Chương 8

Hai người lần lượt lên xe, dọc theo đường đi tương đối trầm mặc, ven đường đã không còn là non xanh nước biếc, cây cối giữa sườn núi bị nổ đen thui, nước bị nhiễm hồng, trên mặt sông còn có bốn năm cổ thi thể.
Khi xuống xe, một loạt xe jeep dừng ngoài thôn Trại tiếng kêu rên khắp nơi.
"......"
Tại Tư trố mắt.

Hơn một trăm người lính đang ở đây, số người chết chiếm hơn một nửa, Thang Văn đang nằm ở trong lều trúc trên một tấm ván gỗ, cả người chảy máu đầm đìa, đùi bên phải huyết nhục mơ hồ, một bác sĩ nam đang cầm cái nhíp, giữ cái kính lúp, mồ hôi đầy đầu mà gắp những mảnh đá nhỏ và hạt cát ở dưới sâu da thịt khi bị bom tạc.
Người bệnh quá nhiều, thuốc gây tê lại thiếu, Thang Văn đau đến cả người rùng mình, mồ hôi như mưa, anh ta dùng hàm răng cắn chặt một khối gỗ màu đen, bên cạnh còn có hai người lính đang đứng đồng tâm hiệp lực cũng khó có thể khống chế được Thang Văn đang đau đến phát cuồng.
Tại Tư không đành lòng, quay đầu đi.
Chu Giác Sơn vẻ mặt bình tĩnh, vẫy tay gọi một nữ y tế, dặn dò cô ấy tìm một chỗ để Tại Tư xử lý miệng vết thương trên tay trái.
"Từ từ."
Tại Tư theo bản năng bắt được góc áo của Chu Giác Sơn, "Tôi bị thương không nghiêm trọng, trước cứ cứu bọn họ đi."
Trên giường chung còn nằm một loạt các binh lính có cần cứu trị cấp bách, cả người đều là máu.
"Bị thương nhẹ thì trị mau." Chu Giác Sơn dứt khoát lưu loát, một tay đem tiểu nữ nhân trước mắt đẩy đi.
Tại Tư liếc nhìn anh, muốn nói lại thôi, Chu Giác Sơn cho cô một cái gật đầu khẳng định, cô cắn môi, sau đó liền bị nữ y tá đến túm đi.
Nữ y tá nói tiếng Anh không tồi, "Lady, Are you allergic to tetanus vaccine?"
( Tiểu thư, cô có dị ứng với vắc xin uốn ván không? )
Ở trong chiến trường rất ô nhiễm , chỉ cần một miệng vết thương nhỏ xíu đều có thể trở thành vết thương chí mạng. Để an toàn nữ y tá định giúp cô thanh trùng, sau đó cho cô một mũi vắc-xin uốn ván phòng bệnh, để ngừa bị nhiễm trùng do ô nhiễm.
"Ồ! Không."
Tại Tư lẩm bẩm trả lời.
Nữ y tá đưa cô tới dưới một lều trúc tương đối yên lặng, từ trong góc lấy ra một cái ghế gấp tương đối sạch sẽ, hai người ngồi mặt đối mặt, Tại Tư thật cẩn thận đưa tay qua, nữ y tá mở hộp y tế ra, lấy một cái nhíp, nhẹ nhàng gắp ra miếng băng gạc đã dính đầy nước biển và cát.
"Thuốc cầm máu quân dụng, chu đoàn trưởng cho cô dùng?"
"Ừ."
Tại Tư gật đầu, hơi hơi khép đầu gối lại.
Nữ y tá cười một nhẹ, "Chu đoàn trưởng người này nha, tâm thật ra rất tốt, chẳng qua loại thuốc cầm máu này không phải người phụ nữ nào cũng chịu đau được." Cô khom lưng như không có việc gì mà từ hộp y tế lấy ra một lọ nước sát trùng, mở ra, "Thời điểm anh ta bôi thuốc cho cô chắc hẳn rất đau?"
"Không sao, cũng không có...... A......" Tại Tư nhíu mày, nháy mắt rút tay về.
Nữ y tá cười cười, đem chai nước sát trùng cất về chỗ cũ nhanh chóng mở ra một miếng băng gạc ấn vào tay Tại Tư, "Thuốc của tôi càng đau hơn phải không?"
"Đúng vậy."
Từng tầng tầng bọt khí trong suốt thật nhỏ dày đặc từ trong lòng bàn tay cô trào ra không ngừng, mang theo tiếng xì xì. Hốc mắt Tại Tư phiếm hồng, dùng sức gật đầu, cô đau đến nói không nên lời, nước mắt đều sắp rớt ra rồi.
Tiêu độc xong, nữ y tá lại lấy ra một lọ cồn i-ốt và bông gòn, thuần thục bôi lên miệng vết thương, lực đạo của phụ nữ so đàn ông thì nhẹ hơn nhiều, nhưng Tại Tư vẫn cảm thấy co rút đau đớn , soạn sửa lại hộp y tế, nữ y tá định khâu lại vết thương nhưng bị Tại Tư cự tuyệt.
Nữ y tá gật gật đầu, cô hiểu rõ khâu lại sẽ lưu sẹo, có người phụ nữ nào mà không yêu cái đẹp. "Cô sợ Chu đoàn trưởng sẽ để ý?"
Tại Tư lắc đầu, cố nén đau, "Cô hiểu lầm rồi, không phải bởi vì anh ấy "
"Chu đoàn trưởng đối với cô không tốt?"
Tại Tư cường điệu lần nữa, "Cô hiểu lầm rồi."
Nữ y tá làm như không nghe thấy, phút chốc mỉm cười, "Tiểu thư, kỳ thật cô có thể gặp được Chu đoàn trưởng là phúc khí của cô."
Nơi này là Miến Điện, không phải Trung Quốc.
"Miến Điện và quốc gia khác không giống nhau, đàn ông nơi này chỉ có một con đường, đó là trở thành cường giả. Phụ nữ cũng chỉ có một con đường, đó là dựa vào cường giả." Bần cùng và lạc hậu làm nơi này không có công bằng, quyền thế và tài phú là tối cao.
"Tôi là một y tá, chồng tôi là bác sĩ nông thôn, tiền lương mỗi tháng khoảng chừng 120000 kyat, gần bằng 600 nhân dân tệ, mà ở bên trong bang Shan này, tiền lương quan quân cấp bậc thượng giáo một tháng đã đủ cho hai người chúng ta sinh hoạt mười năm. Chu đoàn trưởng người này về sau thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là anh ta đi vào khu bang Shan này không đến ba tháng đã nuốt lấy hơn phân nửa quyền lực của Hồ Nhất Đức tướng quân, chỉ huy, tổng tư lệnh,ngay cả bộ trưởng miền nam bang Shan không ai dám động đến anh ta."
Bên trong quân khu đang truyền lưu một ít tin đồn, nghe nói Chu Giác Sơn sẽ diệt trừ Hồ Nhất Đức trong vòng hai tháng, chỉnh đốn quân đội , kiểm soát quyền chỉ huy và quyền chiến đấu.

"Tiểu thư, tin đồn vô căn cứ này cô nói có thể tin được không?"
Tại Tư quay đầu nhìn về phía xa, "Tôi là người Trung Quốc, đối với chính trị, quân sự ở Miến Điện cũng không rõ ràng."
"Haiz, tôi chỉ là tùy tiện cùng cô nói chuyện phiếm thiên một chút, mỗi ngày cô đi theo bên người Chu đoàn trưởng, khẳng định có thể tiếp xúc đến rất nhiều văn kiện bí mật và tư liệu a......" Nữ y tá vừa nói vừa lấy băng gạc ra
Tại Tư nhanh hơn cô ta một bước lấy băng gạc ra, nhanh chóng quấn quanh lòng bàn tay mình hai vòng.
"Xin lỗi, thân thể tôi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."
Tại Tư đi rồi, nữ y tá nhún nhún vai, cách đó không xa có một sĩ quan trẻ tuổi nhìn cô ta.
Nữ y tá lắc đầu. Cái miệng kín mít, cái gì cũng không hỏi được.
Kỳ thật, cô không có ác ý, chỉ là muốn thay biểu ca thăm dò chức quyền biến hóa trong quân khu vào tương lai. Nhưng phản ứng của Tại Tư thật sự làm cô có chút không kịp phòng ngừa......
Một người phụ nữ Trung Quốc bị nhốt ở Miến Điện, còn cần phẩm tính, nguyên tắc cái gì? Trước sau gì cũng không nói, chẳng lẽ là sợ chính mình vô tình để lộ bí mật, do đó đem lại phiền toái và nguy hiểm cho Chu Giác Sơn hay sao?
Nhưng là Chu Giác Sơn bị nguy hiểm, thì cùng người phụ nữ Trung Quốc này có liên quan gì đâu? Chỉ bằng diện mạo và điều kiện của Tại Tư, đặt ở Miến Điện này, nam nhân thích cô ta đã có khối người, dù không có Chu Giác Sơn, cũng sẽ có nam nhân khác đi theo làm tùy tùng bảo hộ cô, cô ta hà tất phải khẩn trương như vậy. Lo lắng cái gì?
Đêm càng lúc càng sâu.

Mây mù che đậy ánh trăng, trong không khí tràn ngập một cổ hơi ẩm oi bức. Trong một căn nhà tranh hai tầng ở phía bắc của thôn, một mình Tại Tư ngồi ở mép giường, hơi rũ mắt, cẳng chân mảnh khảnh mang một đôi sáng màu nhẹ nhàng đong đưa, giống như đang suy tư điều gì đó.
Kỳ thật...
Cô cũng buồn bực.
Cô làm sao vậy, y tá kia chỉ là dò hỏi sự tình của Chu Giác Sơn ở cô mà thôi. Trên thực tế, Chu Giác Sơn xác thật là nắm nhược điểm cô, lấy đó làm điều kiện trao đổi, cô cũng có nghĩa vụ nói năng thận trọng về chuyện Hồ Nhất Đức, nhưng là trừ việc đó ra, những chuyện khác như là văn kiện cơ mật linh tinh hẳn là không liên quan đến cô.

Vậy cô khẩn trương cái gì, như thế nào sẽ lo lắng sợ hãi chính mình không cẩn thận nói sai đâu.
Chu Giác Sơn thành bại ra sao, cùng cô không có quan hệ.
Trong khoảng thời gian này, cô thường khuyên chính mình "Đã tới thì an tâm ở lại", có phải do gần đây cô sinh hoạt quá quá an nhàn? Cho nên dần dần chết lặng, mới có thể thiếu chút nữa đã quên lúc trước tràng oanh tạc ở trấn Lôi Lâm cùng Chu Giác Sơn người này còn có liên hệ.
Tại Tư lắc đầu, đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, giơ tay đẩy ra màn trúc, lẳng lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Nơi xa xôi hẻo lánh, thiếu nước thiếu điện, chỉ cần qua tám giờ tối, vùng nông thôn sẽ biến thành một mảnh đen như mực. Lúc trước sinh hoạt ở trấn Lôi Lâm trấn khiến cho cô biết thêm nhiều điều, kỳ thật vùng này cũng không khác biệt lắm, chẳng qua quân Chu Giác Sơn mang theo máy phát điện loại nhỏ, có thể hỗ trợ mấy phòng liên tục dùng điện.
Hiện tại là 10 giờ tối, trừ bỏ cô nơi này, cũng chỉ có ngôi nhà ngói đối diện sáng đèn.
Nhà ngói đèn đuốc sáng trưng, bốn phía đều có trọng binh gác, hơn mười người quan quân trung cấp ngồi vây quanh ở một bàn công tác đã cũ, trầm mặc không nói, biểu tình nghiêm túc.
Đột nhiên, Chu Giác Sơn tùy ý đem văn kiện trong tay hướng trên bàn ném.
"Sáng mai 8 giờ báo lại tiến triển."
"Vâng."
Thời gian không còn sớm, hơn mười người quan quân theo Chu Giác Sơn xuống lầu.

Dưới lầu một có mấy tiểu binh trẻ tuổi đang ở đứng gác, mắt thấy đoàn trưởng đi ngang qua, nhất thời đứng nghiêm cúi chào.
Chu Giác Sơn đi qua mang theo một cơn gió, bước đi thật nhanh.

Tầng một của nhà trúc đối diện có hai binh lính trẻ tuổi phụ trách canh gác, hai người thấy Chu Giác Sơn đang đi tới, liếc nhau muốn nói lại thôi...
"Đoàn trưởng."
"Nói."
"Thôn trưởng nói, trong thôn có mấy cô gái, lớn lên cũng không tệ lắm."
Thoáng chốc Chu Giác Sơn dừng lại bước chân, đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi quay đầu.
Người lính tức khắc đứng nghiêm ngả mũ.
"Du tiểu thư còn ở trên lầu chờ ngài."
Chu Giác Sơn híp mắt, không vội vã đi lên, anh bước đi đến trước mặt người lính đó rồi đứng yên, kéo xuống huân chương quân hàm cùng phù hiệu trên tay áo của đối phương.

Trên lầu hai, Tại Tư vô tình thoáng nhìn qua, vừa lúc thấy một màn này.
"..."
Tại Tư hơi ngơ ngẩn.
Hình như cô đã quên, Chu Giác Sơn là đoàn trưởng miền nam bang Shan, là người có thể làm cho toàn bộ quan quân nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đúng như nữ y tá kia đã nói, ở Miến Điện này, quyền thế và địa vị chính là pháp luật tối cao.

Anh ta có thể thay đổi tiền đồ một sĩ binh, cũng có thể quyết định sống chết của mấy vạn người, ngay cả mạng nhỏ của cô đều ở trong tay anh ta. Cùng với việc đi lo lắng cho anh ta, còn không bằng đi lo lắng lo lắng cho mình.
Cô ngửa đầu, hàng mi dài chớp động, có chút cảm khái đi tới mép giường, tắt đèn, chui vào trong chăn.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân trầm ổn dần dần từ ngoài cửa vang lên.

Cửa mở ra rồi đóng lại, Chu Giác Sơn tháo xuống bao đựng súng, đặt ở trên bàn.
"Ngủ rồi?"
Tại Tư quay đầu lại, Chu Giác Sơn đang uống nước.
Anh không mặc áo khoác quân trang, áo sơmi màu đen cũng lỏng lẻo, cả người an tĩnh đứng ở cửa sổ, một tay đặt trong túi quần. Anh rũ mắt nhìn lính gác ngoài cửa sổ, khớp xương ngón tay rõ ràng, chén trà màu trắng sứ nằm trong tay anh có vẻ nhỏ bé.

Căn nhà tối tăm, một vài tia sáng từ ánh trăng lướt qua song cửa sổ chiếu vào trên mặt anh phối hợp với cái mũi cao và môi mỏng đang mím. Nhạt nhẽo, sắc bén.
Khi uống nước, hầu kết kịch liệt lăn lộn.
Là lúc hương vị nam nhân rõ ràng nhất
"..."
Tại Tư nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thừa dịp Chu Giác Sơn còn không có phát hiện, cô thu hồi tầm mắt, trở mình. Mặt cô hướng vào tường nằm nghiêng, không bao lâu sau, như là nhớ tới cái gì cô quay người lại, sau lưng còn có người, cánh môi lơ đãng đụng phải môi nam nhân.
Chu Giác Sơn còn chưa cởi giày, cúi người xuống, một tay chống ở bên mặt cô, hai người gần trong gang tấc, tầm mắt chớp động giao nhau, một lúc lâu sau vẫn như vậy.
"Hử?"
Anh nhướng mày, cười nhẹ.
Tại Tư bắt lấy góc chăn thẹn thùng rụt lui về phía sau, anh tay mắt lanh lẹ, một tay đem cô ôm trở về.
"..."
Nhận thức hơn nửa tháng, anh và cô từ lâu xem như có chút quen thuộc lẫn nhau, trai đơn gái chiếc cùng chung chăn gối, tựa hồ luôn là nên phát sinh cái gì đó, nhưng trừ bỏ đêm đầu tiên, anh dường như không đụng vào cô.
"Vây là sao?"
Anh mong mỏi xem cô, ngón cái thô to nhẹ nhàng vuốt ve môi hồng nhuận của cô, một mảnh tình tố nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top