Chương 28: Close to you
Editor: Moonliz
Chiều thu, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên bầu trời tựa như một bức tranh sơn dầu đang bốc cháy. Hai thiếu niên đứng ven đường, chán chường đợi người, ánh tà dương chiếu lên thân thể họ, in bóng dài nghiêng đổ xuống đất.
Sau khi chia tay với Lâm Nhã Yến, Hứa Triêu Lộ bước về phía họ.
"Em họ tớ muốn kết bạn WeChat với mấy cậu." Hứa Triêu Lộ nói: "Không phiền thì tớ chia sẻ số cho cô ấy nhé?"
"Cứ kết bạn đi." Hạ Tinh Quyết cười có phần không đứng đắn: "Làm quen với phú bà thì sau này có vay tiền cũng dễ hơn."
"..." Hứa Triêu Lộ không nói gì, nhìn sang Trì Liệt Tự: "Cậu thì sao?"
Trì Liệt Tự tay đút túi quần, hờ hững gật đầu: "Được thôi."
Dễ nói chuyện vậy à?
Hứa Triêu Lộ nhướng mày: "Đàn ông mê tiền là đây chứ đâu."
"Cũng vì cậu nên mới đồng ý đấy." Hạ Tinh Quyết nói xong thì bất ngờ cúi đầu quan sát mặt Hứa Triêu Lộ: "Nói thật nhé, cậu và em họ cậu cũng hơi giống nhau đấy, nhất là đôi mắt với sống mũi."
Hứa Triêu Lộ: "Thật hả?"
Hạ Tinh Quyết nhăn nhở nói: "Cái từ gì ấy nhỉ... thế thân đúng không?"
"..." Hứa Triêu Lộ lườm một cái.
Trì Liệt Tự đứng bên cười khẽ: "Giống thì đúng là giống thật, nhưng làm thế thân thì chưa đến mức đó."
Nói rồi, cậu liếc Hứa Triêu Lộ một cái đầy ý nhị: "So với cậu ấy thì vẫn còn kém xa."
Giọng điệu lạnh nhạt, như thể đang trình bày một sự thật hiển nhiên, không có gì phải bàn cãi.
Hứa Triêu Lộ hơi bất ngờ, khuôn mặt dưới ánh chiều tà như nóng bừng lên, môi bất giác cong lên.
Cô biết rõ, Lâm Nhã Yến rất xinh đẹp, sao có thể kém xa mình được.
Chắc hẳn đánh giá của Trì Liệt Tự đã cộng thêm rất nhiều điểm "bạn bè".
Ba người sánh vai đi về phía ký túc xá, ánh hoàng hôn chiếu từ bên trái, Trì Liệt Tự đi bên tay trái Hứa Triêu Lộ, bóng dáng cao ráo thanh tú của cậu vừa vặn nghiêng đổ trên mặt đất phía trước cô.
Hứa Triêu Lộ nhìn xuống nền đất một lúc, bỗng vòng nửa vòng từ sau lưng Trì Liệt Tự, chuyển sang đi bên trái cậu.
Xem như là, vì hôm nay cậu khen cô xinh...
Nên cô sẽ không giẫm lên cái bóng đẹp đẽ kia nữa.
Chiều thứ bảy, sau cơn mưa thu, bầu trời trở nên trong xanh lạ thường, mặt trời lơ lửng giữa không trung, gió thu lật tung những chiếc lá vàng trên cành, cũng thổi những sợi tóc con bên thái dương cô gái bay loạn trên khuôn mặt.
"Hạ Hạ!" Hứa Triêu Lộ vén tóc ra sau tai, giơ tay vẫy mạnh: "Bên này!"
Thư Hạ không biết mình tại sao lại chạy, lao vào ôm chầm lấy Hứa Triêu Lộ: "Hu hu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi."
Hứa Triêu Lộ bị lùi lại hai bước khi cô ấy nhào tới: "Hình như tuần trước tụi mình vừa gặp nhau mà?"
"..." Thư Hạ buông cô ra: "Bảy ngày không gặp như cách ba thu, cậu hiểu không?"
Hứa Triêu Lộ tiện tay xách cặp của Thư Hạ lên: "Mang gì mà nặng vậy?"
"Thiết bị chuyên nghiệp." Thư Hạ nhướn mày: "Giờ tớ đâu còn là blogger tay ngang nữa, hiếm khi đến đại học K, phải quay ít tư liệu về làm video chứ."
"Vậy sao không tới sớm hơn." Hứa Triêu Lộ dắt cô ấy vào cổng trường: "Sắp bắt đầu thi đấu rồi, xem xong trời cũng gần tối."
"Không sao, không quay cảnh vật cũng được, chỉ quay mấy người học tập siêu đỉnh như các cậu thôi." Thư Hạ nói: "Giờ đi xem thi đấu luôn à?"
"Trước tiên đến căn tin đã." Hứa Triêu Lộ nói: "Mọi người đang đợi ở đó."
"Nhạc Nhạc, cậu đừng rung chân nữa." Hạ Tinh Quyết cầm chai nước khoáng vừa mở nắp: "Cậu làm nước trong chai tớ cũng rung theo luôn rồi nè."
"Xin lỗi..."
Còn khoảng nửa tiếng nữa là tới lượt họ lên sân khấu, Trần Dĩ Thước thực sự hơi căng thẳng, hít sâu một hơi, hai tay đè lên đầu gối cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Một lúc sau, cậu ấy phát hiện chai nước trong tay Hạ Tinh Quyết vẫn đang rung.
Nhưng cậu ấy có còn rung chân đâu?
Hạ Tinh Quyết ngửa đầu tu một hơi dài, đúng lúc đó Hứa Triêu Lộ dẫn Thư Hạ đến, Thư Hạ bất ngờ vỗ một cái sau lưng Hạ Tinh Quyết.
"Phụt——" Hạ Tinh Quyết phun luôn một ngụm nước, bắn đầy mặt: "Đệt!"
Cả hội trường bật cười, không khí căng thẳng trước vòng thi cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.
Hứa Triêu Lộ giới thiệu Thư Hạ với các thành viên còn lại trong đội, Thư Hạ nhiệt tình chào hỏi từng người, rồi ngồi xuống đối diện Hứa Triêu Lộ, cũng chính là bên cạnh Hạ Tinh Quyết.
"Hôm nay tốt nhất là cậu đừng uống một ngụm nước nào." Hạ Tinh Quyết cười lạnh: "Tớ sẽ trông chừng cậu đấy."
Thư Hạ nhún vai, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè WeChat một cách nhàn nhã: "Tớ có căng thẳng đâu, cậu có vỗ nát vai tớ thì tớ cũng chẳng phun nước ra đâu, hiểu chưa?"
Hạ Tinh Quyết: "..."
"Đàn anh Thời Việt?" Hạ Tinh Quyết liếc thấy một cái tên trong vòng bạn bè của Thư Hạ: "Là Thời Việt mà tớ biết đấy à?"
"Chứ còn ai?"
"Sao cậu có được WeChat của anh ta?"
"Tuần trước Lộ Lộ rủ tớ và anh ấy đi chơi escape room, xong rồi tớ kết bạn thôi." Thư Hạ chống một tay lên cằm, liếc nhìn Hứa Triêu Lộ đối diện, cong mắt cười mờ ám: "Đàn anh Thời Việt đúng là người tốt, còn dịu dàng hơn tưởng tượng, vô cùng quan tâm đến Lộ Lộ."
Tuần trước, bộ phận của Hứa Triêu Lộ có buổi tụ tập, sau khi ăn xong thì có người rủ đi chơi escape room. Hứa Triêu Lộ nhớ gần đây Thư Hạ cứ nhắc mãi chuyện muốn đi, nên gọi cô ấy theo cùng.
Thư Hạ là kiểu người cực kỳ hướng ngoại, chơi xong một ván là đã kết bạn được với Thời Việt luôn rồi.
Hạ Tinh Quyết nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên khó tả.
"Lần này cậu chơi thật đấy à?" Cậu ấy quay sang nhìn Hứa Triêu Lộ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn kiểu "người cha già": "Haiz, cảm giác như cậu sắp thoát ế rồi ấy."
Hứa Triêu Lộ còn chưa kịp nói gì thì Thư Hạ đã trả lời thay: "Chưa nhanh thế đâu, ít nhất cũng phải cuối năm."
Theo như hai người họ từng bàn với nhau, Hứa Triêu Lộ sẽ đợi sau ba tháng thầm mến rồi mới hành động, thì cũng cỡ cuối năm mới tỏ tình.
Hạ Tinh Quyết: "Cái này có lý do gì không?"
Thư Hạ thuận miệng bịa luôn: "Tính thầy bói rồi, thời điểm đó mọi việc suôn sẻ, tình cảm cũng thuận lợi, chắc chắn theo đuổi thành công."
Hạ Tinh Quyết: "Xàm ghê."
Hứa Triêu Lộ ngồi đối diện không nói lời nào. Không hiểu hôm nay cô bị gì nữa, rõ ràng bình thường là người mồm mép nhất, hết nói "tớ nghiêm túc" rồi lại "tớ muốn yêu đương", vậy mà hôm nay lại nghiêm túc lạ thường. Trong lòng cô cứ lặp lại mấy câu của Thư Hạ, rõ ràng còn chưa có gì chắc chắn, sao lại để cô ấy nói toạc ra rồi?
"Haiz..." Ở đầu bàn bên kia, Diêu Diệp buồn bã thở dài: "Vậy mà em Triêu Lộ đã có người ẻm thích rồi."
Anh ấy đưa tay khoác lên vai Trì Liệt Tự, tay còn lại cầm chai nước chạm nhẹ vào chai trước mặt Trì Liệt Tự, vẻ mặt như anh em đồng cảnh ngộ: "Cậu Trì, cậu thấy sao?"
Trì Liệt Tự làm như không nghe thấy, cầm đũa gắp một cái bánh xếp nguội ngắt cho vào miệng, chẳng thèm quan tâm.
Diêu Diệp: "Thời Việt kia ở ngay tầng trên nhà tôi, hay tối nay tụi mình lên đánh cậu ta một trận nhé?"
Trì Liệt Tự chăm chú nhai bánh xếp trong miệng, nhai đến mức chẳng còn mùi vị gì nữa, mới từ tốn nuốt xuống, yết hầu khẽ động, nghiêng đầu nhìn Diêu Diệp: "Được thôi. Tôi chi tiền, anh ra tay."
Ánh mắt cậu lạnh nhạt như thể trống rỗng, khiến Diêu Diệp cũng chẳng rõ cậu đang nói đùa hay nói thật.
"Hai người đang nói gì thế?" Hạ Tinh Quyết tai thính mắt tinh, chỗ nào cũng muốn hóng: "Ai chi tiền mua cái gì cơ?"
Diêu Diệp nở một nụ cười đầy gian tà: "Là anh em cậu đấy, hotboy học đường cậu Trì đây, vừa nói sẽ đưa tôi tiền, bắt tôi đi đánh Thời Việt một trận."
Trì Liệt Tự: "..."
Diêu Diệp cảm thấy mình tóm tắt quá chuẩn, "tôi chi tiền anh ra tay", không phải đúng là có ý đó rồi à?
Cả bàn im lặng mấy giây, mấy người đều ngạc nhiên nhìn về phía Trì Liệt Tự, đặc biệt là Hứa Triêu Lộ, con ngươi như giãn ra một vòng, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy thiếu niên bên cạnh đột nhiên hất cằm lên một cách lười nhác. Hôm nay cả nhóm hẹn nhau mặc áo khoác gió lên sân khấu biểu diễn, Trì Liệt Tự mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, kéo khóa lên đến tận cổ, phần cổ áo che mất nửa khuôn mặt, trông cứ như một sát thủ lạnh lùng vô cảm. Giờ cằm cậu đè xuống, khiến cổ áo bị ép xuống theo, để lộ hoàn toàn đường viền hàm sắc sảo và mượt mà, không hiểu sao cả người lại càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn có phần ngông nghênh. Cậu nhếch môi, phụ họa theo lời Diêu Diệp: "Ừ, đánh chết giùm tôi."
Giọng điệu thực sự rất độc ác.
Hạ Tinh Quyết nghe mà sững sờ, nghĩ mãi mới lôi ra được một lý do có thể khiến hai người này có thù với nhau: "Vãi, cậu ghen tỵ vì người ta viết văn hay hơn cậu đúng không?"
Diêu Diệp hơi tò mò: "Cậu Trì viết văn dở lắm à?"
"Không phải dở bình thường đâu." Hạ Tinh Quyết giải thích: "Không có bài làm văn thì môn ngữ văn của cậu ấy còn được 60-70 điểm, có bài làm văn thì chắc chỉ còn 40-50."
"Tại sao vậy?"
"Vì giáo viên đọc xong bài văn của cậu ấy sẽ hộc ba lít máu, sau đó tức giận chửi '666' rồi trừ thẳng 18 điểm." Hạ Tinh Quyết nói: "Người như vậy sao lại không ghen tỵ với đàn anh Thời Việt, người đạt điểm làm văn tuyệt đối, tổng điểm ngữ văn tận 140? Chắc tức đến mức chảy máu mắt luôn rồi!"
Diêu Diệp vốn không phải người Vân Thành, giờ mới biết Thời Việt lại giỏi môn ngữ văn đến vậy. Hồi cấp ba anh ấy cũng bị môn văn hành hạ, lập tức đồng cảm: "Ai mà thi ngữ văn trên 140 điểm đều là quái vật cả. Là tôi thì tôi cũng đánh."
Trì Liệt Tự thuận thế tiếp lời: "Ừ, sau này cứ gặp ai được điểm cao là đánh hết, đánh đến chết luôn."
"..."
Rất nhanh có người nhận ra, trong đám người ở đây, có một người cũng thi ngữ văn hơn 140 điểm, thậm chí còn cao hơn Thời Việt một điểm.
Hứa Triêu Lộ rụt cổ lại: "Cậu định đánh tớ thật à?"
Trì Liệt Tự liếc cô, nụ cười nhạt không mang theo chút ấm áp nào: "Cậu mới là người đáng đánh nhất."
Hứa Triêu Lộ tưởng cậu đang đùa, bèn xòe tay đưa ra: "Vậy cậu nhẹ tay thôi nhe... á!"
Trì Liệt Tự đang cầm đôi đũa, thấy cô đưa tay ra không hiểu sao trong lòng bỗng thấy cực kỳ bực bội, cảm thấy cô đúng là đầu óc có vấn đề, không có mắt nhìn người, hoàn toàn đáng bị đánh. Cậu xoay đôi đũa sang đầu sạch, rồi giơ tay đánh một cái lên lòng bàn tay cô, cảm giác cũng chẳng dùng bao nhiêu lực, chắc chỉ tầm một phần mười. Vậy mà cô đã hét lên: "Đau đau đau! Cậu đánh thật à?!"
Khoảnh khắc đũa vung xuống, Trì Liệt Tự đã thấy hối hận.
Thôi rồi, đúng là tự chuốc lấy họa.
Sớm muộn gì cũng chẳng làm bạn nổi nữa.
Cậu vô thức đưa tay định kéo tay cô lại, muốn xem lòng bàn tay. Cái người này da dẻ mềm mại, tay chưa từng phải động vào nước lạnh, bị đánh thế này chắc chắn sẽ sưng đỏ.
Ngón tay cậu vừa chạm vào mu bàn tay cô, cô gái đã rụt phắt tay về như bị điện giật.
Toàn bộ cánh tay Hứa Triêu Lộ bỗng thấy tê tê. Thật ra khi bị Trì Liệt Tự đánh một cái, cô cũng không thấy quá đau, lòng bàn tay chỉ cảm thấy ngưa ngứa tê tê rất kỳ lạ, nên mới phản ứng hơi quá.
Cô nắm tay lại, cố đè nén cảm giác kỳ quặc trong lòng: "Cậu phải bồi thường."
"Vậy cậu đánh lại đi." Trì Liệt Tự bất lực: "Đánh chỗ nào cũng được."
"Đừng đánh vào mặt nhé, bọn họ còn phải lên sân khấu nữa." Thư Hạ tính toán giúp cô: "Mà cũng đừng đánh chỗ nào cứng quá, không lại đau tay."
Hứa Triêu Lộ nhìn Trì Liệt Tự, thầm nghĩ người này có chỗ nào mềm đâu chứ?
Có một bộ phận Thư Hạ không tiện nói thẳng, bèn làm khẩu hình ra hiệu.
Hứa Triêu Lộ: "..."
Cô âm thầm nhớ lại.
Ừm.
Hình như khá là cong, đánh vào chắc cũng không khó lắm.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, căn tin yên tĩnh vắng vẻ, ánh sáng khuếch tán từ mặt trời và đèn huỳnh quang đan xen, ánh sáng rõ ràng khiến tâm sự dễ bị lộ.
"Phần dưới thì không được." Trì Liệt Tự đột nhiên bổ sung một câu, giọng điệu thảnh thơi, nhưng lại mang theo chút mờ ám: "Thu cái ánh mắt thèm thuồng của cậu lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top