vân Mạt mới mở miệng, hơi hơi mỉm cười, sau đó bưng Quan Âm Đậu Hủ còn dư lên, nhìn Thu Nguyệt nói: "Thu Nguyệt, muội ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút liền trở lại."

"...... A?" Thu Nguyệt nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, "Được."
Nhìn Vân Mạt đi càng lúc càng xa, nàng mới từ sững sờ trở lại tinh thần, xa xa nhìn thân hình thon gầy của Vân Mạt, vẻ mặt lộ ra sùng bái.

Mạt tỷ tỷ không chủ động đến Văn Hương Lâu, hóa ra là đang chờ người tự động đến tìm, một khi Văn Hương Lâu tự động tới tìm, đương nhiên Quan Âm Đậu Hủ kia liền trở thành bảo bối rồi?

Vân Mạt đi phía sau chưởng quẩy tới Văn Hương Lâu, lần này nàng không cần đi cửa sau nữa, mà là đường hoàng đi cửa chính. Nàng thoải mái một chân bước qua cửa chính Văn Hương Lâu, liền ngay lập tức mấy chục ánh mắt lập tức nhìn về phía nàng, tiểu nhị có, khách nhân có, đều sôi nổi nhìn nàng, ánh mắt kia như nhìn quái vật vậy.

Thầm nghĩ: Thôn nữ này là ai? Ăn mặc rách nát, dáng người nhìn rất thon gầy, khuôn mặt lại ngăm đen, nhìn thôn nữ ăn mặc nhà quê như vậy, vì sai lại đi phía sau chưởng quầy?

Vân Mạt bỏ qua những ánh mắt khác thường ấy, từ đầu đến cuối đều trầm mặc bình tĩnh, không có nửa điểm mất tự nhiên.

Bước vào đại sảnh, Hà chưởng quầy nhìn thấy Triệu Tiểu Phúc, thuận miệng phân phó nói: "Tiểu Phúc Tử, đi lấy một Bích Loa Xuân mang đến hoa viên, mặt khác, chuẩn bị một chút điểm tâm."

Văn Hương Lâu có hai lầu, tổng cộng hết hai lầu là có mười hai căn phòng, phân biệt mai lan trúc cúc viên, xuân hạ thu đông viên, cầm kỳ thư họa viên, cộng thêm Căn Hương Lâu là nơi ăn uống của các quý tộc, vung tiền như rác, có thể lựa chọn viên để thư giãn, là một nơi uy tín nhất ở Tỉ Quy Huyện.

"Vâng." Triệu Tiểu Phúc đáp ứng một tiếng, rồi nhìn về phía Vân Mạt mỉm cười.

Trải qua sự tình lần trước, hắn đối với Vân Mạt có ấn tượng rất đậm, cảm thấy vị Vân Mạt này không phải là một thôn nữ bình thường.

Phân phó Triệu Tiểu Phúc xong, Hà chưởng quầy kêu một tiểu nhị khác giữ lại thùng đậu hủ trên tay Vân Mạt, để nàng khỏi bất tiện, sau đó cùng nàng đến mai viên.

“Vân cô nương, mời ngồi.”

Vân Mạt di chuyển ánh mắt, đánh giá xung quanh mai viên một lần, nơi này bố trí cao quý nhưng không xa hoa, cách bố trí lại rất tươi mát thanh nhã, người khác nhìn vào có cảm giác cực kỳ thoải mái, khó trách những người vào Văn Hương Lâu này ăn cơm đều vung tiền như rác.

"Hà chưởng quầy cũng ngồi đi." Vân Mạt mỉm cười đáp lễ, tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống.

Triệu Tiểu Phúc đem trà và điểm tâm bước vào, đặt trên bàn, sau đó tay chân nhanh nhẹn lui ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Hà chưởng quầy rót nửa chén trà đặt trước mặt Vân Mạt, sau đó rót cho mình, mới nói: "Vân cô nương, như cũ chúng ta sẽ lấy Quan Âm Đậu Hủ của cô nương, một lượng bạc."

Vân Mạt một bên nhấp trà, một bên cẩn thận nghe, nàng chắc chắn Hà chưởng quầy còn có lời muốn nói, nên cũng không vội chen vào nói.

Quả nhiên, Hà chưởng quầy đem chén trà trong tay đặt xuống, lại nói tiếp: "Bất quá, lần trước chỉ đưa có ba món thực đơn, xem ra không đủ, nếu Vân cô nương có ý định hợp tác với Văn Hương Lâu, Hà mỗ hy vọng Vân cô nương có thể miễn phí cho thêm mấy món thực đơn, không biết Vân cô nương y như thế nào?

Quan Âm Đậu Hủ này cơ hồ bán rất khá, có thể nói một thùng đậu hủ một lượng bạc, hơn nữa có thể hợp tác với tửu lâu này, đối với nàng xem như là vô cùng tốt, nếu có thể, nàng cùng tiểu đầu đinh sẽ dễ chịu hơn, không cần lo cái ăn cái mặc sau này nữa.

"Liền y như Hà chưởng quầy mà làm đi." Suy nghĩ một phen, Vân Mạt sảng khoái đáp ứng, "Còn về thực đơn, ta sẽ viết thêm mấy món nữa, làm phiền Hà chưởng quẩy đi lấy bút mực tới rồi."

"Được được." Hà chưởng quầy vui tươi hớn hở gật đầu, "Vân cô nương đợi một chút, ta đi lấy."

Hà chưởng quầy rời đi không lâu, Triệu Tiểu Phúc liền cầm giấy và bút mực vào mai viên: "Vân cô nương, Hà chưởng quầy có công việc gấp, sai ta trước đem giấy và bút mực đến cho cô nương viết thực đơn, chưởng quầy một lát liền quay lại."

"Được." Vân Mạt nhìn Triệu Tiểu Phúc một cái rồi nhàn nhạt gật đầu, "Đặt ở đây đi, ngươi nếu có việc cứ làm đi."

Nửa có nửa không(*): không nhất trí cho lắm.

Thanh đạm phong khinh(**): nói vẻ đạm nhạt, không cao ngạo không sủng nịnh.

Lừa bịp(***): trong ngữ cảnh này không chỉ về một tên trộm cắp, mà chỉ về "giống như chưa từng quen biết".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top