Chương 18: Đại náo ở Văn Hương Lâu.

Chương 18: Đại náo ở Văn Hương Lâu.

Edit: Đào yêu.
Beta: Nguyệt giả.

Mục tiêu của nàng là bán được đậu hũ, có điều y phục của nàng bây giờ: giày thì cũ nát đến nỗi so với con cá đang há mồm ra không khác nhau là mấy, quần áo thì vá chằng vá đụp, nếu giờ mà đầu tóc nàng còn bù xù nữa thì chẳng phải rất giống ăn mày lắm hay sao?

Xem ra với ngoại hình này, muốn đi vào bằng cửa chính là không thể nha.

"Đi mau, đi mau, ở đâu ra một cô nương xấu xí thế này, mau cút qua một bên đi, cũng không xem xem đây là nơi nào mà dám đứng ở đây nữa." Quả nhiên, mới nhìn nàng đứng ở đây một lát mà đã có tiểu nhị ra đuổi rồi.

Thôi, việc chính vẫn là quan trọng nhất, Vân Mạt không thèm tức giận, bê chậu gỗ đi chỗ khác.

Không đi được cửa chính thì đi cửa sau vậy. [=)))]

Vân Mạt đi một vòng liền phát hiện ra phía sau Văn Hương lâu còn có một cửa nhỏ, cửa mở lại không có ai trông coi, thi thoảng lại có một hai người ra vào đưa đồ ăn với nhóm lửa.

Đứng bên ngoài quan sát một lúc, Vân Mạt hạ quyết tâm, bưng chậu gỗ lại gần, đẩy cửa nhỏ đi vào.

Hậu viện bên trong không có ai, tiểu nhị thì một nửa đang phục vụ ở sảnh trước, nửa còn lại đang làm việc trong bếp.

Vân Mạt nhìn quanh, rồi nhẹ giọng hô: "Xin hỏi, có ai không ạ?"

Nàng mới hô hai tiếng mà đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Chỉ trong chốc lát, một tiểu nhị quần áo đơn giản đã xuất hiện trước mặt Vân Mạt. Tiểu nhị kia ước chừng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo thanh tú, trên vai còn vắt khăn lau màu trắng.

Tiểu nhị đánh giá vài lần, thấy Vân Mạt quần áo cũ nát, da ngăm đen liền biết ngay nàng là nữ tử nghèo, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Cô nương, ngươi có biết đây là nơi nào không?"

Vân Mạt bình tĩnh, nhẹ giọng trả lời: "Văn Hương Lâu."

Tiểu nhị sửng sốt, hóa ra thôn nữ này biết chữ, biết nơi này là Văn Hương Lâu.

"Cô nương, nếu ngươi đã biết nơi này là Văn Hương Lâu mà còn dám vào sao?"

Văn Hương Lâu là nơi nào cơ chứ, là đệ nhất tửu lâu ở Tỉ Quy huyện, tùy tiện gọi vài món đơn giản cũng mất mấy chục lượng bạc, nếu trong nhà không phải là thừa tiền thì ai dám đến đây ăn uống chứ.

Tuy rằng tiểu nhị không kiên nhẫn lắm, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo Vân Mạt: "Cô nương, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, ngươi mau đi đi, nếu để kinh động chưởng quầy, ông ấy sẽ kêu người đuổi ngươi đấy."

"Tiểu nhị ca, ta chính là muốn tìm chưởng quầy của các ngươi." Vân Mạt mỉm cười nói.

"Cái gì cơ?" Tiểu nhị cho rằng hắn đã nghe lầm liền đưa tay ngoáy ngoáy tai mình.

Thấy động tác ngoáy tai của hắn, không để tâm nói: "Ta ở đây có chút đồ ăn mới lạ, muốn tìm chưởng quầy của các ngươi để hắn nhìn một chút."

Nghe Vân Mạt nhắc đến thức ăn mới lạ, tiểu nhị mới phát hiện trên tay nàng còn bưng theo một chậu gỗ, trong chậu có một khối xanh mơn mởn trông khá giống đậu hũ.

"Chính là thứ này?"

Vân Mạt gật đầu nói: "Đúng vậy, cái này gọi là Quan Âm đậu hũ, ta dám cam đoan với ngươi, cả Tỉ Quy huyện này chỉ có ta biết làm."

Tiểu nhị nhìn chằm chằm Quan Âm đậu hũ đánh giá một lúc.

Đậu hũ màu xanh hắn chưa gặp bao giờ, có điều với loại đồ ăn không rõ lai lịch thế này có thể ăn hay không mới là vấn đề, lỡ như khách quan ăn vào có chuyện thì sao? Văn Hương Lâu ở Tỉ Quy huyện ai ai cũng biết, danh tiếng cực kì tốt, hơn nữa nguyên liệu chế biến cũng rất phong phú không thiếu mấy khối đậu hũ mời khách.

Cân nhắc một phen, tiểu nhị quyết định trực tiếp đuổi người: "Cô nương, ngươi đừng làm phiền ở đây nữa, mau đi đi, đi đi."

Hắn vội vã thúc giục Vân Mạt rời đi nên thanh âm không tránh khỏi hơi lớn một chút, lại trực tiếp làm kinh động đến chưởng quầy.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc trên người gấm vóc lụa là, dáng người hơi mập xuất hiện ở hậu viện. Ông ta vừa xuất hiện liền liếc mắt nhìn tiểu nhị và Vân Mạt.

"Tiểu Phúc Tử, có chuyện gì vậy, sao lại cãi cọ lớn tiếng ở đây?"

Tiểu nhị trước mặt họ Triệu, tên là Triệu Tiểu Phúc.

Triệu Tiểu Phúc liếc nhìn Vân Mạt, cau mày, trên mặt còn có chút trách cứ thầm nghĩ: Bảo ngươi rời đi sớm một chút, ngươi không nghe, nhìn xem, giờ lại làm kinh động đến chưởng quầy rồi.

"Hà thúc, vị cô nương này nói có đồ ăn mới lạ, hồ nháo muốn gặp người, ta vốn đã đuổi nàng đi nhưng nàng không chịu." Triệu Tiểu Phúc ủy khuất giải thích với chưởng quầy vừa xuất hiện.

Vị chưởng quầy này họ Hà, tên Hướng Tiền, là chưởng quầy của Văn Hương Lâu.

Vân Mạt âm thầm đánh giá người trung niên phía trước này, khí chất trầm ổn, trên người khoát bộ y phục sặc sỡ, xem ra quả thực chính là chưởng quầy của Văn Hương Lâu.

"Hà chưởng quầy." Vân Mạt ngẫm nghĩ một lúc nói: "Ta ở đây có một món ăn mới lạ gọi là Quan Âm đậu hũ, loại đậu hũ này có thể xào với rau hầm với canh, rất ngon miệng, ta nghĩ, đại tửu lâu như Văn Hương Lâu sẽ có hứng thú với nó nên ta mới mạo muội quấy rầy." Vân Mạt nói một hồi, chẳng những giới thiệu Quan Âm đậu hũ mà còn kín đáo khen Văn Hương Lâu, nhưng lại không có chút nào là tâng bốc nịnh nọt.

Hà Hướng Tiền nghe xong trên mặt lộ ra chút tươi cười.

Hắn đã quan sát Vân Mạt được một hồi, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.

Đánh giá một hồi, hắn kết luận, thôn nữ này tuy quần áo cũ nát, làn da ngăm đen nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra sự chín chắn khôn ngoan. Nghe Vân Mạt nói, Quan Âm đậu hũ có thể xào , trộn với rau và nấu canh, hắn liền ngay lập tức có chút hứng thú.

"Cô nương, nghe ngươi nói thì Quan Âm đậu hũ này thật thần kỳ, nhưng mà thực hư thế nào ta lại không rõ lắm."

Vân Mạt trong lòng mừng thầm, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: "Hà chưởng quầy, tục ngữ nói là con ngựa hay con lừa thì phải kiểm tra mới biết được, không biết ta có thể mượn bếp sau của tửu lâu, làm vài món với Quan Âm đậu hũ để ngài kiểm tra, tự nhiên sẽ rõ." Lúc nàng nói câu này trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán, con ngươi tỏa sáng.

Hà Hướng Tiền thầm than: quả là một thôn nữ quyết đoán.

"Được, cô nương cứ tự nhiên." Hắn cười nói, quay qua phân phó Triệu Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc Tử, ngươi đưa cô nương này ra bếp sau đi."

Triệu Tiểu Phúc đi trước dẫn đường còn Vân Mạt bưng theo chậu gỗ, theo hắn đi ra bếp sau.

Bếp sau của Văn Hương Lâu, nguyên liệu gì cũng có, Vân Mạt dùng những nguyên liệu có sẵn, không đến ba mươi phút làm ra ba món: rau xào, rau trộn, canh rồi cùng Triệu Tiểu Phúc bưng ra bàn đá ở hậu viện.

"Hà chưởng quầy, ta dùng Quan Âm đậu  hũ làm ba món, mời ngài nếm thử."

"Được." Hà Hướng Tiền gật đầu ngồi xuống, nhìn ba món bày trên bàn đá, màu sắc xanh biếc tinh tế, vừa nhìn liền muốn ăn.

Hắn gắp một đũa rau trộn, vị hơi cay, ăn vào có cảm giác hơi the the trong miệng, rất ngon, sau đó lại gắp một đũa rau xào, đậu hũ nóng ở trong miệng không cần nhai cứ thế tan ra, hương vị thanh mát, cuối cùng hắn nếm một muỗng canh, canh không bị dầu hay vị đặc nào trộn lẫn, rất ngon miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top