Chương 25: Không cho các ngươi mắng mẫu thân của ta!
Chương 25: Không cho các người mắng mẫu thân ta!
Edit: Đào Yêu.
Beta: Nguyệt giả.
Thịt heo trong nồi bắt đầu chín khiến cho dâu trưởng của Vân gia, Tô Thải Liên, vốn đang ở trong bếp trông lửa, cũng phải bê bát ra ngoài xem sao.
"Vân Mạt kia nghèo rớt mùng tơi, không biết là gặp vận may gì mà giờ có thịt để ăn vậy nhỉ?" Nàng ta một bên nói chuyện, một bên đưa đũa vào bát cơm.
Nhớ tới việc mình bị Vân Mạt chỉnh cho thảm hại, Chu Hương Ngọc nhìn về phía nhà tranh chua ngoa nói: "Ở đâu ra nhiều may mắn như vậy cơ chứ, chắc chắn là nàng ta không biết liêm sỉ tìm mấy tên nam nhân không đứng đắn bán thân kiếm tiền rồi!"
"Nương, sao người lại biết chuyện này?" Nghe nương nói Vân Mạt vụng trộm với nam nhân khác, Vân Trân Châu vẻ mặt khó hiểu tò mò nhìn mẫu thân của mình.
Tô Thải Liên cũng tò mò, không nhịn được mà chạy đến gần hóng chuyện.
Chu Hương Ngọc nói tiếp: "Hôm nay, a di của các ngươi ra đầu thôn họp chợ, thấy Vân Mạt vào thành. Vân Mạt kia nghèo kiết xác, đã mấy năm không thấy vào thành vậy mà hôm nay lại vào thành, không những vậy mà vừa về lại có thịt để ăn, như vậy không phải là vào thành để làm chuyện xấu hay sao?"
Vân Tiểu Bảo thấy nãi nãi, nương cùng cô cô mình nói chuyện hăng say, căn bản là không thèm quan tâm đến việc nó cũng muốn ăn thịt, liền lập tức chu môi, dậm chân khóc lóc: "Nãi nãi, Tiểu Bảo cũng muốn ăn thịt, muốn ăn thịt..."
Nó vừa mới khóc lóc liền cắt đứt câu chuyện của Chu Hương Ngọc.
Chu Hương Ngọc nhớ đến thủ đoạn chỉnh người của Vân Mạt, liền nổi da gà, không dám sang nhà nàng ăn chực, nhìn về phía Vân Trân Châu nói: "Châu Nhi, nếu vậy, hay là ngươi đem Tiểu Bảo sang nhà nàng ta xin ít thịt thử xem."
"Nương, ta không đi đâu." Vân Trân Châu vừa nghe đã lắc đầu như trống bỏi.
Nàng cũng từng bại trên tay Vân Mạt, Vân Mạt nhu nhược nghèo kiết xác kia không biết tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, có cho nàng ăn gan hùm nàng cũng không dám đi trêu chọc nàng ta đâu.
"Loảng xoảng." Vân Tiểu Bảo thấy nãi nãi, cô cô không chịu đi xin thịt cho mình, khuôn mặt nhỏ liền tức giận, vung tay ném bát xuống đất, thập phần ủy khuất nhìn Tô Thải Liên: "Nương, Tiểu Bảo muốn ăn thịt mà, người mau sang cách vách xin thịt đi."
Chu Hương Ngọc, Vân Trân Châu nhìn nhau rồi cùng chuyển ánh nhìn sang Tô Thải Liên.
Vân Trân Châu nói: "Tẩu tẩu, Tiểu Bảo muốn ăn thịt kìa, tỷ đem thằng bé sang cách vách hỏi xem sao."
"Nương, chúng ta mau đi thôi, nếu không thịt sẽ bị Vân Hiểu Đồng ăn hết mất." Vân Tiểu Bảo ôm đùi Tô Thải Liên nũng nịu lôi kéo.
"Được, được, mau đi, mau đi. Tiểu tổ tông của ta, con xem đến bát cũng bị con ném vỡ rồi đây này." Tô Thải Liên chưa được thử qua sự lợi hại của Vân Mạt, một tay bưng bát, một tay dắt Vân Tiểu Bảo hùng hồn hướng cổng mà đi.
Ra khỏi sân, Vân Tiểu Bảo dứt khoát bỏ tay Tô Thải Liên ra, hướng về phía nhà tranh mà chạy.
Bên trong nhà tranh, Vân Hiểu Đồng đang ngồi xổm dưới bóng cây viết viết vẽ vẽ gì đó.
Vân Tiểu Bảo không thèm đợi nương hắn, chạy thẳng vào nhà tranh, vừa vào cửa đã thấy Vân Hiểu Đồng ngồi xổm trên mặt đất, liền đưa tay chống eo, giống tiểu bá vương hướng Vân Hiểu Đồng lớn tiếng: "Tên tạp chủng kia, nhà ngươi có món gì ngon, mau mang ra đây hầu hạ bổn thiếu gia."
Vân Hiểu Đồng ném cành cây trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt béo tròn bóng mỡ đầy vẻ kiêu căng của Vân Tiểu Bảo.
"Ta không phải tạp chủng, ta có tên, ta là Vân Tử Hiên." Nhớ tới đại danh mà Vân Mạt mới đặt cho mình, thằng bé nhìn thẳng vào Vân Tiểu Bảo, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Ha ha ha..." Vân Tiểu Bảo giống như nghe được truyện cười, ôm bụng vừa cười vừa nói: "Vân Tử Hiên á, ha ha ha, bổn thiếu gia buồn cười chết mất, nương ngươi là dâm phụ, vụng trộm với nam nhân ở bên ngoài, ngươi lại không có cha, không phải tiểu tạp chủng thì là gì?" Những lời này hắn vừa mới nghe được từ miệng nãi nãi hắn.
Vân Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt kiêu căng của Vân Tiểu Bảo, tức giận đến mức nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Tiểu Bảo, trên khuôn mặt nhỏ vàng vọt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
"Mẫu thân ta không có vụng trộm với nam nhân bên ngoài, mẫu thân ta lại càng không phải là dâm phụ. Mẫu thân ta là người tốt nhất trên đời này, ngươi, mau đi xin lỗi mẫu thân ta ngay!" Những lời này quá nhiều, tuổi tác nó còn nhỏ, nghe đương nhiên là không hiểu hết, nhưng là từ miệng Vân Tiểu Bảo nói ra chắc chắn không có gì tốt đẹp.
"Nãi nãi ta nói, nương ngươi bán thân lấy tiền mua thịt ăn. Nếu không ngươi nói xem, nương ngươi lấy tiền đâu ra mua thịt cho ngươi ăn cơ chứ?" Vân Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thịt, thèm đến chảy nước miếng, mắt cứ liếc về phía nhà bếp, tay lại chỉ vào Vân Hiểu Đồng càng mắng càng hăng.
"Mẫu thân ta không có, ngươi đừng nói bậy!"
Vân Hiểu Đồng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ rực cả lên, nắm tay thật chặt, trừng mắt nhìn Vân Tiểu Bảo, đột nhiên, thằng bé không nói không rằng, chạy như bay về phía Vân Tiểu Bảo.
Vân Tiểu Bảo đang đắc ý dào dạt nên càng không ngờ được rằng Vân Hiểu Đồng sẽ lao đến.
Vân Hiểu Đồng động tác nhanh nhẹn, chạy đến nắm chặt cổ áo của Vân Tiểu Bảo, tức giận trừng mắt, hét lên: "Không cho phép ngươi mắng mẫu thân ta, không cho phép ngươi mắng mẫu thân ta, hiểu không?" Thằng bé vừa tức giận gào lên vừa hướng Vân Tiểu Bảo đánh.
Tuy rằng Vân Tiểu Bảo so với thằng bé cao hơn hẳn nửa cái đầu, có điều thân thể lại mập mạp làm sao so được với Vân Hiểu Đồng hoạt bát nhanh nhẹn, hằng ngày lại được Chu Hương Ngọc, Tô Thải Liên chiều chuộng, che chở, đã bao giờ đánh nhau đâu, vì vậy, không được mấy cái, đã khóc òa lên.
Tô Thải Liên mới bước vào cửa, nghe thấy tiếng khóc liền bước vội vã hơn.
"Oa, nương, nương cứu con." Vân Tiểu Bảo mơ hồ thấy nương mình đang đi tới, liền bật khóc to hơn, vừa lau nước mắt vừa cáo trạng: "Oa, oa, nương, Vân hiểu Hiểu Đồng đánh con, Vân Hiểu Đồng đánh con, oa oa..."
Tô Thải Liên Thấy bảo bối nhà mình khóc đến rối tinh rối mù, cổ áo bị Vân Hiểu Đồng kéo liền nổi trận lôi đình.
"Tốt lắm, tiểu tạp chủng nhà ngươi, dám đánh Tiểu Bảo nhà ta!" Nàng ta nghiến răng nói, dáng vẻ hung ác tiến về phía Vân Hiểu Đồng.
Có nương đến hỗ trợ, Vân Tiểu Bảo liền ngừng khóc, lau nước mắt nói: "Nương, Vân Hiểu Đồng không cho ta ăn thịt nhà hắn, người mau dạy dỗ hắn giúp con đi."
"Các ngươi đều là người xấu, thịt nhà ta không cho người xấu ăn." Vân Hiểu Đồng không buông cổ áo Vân Tiểu Bảo ra, cứ như vậy cứng rắn đối mặt với Tô Thải Liên.
"Tiểu tạp chủng hỗn láo, dám nói chúng ta là người xấu, để xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi thế nào."
Tô Thải Liên tức giận, duỗi tay bắt lấy Vân Hiểu Đồng, nhấc lên, sau đó tùy tiện quăng thằng bé ra xa.
Vân Tiểu Bảo thấy Vân Hiểu Đồng té ngã, vỗ tay trầm trồ: "Hay lắm, tiểu tạp chủng nhà ngươi xứng đáng bị đánh như vậy!"
"Tiểu tạp chủng, xem ngươi về sau còn dám đánh Tiểu Bảo nữa không, còn dám mắng nhà chúng ta là người xấu nữa hay không." Tô Thải Liên nắm tay Vân Tiểu Bảo, trừng mắt quát nạt Vân Hiểu Đồng.
Vân Hiểu Đồng bị ngã nằm sõng xoài trên mặt đất, đau đến cắn chặt răng, cố nén không để bản thân rên rỉ.
"Các ngươi mắng mẫu thân ta, các ngươi liền là người xấu. Ai mắng mẫu thân ta, ta liều mạng với người ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top