Chương 1: Xuyên qua có một tiểu gia hỏa.
Chương 1: Xuyên qua có một tiểu gia hỏa.
Edit & Beta: Nguyệt giả
Buổi chiều hoàng hôn, trong một căn nhà tranh đơn sơ cũ nát, Vân Mạt mơ màng mở hai mắt, ánh mắt rất lâu mới tụ lại rõ ràng, đầu óc mới bắt đầu tỉnh táo.
Lúc này mới cảm giác được nàng không nằm trên ghế so pha đàn hồi quen thuộc mà là một tấm ván gỗ mục được làm thành giường. Trên đỉnh đầu không phải đèn treo thủy tinh xa hoa mà là một cỏ tranh* được treo lỏng lẻo trên trần nhà, chậm rãi lướt con ngươi sang hướng khác, trước giường là một bàn ăn gỗ, bàn ăn bốn góc đều mục nát sắp gãy, không có xa hoa như bàn Châu Âu, một cửa sổ bằng trúc không đa dạng phức tạp.
Cỏ tranh*: cứ liên tưởng tới lông vũ hình tròn của người thổ dân.
Cái gì cũng không có, ngay cả sàn cũng làm bằng đất, gập ghềnh lồi lõm, vách tường có mấy cái lỗ nhỏ màu đen như bị đục, còn có mấy con gián trên giường bò tới bò lui.
Gặp quỷ? Đây là địa phương nào?
Đem phòng nhìn nhìn kỹ lại lần nữa, Vân Mạt thu hồi tầm mắt, đồng tử co rút, lâm vào suy nghĩ sâu xa.......
Cô nhớ rõ đêm qua thức trắng đêm để tăng ca, sau đó....... cô cảm thấy mệt quá nên dựa lưng vào ghế một chút để nghỉ ngơi, nhưng sau khi tỉnh lại là gặp cái tình huống này? Xung quanh liền biến thành một nơi khác.
Buổi chiều hoàng hôn, chân trời hiện lên ánh nắng chiều, vài tia nắng nhỏ mờ nhạt rọi qua cửa sổ, chiếu vào bàn ăn phía trước, những lỗ đen nhỏ cũng được ánh nắng rọi xuyên qua.
Đột nhiên cửa bị ai đó mở ra, phát ra tiếng vang 'kẽo kẹt, kẽo kẹt".
"Mẫu thân, mẫu thân, người tỉnh rồi sao?"
Một giọng nói trẻ con non nớt truyền tới, bên trong lộ ra sự lo lắng, ngay sau đó một cánh tay gầy đẩy hơn phân nửa cửa gỗ, liền hiện ra một tiểu nam hài đi vào phòng.
Vân Mạt theo tiếng nói phát ra , tầm mắt dừng lại trên người tiểu nam hài.
Tiểu nam hài bộ dáng tầm bốn năm tuổi, xanh xao vàng vọt, tóc cứng như rơm, mặc trên người một bộ y phục cũ nát màu xanh lá nhìn như đã chật, quần ở đầu gối còn có dấu vết may lại. Tuy rằng tiểu gia hỏa này xanh xao vàng vọt, nhưng lại có một ngũ quan sáng ngời, đặc biệt là đôi mắt to đen như mực kia, giống như hai viên đá quý lấp lánh.
Thấy Vân Mạt vẫn nhìn mình chằm chằm, tiểu gia hỏa hưng phấn cười, làm lộ ra mấy cái răng trắng tinh, nhìn mà tinh nghịch.
"Mẫu thân, mẫu thân, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, hu hu... Người hôn mê cả một ngày, ta còn tưởng rằng.... Cho rằng người không để ý tới ta nữa hu hu....."
Vân Hiểu Đồng cười cười liền khóc, khóc đến độ cái mũi nhỏ đã ửng đỏ, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Hắn rất ít khóc, nhưng lúc này đây, là thật sự thương tâm, sợ hãi.
Mẫu thân?
Nghe Vân Hiểu Đồng nói nửa ngày, Vân Mạt vẫn mấu chốt nhất hai chữ: Mẫu thân? Cái gì Đồng Đồng? Nàng khi nào đã sinh một đứa con trai?
Vân Mạt nhịn không được duỗi tay xoa mi tâm, trong lòng rối rắm, không có, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Vân Hiểu Đồng cái mũi thút tha thút thít vài cái, nhìn Vân Mạt đang nhíu mày trầm tư, lập tức triển khai khuôn mặt tươi cười đáng yêu, thật cẩn thận bưng cái ấm nước rót vào chén gốm, cẩn thận cầm đi đến trước giường.
"Mẫu thân, người hôn mê một ngày, nhất định là rất khát nước, ta đã nấu nước nóng, người uống một ít đi."
Vừa nói xong, tiểu gia hỏa liền chuẩn bị cho Vân Mạt uống nước, chỉ là giường gỗ có chút cao, mép giường ngang với tai của hắn, muốn đem chén nước đút đến miệng Vân Mạt, thực sự là có chút khó khăn.
Non nớt hiểu chuyện lời nói lại đáng yêu, không khỏi khiến cho người khác nhìn mà đau lòng, Vân Mạt tay từ mi tâm nhấc lên, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay, muốn tiếp nhận chén nước từ trong tay Vân Hiểu Đồng.
Nhưng khi nàng hoạt động, đầu đột nhiên đau lên kịch liệt, đau đớn từng trận một, như bị dao đâm mấy nhát.
Cùng với từng trận đau đớn, một đoạn ký ức không thuộc về nàng từ từ xuất hiện, từng ký ức nhỏ cứ vậy hiện lên ở trong đầu, dần dần, những ký ức linh tinh đó càng nhiều hơn, giống như một trận càn quét đang hoạt động trong đầu nàng.
Bắc Yến Quốc, Xương Bình Hầu đích nữ Vân Mạt chưa lập gia đình đã có nhi tử, bại hoại nề nếp gia môn.
Tiếp thu xong những ký ức đó, Vân Mạt nhíu mày, trên trán mồ hôi đầm đìa.
Nhưng là, một sự việc quan trọng nhất liền hiện trong đầu nàng, nàng đây là đã........ Xuyên qua? Mà nhập đúng vào thân thể bị phủ Xương Bình Hầu bỏ, bị mọi người đòi đánh mắng, hận không thể đem nàng nhốt vào lồng heo trôi sông.
Lúc thấy Vân Mạt muốn xuống giường, khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn thành một đoàn, nhăn nhăn hai hàng lông mày, lo lắng nói:
"Mẫu thân người chậm một chút, chậm một chút, ta không đói, một chút cũng không đói."
Sợ Vân Mạt ngã, hắn chạy nhanh vươn tay lên nâng nàng.
Rất sợ Vân Mạt lại quăng ngã, vướng, chạy nhanh vươn chính mình tiểu cánh tay đi nâng nàng.
Vân Mạt ngồi xuống mép giường, khom lưng định mang giày vào, còn chưa kịp mang vào chân thì đột nhiên "Phanh" một cái, một cái chân của ai đó phá cửa hiện ra, cả căn nhà tranh đều run lên, trên trần nhà cây cỏ tranh rơi xuống, tiếng kẽo kẹt lung lay như sắp đổ.
"Giờ đã chiều tà mà ngươi vẫn còn nằm trên giường, đúng là con heo."
Theo một trận mắng khó nghe là hai nữ nhân mặc y phục sang trọng bước vào căn nhà tranh.Một nữ tử và một phu nhân, nữ tử vào trước, phía sau là một nữ nhân tầm bốn mươi tuổi vào sau.
Đi vào phòng liền trừng mắt Vân Mạt, nghiếng răng nghiến lợi, nàng há mồm chửi mắng Vân Mạt làm lộ ra hàm răng vàng.
Vân Mạt lưu loát mang hài* vào, không vui nhăn mày, nâng con ngươi lên, một đạo sắc bén bắn về phía cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nữ nhân kia.
Hài*: giày.
"Cút đi!"
"Không được mắng mẫu thân của ta!"
Vân Hiểu Đồng nghe nữ tử đó nhục mạ mẫu thân mình liền căm giận lấy tay của nữ tử cắn mạnh.
Tuy rằng hắn không hiểu 'dâm phụ' là gì nhưng xem thái độ của bọn họ chắc chắn là đang mắng mẫu thân của hắn.
Hắn là nam tử hán trong nhà, hiện giờ mẫu thân bị thương, hắn phải hảo vệ mẫu thân thật tốt.
"Người xấu, cút đi, mẫu thân của ta, ta không cho phép ngươi chửi mắng mẫu thân, ngươi mới nhà *dâm phụ, các ngươi mới là đồ xui xẻo!"
"Cút đi, có ta ở đây, không ai có thể khinh thường mẫu thân."
------ lời nói ngoài lề ------
Truyện đang khai hố, thỉnh các nàng hãy lấp hố, moah moah.
Bộ truyện này có không ít tâm huyết, chuyện xưa tuyệt đối xuất sắc!
Một chọi một, sảng sủng văn, không ngược, nam nữ chính thể xác lẫn tinh thần sạch sẽ, có manh vật lui tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top