CHƯƠNG 29: Nhận lời nơi (2)
Bên ngoài sân bay tổng cộng có hai chiếc xe, một để chở hành lí, Lâm Bán Hạ cùng những người còn lại ngồi trên một chiếc khác. Trên xe, Lý Nghiệp dùng tiếng Nga cùng người nọ nói chuyện với nhau, thoạt nhìn thời gian còn sớm, Tống Khinh La nhìn chằm chằm di động tựa hồ không muốn nói chuyện với ai, chỉ có Lâm Bán Hạ không có việc gì làm, cậu ngáp một cái, hỏi cái này cách nơi kia còn có xa lắm không.
"Nơi đó rất hẻo lánh, chúng ta ngày mai mới có thể đi qua." Lý Nghiệp trả lời, "Từ nội thành lái xe ít nhất khoảng tám giờ, buổi tối liền ở gần đây ở, nơi này không giống trong nước, không an toàn, chúng ta buổi tối không cần chạy loạn khắp nơi."
Lâm Bán Hạ ngoan ngoãn nói được.
Tống Khinh La liền hỏi: "Lý Tô bên kia vẫn không có tin tức?"
Lý Nghiệp trầm mặc trong chốc lát mới phun ra hai chữ: "Không có."
Tống Khinh La không đặt câu hỏi.
Nửa giờ sau, xe ngừng ở trước mặt một tòa nhà trung tâm, Lâm Bán Hạ dọc đường đi đã thấy được kha khá khung cảnh ở Nga. Đất nước này ở mọi điểm đều giống như đang ở thời huy hoàng trước đây, kiến trúc phần lớn đều tràn ngập phong cách cổ điển, đường phố thật sạch sẽ, trên đường người đi đường cũng không nhiều lắm. Lúc này trời đã tối, Lý Nghiệp xắp xếp hành lý liền đi ra ban công lặng im nhìn dãy đèn đường trên phố, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Bán Hạ ngồi ở trong phòng nhìn bóng lưng y liền đứng lên đi tới kế bên, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa qua: "Hút không?"
Lý Nghiệp liếc mắt nhìn cậu, nhận lấy nói một tiếng cảm ơn.
"Bao lâu rồi anh không trở lại đây?" Lâm Bán Hạ không nhịn được mà hỏi, kỳ thật cậu đối với Lý Tô và Lý Nghiệp đều rất tò mò, cả hai người này đều mang tới cảm giác nhiều chuyện bí ẩn.
"Mười hai năm." Lý Nghiệp nói, "Đi rồi sau đó cũng không muốn về lại ngay."
Lâm Bán Hạ nói: "Ồ, tôi nếu đi công tác cũng thường không về nhà ngay." Cậu cười cười, "Cha mẹ tôi mất sớm, đối mặt với chuyện thờ cúng cũng không có kỉ niệm gì nhiều."
Lý Nghiệp trầm mặc một lát, nói: "Tôi cũng vậy."
Lâm Bán Hạ có chút kinh ngạc.
"Khi xưa nơi này loạn lạc, cha mẹ tôi bị người ta giết, hung thủ khi đó cũng không tìm được." Lý Nghiệp biểu tình bình tĩnh giống như đang kể chuyện của người khác, "Tôi sáu tuổi liền thành trẻ mồ côi không có thân thích, dựa vào đồ cứu tế của hàng xóm hoặc là đi trộm đồ sống qua ngày."
Lâm Bán Hạ cười nói: "Vận khí của tôi so với anh có lẽ tốt hơn một chút, ít nhất họ hàng còn nguyện ý nấu cơm cho ăn."
Lý Nghiệp không nói tiếp, y đem điếu thuốc hút xong liền xoay người vào nhà trước, cuối cùng nói một câu : "Nếu vận khí cậu tốt hơn tôi, tốt nhất không nên đứng ở chỗ này."
Lâm Bán Hạ cứng họng, nhất thời phát hiện bản thân không phản bác lại được. Từ trình độ nào đó mà nói, vận khí của cậu thật ra so với Lý Nghiệp cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng ít ra trước mắt so với y cũng khá hơn nhiều. Lâm Bán Hạ từ trước đến nay là người dễ bị thỏa mãn, cho nên cậu ngược lại liền nở nụ cười, nói: "Tôi cảm thấy hiện tại khá tốt."
Mùa xuân ở Nga đã sắp trôi qua, mặc dù đã tới tháng năm, khắp nơi vẫn đều tràn ngập không khí rét lạnh.
Sáng sớm trên đường phố không có một bóng người, Lâm Bán Hạ sớm rời khỏi giường cùng nhóm Tống Khinh La ăn một bữa sáng đơn giản. Tống Khinh La không biết ở đâu ra mua được mấy cây kem ngon mắt, đưa cho Lâm Bán Hạ một cái, Lâm Bán Hạ hí hửng tiếp nhận, liếm vui vẻ vô cùng.
"Nơi này thực phẩm chế biến cùng với thịt đều thực không tồi." Tống Khinh La nói.
"Ăn ngon thật." Lâm Bán Hạ hỏi Lý Nghiệp, "Anh muốn ăn không?"
Lý Nghiệp lắc đầu, đối với thứ này không có gì hứng thú. Elena cùng Sergei cũng cười cự tuyệt, xem biểu tình đương nhiên là cảm thấy Lâm Bán Hạ cùng Tống Khinh La hai người không giống như tới đây làm việc mà giống như đi du lịch hơn, nhưng mà như thế lại làm không khí trong đội nhẹ nhàng hơn một chút.
Ăn xong kem, Lâm Bán Hạ mĩ mãn ngồi trên xe thẳng tiến đến địa điểm.
Đất nước khổng lồ này lại chỉ có dân số khoảng 140 triệu người, đúng nghĩa thật sự hoang vắng. Này cũng có nghĩa là rời xa nội thành vùng ngoại ô, cách xa mấy chục km đều không có tới một người.
Ngoài cửa xe cảnh sắc càng ngày càng hoang vắng, cuối cùng không còn nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào, xung quanh là một mảnh hoang dã mênh mông vô bờ , thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thấy thỏ hoang nhảy khắp hai bên đường.
Trong xe không khí vô cùng an tĩnh, mọi người đều cho rằng không quá lí tưởng để nói chuyện.
Trải qua tám giờ dài đằng đẵng, bọn họ rốt cuộc cũng tới mục đích, nơi đó đã bị cảnh sát phong tỏa. Mới vừa xuống xe liền có người mặc cảnh phục tiến lên tiếp đón, chỉ là bọn họ đều nói tiếng Nga, Lâm Bán Hạ một chút nghe cũng không hiểu.
Cậu nhàn rỗi không có việc gì, chỉ đơn giản đứng lên quan sát xung quanh.
Nơi này hình như là một thôn trang nhập khẩu, một con đường nhỏ bị phong tỏa hướng tới chỗ bụi cây sâu rậm rạp, nơi này vẫn như cũ tràn ngập mùi hương hoang vắng, nếu không thấy cột mốc đường được lập bên cạnh sẽ không biết mà hướng vào hướng đi bên trong . Cảnh sát xây lên trạm gác, đem đoạn dây ngăn lối vào, đáng tiếc nhìn rất hiệu quả nhưng lại nhưng lại như muối bỏ biển, bởi vì phòng hộ tuyến chỉ có thể kéo dài một đoạn nhất định, không có khả năng đem toàn bộ khu vực phong tỏa hết.
Lý Nghiệp cùng người phụ trách nói chuyện với nhau ước chừng mười phút, liền trở lại nói cho bọn họ buổi chiều là có thể đi vào, nhưng cảnh sát cho rằng tốt nhất là quay lại vào sáng sớm mai, bởi vì không biết bên trong tình cảnh rốt cuộc như thế nào. Nếu là đi ngay vào buổi tối, khả năng nguy hiểm sẽ rất cao
Tống Khinh La nhìn Lý Nghiệp, nói: "Anh nghĩ như thế nào?"
Lý Nghiệp nói: "Tôi sẽ đi vào ngay, mọi người có thể lại chuẩn bị một chút."
Tống Khinh La nói: "Bọn họ cử cho anh bao nhiêu người ghi chép?"
"Một người theo tôi." Lý Nghiệp nói. "Làm người ghi chép đi chung với các anh tương đối an toàn."
Tống Khinh La trầm ngâm một lát: "Hiện tại nên vào kia luôn, nếu kéo dài tới ngày mai tình huống cũng chẳng chuyển biến tốt đẹp hơn, vào sớm một chút may ra còn có cơ hội."
Lý Nghiệp nói được.
Tiếp theo, mọi người liền bắt đầu thu thập hành lý, Lâm Bán Hạ nhìn vào túi của Lý Nghiệp liền thấy bên trong có súng có chút kinh ngạc. Lý Nghiệp giải thích ở quốc gia này cầm súng là hợp pháp, hơn nữa bọn họ tiến vào khu vực này có gấu, lợn rừng và không ít động vật cỡ lớn.Để bảo đảm an toàn cho bản thân, mấy thứ này chắc chắn phải mang theo. Bất quá Lâm Bán Hạ không có luyện tập cách dùng súng ống, cho nên chỉ cho cậu trang bị vũ khí lạnh.
Lâm Bán Hạ gật đầu, đối với chuyện này không có gì dị nghị.
Thu thập hành lý xong bọn họ cũng gặp người ghi chép được cử tới, tổng cộng có ba người, hai trong số đó là Sergei cùng Elena tiếp đón bọn họ hôm qua. Người còn lại là một cậu trai trẻ tuổi tên Alek tiếng Trung không tồi, nhìn ngoại hình có hơi quá bắt mắt, cả đầu nhuộm đỏ nhìn rất phong cách, cậu ta lại còn là một người rất nhiệt tình. Nhìn thấy nhóm Lâm Bán Hạ liền cao hứng chạy lên tiếp đón, còn dùng tiếng Trung nói hoan nghênh mọi người tới xứ sở Nga tráng lệ này.
Sau đó, xác định trang bị có thể bình thường sử dụng xong, Tống Khinh La liền móc từ trong túi ra hai quả xúc xắc một đen một trắng , dùng ánh mắt nhìn qua Lý Nghiệp.
Lý Nghiệp quay qua Elena cùng Sergei nói một câu, hai người nên là làm đầu tiên, cả hai liền theo thứ tự cầm lấy xúc xắc, đầu tiên là bọn họ. Tiếp theo là Alek rồi đến Lý Nghiệp cùng Tống Khinh La, chờ đến lượt Lâm Bán Hạ, Tống Khinh La giống như cũ không đưa xúc xắc cho cậu mà đem xúc xắc cất lại trong túi.
"Cậu ta không cần sao?" Alek dừng ghi chép trên sổ có chút kinh ngạc mà hỏi.
"Không cần." Tống Khinh La nói một câu, cũng không giải thích gì thêm.
Alek muốn nói lại thôi, nhìn qua Elena cùng Sergei không có chút gì tò mò liền có chút nhẹ nhõm, yên lặng một mình ghi chép lại số liệu. Kỳ thật việc này vốn dĩ không tới phiên cậu, may mắn là tiếng Trung của cậu không tồi, hơn nữa lần này hai người giám thị đều là người Trung Quốc cho nên một tiền bối bị loại ra, cậu thành công ký đơn xin vào. Alek đương nhiên biết chuyến đi lần này nguy hiểm vô cùng, bằng không giá cả cũng không sẽ hơn một trăm vạn. Rất nguy hiểm thì sao chứ, cậu đang rất cần số tiền này......
Ghi chép xong sáu người lên hai chiếc xe, bọn họ đi qua đường bị phong tỏa, dọc theo đường nhỏ hướng tới thôn trang mà đi.
Lâm Bán Hạ cầm bản đồ trong tay, mặt trên đại khái hiển thị hoạt động từng khu vực, từ diện tích lãnh thổ khá nhỏ cũng nhìn ra được khu vực này người ở cũng không nhiều. Đây cũng là chuyện tốt, rốt cuộc trước mắt xem ra nhóm cư dân ở trong đây cuộc sống cũng không lạc quan lắm.
Địa hình hoang vắng không có cây cối gì cao lớn, gió cuốn theo cát bụi quét lên gò má người đi đường. Tống Khinh La ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm thiết bị thông tin trong tay, không chút ngoài ý muốn phát hiện khi bọn họ chạy được khoảng ba bốn km, tín hiệu di động liền hoàn toàn không còn.
"Các anh đến đây được bao lâu rồi?" Alek là một người khá hiểu biết, liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người Tống Khinh La cùng Lý Nghiệp đều không phải người nên bắt chuyện cùng, vì thế liền đi sang chỗ Lâm Bán Hạ tò mò nói chuyện.
Lâm Bán Hạ nói: "Chiều ngày hôm qua."
Alek nói: "A, nhanh như vậy, cậu biết chuyện một đội tiến vào nơi này đã mất tích chưa?"
Lâm Bán Hạ nói: "Biết, trong đó có bạn của tôi."
Alek kinh ngạc nói: "Trong đó có bạn của anh ư ? Người đó...... Có khỏe không? Bất quá...... Các anh thật sự một chút cũng không sợ sao?"
Lâm Bán Hạ có chút kỳ quái: "Cậu sợ ư? Vậy vì sao lại muốn làm công việc này?"
Alek cười nói: "Còn không phải vì tiền lương cao sao."
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm chúng ta thật có điểm tương đồng.
Khác với Alek nhiệt tình, hai người Nga kia một phần không hiểu tiếng Trung nên chỉ biết trầm mặc suốt đường đi, chỉ có vài thời điểm mới có thể cùng Lý Nghiệp nói chuyện một câu. Nhìn biểu tình của hai người này, bọn họ hiển nhiên cũng không xem trọng hành trình lần này, mặt mũi rầu rĩ muốn biến thành khúc gỗ.
Ước chừng tiến lên phía trước hơn mười phút, đường đi hoang vắng xung quanh có chút thay đổi, có vài cây cổ thụ cũng cây tùng cao lớn xanh um xuất hiện trên mặt đất, số lượng càng ngày càng dày đặc, cuối cùng hình thành một rừng cây nhỏ. Rừng cây phía sau ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được một ít kiến trúc thấp bé, như vậy đi qua nơi này là có thể đến thôn trang kia.
Từ đây xe không thể đi qua được, cả bọn đành phải đem xe đỗ ở gần đó rồi đi bộ xuyên qua rừng cây, đi vào sâu bên trong, Sergei chợt quay qua Lý Nghiệp nói một câu gì đó, Lý Nghiệp phiên dịch nói: "Sergei nói trên mặt đất phát hiện vài loại phân, có khả năng quanh đây có động vật hoang dã, nên cẩn thận một chút."
Mọi người nghe vậy, tất cả đều nâng cao cảnh giác.
Ước chừng hơn mười phút sau, đoàn người khẩn trương thành công xuyên qua rừng cây, an toàn tới thôn trang. Nhưng dù vậy, cũng không có thể buông xuống nỗi lo trong lòng ngược lại càng thêm khẩn trương. Trong thôn yên tĩnh vô cùng, không giống như có người ở, mỗi nhà đều mở cửa, nhưng chỗ vốn nên là nơi sinh hoạt của cư dân, lại không thấy một bóng người.
Lâm Bán Hạ nhanh chóng kiểm tra mấy gian nhà, xác định trong phòng đều không có một bóng người, cậu nói: "Không có ai cả."
"Tìm xem có manh mối gì khác không ." Tống Khinh La nhanh chóng đưa ra chỉ thị, "Hai giám thị đi với hai người ghi chép thành một đội, không cần tách ra."
Lâm Bán Hạ tuy rằng là lần thứ hai đi theo, nhưng cũng là hàng thật giá thật là một người giám thị, vì thế cùng Alek bị phân vào một nhóm, cậu đối với Alek ấn tượng cũng không tệ lắm, cho nên cũng không có dị nghị gì.
Thôn cũng không lớn, phần lớn phòng ốc đều xây bằng gỗ, nhìn qua cực kì cũ nát. Đi vào trong phòng sẽ phát hiện trong đây bài trí đủ các loại vật phẩm trang sức đồ gỗ xinh đẹp, còn dùng lông chim đầy màu sắc trang trí, tràn ngập phong tình dị quốc. Lâm Bán Hạ cùng Alek vào một căn nhà gần đó, ở trong phòng kiểm tra một vòng không thu hoạch được gì.
"Cậu nghĩ tất cả mọi người đã đi đâu vậy?" Alek nói, "Đến một người cũng không thấy, có khi nào bị động vật hoang dã đột kích không?"
Lâm Bán Hạ nói: "Có động vật hoang dã nào có thể che chắn tín hiệu điện tử chứ?"
Alek nói: "Quả thật." Cậu đối với loại chuyện điều tra này cũng không thích thú gì, tùy tiện tìm kiếm cho có rồi lười biếng tìm một cái ghế mềm ngồi xuống, lấy notebook màu đen bắt đầu ghi chép, nhìn bộ dáng say xưa như vậy cũng không biết là đang viết cái gì.
Lâm Bán Hạ còn đang lo lắng Lý Tô, mau chóng tìm kiếm manh mối, chỉ là cậu ở trong phòng đi lại một vòng cũng chưa thấy cái gì, liền muốn đi ra bên ngoài nhìn nhìn một tí, quay sang gọi Alek đi cùng.
Alek đứng lên, nói: "Cậu muốn đi đâu chứ? Nơi này có khả năng có gấu đấy."
Lâm Bán Hạ nói giỡn: "Không phải các cậu thường xuyên đem gấu về nuôi sao?"
"Hiện tại thì không được." Alek thẳng thắn tỏ vẻ thành khẩn , "Hiện tại nuôi gấu là phạm pháp."
Lâm Bán Hạ: "...... Cho nên trước kia thật sự có nuôi sao?"
Alek tạ: "Có."
Lâm Bán Hạ: "......" Dẹp đi, vẫn là các cậu lợi hại.
Từ trong phòng ra phía sau, Lâm Bán Hạ cùng Alek lại đi sang mấy căn phòng cạnh bên, tất cả đều không thu được gì, tất cả các phòng đều thật ngăn nắp sạch sẽ, nhìn không ra được bất cứ giấu vết xâm lược nào, thật giống như là các thôn dân ở đây trong một đêm đều biến thành cát bụi bị gió thổi đi rồi. Bất quá Lâm Bán Hạ chú ý thấy trong thôn có thiết bị điện vận hành như bình thường, thậm chí Alek tiến vào phòng nào đó còn bị âm thanh từ TV còn mở làm cho hoảng sợ, cậu vỗ ngực nói: "Sao TV này vẫn còn đang mở vậy."
Lâm Bán Hạ nói: "Hay là khả năng lúc đi không để ý?"
Alek nói: "Trời, người kia tốt nhất đừng có trở lại, bằng không tiền điện cũng đủ làm cho khóc luôn."
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm người anh em cậu thật đúng là có khiếu hài hước.
Trừ lần đó ra, bọn họ cũng không thu được gì khác, Lâm Bán Hạ có chút thất vọng nhưng cũng không thể nề hà. Cậu sau đó cùng Tống Khinh La Lý Nghiệp gặp lại nhau, biết được bên họ cũng không tìm được tin tức gì hữu dụng.
"Trước hết đi nghỉ ngơi đã." Tống Khinh La nói nhỏ, "Trời sắp tối rồi, tiếp tục điều tra sẽ không an toàn."
Lý Nghiệp không nói gì, trong miệng ngậm điếu thuốc, trầm mặc mà hút.
Tống Khinh La không để ý tới y, tìm một gian có mấy phòng ngủ trong thôn, phân mỗi gian thành một phòng ngủ, nói buổi tối phải chú ý một chút việc.
Lý Nghiệp nói: "Không cần phân phòng, tôi ngủ không được."
"Anh định buổi tối tiếp tục tìm?" Tống Khinh La nói.
"Cậu ấy đang đợi tôi." Lý Nghiệp bình tĩnh nói, nhìn không giống như là đang cùng Tống Khinh La cãi cọ, nhưng giọng nói kiên quyết vô cùng khiến cho người khác không thể khuyên nhủ được.
"Đi đi." Tống Khinh La không có ý thuyết phục Lý Nghiệp, hắn lãnh đạm nói, "Hy vọng Lý Tô biết anh quyết định như thế này sẽ không hối hận."
Lý Nghiệp liếc cặp mắt xanh biếc thật sâu nhìn Tống Khinh La một cái: "Tôi sẽ trở về khi trời sáng."
Tống Khinh La: "Hy vọng là vậy."
Lý Nghiệp nói xong đẩy cửa phòng, cả người chìm vào bóng đêm u ám.
"Nghỉ ngơi đi." Tống Khinh La không có ý dây dưa về chuyện Lý Nghiệp , giống như đã thành thói quen xoay người đi vào nhà, để lại Lâm Bán Hạ cùng những người kia nhìn nhau.
Lý Nghiệp đi rồi nghĩa là không còn người phiên dịch, Lâm Bán Hạ đành phải dùng tiếng Anh sứt sẹo nói ngủ ngon với Elena Sergei, ít ra Alek còn có thể giúp đỡ cậu dịch một chút, làm tình hình không xấu hổ như vậy .
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ là màn đêm nặng nề, Alek cự tuyệt không buồn ngủ. Cậu nằm ở trên giường trong chốc lát cứ lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng ngồi dậy đi sang phòng khách.
Phòng khách không lớn, khắp nơi đều là đồ mỹ nghệ để lung tung. Cứ như thôn này bị bệnh chung, nhà ai cũng đầy thứ linh tinh.
Alek tùy tiện cầm lấy mấy món nhìn nhìn, không nhìn ra được manh mối gì liền ném sang một bên. Lúc này di động không có tín hiệu, cậu thật sự quá nhàm chán rồi, tìm được một cái điều khiển TV liền chán nản bật màn hình.
TV màn hình lập loè vài cái nhảy ra ánh sáng, Alek ngồi trên sô pha nhìn trong chốc lát, trên màn hình tới tới lui lui vài người, cảnh này thực sự có chút chán. Cậu cầm lấy điều khiển từ xa muốn đổi vài kênh mới, không ngờ ấn đến mọi kênh khác đều đầy chấm trắng đen li ti, chỉ có kênh này còn chiếu vào đêm khuya.
A thật là nhàm chán, Alek nghĩ, phim chiếu như vậy thật sự có người xem sao? Như vậy mà tổ chiếu phim còn làm ăn được sao? Nhưng nề hà thật sự là còn lựa chọn nào khác, liền chán đến chết tiếp tục nhìn xuống màn hình.
Đêm xuân vốn là nên ầm ĩ với tiếng vê kêu, ếch ộp, thời tiết như thế này không bao giờ thiếu những âm thanh như vậy, nơi này là vùng quê, lại yên tĩnh giống như bị tắt nút âm lượng, ngoại trừ tiếng truyền hình ồn ào trong phòng thì không nghe ra được âm thanh nào .
Nhìn phim truyền hình bỗng Alek cảm thấy một tia bất an, loại bất an này đột nhiên mà tới, dường như trực giác mẫn cảm với lý trí mà phát hiện khác thường. Cậu nhìn tiết mục trong TV , vẫn là một bộ phim không thú vị tí nào, vừa lúc diễn đến cảnh người cha cùng đứa con gái làm phản cãi nhau. Hình ảnh trước mắt không có gì là không ổn, nhưng mà Alek lại ngoài ý muốn không cảm thấy thoải mái, cậu không biết tại sao lại như vậy liền vội vàng ấn nút tắt, làm màn hình TV tối đen như cũ.
TV không có tiếng vang, trong phòng nháy mắt một mảnh tĩnh mịch.
Alek tuy rằng như cũ không có ý đi ngủ, nhưng vẫn quyết định đi lên giường ngoan ngoãn mà nằm. Cậu đứng lên vội vàng đi đến phòng ngủ, trong lúc đi qua nhà ăn vô ý thấy được ảnh gia đình đặt ở trên TV. Bức ảnh tổng cộng năm người, tất cả đều tươi cười xán lạn, vốn nên là một bức ảnh đầm ấm. Nhưng mà Alek nhìn kĩ lại khuôn mặt từng thành viên, lại giống như bị đổ xuống đầu một chậu nước đá —— khuôn mặt của mỗi thành viên cậu đều nhận ra, đúng là vừa rồi trong TV có diễn viên như vậy. Da gà nháy mắt nổi toàn thân, Alek tự nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng cậu vừa gặp bọn họ diễn trên phim.
Cậu liếm liếm môi, vọt vào phòng ngủ cách vách , lắc Lâm Bán Hạ đang ngủ mơ mơ màng màng .
Lâm Bán Hạ mờ mịt mở mắt ra, thấy khuôn mặt trắng bệch của Alek lập tức ý thức được đã có chuyện, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi hình như tìm được một hộ thôn dân." Alek nói, "Anh...... Muốn đến xem không?"
Chuyện này giống như đã có đáp án, Lâm Bán Hạ lập tức đi theo Alek đến phòng khách, khi bọn họ hai người mở TV, bên trong lại không thấy gì, chỉ có tia nhiễu vô tận.
"Tôi thật sự thấy được, không phải ảo giác ——" Alek có chút nôn nóng, sợ Lâm Bán Hạ cho rằng mình nhìn lầm.
Lâm Bán Hạ vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Tôi tin tưởng cậu mà."
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Alek nói, "Bọn họ như thế nào mà xuất hiện ở trong TV được?"
Lâm Bán Hạ tự nhiên cũng không biết trả lời sao, cậu nghĩ tới nghĩ lui, đi tới TV trước mặt cẩn thận kiểm tra một chút, này không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thấy một chút manh mối. Chỉ thấy TV cũ này có khe hở, tràn ra một loại chất lỏng màu đen, trông cứng như là nhựa đường, nhưng nếu dùng vật cứng nhẹ nhàng chọc một chút sẽ phát hiện nó rất mềm.
"Đây là thứ gì?" Alek nuốt nước miếng một cái, "Này...... Là phụ kiện trong TV sao?"
Lâm Bán Hạ cảm thấy thứ này hiển nhiên không phải phụ kiện TV, Cậu thậm chí còn có phỏng đoán về chất lỏng này, nhìn Alek một cái, thấp giọng nói: "Cậu đi gọi Tống Khinh La —— chính là cùng ta cùng nhau gọi thêm người giám sát đi."
Alek nói được, xoay người chạy qua phòng ngủ tìm người.
Lâm Bán Hạ tìm vài công cụ trong hành lí bên cạnh, sau đó trở lại chỗ TV, cẩn thận đem này đài cũ xưa TV một chút mở ra. Tống Khinh La tới thực mau, tới khi Lâm Bán Hạ vừa vặn đem thân xác hủy đi tới, lộ ra bên trong nội dung.
Lâm Bán Hạ biểu tình, ở mở ra TV thân xác khoảnh khắc liền đọng lại một lát, hắn thấy được bên trong điện tử linh kiện, cùng bám vào ở linh kiện thượng một loại màu đen bùn trạng chất lỏng.
"Đây là cái gì?" Lâm Bán Hạ nhẹ giọng đặt câu hỏi, như là đang hỏi Tống Khinh La, cũng như là đang hỏi chính mình.
Tống Khinh La cúi đầu nhìn bên trong màu đen chất lỏng, tùy tay cầm lấy một cái công cụ, nhẹ nhàng đụng vào một chút chất lỏng mặt ngoài.
Một màn làm người vô pháp lý giải tình cảnh đã xảy ra, màu đen chất lỏng thế nhưng bắt đầu thét chói tai —— không sai, thét chói tai. Chất lỏng phía trên, hình thành mấy trương nhân loại bộ dáng tối om miệng, phát ra giống như đêm kiêu giống nhau thê lương thét chói tai. Tiếng kêu có nam có nữ, Alek tạ cơ hồ là đang nghe đến thanh âm này khoảnh khắc, cả người mãnh liệt run rẩy lên, hắn trừng lớn đôi mắt, đột nhiên lui về phía sau vài bước, suýt nữa té ngã trên mặt đất. Đãi hắn bình tĩnh lại sau, nhìn về phía Tống Khinh La cùng Lâm Bán Hạ, lại phát hiện này hai cái đường xa mà đến giám thị giả, trên mặt không có xuất hiện bất luận cái gì dao động.
Thậm chí cái kia kêu Lâm Bán Hạ, còn nhẹ nhàng dùng công cụ chọc một chút chất lỏng, trước mắt ngạc nhiên: "Cái này nên không phải là......"
Tống Khinh La nói: "Hẳn là chính là."
Lâm Bán Hạ trầm mặc.
Hắn đến nay còn nhớ rõ, Lý Nghiệp đưa tới ghi hình, cái kia đột nhiên hòa tan rớt nữ nhân, nàng tựa hồ liền biến thành một quán màu đen chất lỏng, nhưng vẫn chưa bảo tồn trên mặt đất, mà là hoàn toàn dung nhập ngầm. Liên hệ đến vừa rồi Alek tạ nhìn đến TV tiết mục cùng ảnh gia đình, chẳng lẽ trước mắt mấy thứ này chính là...... Lâm Bán Hạ nghĩ đến đây, hơi hơi mím môi: "Kia này đó...... Nên xử lý như thế nào?" Hắn vốn là tưởng nói người, nhưng mà trước mắt loại này hình thái vật thể, thấy thế nào như thế nào cũng vượt qua nhân loại phạm trù.
Nhưng mà còn chưa chờ Tống Khinh La cấp ra đáp án, này một đoàn màu đen nước bùn giống nhau đồ vật liền bắt đầu không ngừng theo TV chảy xuống, rớt trên mặt đất, lại từ sàn nhà khe hở, dung nhập ngầm. Cái này quá trình phát sinh cực nhanh, bất quá mấy cái hô hấp chi gian, chúng nó liền đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, Lâm Bán Hạ sững sờ ở tại chỗ, thẳng đến Tống Khinh La nhẹ nhàng nói thanh: "Trước tiên ngủ đi."
Lâm Bán Hạ nói: "Cái này TV làm sao bây giờ?"
Tống Khinh La nói: "Liền đặt ở chỗ đó, đừng nhìn." Hắn nhìn Alek tạ liếc mắt một cái.
Alek tạ nghe hiểu Tống Khinh La nói, vội vàng gật đầu tán thưởng.
Vì thế ba người từng người trở về phòng, Lâm Bán Hạ dính giường liền, Alek cự tuyệt lăn qua lộn lại, cả đêm cũng chưa như thế nào ngủ, thẳng đến ngày hôm sau hừng đông, hắn mới treo hai cái xanh tím vành mắt từ trên giường bò dậy.
Những người khác đã bắt đầu ăn cơm, tối hôm qua đi ra ngoài Lý Nghiệp cũng an toàn trở về. Bọn họ không có chạm vào bị điều tra khu vực thủy cùng đồ ăn, mà là lựa chọn ăn chính mình mang lương khô.
Lâm Bán Hạ nhìn thấy Alek tạ tỉnh, cười cùng hắn tiếp đón, khuôn mặt thượng không có một tia khói mù, giống như tối hôm qua phát sinh kia hết thảy đều là Alek tạ ảo giác giống nhau.
Alek tạ cười có chút miễn cưỡng, hắn biết, giám thị giả nhóm đều là một đám quái thai, luôn là có dị thường chỗ, mới có thể xứng đôi tên này. Hắn ở mới đầu nhìn đến Lâm Bán Hạ khi, trong lòng còn ở nói thầm, cái này khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa thanh niên là như thế nào lên làm giám thị giả, hiện tại, nghi vấn của hắn có đáp án, quả nhiên, không có bất luận cái gì một cái giám thị giả, là người bình thường.
Alek tạ tùy tiện ăn chút gì, nghe thấy Lý Nghiệp nói lên tối hôm qua hắn được đến tin tức.
Lý Nghiệp đi ra ngoài một chuyến, đại khái biết rõ ràng quanh thân hoàn cảnh, cùng trên bản đồ xuất hiện sai biệt chính là, thôn trang này phía đông nam, xuất hiện một mảnh không có ghi rõ đầm lầy.
Đầm lầy loại đồ vật này, ở phân khối Siberia bình nguyên thượng kỳ thật phi thường thường thấy. Nơi này trung niên rét lạnh, vùng đất lạnh tầng thâm hậu, tuy rằng nước mưa thiếu, nhưng nếu có mưa, dòng nước rất khó thông qua kiên cố vùng đất lạnh tiến vào thâm tầng, cho nên đầm lầy trải rộng.
Dựa theo phía chính phủ bản đồ tới xem, này thôn bên cạnh cũng không có đầm lầy mạo, kể từ đó kia phiến đầm lầy tồn tại liền trở nên dị thường lên.
"Quá muộn, ta không có tiến vào đầm lầy nhìn kỹ." Lý Nghiệp nói, "Bất quá này phụ cận đích xác có hùng tung tích, tận lực tiểu tâm một chút."
Tống Khinh La tắc đem tối hôm qua phát sinh sự nói đơn giản một lần, lại chờ Lý Nghiệp tiếp tục, hắn biết, nếu không thu hoạch được gì, Lý Nghiệp là sẽ không trở về.
"Chúng ta cần thiết đến xuyên qua kia phiến đầm lầy." Quả nhiên, Lý Nghiệp ngữ ra kinh người, "Ta ở đầm lầy phía trước, tìm được rồi phía trước kia chi đội ngũ manh mối."
Lâm Bán Hạ nói: "Là cái gì?"
Lý Nghiệp từ ba lô móc ra một thứ, đặt tới mọi người trước mặt —— kia lại là một người đầu lâu. Không biết bị thứ gì đem da thịt gặm thực sạch sẽ, chỉ còn lại có sâm sâm bạch cốt, tối om đôi mắt vô thần nhìn chăm chú phía trước năm người, trầm mặc hơi thở ở mọi người chi gian lan tràn.
Sẽ không tiếng Trung Sergei nhỏ giọng nói câu cái gì, Lý Nghiệp mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, hắn lập tức tức thanh.
Lâm Bán Hạ trong tay còn bắt lấy bánh nén khô, gặm một ngụm, lễ phép nói: "Có thể hay không làm chúng ta đem cơm ăn xong ngươi lại đem cái này lấy ra tới a."
Lý Nghiệp nói: "Hảo." Hắn cư nhiên thu trở về.
Chỉ tiếc liền tính thu hồi đi, trừ bỏ Lâm Bán Hạ ở ngoài cũng không ai lại muốn ăn đồ vật, Tống Khinh La chống cằm, đối Lý Nghiệp nói có thể hay không suy xét một chút quần chúng tiếp thu trình độ, đừng làm mọi người đều ăn không ngon.
Lý Nghiệp dời đi ánh mắt, nhưng kia biểu tình hiển nhiên rất không vừa lòng, liền Lâm Bán Hạ đều phảng phất có thể đọc ra hắn nội tâm kia một câu: Liền này?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top