Chương 4:
Tại Tư suy tư trong chốc lát...
Cô nhận lấy thanh sôcôla, vén mái tóc dài đen nhánh sang một bên, cầm lấy vòng cổ bằng bạc đang đeo trên cổ.
Khi bị bắt, tiền bạc, di động, đồng hồ, giấy chứng nhận trong giỏ đều bị bọn lính cầm đi, chỉ có một cái vòng nhỏ này không bị phát hiện.
Đây là khi cô còn nhỏ, mẹ đưa cho cô, cũng là di vật, vòng cổ nhìn qua rất bình thường, nhưng kỳ thật đây là chiếc vòng cổ do nhà thiết kế danh giá bậc nhất làm ra và đã không còn trên thị trường nữa, cùng những trang sức bình thường không thể so sánh.
"Cái này cho bà, xem như tạ lễ."
Mẹ Tại Tư mất đã mấy năm, thật lâu rồi bên người cô không có người quan tâm cô như vậy.
Khang tẩu sửng sốt, nhìn vòng cổ trên tay Tại Tư, sợ tới mức miệng đều không khép được. Ở Miến Điện vùng sâu vùng xa, rất ít khi nhìn thấy vòng cổ, các loại trang sức giống vậy, tuy rằng bà nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu ý nghĩ của cô.
"Không không không, tiểu thư, cô đừng như vậy! Tôi chẳng qua là một người hầu phụ trách giặt quần áo nấu cơm. Thứ này quá quý trọng, cô mau mau cất đi!!"
Tại Tư mỉm cười.
Ánh mắt ấm áp, ôn nhu.
"Khang tẩu, bà đừng sợ, tôi sẽ không nói cho người khác, bà cứ cầm lấy là được."
Khang tẩu vẫn không dám, bà dùng sức lắc đầu, ôm một chậu quần áo ướt mà chạy. Mới vừa đi vài bước, phía trước xuất hiện một bóng dáng cao lớn, thau giặt đồ "Phanh" một tiếng rơi xuống đất, Khang tẩu té trên mặt đất, sợ tới run cầm cập.
Tại Tư quay đầu, nhìn rõ.
... Chu Giác Sơn đang đứng ở cửa.
Hắn ta hờ hững mà nhìn hai người trong nhà, khoanh tay trước ngực, đeo một đôi găng tay màu đen, thắt lưng giắt một khẩu súng, mặc một bộ quân trang đen nhánh, thân hình thẳng tắp như tùng, đứng sừng sững ở đỉnh núi.
Tại Tư cứng đờ.
Theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Cô biết trường hợp vừa rồi cực kỳ giống một đoạn hối lộ chưa thành công. Cô rất muốn quay đầu chạy, nhưng là Khang tẩu còn quỳ rạp trên mặt đất, cô không thể mặc kệ.
"Tôi, tôi chỉ là muốn cảm ơn bà ấy, không có ý gì khác."
Một khẩu súng thép bạc được bọc trong một cái bao đựng súng màu đen giắt ở bên hông của nam nhân.
Ban ngày rất ít khi thấy anh, Tại Tư thật không thể thích ứng, cô khẽ hạ mắt, tay nắm chặt, thanh sôcôla quý giá bị cô dùng sức bóp nát.
Chu Giác Sơn không quan tâm đến cô, sửa sang lại cổ tay áo, ánh mắt thâm sâu, hai người quân nhân xa lạ phía sau lập tức đi vào trong phòng.
Khang tẩu còn quỳ rạp trên mặt đất. Chu Giác Sơn chưa cho bà đứng lên, bà vẫn luôn nằm ở đó.
Tại Tư đỡ bà dậy, bà cũng không chịu.
Trong phòng khách, TV vẫn còn mở, cửa sổ đều đóng chặt, Chu Giác Sơn ngồi ở ghế giữa, còn lại hai nguời quân nhân phân ra ngồi ở hai bên.
Hai người cho nhau một cái ánh mắt, đều rất hiếu kì người phụ nữ ngoài cửa là từ đâu tới.
Chu Giác Sơn chưa cho bọn họ cơ hội, khuôn mặt u ám, từ ngăn kéo ném ra một văn kiện.
"Báo cáo đi."
Suy nghĩ bị cắt đứt, người bên trái nhấp môi nói, "Quân Chính Phủ vi phạm hiệp ước trước đây, quân độc lập Khắc Khâm điều động hai đội quân lực, khống chế được khu vực biên giới có 80 người dân, trong đó, có hai người là sĩ quan thuộc về khu vực miền nam nước Shan chúng ta được nghỉ phép về thăm người thân, một người là trung sĩ cấp hai, người kia không có quân hàm, là biểu đệ thứ ba của tình nhân tướng quân Hồ Nhất Đức."
Biểu đệ thứ ba của tình nhân.
Chu Giác Sơn nhướng mày, cầm lấy chén trà trên bàn, "Quan hệ này thật là gần."
Quân nhân đứng bên phải phản ứng nhanh, cầm ấm nước, khách khách khí khí rót nước, "Đoàn trưởng, người tuy rằng không có phân lượng, nhưng mặt mũi tướng quân quan trọng. Bộ trưởng cũng lên tiếng, kêu chúng ta mang binh đi gặp, ý tứ đã rõ ràng, có thể đem về thì đem."
Đi đến bang Khắc Khâm tìm hai người làm chính trị đã từng thuộc bang Shan, hay là thân thích của tình nhân Hồ Nhất Đức hắn.
Chu Giác Sơn không nói, híp mắt, uống một hớp nước trà, đột nhiên, năm ngón tay dùng sức chén trà trong tay tức khắc dập nát.
"......"
Hai gã quân nhân không hẹn mà cùng rùng mình, hai mặt nhìn nhau.
Hai người bọn họ là do bộ trưởng Ngô Tứ Dân phái tới để phụ tá Chu Giác Sơn, bên trái kêu Lý bân, bên phải kêu Khâu Nghị. Cùng Chu Giác Sơn quan hệ không tính là gần, đối với Chu Giác Sơn cũng kính sợ tựa như đại đa số sĩ quan trong quân khu, tránh như rắn rết, trốn còn không kịp.
Đến Hồ Nhất Đức vừa mới nhắc đến, đó là một lão tướng quân của miền nam bang Shan, mười bốn tuổi tòng quân, tham dự nhiều trận chiến dịch lớn nhỏ, hiện nay đã hơn năm mươi tuổi, vẫn luôn là phụ tá đắc lực của bộ trưởng.
Người này lúc trẻ đánh giặc rất lợi hại, nhận được rất nhiều huân chương, người dân bang Shan đều kính nể ông. Chỉ là không may. vào bảy năm trước, trong một trận chiến nhỏ,trên đường rút lui, lựu đạn không có mắt, làm ông bị thương căn cơ. Kết quả từ đó về sau tính tình đại biến, ông từ từ sa sút tinh thần... Cả người cũng bị phế đi. Hiện tại Hồ Nhất Đức cả ngày trầm mê rượu thịt, hàng đêm lưu luyến bụi hoa, thấy phụ nữ liền đi không nổi, nghe nói tháng trước vừa mới cưới thêm một tiểu tình nhân có tuổi ngang với cháu gái ông ta.
Bộ trưởng nhớ tình bạn cũ, suy xét lúc tuổi trẻ lập công vô số, nên không để ông về hưu, mà cho ông giữ lại quyền chỉ huy trong một phạm vi quân sự nhất định. Nửa tháng trước, lần hành động oanh tạc trấn Lôi Lâm kia là Hồ Nhất Đức mượn danh nghĩa Chu Giác Sơn chỉ huy.
Toàn bộ người trong quân khu đều biết Chu Giác Sơn làm việc luôn mạnh mẽ, việc công xử theo phép công, anh ta đối với tác phong sinh hoạt của Hồ Nhất Đức rất không thích, hơn nữa ông ta còn mượn danh nghĩa của anh chỉ huy oanh tạc suốt nửa tháng mà không có một lời giải thích.
Chu Giác Sơn cởi bao tay, ném vào thùng rác, "Hai người các ngươi nói với Ngô bộ trưởng nó, công tác cứu viện lần này tôi không tham gia."
Lý Bân đứng lên.
"Đoàn trưởng, về công hay về tư, nói như thế nào, hai sĩ quan kia cũng là người của bang Shan chúng ta!"
Khâu Nghị cũng đứng dậy. "Đoàn trưởng, cứu người quan trọng, sự tình của Hồ Nhất Đức tướng quân sau này ta sẽ cùng Bộ trưởng tìm cách phản hồi, ngài yên tâm, nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng!"
Lý Bân cùng Khâu Nghị tuy mang danh là thủ hạ của Chu Giác Sơn nhưng trên thực tế bọn họ vẫn nghe lệnh của Bộ trưởng, Bộ trưởng đã nói với hai người bọn họ vô cùng rõ ràng, cần phải khuyên bảo Chu Giác Sơn tham gia công tác cứu viện lần này.
Chu Giác Sơn nghiêng đầu liếc mắt quét qua hai người.
"Điều này rất cần thiết sao?"
"..." Hai người im lặng, không hé răng.
Chu Giác Sơn cười nhạo, đứng dậy, bước tới cửa sổ.
TV trong phòng khách vẫn chưa tắt, chỉ là tín hiệu điện từ trong quân khu quấy nhiễu, TV phát ra tạp âm rất ồn ào.
"Muốn tôi đi, có thể, nhưng tôi có điều kiện."
Hai người liên tục gật đầu.
"Đoàn trưởng mời ngài nói!"
Chu Giác Sơn không vội, ôm tay dựa vào tường trúc, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một thân ảnh mảnh khảnh ánh vào mi mắt.
Anh ta híp mắt. Hơi giơ cằm lên, chỉ vào Tại Tư, nói:
"Người phụ nữ kia, không thành thật."
Rõ như ban ngày mà dám hối lộ người hầu nhà bọn họ.
Lý Bân cùng Khâu Nghị hiểu rõ.
"Đoàn trưởng ý tứ ngài là ..." Hai người tức khắc nghiêm túc, đồng thời âm thầm phát ra âm thanh muốn giết người diệt khẩu.
Chu Giác Sơn quay đầu lại, cười, "Không phải, ý tứ của tôi không định để cô ta ở lại trong quân khu một mình. Ngày mai, tôi muốn mang cô ta cùng đi Khắc Khâm."
"......"
Chu Giác Sơn ra lệnh một tiếng, Lý Bân cùng Khâu Nghị liền sợ thành con thỏ. Vài phút sau, hai người mang theo mệnh lệnh của trưởng quan trực thuộc từ ngôi nhà bằng trúc đi ra, ngồi vào trong xe, vẻ mặt ngượng nghịu.
Mang theo một người phụ nữ đi Khắc Khâm đàm phán...
Ít nhiều sẽ có chút không thỏa đáng.
"Tôi lo lắng những trưởng quan khác trong quân khu sẽ vì việc này mà tìm chúng ta phiền toái."
"Mặc kệ, trước hoàn thành nhiệm vụ của Bộ trưởng lại nói tiếp."
Bình tĩnh mà xem xét, Khâu Nghị cùng Lý Bân trong lòng rất rõ ràng, lần đàm phán này tuyệt không đơn giản. Đầu tiên, Khắc Khâm bên kia không quá phối hợp, sân bay đều không mở ra, chỉ có thể đi đường bộ bằng ô tô.
Tiếp theo, hôm nay và ngày mai lại là lễ hội đốt đèn trên toàn quốc, rất người người tham quan và du lịch, quốc lộ một bước khó đi, một chuyến này thời gian đại khái sẽ kéo dài đến hai ngày.
"Được rồi, không phải chỉ là mang thêm một người phụ nữ sao, coi như là cho đoàn trưởng giết thời gian, miễn cho anh ta rảnh lại gọi điện thoại về giáo huấn chúng ta."
Lý Bân cùng Khâu Nghị liếc nhau.
Tâm tư gợn sóng.
Đột nhiên cười khẽ, trong đầu chậm rãi ùa về bộ dáng của Chu Giác Sơn và Tại Tư nói chuyện ngoài sân.
Khâu Nghị sờ miệng, trước xoay đề tài. "Kỳ thật, cô ta lớn lên thật không sai."
Lý Bân nhướng mày.
"Dáng người cũng tốt."
"Là người Trung Quốc phải không? Thật xinh đẹp, không biết là từ đâu ra, làm người xem tâm ngứa......"
"Tôi đoán là trước đó không lâu từ trấn Lôi Lâm mang về. Nhiệm vụ lần trước còn không thấy đâu, lại nói chúng ta là thuộc hạ, lại để tiểu tử Miêu Luân kia đưa phụ nữ cho trưởng quan."
Ô tô khởi động, càng lúc càng xa.
Hôm sau.
Ánh sáng trong trẻo, núi rừng bay bay từng đợt khói nhẹ, một đám khỉ Macaca nhảy ở đỉnh nhánh cây đùa giỡn, thật nhanh, nhánh cây bị đong đưa, trong không khí cũng tràn ngập một tầng lụa mỏng như đám sương.
Sau nửa tháng, Tại Tư rốt cuộc đi ra quân khu của bang Shan, cô ngồi ở trong xe quân dụng, cửa sổ xe treo vải bạt xanh, ngắm nhìn khỉ Macaca trong rừng, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Tự do.
Nguyên bản là sự kiện đơn giản đến nhường nào, hiện tại lại thành si tâm vọng tưởng...
Nam nhân bên cạnh đang thẩm duyệt công hàm, thân thể anh ta thẳng tắp, trong tay cầm một cây bút máy màu đen.
......
"Thả ra."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top