Chương 42

 
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Trên thực tế mỗi một con mèo của quán trà trước khi tiến vào quán trà đều tắm sạch sẽ một lần ở phòng khám thú cưng, phản ứng của nhóm mèo cưng trước đó từng có kinh nghiệm còn tốt một chút, nhưng đối với nhóm mèo hoang từ trước đến nay vẫn luôn sinh hoạt ở bên ngoài không bị ấn vào trong nước tắm sạch xoát lông thì cảm nghĩ chính là tương đối không tươi đẹp.

"Meo ngao ngao ——!" ( Trước kia không phải tắm qua một lần rồi sao? Vì sao còn phải tắm nữa! )

Lấy mèo vàng và mèo bò sữa cầm đầu đảng chống cự, tiếng kêu to vốn  mềm mại cũng dần trở nên chói tai.

"Các em đều nói là trước đây, hiện tại cũng đã qua một tháng." Lâm Lan bất đắc dĩ nhìn chúng nó trốn đến rất xa, "Nếu các em vẫn luôn được nuôi trong nhà mà không phải đi quán trà săn đồ hộp, chắc chắn chị sẽ không tắm rửa cho các em vào mùa đông, nhưng các em vì săn đồ hộp đã bị rất nhiều người ôm ấp hôn hít nâng lên cao, nên nhất định là phải tắm."

"Không phải các em là một chủng tộc rất yêu sạch sẽ sao, thật sự nguyện ý để nhiều mùi con người như vậy vẫn luôn lưu trên người các em sao?"

Lâm Lan còn đang nói, nhưng mà nhóm mèo sợ tắm rửa vẫn nhảy đến thật xa, sợ cô tiến lên bắt lại ấn chúng nó vào chậu nước.

Đương nhiên, có mèo sợ hãi tắm rửa, cũng có không sợ hãi.

Ví dụ như mèo Ragdoll và năm con mèo đen nhỏ tắm rửa từ nhỏ đến lớn, còn có Chinchilla có thói ở sạch nghiêm trọng, chúng nó vẫn như cũ lưu tại bên người Lâm Lan, thậm chí mèo Ragdoll Lam Bảo Thạch phát ra tiếng kêu meo khó hiểu.

( Mẹ, không phải tắm rửa rất thoải mái sao? Vì sao chúng nó không muốn thế? )

Tiếng kêu của nó khiến cho mèo khác thuộc đảng thích nước đồng tình.

( Đúng đó, đúng đó! )

( Em thích tắm rửa, có thể trở nên rất sạch sẽ! )

( Lan Lan, khi nào chúng ta đi tắm! )

"Lam Bảo, vẫn là các con hiểu chuyện tri kỷ." Lâm Lan xoa xoa đầu mèo nhỏ bên người, "Chờ mẹ điều chỉnh máy sưởi nhà tắm và mở nước xong rồi đưa mấy đứa đi tắm. Ai, vốn đang nghĩ hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta đều tắm rửa xong sớm một chút, sau đó tính toán một chút công trạng mèo tháng này, trích phần trăm đồ hộp cho mỗi con mèo nhỏ, còn có mèo tốt nhất tháng này là ai để có thể được ba con cá nướng của chú Chu cá nướng. . .Xem ra hôm nay không phát được tiền thưởng rồi."

Câu nói kế tiếp của cô vừa thả ra, lập tức rất nhiều mèo đã nóng nảy. Vốn dĩ mèo trung lập cũng không để ý tắm hay không tắm, chỉ ở bên cạnh nhìn Lâm Lan nói chuyện với mèo đảng chống cự, nhóm mèo có sức chiến đấu rất cao giống Mặc Mặc, Kim Thán còn có Thủy Ngân đồng thời đặt tầm mắt ở trên người đảng chống cự, đột nhiên cúi đầu nằm rạp xuống làm ra tư thế chuẩn bị tấn công.

Trong miệng cũng thả ra tiếng kêu uy hiếp: "Ô ——" ( Đều đi tắm cho ta! Hôm nay không ăn được cá khô nhỏ thì đánh bọn bay! )

Mèo đen mẹ vừa kêu to như vậy, năm con mèo đen lúc trước vẫn luôn vây quanh ở bên chân Lâm Lan nhanh chóng gia nhập đội ngũ của mẹ, cũng bắt đầu giống mẹ ruột rống lên với những con mèo đó.

Tất cả mèo không cho chúng nó ăn đồ hộp và cá khô đều là địch mèo, không phục thì đánh đến chịu phục mới thôi!

Sự thật chứng minh, dưới tác dụng đồng thời của vũ lực và táo ngọt mà ngay cả con người cũng không thể chống cự, huống chi là nhóm mèo tính tình càng thêm đơn thuần. Đảng chống cự yếu ớt chống lại cũng không căng nổi một hiệp, tất cả đều thành thật đầu hàng.

Nhóm mèo Thân Sĩ ủ rũ cụp đuôi, nhóm mèo Mặc Mặc lạnh lùng gấp gáp nhìn chằm chằm theo dõi, nhóm mèo cũng chưa phát hiện con người duy nhất trong chúng nó đang hơi cong khóe môi với độ cong tà ác.

Thật dễ đối phó. . .không đúng, là thật đáng yêu.

Giải quyết xong ý nguyện chủ quan của nhóm mèo, Lâm Lan bắt đầu làm công việc tắm cho mèo, hơn mười con mèo không có khả năng để một mình cô tắm cho chúng, cô nhờ mẹ ruột lại đây hỗ trợ, tắm hai con cùng lúc thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Vương Tú Chi làm nội trợ nuôi mèo gần 5 năm đối với loại chuyện tắm cho mèo này vẫn dễ như trở bàn tay, ngồi trong phòng tắm đã mở máy sưởi ấm áp bắt đầu tắm cho con mèo trong bồn.

Nước ấm áp tưới ở trên bộ lông vốn xoã tung của con mèo, lập tức làm nó gầy một vòng.

"Chậc, thật đúng là rất ngoan!" Vương Tú Chi đang dội nước trên người mèo lam Nga Hôi Hôi, thấy nó thành thật ngồi ngay ngắn trong bồn tắm chỉ ngang đến ngực nó không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, "Trước kia mẹ tắm rửa cho Tuyết Hôa nó đều liều mạng vịn bồn tắm kêu không ngừng, con này thế nhưng cũng không kêu một chút."

Vừa dứt lời, Hôi Hôi kêu một tiếng với bà.

"Mẹ, Hôi Hôi nói động tác mẹ nhẹ chút, đừng trực tiếp tưới nước trên đầu nó, sẽ sợ hãi." Lâm Lan bên cạnh cũng tắm rửa cho Silver Shaded Nãi Đường sau khi nghe được nhắc nhở mẹ ruột một tiếng.

"Biết rồi." Vương Tú Chi trắng mắt liếc con gái mình, làm như trước kia bà tắm cho Tuyết Hoa là tắm không sao.

Nhóm mèo rất phối hợp, tiến độ tắm rửa sẽ biến nhanh. Rất nhanh, hai con mèo đã tắm toàn thân được bọc khăn lông dày ném vào lồng chuyên môn hong khô thú cưng.

Lồng sấy lông, Thần Khí hoàn toàn tự động yên lặng thổi lông cho thú cưng, mèo trong nhà Lâm Lan càng ngày càng nhiều kết quả quyết đoán mua vào tay hai cái, tuy rằng giá cả  bốn con số làm cô đau lòng, nhưng cô biết rõ mua về tuyệt đối sẽ không có hại.

Giống như hiện tại, cô kéo lồng hong khô ra, hai mẹ con cùng bỏ hai con mèo vào, sau đó khởi động công tắc, hai con mèo như rơi vào canh rất yên tĩnh mà ngồi ở bên trong vừa liếm lông cho mình vừa hưởng thụ hiệu quả gió nóng hong lông.

"Hai con tiếp theo!" Kêu một tiếng với đàn mèo bên kia đang xếp hàng chờ tắm rửa, lập tức đã có hai con mèo vui vẻ chạy tới.

Lâm Lan và mẹ một tay một con, bế mèo lên lại tiến vào phòng tắm, tầm mười phút sau lại ra đặt hai con mèo khác cũng bọc khăn dày vào một cái lồng hong khô đang trống không khác.

"Hai con tiếp theo!"

Khi đôi mèo thứ ba tắm rửa xong ôm ra, đôi mèo đầu tiên ngồi xổm trong lồng hong khô trên người đã khô, Lâm Lan thả chúng nó ra, vừa lúc đặt đôi mèo thứ ba vào.

Tuần hoàn như vậy lặp lại, trong nhà ngoại trừ Tuyết Hoa thì mười sáu con mèo bỗng chốc đều tắm xong rồi.

"Mệt chết mẹ mất." Giải quyết xong tất cả mèo, mẹ ruột cũng lau một chút mồ hôi trên đầu, bà ở trong phòng tắm vẫn luôn ngồi dưới máy sưởi nên làm ra một thân mồ hôi, "Mẹ cũng đi tắm một chút. Lan Lan con cũng vậy, đừng để bị cảm."

"Con biết rồi mẹ, vội xong con sẽ đi tắm." Lâm Lan lên tiếng, quay đầu nhìn về phía đàn mèo, "Chị nói chuyện giữ lời, các em mới vừa rồi tắm rửa đều rất nghe lời nên trước tiên sẽ đưa cá nướng than cho các em ăn, đều xếp thành hàng!"

Một đám mèo xinh đẹp lại sạch sẽ mới vừa tắm rửa xong lập tức kêu meo meo lại bắt đầu sắp xếp thành hàng, đôi mắt mở lớn đồng thời nhìn về phía Lâm Lan.

Trường hợp này làm mẹ Lâm chuẩn bị rời đi buồn cười lắc đầu, quả nhiên bất luận thủ đoạn huấn luyện mèo gì, cuối cùng vẫn là phải có đồ ăn làm khen thưởng mới có hiệu quả.

Tầng ba bên này người mèo hỗ động với nhau náo nhiệt, tầng hai có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

Có thể không quạnh quẽ sao, hàng xóm hai bên trái phải đều về nhà ăn tết, chỉ có Vương đại tiểu thư giận dỗi không trở về nhà một mình ngốc giữa phòng.

Lại qua một ngày chính là Tết Âm Lịch, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, câu đối đỏ bừng dán đầy tường và cửa, ngay cả đèn đường trên phố cũng trang trí thêm đèn lồng đỏ thẫm, Vương Giai Y đứng cạnh ban công nhìn bên ngoài vui sướng hân hoan , đặc biệt là hình ảnh người một nhà cùng đi ra ngoài chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa buồn bã.

Một tay hung hăng kéo rèm lên, vải rèm dày nặng vô cùng tốt lập tức ngăn cách tất cả bên ngoài, Vương Giai Y xoay người, thở phì phì mà đi vào phòng khách, một mông nặng nề mà ngồi trên trường kỷ, cầm điện thoại chính là quay số điện thoại một hồi.

Rất nhanh, điện thoại đã kết nối được.

"Anh Vũ Trạch, ba mẹ em thật sự thật quá đáng!" Mở miệng câu đầu tiên chính là oán giận, đại tiểu thư yếu ớt kiêu căng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, "Em rời nhà đi ra ngoài lâu như vậy, lập tức phải ăn tết, bọn họ thế nhưng một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em!"

Điện thoại đầu bên kia có chút im lặng: 【 Giai Y, là chính em kéo đen số điện thoại trước, sau đó lại lần nữa thay đổi sim khác. Hơn nữa, em còn không cho anh nói với bọn họ hiện tại em đang ở đâu. 】

Vương Giai Y lập tức nghẹn họng, nhưng vẫn ngang ngược không phục nói: "Em kéo đen bọn họ thì bọn họ không có cách tìm được em hay sao? Còn có cũng đã trôi qua lâu như vậy, bọn họ cũng không tìm đến, chỉ có anh Vũ Trạch thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi tình hình gần đây của em, nếu em còn không biết anh nói chuyện của em với bọn họ thì em chính là con ngốc!"

Tào Vũ Trạch lập tức kinh ngạc: 【 có tiến bộ nha! Thế nhưng đoán được. 】 ngẫm lại cô gái này tuy rằng ngây thơ nhưng tốt xấu cũng bằng bản lĩnh thi đậu đại học danh tiếng nên bình thường trở lại, 【 Đúng, bác trai Vương và bác gái Vương đều biết em ở tại Tây Thành, anh đã nói cho bọn họ. 】

"Vậy bọn họ còn. . ."

【 Bác trai và bác gái nói nếu em quyết tâm muốn rời nhà trốn đi triển lãm năng lực tự lập của mình, bọn họ làm ba mẹ cũng không thể ngăn trở phần quyết tâm này của con cái, cho nên Tết Âm Lịch này như chính mong muốn của em, cho em trải qua một mình. 】

Vương Giai Y: "!!?"

【 Sao thế, một mình sợ hãi à? 】 microphone bên kia giống như đã sớm đoán được lại nói tiếp, 【 Sợ cũng đúng, chính em gọi điện thoại cho ba mẹ em, nói lời xin lỗi với bọn họ, lại nói địa chỉ của mình một chút, anh nghĩ bác trai và bác gái nhất định là sẵn lòng trước tiên phái xe đến đón em. 】

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, em mới không xin lỗi!" Quả nhiên Vương Giai Y xù lông, lớn tiếng từ chối, "Các người đều là người xấu, hợp lại đến bắt bạt em, ô oa a a a!"

Một phen cắt đứt điện thoại, Vương Giai Y đã vùi người ở trên sô pha một mình khóc lên.

Từ nhỏ cô ấy bởi vì bệnh tật ốm yếu nên vẫn luôn được nuông chiều từ bé, bao gồm ba mẹ ở bên trong tất cả mọi người đều làm theo mong muốn của cô ấy, chuyện một mình ăn Tết tàn khốc như vậy trước nay chưa bao giờ trải qua.

Không có ba mẹ, không có bạn học, không có bạn bè, mọi người đều không ở bên người cô ấy. . .Vương Giai Y bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ trải qua một mình nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, cảm giác cô đơn và mệt mỏi làm cô ấy bất lực lại sợ hãi.

Rõ ràng lúc ấy mới rời nhà trốn đi cô ấy còn tràn đầy khí phách, cũng thật sắp đến Tết đoàn viên, mới phát hiện mình căn bản không chịu đựng nổi.

Sợ hãi ăn Tết một mình, lại không bằng lòng buông tự ái cúi đầu, cuối cùng đại tiểu thư chỉ có thể luống cuống mà bắt đầu khóc.

Hơn nữa lập tức đến Tết Âm Lịch, cơm hộp khách sạn cũng muốn ngừng, cô ấy cũng sẽ không nấu cơm, càng không muốn thời điểm cả nhà đoàn viên một mình vào khách sạn ăn cơm, cho dù những khách sạn cao cấp đó vào Tết Âm Lịch không đóng cửa.

Chẳng lẽ nói cô ấy khi ăn Tết chỉ có thể chịu đựng dựa vào ăn thực phẩm đóng gói?

Vừa nghĩ như vậy, Vương Giai Y cảm thấy mình thảm hại hơn.

Lúc khóc thút thít không nén lại được, đại tiểu thư trong thoáng chốc nghe được tiếng đập cửa.

Ngay từ đầu cũng không trọng, sau lại càng ngày càng vang, còn có tiếng kêu quen tai: ". . .Tiểu thư, Vương tiểu thư, tôi là Lâm Lan, cô có khỏe không?"

Một tiếng thăm hỏi ân cần phía sau làm Vương Giai Y giật mình bản thân khóc quá lớn tiếng, làm người ngoài cửa đều nghe thấy được.

Cô ấy hoang mang rối loạn đứng dậy, rút tờ khăn giấy lau nước mắt, lại vào trong nhà vệ sinh nhanh chóng sửa sang lại một chút, lúc này mới bước nhanh chạy đến mở cửa.

Đáng tiếc cô ấy vừa mở cửa, Lâm Lan đã thấy vị đại tiểu thư này khóc đến đôi mắt đỏ lên, càng miễn bàn cô ấy vừa mở miệng nói đã không giấu  được giọng nói khàn khàn: "Cô. . .cô có chuyện gì?"

Vẻ mặt Lâm Lan như thường, mặt vẫn mỉm cười: "Là vậy, Vương tiểu thư vẫn luôn rất quan tâm việc buôn bán của tôi, để cảm ơn nhà tôi muốn mời cô buổi tối mai cùng nhau ăn cơm tất niên."

"Mời, mời tôi đến nhà cô ăn cơm tất niên?" Vương Giai Y đang đỏ mắt ngây ngẩn cả người, ngay cả động tác bởi vì khóc thút thít sau đó theo bản năng khụt khịt cũng xem nhẹ.

"Đúng vậy." Lâm Lan nhẹ nhàng nói, "Không chỉ là cô, còn có nhân viên Tống Tân Dân trong quán trà của tôi cũng sẽ lại đây. Hai người đều là khách thuê nhà tôi, cố tình Tết Âm Lịch đều là một người, vậy rất cô đơn. Cho nên tôi mới mạn phép đến đây mời, hy vọng không có đường đột đến. . ."

"Ô oa a a a ——" Lâm Lan chưa nói xong, Vương Giai Y đứng ở cửa trong quá trình nghe nước mắt càng tích tụ càng nhiều đã khóc lóc phác nhào tới ôm lấy cô, lớn tiếng nức nở, "Tôi đi! Tôi đi! Cảm ơn cô mời ta! Tôi không muốn một mình ăn tết! Tôi không cần!"

Lâm Lan đột nhiên không kịp phòng ngừa: "!!" Má ơi dọa cô giật mình!

Tuy nói người trưởng thành suy sụp luôn đến đột nhiên, nhưng Lâm Lan cảm thấy Vương đại tiểu thư suy sụp hẳn là không thể tính như vậy, càng như là mang theo trẻ nhỏ lớn tuổi.

Cô gái này thật sự khóc đến đáng thương, Lâm Lan không khỏi mềm lòng, đưa ra lời mời cô ấy lên lầu cùng nhau đón giao thừa, đối phương lại đột nhiên dừng khóc chỉnh lý trên mặt một chút, sau đó giống học sinh tiểu học cúi đầu lặng lẽ theo kịp.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương đại tiểu thư: Tôi. . .tôi mới không phải học sinh tiểu học. . .hic!

 ——

Năm mới vui vẻ nha mọi người. Goodbye 2021 °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top