Thế Giới II: Cái học bá này ta tráo.
Nói trêu chọc liền trêu chọc.
Chủ hệ thống thường có thái độ anti tiểu thuyết(*) kéo dài suốt mấy chục ngày, nhưng khi Cố Uyên xin đệ đơn lên, cùng ngày liền thu được hồi âm thông qua.
*Anti tiểu thuyết: là loại tiểu thuyết tiên phong đi lệch lại với tiểu thuyết truyền thống, thường bỏ qua các âm mưu, đấu trí. Những người anti tiểu thuyết thường thích đảo ngược thói quen của người được, hòng thách thức người đọc, và cố ý tránh bất kỳ biểu hiện cá tính, sở thích và giá trị nào của họ trong cuốn sách.
Trở thành nhân viên công tác dự bị, Cố Uyên vẫn phải hoàn thành bản chức công tác của mình như cũ (nghĩa là tiếp tục làm pháo hôi) . Lục Đăng dẫn y tới chủ thế giới ở một tuần, cả hai mới cùng lúc xuất phát, tự mình đưa đối phương vào không gian kế tiếp.
Cố Uyên còn trong kỳ khảo hạch (kiểm tra đánh giá), bọn họ lựa chọn thế giới là song manh(*), tuy rằng người phía trên đã mở cửa sau, nhưng cũng vẫn còn phải đi một bước trình tự này.
*Song manh - mù đôi ( thí nghiệm mù đôi ): là thí nghiệm bằng cách làm mù đối tượng bị thí nghiệm, người thí nghiệm sẽ hoàn toàn không biết gì cả, đây là thuật ngữ bắt nguồn thì 'Thử thách Pepsi' , trong khi nhân viên để pepsi và cocacola vào hai cốc y như nhau và cho mọi người uống nó, thì theo đánh giá của người thử nghiệm đã bị 'làm mù' họ lựa chọn pepsi ngon hơn trong khi cocacola nổi tiếng hơn => nghĩa là công thụ của chúng ta sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ trong cùng một thế giới nhưng hai người có nhiệm vụ khác nhau và không ai biết nhiệm vụ của đối phương là gì, nội dung thế giới của đối phương là gì.
Nhìn thân ảnh Cố Uyên biến mất ở trong sao trời, Lục Đăng thu hồi ánh mắt, kéo ra màn hình giả thuyết, tìm kiếm định vị thế giới đối phương đầu nhập vào.
Nội dung nhiệm vụ là cứu vớt pháo hôi thân ái, tăng đãi ngộ của pháo hôi lên, không ngừng một người ở bận việc chuyện này, đi cái thế giới nào làm nhiệm vụ cũng giống nhau. Nếu có thể vừa lúc tìm được thế giới của Cố Uyên, cho dù ký ức đối phương tạm thời bị phong ấn, nhưng hoàn thành nhiệm vụ với y cũng nhất định nhẹ nhàng vui sướng hơn nhiều.
Nhớ tới nụ hôn cùng ước định trước khi chia tay, bàn tay Lục Đăng nhẹ động, chuông vàng nhỏ trên cổ tay xoay chuyển, khóe môi chậm rãi kéo lên độ cung nhẹ nhàng.
Hệ thống tự nhiên bị xem nhẹ trước sau muốn nói lại thôi không ngừng xoay vài vòng để bình tĩnh.
Phạm vi tìm kiếm rất nhanh thu nhỏ lại, đảo mắt đã xác định số liệu thế giới của mục tiêu. Ánh mắt Lục Đăng hơi sáng, vừa mới giơ tay ấn xác nhận, trong đầu liền vang lên âm thanh cấp bách của hệ thống: "Túc túc ký chủ --!"
Hệ thống là quyền hạn phụ trợ, phạm vi có thể thấy được nội dung cốt truyện so với cậu rộng hơn, nhất định là nhìn thấy gì.
Lục Đăng thoáng nhướng mày, chờ đến khi giảm xóc khi bước thế giới mới kết thúc, liền đảo mắt về phía dòng chữ nội dung trên màn hình giả lập, độ cong ở khóe môi bỗng nhiên hơi cứng đờ.
Đây là thế giới lấy thăng cấp vườn trường làm chủ tuyến.
Vai chính tên là Giang Thuyền, là sinh viên khoa sinh vật của Z đại, năm nay vừa mới nhập học, bằng vào ánh sáng vai chính cùng thiên phú trời cho và vận khí một đường vượt mọi chông gai, rốt cuộc bước lên đỉnh cao nhận được vinh dự tối cao của giới nghiên cứu khoa học. Tài danh cùng thu, là cái chuyện xưa thuần túy thăng cấp lưu bàn tay vàng.
Pháo hôi cậu phải cứu vớt tên Cố Xuyên Bách, là học trưởng cùng hệ của Giang Thuyền, đồng dạng một đường học tốt, đồng dạng thiên phú nổi bật, nhưng cậu không có vận khí của nhân vật chính, khi học lên nghiên cứu sinh gặp được một đạo sư phẩm hạnh cực kém.
Nơi có ánh sáng ắt sẽ có bóng tối, có học giả đức cao vọng trọng, tự nhiên cũng có học phiệt(*) mượn cơ hội kiếm lời.
*Học phiệt: học giả có thế lực chuyên tìm cách đàn áp những tư tưởng học thuật khác mình nhằm nắm quyền chi phối hoặc giữ độc quyền về học thuật.
Đạo sư kia tên là Chiêm Phái, là phó giáo sư hệ sinh vật, không chỉ tùy ý áp bách bóc lột nghiên cứu sinh cùng trợ lý, còn liên tục áp luận văn của Cố Xuyên Bách xuống, mỗi khi y ngoài ý muốn phát hiện ra ý tưởng mới đều bị hắn ác ý cản trở. Muốn sử dụng dụng cụ cần phải tầng tầng phê duyệt, động một chút thu nhận hối lộ, trong đó lương của trợ lý cùng nghiên cứu sinh thực tập đều phải nộp lên hơn phân nửa.
Gia cảnh Cố Xuyên Bách thường thường, ở dưới sự chèn ép của Chiêm Phái, chỉ có thể xin nghỉ ngơi một thời gian ngắn lần nữa, cuối cùng ở trong một lần thực nghiệm bởi vì mệt nhọc quá độ khiến cho dụng cụ phát nổ mạnh ngoài ý muốn, qua không được.
Chuyện đó lúc ấy không gây ra bao nhiêu sóng gió, nhưng nó chính là kíp nổ được chôn xuống vì diễn biến tiếp theo cốt truyện tiếp theo.
Khi nhân vật chính Giang Thuyền một đường hát vang tiến mạnh hái xuống thành quả nghiên cứu khoa học của hắn, thì tên đạo sư này lần thứ hai nhảy ra chặn đường. Bị Giang Thuyền kéo ra chuyện năm đó của Cố Xuyên Bách, lại dẫn tới không ít học sinh phải chịu sự đàn áp của ông ta lâu năm đứng ra lên tiếng, cuối cùng bức tên đạo sư đó phải tự nhận lỗi từ chức, nhổ đi một khối u ác tính của giới nghiên cứu khoa học.
Ở ác gặp dữ, nhưng người chết thì sẽ không thể sống lại, ở trong miệng mọi người thiên tài năm đó chỉ còn là tiếc hận, thực nghiệm bị gián đoạn cũng theo tràng nổ mạnh kia không thể tiếp tục được nữa.
Lục Đăng trầm mặc hạ tầm mắt xem thông tin, thở sâu vào chậm rãi thở ra, cảm xúc phức tạp.
Cùng so sánh với thế giới trước, hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này không thể nghi ngờ là dễ dàng hơn nhiều, nhưng trọng điểm cũng không phải cái này.
Thế giới này được hệ thống phân loại thuộc về vườn trường, nếu là vườn trường, nhất định sẽ có bài tập, đã có bài tập --
Lục Đăng ngẩng đầu, ở trong đầu gõ hệ thống: "Những cái sách luyện tập đó không có bị thành công nổ banh sao?"
"Đều là hiểu rõ theo hình thức dành trước, sẽ không lấy hình thái thực thể bị tạc rớt, đến lúc đó vẫn là sẽ lấy bất đồng hình thức bị thả xuống đến ký chủ trước mặt."
Âm thanh máy móc đồng dạng nghe ra mất mát rất rõ ràng, hệ thống cẩn thận hồi phục, vẫn là tốt bụng mà giấu xuống sự thật tàn khốc rằng ước nguyện của mục tiêu chính là bồi ký chủ làm bài tập: "Nói ngắn gọn, chúng ta vẫn phải làm bài tập ......"
Lục Đăng như đang suy nghĩ, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nếu không thể xuống tay từ nguyên nhân, cũng chỉ có thể tận lực thông qua nhân vật điều chỉnh giảm bớt lượng bài tập của mình. Cậu vừa qua khỏi sinh nhật hai mươi tuổi, nhưng phạm vi tuổi tuyển dụng nhân vật là mười tám tuổi đến hai mươi bốn tuổi, tám phần đều là học sinh, đều như nhau vẫn không có biện pháp thoát khỏi vực sâu bài tập.
Nếu thật sự không có cách nào, chỉ có thể xin đi bán que nướng ở cổng trường đại học, rồi nghĩ cách cùng Cố Xuyên Bách ngẫu nhiên gặp nhau.
Bán que nướng kỳ thật cũng được.
Lục Đăng trầm ngâm hồi lâu, nhưng trước tiên vẫn click mở tư liệu nhân vật của mình, lật qua từng cái, tầm mắt dừng ở dòng thân phận ở trang cuối cùng.
Hai mươi bốn tuổi, giáo sư mới được bổ nhiệm của hệ thực vật học Z đại, được cấp phòng thí nghiệm độc lập nhưng kinh phí chi tiêu tự lo, là loại hình nhân vật học giả chỉ số thông minh siêu cao.
Nhân vật đều là dán sát điều kiện sinh hoạt của bản thân cậu, trí lực cùng lượng tri thức Lục Đăng nắm giữ đủ để gánh vác thiết lập của nhân vật này, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó. Trong tay cậu có phòng thí nghiệm, nói không chừng còn có thể thử "Bao dưỡng" ngược lại đối phương một lần.
Tuy rằng chỉ cần giảng bài công cộng(*), nhưng ấn theo cấp bậc mà nói, cũng coi như là lão sư của Cố Uyên, đối phương nhất định không thể giám sát cậu làm bài tập.
*Giảng công cộng: là giảng bài nhưng các ngành khác muốn thì vẫn có thể nghe giảng cùng.
Lục Đăng vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng buông xuống ý niệm đi bán que nướng, đem tạo hình của cặp qua loa cải tạo để trưởng thành cổ xưa chút. Dặn dò hệ thống chuẩn bị sẵn sàng, bước vào lốc xoáy, hóa thành số liệu đi vào bầu trời sao mênh mang.
------
Dưới con đường chằng chịt bóng cây xanh và ánh sáng, mặt trời ngày hè sáng đến lóa mắt.
Thanh niên cõng cặp sách đứng yên trên đường lát sỏi, ngửa đầu nhìn về phía khu dạy học khí phái tinh tế, cởi bỏ hai cúc áo trên cổ áo sơmi, xách theo rương hành lý đi đến lầu chính.
Z đại là cơ sở giáo dục cực kỳ nổi danh trong nước, mang bầu không khí học thuật nồng hậu, phong cách học tập tự do cởi mở, nó chính là tòa tháp ngà cực kỳ hấp dẫn trong mắt người ngoài khiến họ hướng tới. Trước khi việc xấu của Chiêm Phái bị tuôn ra ngoài, không ai có thể tưởng tượng được rằng sẽ có một chuyện như vậy xảy ra ngay dưới ánh mặt trời.
Bánh xe dừng trên đường đá, bỗng nhiên nghiêng qua một bên, Lục Đăng đúng lúc kéo về, xoa xoa cánh tay ẩn ẩn đau nhức.
Vì phù hợp thiết lập nhân vật, trong rương hành lý tràn đầy tư liệu, phân lượng một chút cũng không nhẹ.
Thời tiết giữa hè đúng là thời điểm nóng bức nhất, ngay cả không khí cũng nóng như bỏng, tóc mái giữa trán thấm một tầng mồ hôi hơi mỏng, Lục Đăng giơ tay xoa xoa, đem cổ tay áo vén lên mấy cái.
Nếu có miếng nước uống thì tốt rồi.
Ý niệm mới vừa dâng lên trong đầu, bên cạnh cậu đã lặng yên nhiều hơn một bóng người, gió nhẹ phất qua, lấy đi một ít mồ hôi.
Lục Đăng ngẩng đầu, thanh niên thân hình cao lớn chặn đi ánh nắng nóng gắt, chính triều hắn mỉm cười, tiếp nhận rương hành lý trên tay, đem lon Coca ướp lạnh cầm trong cái tay khác đưa qua: "Mới vừa mua, cho ngươi."
Dưới cái nắng ban ngày gần như chói mắt, ánh mắt thanh niên anh đĩnh tuấn bạt, cao hơn Lục Đăng nửa cái đầu, đầu tóc ngắn tinh tế, ánh mắt trong sáng, khóe môi gợi lên độ cung nhanh nhẹn.
Tuy rằng là ngoài ý muốn bắt chuyện, nhưng bởi vì ngữ khí cùng thần sắc đặc biệt chân thành, cũng không có vẻ quá đột ngột.
Ý cười trầm tĩnh trong con ngươi đen nhánh lọt vào tầm mắt, ngực Lục Đăng đập nhẹ, đuôi lông mày cong lên một chút độ cung không dễ thấy, tiếp nhận Coca, mở miệng vẫn rất quy củ: "Cảm ơn, xin hỏi --"
"Ta kêu Cố Xuyên Bách, năm nay học năm nhất, hệ sinh vật."
Đã đoán được lời cậu muốn hỏi, Cố Xuyên Bách cười rộ lên, thoải mái xách rương hành lý ở trong tay: "Ngươi là sinh viên mới vừa tới Z đại sao? Ta học đại học ở chỗ này, ngươi muốn đi chỗ nào, ta đưa ngươi đi sẽ nhanh hơn."
Thanh niên trước mắt nhìn qua cùng tuổi với y, khai giảng năm nay có rất nhiều tân sinh, lạc đường cũng là chuyện thường, tuy rằng bận rộn, nhưng nếu nằm trong khả năng cho phép hoàn toàn không gây trở ngại thì giúp đỡ một phen.
Quả nhiên là y.
Lục Đăng kéo khóe môi lên, ý cười ở trong mắt nhanh chóng xẹt qua, đáy mắt đen nhuận sáng lên một chút ánh sáng.
Hiện tại còn đang trong thời gian thử việc, Cố Uyên sẽ không mang theo ký ức của thế giới trước, tính cách cũng sẽ căn cứ theo thiết lập có hơi thay đổi. Nhưng cậu nhìn thanh niên trước mắt, nhưng vẫn giống như gặp được bộ dáng của thân ảnh trong trí nhớ kia khi còn trẻ.
Chưa bị vận mệnh mài giũa đến trầm ổn sắc bén, lộ ra ánh sáng lóa mắt khí phách, tiêu sái, tự tin, sáng ngời --
Nói .
Lắc nhẹ lon Coca lạnh lẽo trong lòng bàn tay hai cái, giữa mày Lục Đăng lặng lẽ hiện ra độ cung trong veo nhạt, ôn thanh nói cảm ơn, báo ra nơi cần đến, bước nhanh đi theo bên cạnh y.
Quần áo Cố Xuyên Bách rất mộc mạc, áo thun cùng quần jean đều đã nửa cũ, nhưng đều sạch sạch sẽ sẽ. Cánh tay xách theo rương hành lý lộ ra đường cong cơ bắp xinh đẹp lưu sướng, da thịt màu lúa mạch nổi lên màu sắc khỏe mạnh.
Trên người y không có bộ phận dư thừa nào, chỉ có cần cổ trĩu xuống một dây tơ hồng tinh tế, vật được treo ở phía dưới cũng bị thoả đáng giấu ở trong quần áo.
Đi bộ một đường xác thật vô cùng khát nước, Lục Đăng lặng lẽ thu hồi tầm mắt đánh giá y, kéo mở lon ra, uống lên hai ngụm Coca.
Bọt khi đậm đặc từ đồ uống có ga bốc lên trong cổ họng, nhanh chóng tưới mát đi cái nóng nực của ngày hè, dòng khí lạnh lẽo một đường thẳng xuống ngực , thỏa mãn mà đánh ợ hơi, một thân nóng bức liền lập tức tan hơn phân nửa.
Lục Đăng thoải mái đến nheo nheo mắt, thỏa mãn mà thở nhẹ ra.
Kéo rương hành lý đi trên đường lát sỏi, tầm mắt Cố Xuyên Bách chuyển qua thanh niên bên cạnh, đôi ngươi lộ ra ý cười dung túng: "Ngươi tên gì, là hệ nào?"
Thích giúp đỡ mọi người là mỹ đức(*), một lon Coca ướp lạnh tại nơi thiếu máy bán hàng tự động trong những ngày hè nóng bức này, không thể nghi ngờ là đủ trân quý, không phải thấy ai đều có thể tùy tiện cho.
*Đức tính tốt đẹp.
Cố Xuyên Bách không quen biết cậu, lại không biết vì sao nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, giống như là nhìn em trai quen biết từ nhỏ, nhịn không được muốn đi quan tâm chiếu cố, lon Coca kia cũng là trước khu kịp phản ứng đã đưa ra ngoài.
So với bản thân uống càng đáng giá.
"Tôi tên --"
Lục Đăng ngửa đầu nhìn y, đang muốn báo ra tên mình, ánh mắt bỗng nhiên vừa chuyển, khóe môi bỗng nhiên nhu hòa mà cong lên: "Lục Kinh Mặc, hệ sinh vật."
Hệ thống sẽ giúp cậu dung nhập vào số liệu gốc của thế giới, sửa cái tên càng dễ như trở bàn tay. Xuyên Bách khổ hàn, Kinh Mặc tính ôn, nếu là một giáo sư đặc biệt chuyên về thực vật học, không bằng làm cho tên thích ứng với nhân vật, còn có thể bổ sung cùng đối phương.
Mặc dù đối phương thậm chí không nhớ bất kỳ điều gì, cũng có thể tìm ra cậu từ cả biển người mênh mang trong manh thư, cho dù chính mình có gọi là Lục Que Nướng cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng căn cứ theo quán tính cốt truyện của thế giới, vẫn để như vậy càng có nhiều hơn một phần bảo đảm.
Cố Xuyên Bách lộ ra một chút ngạc nhiên, thấy cậu không giống đang nói giỡn, không khỏi cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu: "Rất êm tai."
Đón nhận ánh sáng ôn hòa trong mắt y, trên mặt Lục Đăng lướt qua ý cười, đem Coca đưa qua cho y.
Hai người uống một lon Coca, một bên tùy ý nói chuyện với nhau, đạp bóng cây dưới đường, không bao lâu đã đi tới phòng hành chính.
Lục Kinh Mặc tuy rằng an tĩnh ít lời, nhưng sẽ không cuộc trò chuyện lâm vào cục diện tự hỏi tự đáp bế tắc, luôn đưa ra câu trả lời thích hợp thoả đáng. Cố Xuyên Bách cũng dần dần nói chuyện thoải mái hơn, giới thiệu những điểm nổi bật của Z đại.
"Phố ăn uống phía sau trường học rất náo nhiệt, buổi tối sẽ có rất nhiều quầy hàng, bán gì cũng có. Có cà phê internet, có bộ vòng xạ kích, cũng có người bán hàng rong, bán chút đồ chiên que nướng, hương vị thật sự không tồi -- bất quá không sạch sẽ lắm, đôi khi chúng ta có thể tự trộm làm, lò nướng cùng lò vi ba ở phòng thí nghiệm dùng rất tốt."
Thanh niên bên cạnh ôn nhuận an tĩnh, vừa thấy chính là học sinh tốt tiêu chuẩn, chỉ sợ đi học mấy năm nay cũng chưa làm chuyện phạm luật khác người gì.
Yên tâm thoải mái mà cho truyền thụ cho cậu thủ tục nội dung đầy đủ của phòng thí nghiệm và những điều không nên làm, Cố Xuyên Bách giơ tay ôm lấy vai cậu, mỉm cười vỗ vỗ.
"Z đại khá cởi mở, chú ý dân chủ tự do, chỉ cần không quá khác người, sẽ không đối học sinh yêu cầu quá nghiêm khắc. Nghe nói quản nghiên cứu sinh càng lỏng, chờ về sau ở quen, có thể tới tìm ta cọ cơm."
Lục Đăng chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn y, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lúc này Cố Xuyên Bách vẫn sáng ngời cởi mở như vậy, vẫn cứ vì trường học cũ mà đơn thuần tự hào. Y sẽ trộm trèo tường đi ra ngoài chơi một đêm, sẽ lấy lò vi ba của phòng thí nghiệm nấu lẩu, sẽ trộm dùng nitơ lỏng làm kem, sẽ ở trên đường cây râm mát dùng Coca bắt cóc tân sinh đó giờ không quen biết, tựa như những bé trai thông minh mà tinh lực quá thừa.
Y hẳn là vẫn luôn như vậy.
Thiên phú nổi bật, nhiệt tình dào dạt, y nguyên bản tiền đồ vô lượng.
Coca lạnh băng dán lên trên má, Lục Đăng hoảng thần, Cố Xuyên Bách đã kéo rương hành lý ở trong thang máy, ấn xuống nút mở cửa.
Thấy cậu thần sắc hoảng hốt, Cố Xuyên Bách có chút lo lắng, đổi một tay khác cầm Coca, dùng mu bàn tay đi thử độ ấm giữa trán cậu: "Có phải quá nóng hay không? Loại thời tiết này dễ dàng bị cảm nắng, trong văn phòng trung ương có điều hòa, thực nhanh liền mát lên thôi."
Đối diện với quang mang quan tâm tràn ngập đồng tử, Lục Đăng thu liễm suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khi ánh mắt ôn nhuận một lần nữa ngưng tụ lại, xem ra cậu vừa rồi xác thật là đang thất thần.
Cố Xuyên Bách nhẹ nhàng thở ra, cười vỗ vỗ vai cậu, cố ý làm như thật: "Đừng lo lắng, nơi này ta quen thuộc, ta che chở cho ngươi."
Y cố ý dương cằm, cố tình làm ra vài phần đắc ý, giống như thật sự lão đại quản lý cả một vùng này.
Lục Đăng nhịn không được cười rộ lên, ý cười trong trẻo nhiễm tới đuôi mi đôi môi nhẹ nhàng kéo lên, nhẹ nhàng lọt vào đồng tử Cố Xuyên Bách, dẫn tới tim y bỗng nhiên ngừng mất một nhịp.
Thang máy đinh một tiếng vang lên, song cửa chậm rãi mở ra từ bên hông.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top