6
Khi hai thân mình đang dây dưa, ấn vào nút điều khiển khép màn lại.
Edit: Giếng Băng Sâu.
Lục Đăng trở tay không kịp, hơi hơi hé miệng ngẩng đầu, nhìn thấy những nét nhăn nơi ấn đường Cố Uyên do nhíu mày chưa từng tản ra, trong lòng lại mềm xuống.
Cậu hiểu được cảm giác bị đồng bào hiểu lầm bài xích, Cố Uyên trên mặt bình tĩnh, trong lòng nhất định cũng không dễ chịu. Tại loại thời điểm này, lại càng không nên bởi vì chính mình tùy hứng mà làm y phân tâm.
Chỉ là mua mấy quyển sách luyện tập mà thôi, Cố Uyên cũng không biết tiến độ học tập của cậu, chỉ cần mua về chậm rãi làm thì tốt rồi.
Cầm bàn tay vẫn không có độ ấm như cũ, Lục Đăng cúi người nhẹ dựa lên, ghé vào cánh tay y, ở trên quang não điểm điểm chọc chọc, chọn mấy quyển thoạt nhìn mỏng chút, ngẩng đầu nhìn phía nam nhân bên cạnh.
“Vậy đủ rồi sao?”
Nhận thấy được động tác an ủi thật cẩn thận của thiếu niên, giữa mày Cố Uyên xẹt qua độ ấm ôn hòa, đem người ôm vào trong lòng ngực, xoa xoa đầu cậu đang dựa vào trên vai mình: “Không quan hệ, muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu. Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của cậu, muốn thi thành tích tốt, chỉ làm những câu luyện tập khó sơ cấp là không đủ.”
……
Cư nhiên còn chưa đủ.
Lục Đăng chớp chớp mắt, nhẹ hút khí do dự một lúc lâu, vẫn hạ mười phần quyết tâm, thấy chết không sờn chọn nhiều hơn năm quyển.
Không thể nhiều hơn.
Chỉ là số lượng trước mắt, đại khái đã cũng đủ làm đến khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này.
Không có bất kỳ cải thiện gì ở số lượng, nhưng thật ra khó khăn trong bài tập lại tăng lên. Lục Đăng khó tránh khỏi có chút không dậy nổi tinh thần, ngay cả khi mùi hương cá nướng bị bưng lên bay khắp bốn phía, cũng không được an ủi bao nhiêu.
Nhận thấy thiếu niên bên cạnh tựa hồ có chút câu nệ, Cố Uyên đem cậu kéo lại bên người, lại thêm vào mấy thứ bánh kem cùng điểm tâm: “Từ từ ăn, ăn no chúng ta lại trở về.”
Cho dù có thể không thèm để ý tới những lời chửi rủa kia, y cũng hoàn toàn không tính toán cùng những người dưới lầu đó đụng mặt.
Con đường này nguyên bản cũng đã đủ khó đi, nếu muốn nắm chắc thành công, ít nhất phải bảo đảm tâm tính bản thân không hề bị bất luận cảm xúc dư thừa gì ảnh hưởng mới được.
Cá nướng bị nướng đến vàng giòn, nước sốt xối từ đầu tới đuôi, hương khí nồng đậm mê người, thịt cá cũng tươi mới đến mức vào miệng là tan.
Đả kích của sách luyện tập mới cuối cùng ở dưới thế công của mỹ thực có điều chữa khỏi, Lục Đăng ăn rất nghiêm túc, Cố Uyên cũng kiên nhẫn bồi cậu. Đem vị trí thịt cá ngon nhất tinh tế chọn ra, chấm lên nước sốt tươi ngon ngao đến đặc sệt, đặt trong đĩa trước mặt cậu.
Tầm mắt dừng ở món ăn thiếu niên cố lấy tới trên má cậu, một tia lạnh lẽo dưới đáy lòng mãi không vứt được cũng dần dần tiêu tán, Cố Uyên gác đũa xuống, nhịn không được lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cậu.
Lục Đăng chớp chớp mắt ngẩng đầu, cũng chọn khối bánh kem điểm xuyết vụn chocolate, đẩy đến trước mặt y.
Cố Uyên không có thói quen ăn đồ ngọt, trước đó cũng không ăn uống gì. Đối diện ánh mắt của thiếu niên, nhưng vẫn nhịn không được hòa hoãn ánh mắt, ôn thanh mở miệng: “Cảm ơn.”
“Thời điểm không vui, ăn chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.”
Lục Đăng nhẹ giọng mở miệng, lại đem bánh kem đẩy đến trước mặt y, thần sắc nghiêm túc thậm chí có chút trịnh trọng: “Nhất định sẽ tốt.”
Mặt mày thiếu niên còn mang theo một chút tính trẻ con chưa hết, đồng tử ôn nhuận lại hết sức kiên định. Cố Uyên ngơ ngẩn trong chớp mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười, cầm khối bánh kem kia lên bỏ vào trong miệng.
Xưa nay y không thích đồ ngọt, cũng không am hiểu việc phân biệt đồ ăn xem có ăn ngon hay không, chỉ là nhìn ánh sáng trong cặp mắt kia, liền cảm thấy đáy lòng cũng chảy qua một dòng nước ấm, cả bánh kem cũng trở nên mềm xốp thơm ngọt hơn.
Nếu có thể vẫn luôn như vậy, những ngày này tựa hồ cũng không tính là quá khổ sở.
*
Lục Đăng ăn rất chậm, một bên kêu hệ thống tra xét tình hình dưới lầu, thẳng đến khi những người đó rốt cuộc tan đi, mới kết thúc chầu cơm này.
Người của thương hội tuy rằng đã tan đi, tình hình lúc đó cũng đã bị không ít người xem vào trong mắt. Trong khách sạn Duyệt Cẩn phần lớn là cư dân xuất thân ở Gia Lê Lạc tinh, ai cũng không muốn cùng cái thứ thương nhân duy lợi này có nửa điểm tiếp xúc, phục vụ của khách sạn vẫn chu đáo như cũ, nhưng cũng có vẻ lãnh đạm không ít.
Đối với đãi ngộ như vậy tập mãi thành quen, Cố Uyên sớm đã không để ý lắm, đưa Lục Đăng rời khỏi khách sạn, lại thay cậu mua thêm một đài trí não, mới đem người đưa về nhà.
Xe huyền phù xuyên qua rừng cây ngân quang sum xuê, thông qua vài lá chắn rà quét nghiêm khắc, cuối cùng mới tiến vào cửa lớn bằng đồng đúc khắc hoa văn dày nặng, ngừng ở bên ngoài của một ngôi biệt thự tinh xảo khí phái.
Dương quang sau giờ ngọ an tĩnh, xuyên thấu qua đống lá rụng của cổ thụ, tạo thành quang ảnh giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Cố gia có mấy ngôi biệt thự, chỗ này có tính an toàn tốt nhất, bốn phía cũng thanh tĩnh, chỉ là địa phương có chút hẻo lánh, Cố Uyên chỉ ngẫu nhiên sẽ qua ở mấy ngày.
Tình cảnh gần đây của y càng ngày càng mẫn cảm, cần một địa phương thanh tịnh cùng đủ an toàn, nếu quyết định chủ ý kêu Lục Đăng không đi học, an trí ở chỗ này cũng thập phần thích hợp.
Lục Đăng một đường nằm ườn ra xem cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhận thấy được xe huyền phù rơi xuống, quay đầu qua nhìn, đã bị Cố Uyên nắm tay tiếp nhận cặp sách: “Về đến nhà, đi thôi.”
Biệt thự thật sự quá u tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy tiếng gió, bọn họ đã xuống nơi này một lúc, cũng vẫn không có người ra nghênh đón.
Lục Đăng đi theo bên cạnh y, không khỏi sinh ra nghi hoặc: “Chỉ có chúng ta sao?”
Cố Uyên cười cười, kéo thiếu niên đứng yên, để tròng đen cậu vào máy quét hình trên cửa, giơ tay đẩy cửa lớn ra: “Có trí năng quang não, quét tước cùng việc nhà ngày thường đều có quang não khống chế máy móc đi làm, so với người càng đáng tin cậy hơn.”
Người càng ít càng an toàn, Lục Đăng gật gật đầu, bước vào biệt thự, tò mò đánh giá mọi nơi.
Diện tích biệt thự nhìn qua không lớn, bên trong lại thập phần rộng rãi. Ánh mặt trời xuyên qua bức màn khép hờ, vừa lúc dừng ở trên sô pha, thảm nhung vàng nhạt đặt ở dưới chân, trong không khí lộ ra hương cỏ cây tươi mát.
“Mỗi ngày ta sẽ về nhà. Ban ngày thật sự rất tịch mịch, sách trong thư phòng cậu có thể xem.”
Phía sau truyền đến bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, Cố Uyên ôm lấy vai cậu, ôn thanh mở miệng: “Nghĩ muốn gì liền nói với ta, ta sẽ mang về.”
Tựa hồ là vì cuối cùng đã được về nhà, nên khí thế trên người nam nhân tản đi hơn phân nửa, giữa mày rốt cuộc hiện ra chút mỏi mệt chân thật, ánh mắt nhìn Lục Đăng lại vẫn kiên nhẫn mà trầm tĩnh như cũ.
Ánh mắt dừng ở khóe mắt nhàn nhạt tơ máu của y, Lục Đăng nghe lời gật gật đầu, ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ hảo hảo làm bài tập.”
Đồng tử đen trầm nổi lên một chút ý cười, Cố Uyên xoa xoa tóc của cậu, đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Hơi thở mang mùi vị thơm ngọt của bánh kem, tựa hồ đang lặng yên quanh quẩn ở chóp mũi.
*
Lục Đăng cứ thế ở lại biệt thự.
Bút đơn đặt hàng kia đã tới giai đoạn mấu chốt nhất, Cố Uyên càng ngày càng bận rộn, lại vẫn trở về mỗi đêm như cũ, chẳng sợ chỉ vì nghỉ ngơi một lát, lại phải đi đầu nhập một vòng lục đục mới.
Không chỉ là vì bồi thiếu niên, trong lòng Cố Uyên cũng rõ ràng, với chính y mà nói, cũng càng ngày càng chờ mong chuyện được “Về nhà” này.
Đèn huyền quan mỗi đêm đều sẽ sáng lên, ánh đèn mang màu sắc ấm áp thấp thoáng ở trong rừng cây ngân quang, cho dù ở bên ngoài gánh vác nhiều áp lực cùng phê bình hơn nữa, một chút ánh đèn kia trước sau đều ở chỗ sâu trong một rừng cây đen nhánh chờ y.
*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Cho dù là không lâu trước đây, y cũng chưa từng nghĩ tới loại việc bé nhỏ không đáng kể này, sẽ trở nên quan trọng cùng khiến người chờ mong như vậy.
Sắc trời đã tối sầm, xe huyền phù xuyên qua rừng cây, ánh đèn cửa sổ biệt thự đã sáng lên.
Ánh mắt Cố Uyên hòa hoãn xuống, dừng lại ngồi trong xe một lát, lạnh lùng ở bên ngoài chu toàn cùng khéo đưa đẩy đồng thời thu vén mọi chuyện, cầm lấy mấy cái bánh kem cố ý mua về xuống xe.
Cửa vừa mở ra, thiếu niên đang làm ổ ở sô pha làm bài tập liền theo tiếng đứng dậy, ánh mắt sáng lên, nhào vào trong lòng ngực y.
Tiếp xúc thân thể hai người đến bây giờ chỉ giới hạn trong ôm, Cố Uyên đã thập phần thấy đủ. Thân thể thiếu niên ấm áp dán lên, hoàn toàn không e ngại mà nhào vào trong lòng ngực y, chưa chắc có bao nhiêu ái muội thân mật, nhưng có thể trong một chút đem lòng ngực y lấp đầy.
“Mang bánh kem về cho cậu, bài tập có gì không làm được không?”
Đặt bánh kem trong tay xuống, Cố Uyên cầm lấy tay cậu, ôm người cùng nhau ngồi xuống trên sô pha, dò hỏi việc học của Lục Đăng.
“Đều làm xong.”
Bài tập mới mua về đều có độ khó cao hơn, không có biện pháp nhanh chóng làm hết đề mục mới, chỉ có thể dựa vào đáp án hệ thống tìm tòi trên Tinh Võng(*), lại động tay sao chép lên sách bài tập.
*Tinh võng: mạng internet tinh tế.
Lục Đăng mở bài tập ra cho y kiểm tra, lại đem cà phê vừa pha tốt bưng lại đây, ngồi lên sô pha dựa vào bên cạnh y: “Hôm nay không có chuyện sao?”
Cố Uyên cười lắc lắc đầu, tùy tay cởi bỏ cổ áo ngay ngắn, xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Cũng làm gần xong rồi, trở về bồi bồi cậu.”
Mấy ngày này cơ hồ đều làm việc liên tục, trong mắt y đã lộ ra tơ máu dày đặc, nhưng thần sắc y giờ phút này vẫn không tự chủ được nhẹ nhàng xuống, khóe môi cũng gợi lên một chút độ cung.
Công ty đã xác định được chất cấu tạo cụ thể của mạch khoáng mới, mấy đường sản xuất cũng đều bị âm thầm treo đầu dê bán thịt chó, chỉ có mấy tâm phúc tuyệt đối tín nhiệm là hiểu biết nội tình. Việc thay đổi quặng lôi thạch từ ngày mai sẽ bắt đầu, đi qua thông lộ đặc thù nhập vào Qua Nhĩ tinh, hiện tại chuyện cần làm duy nhất, cũng chỉ là bảo đảm bút đơn đặt hàng này không xuất hiện bất luận cái ngoài ý muốn gì.
Ngực Lục Đăng khẽ nhúc nhích, chớp chớp mắt, ngửa đầu đón nhận ánh mắt y.
Mục tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, kế tiếp chính là giai đoạn mấu chốt để chính mình hoàn thành nhiệm vụ.
Quặng lôi thạch bị trộm đổi là chủ tuyến của cốt truyện, chỉ cần không có quấy nhiễu thêm vào, liền sẽ không bị người phát hiện. Nhưng vận mệnh của Cố Uyên cũng là từ giờ khắc này bắt đầu bị cuốn vào lốc xoáy, người bị chọc giận của Gia Lê Lạc tinh sẽ đem y trở thành đồ phản đồ duy lợi(*), mỗi người thóa mạ trào phúng, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.
*Duy lợi: tham lợi, vì lợi bất chấp.
Từ giờ trở đi, chỉ cần Cố Uyên bước nửa bước khỏi biệt thự, họa sát thân liền sẽ như bóng với hình với y.
Cố Uyên không thể nghi ngờ cũng rõ ràng chuyện này.
Nhìn hai mắt đen nhánh đã hằn sâu mệt mỏi nhưng không hề giữ lại vui vẻ, Lục Đăng mím môi, dắt lấy tay y, ngửa đầu nhẹ giọng mở miệng: “Trong nhà quá buồn, tôi có thể cùng anh đi ra ngoài không?”
Thiếu niên hiếm khi sẽ đưa ra yêu cầu, Cố Uyên không khỏi hơi giật mình, mở cánh tay ra đem người kéo lại ôm vào trong lòng ngực, xoa đuôi tóc ngữ khí hòa hoãn: “Bên ngoài hiện tại không an toàn, ta sẽ tận lực trở về nhiều hơn, được không?”
Cũng không ngoài ý muốn bị Cố Uyên cự tuyệt, Lục Đăng nhẹ kéo khóe môi, cúi người dựa vào đôi vai rộng lớn, cánh tay thoáng buộc chặt.
Bùa hộ mệnh bị cậu lặng lẽ kéo ra, theo động tác của cậu kề sát ở cổ áo hơi mở của Cố Uyên, hệ thống nhanh chóng ghi lại tin tức gien thuộc về đối phương, tiến độ vội vàng nhanh chóng, không bao lâu đã hơn phân nửa.
Tròng đen của cậu chỉ có thể thông qua cửa lớn biệt thự, chỉ có mật mã gien của Cố Uyên mới có thể cởi bỏ cổng bên ngoài, thuận lợi rời khỏi ngôi biệt thự này.
Phải bảo vệ tốt đối phương, ít nhất cũng đến thời điểm Cố Uyên gặp chuyện gì ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng chạy qua mới được.
Hệ thống có kỹ năng chuyên nghiệp cùng nghiệp vụ tinh vi, thời gian mấy cái hô hấp đã đem tin tức ghi nhớ xong. Lục Đăng hơi nhẹ nhàng thở ra, đang muốn ngồi dậy, lại bỗng nhiên bị cánh tay chặt chẽ ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng nói hơi ách trầm thấp: “Xin lỗi.”
Mỗi ngày về đến nhà, hình bóng quen thuộc kia đều sẽ ở trên sô pha chờ y, trên khuôn mặt thanh tú cũng vĩnh viễn là ý cười đẹp đẽ. Trước nay y luôn cảm thấy yên tâm, tính tình thiếu niên an ổn ôn nhuận, nên có nhẫn nại được tịch mịch.
Nhưng cho dù tiếp tục nhịn được tịch mịch, cũng nhịn không được bị vây cả ngày ở bên trong một ngôi biệt thự.
Nguyên bản còn nói là bao dưỡng, hiện tại lại giống như là y đem người cầm tù lại.
Lòng Cố Uyên trầm xuống, cánh tay không khỏi buộc chặt, chậm rãi vỗ về sống lưng thiếu niên, âm thanh càng nghẹn xuống: “Xin lỗi……”
Mơ hồ nhận ra dường như đã sinh ra hiểu lầm gì, Lục Đăng chớp chớp mắt, chờ đến khi lực đạo của y thả lỏng lại, ngồi dậy muốn mở miệng, từ trí não của Cố Uyên lại bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở đặc thù.
Thần sắc Cố Uyên bỗng nhiên hiện ra chút cảnh giác, buông lỏng tay tay còn lại click mở trí não, xem xét tin tức, ánh mắt trầm xuống.
Quân đội Qua Nhĩ tinh đột nhiên phát thiệp mở tiệc chiêu đãi, thời gian ngay đêm nay, ý đồ đến phác sóc không rõ. Cái giao dịch này không chấp nhận được nửa điểm sai lầm, cho dù là tràng Hồng Môn Yến(*), y cũng cần phải mau chóng đi qua mới được.
Câu lâm thời có việc lên tới cổ họng, lại nhìn thấy ánh mắt đen nhuận của thiếu niên, bỗng nhiên nghẹn lại.
Cố Uyên trầm ngâm một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, âm thanh nhẹ nhàng mở miệng: “Hôm nay chúng ta tới khách sạn ở lại, sau đó ta sẽ đi xuống sảnh ăn một bữa cơm, cậu ở trong phòng chờ ta, được không?”
Ánh mắt Lục Đăng sáng ngời, lập tức gật gật đầu. Cố Uyên bất đắc dĩ nhấp môi, xoa xoa tóc của cậu, dặn dò cậu mặc tốt quần áo, nắm tay cậu ra khỏi biệt thự, lên xe huyền phù.
*
Trước tiên đi tới khách sạn đã ước định, Cố Uyên trước tiên mướn một phòng, đem Lục Đăng an trí tốt, mới đi đến sảnh yến hội, đi tham gia tiệc tối của Qua Nhĩ tinh.
Tiễn Cố Uyên đi, Lục Đăng mới mở ra tin tức hệ thống điều tra được, chuông cảnh báo trong đầu bỗng nhiên vang liên hồi: “Ký chủ phải cẩn thận, hôm nay mục tiêu uống rượu!”
“Uống rượu không được sao?”
Đã một đoạn thời gian không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, Lục Đăng xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, đem âm lượng chỉnh thấp, nghi hoặc đặt câu hỏi.
Đương nhiên không được!
Hệ thống lo lắng sốt ruột, đem mấy chục trang nhật ký đưa cậu xem: “Tổng hợp thống kê, tỷ lệ rượu vào loạn tính là từ 47% trở lên. Tố chất thể năng của mục tiêu ưu dị(*), ký chủ có khả năng rất lớn sẽ bị y thừa lúc say bổ nhào vào, cởi quần áo ra, sau đó tiến hành thâm nhập giao lưu ——”
*Ưu dị: ưu tú dị thường.
……
Khó có được khi hệ thống tìm được mấy từ ngữ như vậy, mấy ngày nay Lục Đăng cũng đại khái hiểu biết định nghĩa của thâm nhập giao lưu, giơ tay sờ bùa hộ mệnh, lặng lẽ xoay nó, đem âm lượng tiếp tục chỉnh thấp xuống một tầng: “Không quan hệ, y sẽ không uống say.”
“…… Nói không chừng có khả năng ký chủ phải tự mình động!”
Hệ thống ngoan cường đem một câu cuối cùng nói xong, xoay quanh hòng giảm bớt lo lắng: “Thỉnh ký chủ đề cao cảnh giác, tự bảo hộ cho mình, mở ra công năng bảo hộ của hệ thống!”
“Đừng lo lắng, ngươi trước tiên giúp ta làm bài tập đã, xảy ra chuyện ta sẽ kêu ngươi.”
So với bị đẩy ngã mà nói, vẫn là bài tập có uy hiếp lớn hơn. Lục Đăng đối với tình trạng hiện tại hiểu biết thập phần minh xác, trấn an vỗ vỗ bùa hộ mệnh, nhét hệ thống trở lại đống đề khó mới vừa làm hết qua: “Yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt chính mình.”
Làm bài gần như chiếm cứ 90% thời gian, căn bản không có biện pháp phản ứng kịp thời. Hệ thống lo lắng đến cơ hồ loạn mã(*), lại vẫn bị mạnh mẽ nhét vào biển tri thức, không bao lâu liền không còn tiếng động.
*Loạn mã: loạn mã code hoặc lỗi chương trình.
Lục Đăng ngồi trở lại sô pha, mở máy theo dõi ra tình trạng sinh mệnh của mục tiêu.
Yến vô hảo yến(*), người Qua Nhĩ tinh đối với Cố Uyên cũng không hoàn toàn tín nhiệm, không biết được sẽ làm ra cái dạng gì thử y.
*Yến vô hảo yến: yến tiệc không yên ổn.
Cậu không lo lắng Cố Uyên sẽ làm cái gì với mình, nhưng cần phải đúng lúc tránh cho đối phương gặp chuyện ngoài ý mới được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình trạng sinh mệnh của Cố Uyên vẫn ổn định như cũ. Bóng đêm ngoài cửa sổ đã rất thâm trầm, Lục Đăng nhẹ nhàng ngáp một cái, tầm mắt mơ hồ trong chớp mắt, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sinh mệnh trước sau bảo trì ở 95 trở lên bỗng nhiên xuất hiện biến hóa, trong chớp mắt chảy xuống tới dưới 80, lại lần nữa khôi phục lên gần 90, vẫn luôn như cơn sống chợt lên chợt xuống.
Tuy rằng không tính làquá thấp, nhưng nhất định là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngực mơ hồ bóp chặt lại, Lục Đăng nhấp môi trầm ngâm một lát, chống thân thể tính toán từ cửa sổ nhảy ra ngoài nhìn xem, cửa phòng lại bỗng nhiên bị 'phanh' đẩy ra, hình bóng quen thuộc đã lảo đảo tiến vào.
Lục Đăng bước qua, đem nam nhân lung lay sắp đổ vững vàng đỡ được.
Làn da Cố Uyên có chút nóng lên, trên người bốc ra mùi rượu nồng nặc, gắt gao chế trụ cánh tay thiếu niên, trở tay đem cửa khép lại, nghiêng ngả lảo đảo đem người đè lên trên giường, cúi người chặt chẽ bao cậu lại.
Lục Đăng theo lực đạo của y nằm xuống, y mơ hồ giật mình giơ tay đỡ người lật ngực lại, ánh mắt không tiếng động quan tâm.
Đem thiếu niên ôm vào cánh tay, hô hấp Cố Uyên thô nặng, không tiếng động làm khẩu hình: “Tin tưởng ta không?”
Lục Đăng gật gật đầu, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, ánh đèn từ ngoài bức màn, một bóng người nhanh nhẹn vọt đến sau tường.
“Đừng sợ……”
Thấy cậu đồng dạng phát giác bên ngoài có người giám thị, ngực Cố Uyên khẽ buông lỏng, trong mắt chứa đầy ý xin lỗi chua xót, lực đạo bỗng nhiên trở nên ngang ngược, không thể giải thích mà kéo quần áo trên người cậu ra, đè xuống bao phủ lên cần cổ trắng nõn của thiếu niên.
Động tác y có chút không xong, sinh mệnh cũng vẫn đang dao động như trước. Lục Đăng lặng lẽ cầm cái tay kia, ánh mắt ôn triệt trấn an, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chỉ làm vì để cấp cho người bên ngoài xem, Cố Uyên đem quần áo hai người kéo ra, hai thân hình dây dưa lẫn nhau, y đã ấn vào nút đem ánh đèn bên ngoài cùng bức màn gắt gao khép lại, động tác cũng nháy mắt đình trệ.
Lục Đăng đỡ lấy thân thể vô lực đang ngã xuống của y, chất lỏng lạnh băng bỗng nhiên rơi lên bên má, ngực bị đè lại, ngẩng đầu đang muốn mở miệng, lực đạo cánh tay ôm cậu lại đột nhiên trầm xuống.
Hai mắt Cố Uyên đóng lại nhíu chặt, cái trán nóng bỏng dán ở cần cổ cậu, vô thanh vô tức hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top