Chương 29: Kéo thôn trưởng xuống nước.
Chương 29: Kéo thôn trưởng xuống nước.
Edit: Hàn Hàn.
Beta: Nguyệt giả.
Thu gia đứng về phía nàng một cách vô điều kiện, làm cho Vân Mạt cảm kích vô cùng.
Thu gia và mẫu tử nàng, không phải người thân, nhưng còn hơn cả người thân.
Quả nhiên giống như Vân Mạt dự đoán, dưới ánh mắt của thôn dân, Vân Xuân Sinh không dám động thủ đánh người, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vân Mạt, tay thì ném đòn gánh cho Chu Hương Ngọc.
"Lão nhân, ngươi làm vậy là ý gì? Tại sao ngươi không động thủ?" Chu Hương Ngọc cầm đòn gánh, tức giận đến dậm chân.
"Muốn đánh, ngươi tự đi mà đánh." Vân Xuân Sinh trừng mắt nhìn Chu Hương Ngọc một cái, rồi xoay người bước đi.
Tuy rằng hắn cũng muốn hung hăng thu thập Vân Mạt, nhưng lại sợ thôn dân mắng chửi, lên án sau lưng mình.
Chu Hương Ngọc thấy nam nhân của mình xoay người rời đi không nhìn mình, tức giận nắm chặt đòn gánh, đôi mắt hung hăng nhìn về phía Vân Mạt.
Vân Mạt thấy rõ ánh mắt độc ác, hung hăng của Chu Hương Ngọc, trên mặt thản nhiên, chậm rãi nói: "Chu Hương Ngọc, ngươi trừng mắt nhìn ta như vậy, không phải là muốn động thủ chứ?"
Nhớ lại lần trước ăn khổ, Chu Hương Ngọc theo bản năng lui về phía sau một bước.
Giờ phút này, tuy rằng khóe miệng Vân Mạt vẫn mang theo ý cười, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong ánh mắt đều là nét lạnh lùng, có thể nói, lúc này lửa giận của nàng đã đạt đến đỉnh điểm, chuẩn bị bùng nổ.
"Ai.... Ai nói nương ta muốn động thủ." Vân Trân Châu đứng một bên cầm tay Chu Hương Ngọc, nhìn về phía Vân Mạt, nuốt nước miếng, lắp bắp nói.
Vân Mạt thu lại ý cười, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn động thủ, thì nhanh cút ra khỏi nhà tranh, nơi này không chào đón các ngươi." Vừa nói chuyện, Vân Mạt vừa đảo mắt nhìn quanh một vòng, tiếp tục nói: "Hôm nay, ta ở trước mặt mọi người, nói lại một lần, căn nhà tranh này là do ta dùng một cây trâm bạch ngọc đổi với Chu Hương Ngọc, thỏa thuận kỹ càng, ta không thiếu Vân gia bất cứ thứ gì. Ta nói trước, nếu Vân gia lại đến nhà ta gây chuyện, thì đừng trách Vân Mạt ta hạ thủ không lưu tình, không nhớ đến tình cảm hàng xóm láng giềng."
Gằn từng chữ, nàng nói từng lời vừa to vừa có lực, mang theo sự uy nghiêm, làm cho tất cả mọi người đang đứng ở đây đều ngẩn người bất ngờ.
Bên trong đám người, một nam nhân trung nhiên vóc người cao ráo, tay cầm tẩu thuốc, hai mắt nhìn kỹ Vân Mạt, trong lòng nghiền ngẫm, nha đầu Vân Mạt này đổi tính rồi à?
Nam nhân trung niên họ Điền, gọi là Điền Song Hỷ, là một nhà giàu trong thôn Dương Tước, không chỉ vậy, hắn còn là thôn trưởng của thôn Dương Tước.
Chu Hương Cúc thấy đại tỷ nhà mình bị Vân Mạt hù dọa đến sửng sốt, nhất thời phát hỏa, ỷ vào nam nhân của nàng là Mã Máng, ngày thường ngay cả thôn trưởng Điền Song Hỷ cũng cho nam nhân nàng vài phần mặt mũi, nên không quan tâm gì cả hướng về phía Vân Mạt réo lên: "Vân Mạt, ngươi thật là một người lòng dạ hiểm độc, bạch nhãn lang, dâm phụ không biết nhớ ơn, sao ngươi không nhớ, năm năm trước lúc ngươi vừa đến đây, ngươi từ chỗ tỷ tỷ ta lấy bao nhiêu đồ ăn, nếu không có tỷ tỷ ta chiếu cố ngươi, thì ngươi và con trai ngươi, tiểu tạp chủng này còn có thể sống đến ngày hôm nay à? Sợ là đã sớm trở thành quỷ chết đói."
Chu Hương Cúc trái một câu dâm phụ, phải một câu tiểu tạp chủng, chửi mắng nước miếng tung bay tứ tung, lại không biết, ánh mắt Vân Mạt đã lạnh đi.
Hay thật, phụ nhân này thế mà dám trước mặt mọi người mắng chửi tiểu đầu đinh.
Mắng nàng là dâm phụ, nàng có thể nhắm mắt ngó lơ, dù sao nàng sinh con trước khi lập gia đình, thanh danh đã không còn, nàng không ngại. Thế nhưng, tiểu đầu đinh là con ruột của nàng, ai dám động đến ,nàng sẽ cho hắn nhận lấy hậu quả!
"Chát chát!"
Tiếng mắng chửi của Chu Hương Cúc vừa dứt, thì trong không trung đã truyền đến hai tiếng giòn vang.
"Tốt, tiện nhân, ngươi lại dám đánh lão nương!" Chu Hương Cúc phục hồi tinh thần, cảm thấy hai bên má vừa nóng vừa đau, ôm lấy mặt, biểu cảm không dám tin trừng mắt nhìn Vân Mạt.
Mới vừa rồi, tất cả mọi người chỉ nghe tiếng mắng chửi của Chu Hương Cúc, không ai chú ý tới, Vân Mạt từ khi nào đã đi đến bên cạnh Chu Hương Cúc.
Ánh mắt Vân Mạt như đuốc, nhìn Chu Hương Cúc, lạnh lùng cất tiếng nói: "Ta lần trước đã nói qua, nếu còn để cho ta nghe thấy ngươi mắng Đồng Đồng là tiểu tạp chủng, tiểu dã loại, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi ném cho chó hoang ăn, bây giờ ta chỉ đánh ngươi hai cái tát là đã nương tay rồi."
"Đại tẩu, ngươi đừng nói nữa." Quế thị chạy lại túm lấy tay Chu Hương Cúc, thấp giọng khuyên bảo.
Trải qua sự tình lần trước, lại thêm chuyện ngày hôm nay, nàng đã hoàn toàn hiểu, nha đầu Vân Mạt kia đã thay đổi, không còn là nha đầu yếu đuối, thành thật, ai cũng có thể ức hiếp ngày xưa nữa.
Chu Hương Cúc che mặt, lúc này, trong lòng nàng thống hận Vân Mạt vô cùng, nhưng cũng không dám la lên một tiếng.
Ôi mẹ ơi, ánh mắt của đồ đê tiện này nhìn thật đáng sợ, so với lần trước gặp trên đường hôm họp chợ còn đáng sợ.
Trong khoảnh khắc này, trong ngoài nhà tranh, lặng ngắt như băng, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt đến trên người Vân Mạt, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, không thể tin được.
Chu Hương Cúc là ai, đó là người đàn bà chanh chua đanh đá có tiếng ở thôn Dương Tước này! Vậy mà hôm nay lại bị Vân Mạt đánh hai cái tát, trời ạ!
Hạ Cửu nương và Thu Thật trợn mắt, há hốc mồm, đây có phải là Vân Mạt mà bọn họ biết không?
Thu Thật nhìn Vân Mạt một cái, trong lòng bất giác có chút hổ thẹn.
Nhìn Vân Mạt như vậy, nói năng khí phách, làm việc quyết liệt, căn bản không cần hắn giúp đỡ.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Thu Nguyệt còn trấn định về sự thay đổi của Vân Mạt, nàng đã sớm thấy rồi, giờ phút này, thấy Vân Mạt tát Chu Hương Cúc hai cái, nàng chỉ hận không thể vỗ tay khen ngợi.
Phụ nhân miệng chỉ biết phun phân như Chu Hương Cúc, giáo huấn một chút là đúng.
"Thôn trưởng thúc, hôm nay làm phiền ngài làm chứng giúp ta." Vân Mạt xoay chuyển tầm nhìn, ánh mắt khôn khéo nhìn trên người Điền Song Hỷ. Điền Song Hỷ nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nàng tạm thời gọi một tiếng thúc.
Đột nhiên nghe Vân Mạt gọi mình, Điền Song Hỷ giả vờ ho khan một cái, nói: "Vân Mạt nha đầu, có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng đi."
Vân Mạt khẽ gật đầu, mặt mang theo điểm tươi cười, nói: "Thôn trưởng thúc, tình huống ngày hôm nay, ngài cũng đã nhìn thấy, không phải Vân Mạt ta thích sinh sự gây chuyện, mà là có người cố ý không cho hai mẹ con ta sống yên ổn qua ngày. Thôn trưởng thúc, nghe nói ngài là người rất công minh, ngài phân xử giúp ta xem, Vân gia không phân biệt phải trái đến ức hiếp mẹ con ta, đây là đúng hay sai? Chu Hương Cúc nhục mạ một đứa nhỏ, đây lại là đúng hay sai?"
"Điều này..." Điền Song Hỷ do dự, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Hắn nhìn kỹ Vân Mạt một chút, trong lòng khẳng định, Vân Mạt nha đầu kia không chỉ thay đổi trở nên có thủ đoạn lợi hại, mà cũng thông minh hơn rất nhiều, hắn vốn dĩ không muốn đếm xỉa đến, lại bị nha đầu kia nói một phen, đưa lên trước đầu sóng ngọn gió, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, sự việc hôm nay là Vân gia khinh người quá đáng, nha đầu kia không chỉ muốn giáo huấn người Vân gia, mà còn muốn thôn trưởng hắn trước mặt mọi người nói ra ác danh ức hiếp người của Vân gia, quả thật là vô cùng thông minh.
"Quậy phá như vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ, hả?" Điền Song Hỷ thầm nghĩ một phen, nháy mắt liền lạnh mặt, nói to lên.
Hắn cực kỳ để ý mặt mũi, ngày thường làm ra bộ dáng công chính liên minh, giờ phút này đương nhiên không thể làm cho toàn bộ thôn dân cảm thấy hắn xử án bất công, chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Xuân Sinh, trách cứ nói: "Vân Xuân Sinh, nhà tranh của các ngươi nếu đã đổi cho hai mẹ con Vân Mạt, thì đã thành nhà của người ta, cả nhà các ngươi mau quay về nhà đi, đừng ở nhà không có việc gì làm thì đi ra ngoài gây chuyện ầm ĩ." Nói xong người Vân gia, hắn đảo mắt nhìn về phía Chu Hương Cúc, nói: "Còn ngươi nữa, Chu Hương Cúc, nơi nào có chuyện ầm ĩ đều không thiếu ngươi, còn không mau về nhà cho heo ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top