Chương 34
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
(Bắt đầu từ chương này, anh nhà có thổ lộ tình cảm nên tui bắt đầu đổi xưng hô của anh nhà nha, chị Lan vẫn không có ý gì với ảnh nên giữ nguyên. Mọi người thấy không hợp lý thì nói tui nha.)
“Trình Phong Dương!” Sắc mặt Lâm Lan lo lắng, cuống quít vây qua.
Người bên cạnh cũng như vậy, chủ quán cũng vây lên, hiện trường lập tức một mảnh hỗn loạn.
Nửa giờ sau, Trình Phong Dương được Lâm Lan, thím Chu cùng với thực khách cùng đi ra từ một bệnh viện nhỏ gần đó.
“May mắn chỉ là nhiệt bỏng cường độ thấp, kịp thời rửa sạch qua, lại tích những thuốc nhỏ mắt chỉ định đó là có thể chữa khỏi.” Trên đường đi, Lâm Lan nhẹ nhàng thở ra.
Vốn dĩ là mời khách ăn cơm thật ngon, lại ăn ra chuyện như vậy sao cô có thể thả lỏng.
Thím Chu cũng như vậy, tuy nói việc này thật muốn bàn lên cũng không phải trong quán sai, nhưng khách nhân ở trong quán nhà mình bị thương, bà cũng rất băn khoăn, bởi vậy lúc này mới cũng đi theo đến xem tình huống như thế nào, lần này không xảy ra chuyện gì thật sự là quá tốt.
May mắn nhất vẫn là bản thân thực khách tay trơn, chính anh ta cũng là một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ may mắn nồi mới bưng lên không lâu còn chưa sôi lên, bằng không kết cục của tay trơn ấy không phải là chuyện bản thân bồi thường một chút tiền thuốc men như vậy.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Thực khách tay trơn dọc theo đường đi liều mạng xin lỗi, ngữ khí tràn đầy áy náy, “Thật xin lỗi!”
“Ai, không sao không sao.” Tuy rằng hai con mắt đều chỉ có thể khép hờ còn không ngừng chảy nước mắt, Trình Phong Dương vẫn là vừa dùng khăn giấy ấn đôi mắt vừa nhìn đối phương xua tay, “Anh cũng không phải cố ý, lần tới cẩn thận một chút.”
Anh bị thương đôi mắt người ta trước tiên đã kêu đưa anh đi bệnh viện, sau đó lại là đưa người đi lại là bỏ tiền trả phí, trên đường càng không ngừng xin lỗi, thành ý vô cùng đủ. Một đường này Trình Phong Dương bởi vì đau đôi mắt mà bực dọc, cũng ngay lúc bác sĩ nói kết quả không có gì trở ngại qua mấy ngày sẽ tốt mà an tâm tiêu tán, hiện tại tâm bình khí hòa tha thứ cho đối phương.
“Lâm Lan, tôi nhớ rõ chúng ta trước đó muốn đóng gói cá khô nhỏ và đùi gà mang đi còn chưa lấy, trước tiên đi về lấy một chút đi.” Vị này thậm chí còn có tâm tình rảnh rỗi chú ý thực ăn mang đi trước đó.
“Có có!” Thím Chu lên tiếng trước, “Lão già nhà tôi đã sớm đóng gói chuẩn bị xong, đến quán thím liền đưa cho các con!”
Kết quả trở lại phố đồ nướng, hai người Trình Phong Dương không chỉ thu được phần đã đặt trước đó, chú Chu bởi vì anh bị thương lại thêm vào đưa qua một túi đồ ăn nướng, dùng để biểu đạt xin lỗi.
Một chút bực dọc cuối cùng của Trình Phong Dương cũng bị san bằng, ngoại trừ đôi mắt nửa khép nửa mở ra, anh tỏ vẻ tâm tình của mình rất ổn định.
“Bộ dáng này của anh thật sự không sao sao?” Ngược lại là Lâm Lan lo lắng cực kỳ, “Tôi đưa anh về nhà đi, mấy ngày nay anh chăm sóc đôi mắt thật tốt, đừng ra ngoài.”
Trình Phong Dương vốn đang nghĩ dùng một đôi mắt mơ hồ như vậy tự mình trở về lập tức kinh hỉ, chỉ là trên mặt vẫn là làm bộ làm tịch: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy, tôi một đại nam nhân như vậy sao có thể để nữ sinh đưa. . .”
Nói còn chưa dứt lời, tay đã bị người giữ chặt nắm đi lên phía trước.
“Một đại nam nhân cũng đừng xấu hổ như vậy, hiện tại anh là người bị thương, tôi mời anh ăn cơm kết quả làm anh biến thành như vậy, đưa anh trở về là chuyện nên làm.” Lâm Lan thật sự không có tâm tình rảnh rỗi nói lung tung với anh, so sánh với vẻ bình thản của Trình Phong Dương, cô chính là sợ hãi được không, “Tôi không biết nhà anh là tòa nhà nào ở tiểu khu đối diện, sau khi đi vào bên trong anh phải chỉ đường cho tôi.”
“À, nhà tôi sao, rất dễ tìm đường. Số nhà tiểu khu là nhà Tây khu số 29, vào cổng tiểu khu sau đó thẳng hành hướng rẽ phải. . .” Trình Phong Dương một miệng nói một tràng, báo toàn bộ địa chỉ nhà mình cho cô biết không tính, còn vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà chỉ đường lúc sau phải đi như thế nào.
Lâm Lan: “. . .” Đột nhiên may mắn tên này là cái nam, nếu là nữ sinh thì nên làm sao bây giờ nha.
Trong lòng thở dài, trên mặt cô không hiện chút cảm xúc gì, mà tiếp tục nắm tay anh chọn một đường an toàn chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này trận tuyết nhỏ bên ngoài đã ngừng, cảnh tượng người qua đường vội vàng trước đó lúc này đã sớm về nhà, trong đêm lạnh càng không có bao nhiêu người đi hóng gió dạo phố ở bên ngoài, chỉ có đèn đường mờ nhạt làm mặt đường ẩm ướt có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Trình Phong Dương chịu đựng khó chịu cố gắng mở mắt, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh màu đỏ nắm tay anh đi ở phía trước, dưới tình huống đôi mắt không thấy rõ lỗ tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, anh chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay cái tay lôi kéo anh đặc biệt ấm áp lại mềm mại.
Tay em gái đều mềm như vậy sao? Anh nghẹn ý hồng trên mặt cố gắng nghĩ, lần trước tay trong tay cùng nhau về nhà với chị của anh là chuyện bao nhiêu năm trước? Thật sự không nhớ rõ. Duy nhất nhớ rõ chính là những năm học tiểu học và sơ trung chị của anh luôn thích đánh anh, nắm đấm kia thật đau.
Nhớ lại nắm đấm của chị ruột, ý nóng trên mặt Trình Phong Dương kỳ tích mà bớt xuống, nhưng vẫn có một chút nóng, gió lạnh thổi một chút, ngược lại là vừa lúc.
Trình Phong Dương nói nhiều vẫn luôn không nói chuyện, làm Lâm Lan không khỏi quay đầu lại nhìn anh một chút, phát hiện anh đang dùng một cái tay khác thỉnh thoảng ấn đôi mắt cho mình, biểu tình yếu ớt trên mặt anh cũng không biết nên hình dung như thế nào, rất giống một cô vợ nhỏ thẹn thùng, cô không nhịn được lập tức cười ra.
“Đừng cười.” Trình Phong Dương lập tức kháng nghị, “Tôi cũng không muốn bị thương như vậy.”
Lúc này bọn họ đã muốn chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ đầu phố, chỉ chờ đèn xanh sáng lên là có thể đi qua đường cái đến tiểu khu xa hoa đối diện. (Cái đèn cho phép người đi bộ màu xanh á)
“Không có không có.” Lâm Lan thuận thế dừng lại liên tục xua tay, “Nhưng mà không hiểu sao lại cảm thấy anh như bây giờ rất đáng yêu, ha ha ha.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Lan cảm thấy muốn tiêu đời, nhất định Trình Phong Dương sẽ tức giận, ngay lúc đang nghĩ ngợi đến lập tức xin lỗi trấn an, người phía sau đột nhiên trầm mặc, hơn nữa sắc mặt còn trở nên đỏ một chút.
Đang mê hoặc phản ứng này của ânh, Lâm Lan thấy anh theo động tác ấn đôi mắt che mặt lại, có chút nói lắp mở miệng: “Lâm, Lâm Lan, chúng ta cũng xem như là bạn bè quen biết trong thời gian không ngắn đi?”
Là không ngắn, Lâm Lan thầm nghĩ, gần như là cô mới vừa về quê không mấy ngày đã gặp được anh, lúc sau cũng rất nhanh đã quen biết. Vì thế cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta đây có phải hay không đừng luôn xưng hô cả tên lẫn họ không?” Giống như là sợ lạnh, Trình Phong Dương lại rụt cổ vào cổ áo, trên thực tế là che giấu bản thân khẩn trương, “Cô, cô có thể gọi tôi là Phong Dương, tôi có thể gọi cô là. . .Lan Lan không?”
Lâm Lan sửng sốt.
Bỗng nhiên lúc này mới chú ý tới tay bị mình nắm kia đã bất giác mà nắm chặt.
“À. . .” Cô hậu tri hậu giác mà phát ra một tiếng như vậy, mới ý thức được quán trà trước và sau khi khai trương một thời gian sự nhiệt tình và ủng hộ như vậy của đối phương cũng không phải đều xuất phát từ hỗ trợ ban đầu.
Vào lúc này đèn xanh sáng lên, xe lui tới sôi nổi ngừng ở trước vạch trắng, Lâm Lan nắm chặt bàn tay, lập tức dẫn anh đi qua đường cái.
Bọn họ tới phố đối diện, đi đến cửa tiểu khu, sau khi Trình Phong Dương quét thẻ tiến vào cổng tiểu khu xong, hai người vẫn luôn yên tĩnh.
Nên nói không hổ là tiểu khu xa hoa, vành đai xanh hoá làm cực tốt, con đường rợp bóng cây lát gạch đỏ, khắp nơi đều có đèn đường sắt mỹ thuật chiếu sáng, quăng đường đêm của thôn trong thành thôn ra mười tám con phố.
Hơn nữa trong tiểu khu người càng ít, đường đi càng thêm yên tĩnh.
Không ai biết tâm tình của Trình Phong Dương từ ban đầu khẩn trương đến bây giờ theo thời gian chuyển dời càng ngày càng thấp, Lâm Lan vẫn luôn không mở miệng anh cũng không dám nói nữa, sợ lại nói sai cái gì. Sớm biết rằng thời học sinh lúc ấy nên nói chuyện yêu đương, đâu giống hiện tại khẩn trương đến tay ra mồ hôi cũng lại cũng không dám làm gì, ngay cả lời nói cũng không dám nói!
“Trình Phong Dương.”
Lúc trong lòng anh gấp đến độ cào tường, Lâm Lan phía trước rốt cuộc nói chuyện, chỉ là hô một tiếng tên của anh, Trình Phong Dương đã cảm thấy tâm mình lập tức bình tĩnh trở lại. Anh vẫn luôn biết Lâm Lan là người thông minh, bản thân vừa mới vụng về thử mở miệng như vậy, nhất định cô cũng đoán ra ý nghĩ của anh là gì.
Cho nên, cô sẽ nói gì với mình? Là từ chối hay là từ chối hay là từ chối?
Ngay thời điểm người này bắt đầu tự mình dọa mình, giọng nói của Lâm Lan còn tiếp tục vang lên.
“Thật ra lúc trước anh là có tò mò khi sống ở Ma Đô gặp cái gì, lại vì sao mà trở về quê đúng không?”
Khác với đồng Trình Phong Dương không nói qua yêu đương, sau khi Lâm Lan tốt nghiệp đi làm tốt xấu cũng có một đoạn thời gian yêu đương, tuy rằng lúc trước bị người yêu cũ chủ động theo đuổi cô tàn nhẫn ngược qua, nhưng cô vẫn có thể hiểu rõ chút tâm của nam nhân.
“Công việc của tôi ở Ma Đô thật ra cũng không tệ lắm, lúc ấy còn quen một bạn trai. Gia cảnh hắn ta không tốt, nhưng người rất nỗ lực, lớn lên đẹp trai lại rất tiến tới, ân cần săn sóc tôi, ở dưới tình huống không biết của cải của tôi chủ động tỏ tình với tôi, tôi cảm thấy người như hắn ta rất không tồi, có lẽ thật sự có thể ở Ma Đô dốc sức làm ra một chút thành tích nên đồng ý.”
Lúc Lâm Lan nói lên này đoạn chuyện cũ này, rõ ràng cảm giác được cái tay nắm tay mình kia lập tức nắm chặt, nhưng giống như sợ làm đau cô lại vội vàng thu lực lại. Cô giả vờ không phát hiện, tiếp tục mở miệng.
“Ngay từ đầu chúng tôi ở chung khá tốt, không sai biệt lắm nói chuyện yêu đương gần hai năm, vốn dĩ cho rằng thật sự có thể tu thành chính quả. . .Kết quả hắn ta ngoại tình. Đối phương là một vị đại tiểu thư nhà có tiền, là thật sự có tiền cũng có thế hơn tôi, nhưng không thể thay đổi sự thật tôi rất tức giận. Tôi rất tức giận, tức hắn ta thất tín bội nghĩa, tức hắn ta không có cốt khí, càng tức bản thân tôi nhìn nhầm. Vì thế từ chức, tốn thời gian hai tháng đi lập âm mưu trả thù một trận, lăn lộn bọn họ xong đã trở lại.”
Trình Phong Dương bị cô dẫn đi lúc này thở mạnh cũng không dám suyễn một chút, chỉ cảm thấy giống như không khí cũng lặng lẽ thay đổi. Nhưng anh biết đây cũng không phải là cảm xúc sợ hãi, mà là không biết làm sao lại thấy đau lòng, anh không biết nên an ủi người phía trước như thế nào, thậm chí hiện tại ngay cả đôi mắt cũng không thể mở ra được, chỉ có thể thấy thân ảnh bị đèn đường chiếu đến có chút ưu thương.
Vài lần anh há mồm không biết nên nói gì, nhưng cũng hiểu rõ hiện tại Lâm Lan nói với anh những việc này cũng là uyển chuyển nói cho anh biết rằng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm tư với loại chuyện này.
“Hiện tại tôi cũng rất tốt, có mở quán, có mèo vuốt, hiện tại là lúc đầu khai trương có chút bận rộn, chờ kinh doanh ổn định lại thì tôi có thể thoải mái dễ chịu thanh nhàn.”
Nói lên quán trà mèo của mình, ngữ khí của Lâm Lan rõ ràng mềm nhẹ không ít, so với không biết có thể yên tâm phó thác cho nam nhân hay không, thì hiển nhiên có thể giao lưu với nhóm mèo con mà không có chướng ngại gì càng đáng giá cho cô đi tốn tâm tư.
“Lâm Lan. . .” Trình Phong Dương do dự một chút, lúc đang cố gắng tổ chức ngôn ngữ, đã bị một trận tiếng chó kêu đánh gãy, anh theo bản năng quay đầu, “Là Tinh Tinh!”
Tiếng chó kêu từ xa tới gần, Trình Phong Dương biết là chó Collie của anh chạy ra khỏi cửa nhà nghênh đón anh.
“Đến nhà anh rồi.” Lâm Lan ngừng ở trước hoa viên một tòa nhà kiểu Tây hiện đại, ngửa đầu nhìn thoáng qua biệt thự nhỏ ba tầng này ở dưới đèn đường cũng vô cùng tinh mỹ xinh đẹp, theo sau lại quay đầu nhìn về phía Trình Phong Dương đang thân thiết cùng chó Collie, “Đùi gà của Tinh Tinh và thuốc của anh đều ở chỗ này, anh cầm đi, mấy ngày nay nhớ rõ nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi ra ngoài dạo chơi.”
Trình Phong Dương ôm đầu chó vuốt không khỏi dừng một chút, theo bản năng liền giữ lại: “Đều đến cửa nhà anh, em tiến vào ngồi trong chốc lát, nhà anh cũng có người.”
“Không được.” Lâm Lan cười lắc đầu, đẩy mạnh anh vào trong cửa, “Trời quá muộn, tôi cũng phải nhanh chóng về nhà, anh mau vào nhà đi.”
Nói xong, cô lui ra phía sau vài bước muốn rời đi.
“Lâm Lan!” Trình Phong Dương vẫn là không nhịn được kêu cô, “Anh, anh. . .” Chờ gọi người lại anh lại không biết nên nói gì, vội đến mức đôi mắt đau xót, thật sự là lập tức rơi lệ.
Bộ dáng hoa lê dính hạt mưa này làm Lâm Lan không thể nghiên mặt, phụt một chút lại cười ra.
“Tôi hiểu rõ anh muốn nói gì, không cần cố gắng nghĩ tổ chức ngôn ngữ như thế nào.” Cười vẫy vẫy tay với anh, Lâm Lan đã đi trên đường lại nói, “Ngủ ngon, Phong Dương. Anh muốn kêu tôi là Lan Lan, chỉ điểm này tôi không ý kiến.”
Trình Phong Dương gấp đến độ nước mắt rơi thẳng bệnh tình xấu hổ lập tức đạt được chuyển biến tốt đẹp, dứt khoát cứ như vậy ghé vào cạnh cửa sân giống như tên ngốc mở to một đôi mắt sưng tiễn Lâm Lan rời đi, ngay cả Tinh Tinh kêu gâu gâu cạnh chân anh cũng không quan tâm, xách theo đùi gà chỉ lo cười ngây ngô.
Tuy rằng bởi vì nam ngoại tình phiền lòng kia làm cô mất đi dục vọng luyến ái, nhưng mà cô rõ ràng không chán ghét anh.
Đây là nói rõ anh vẫn có cơ hội!
“Không thành vấn đề, bạn trai tạm thời không làm được, bạn tốt vẫn có thể!” Đỉnh một đôi mắt sưng, Trình Phong Dương dùng sức nắm tay, sống lớn như vậy thật vất vả gặp được cô gái tam quan và thẩm mỹ đều hợp nhau như vậy, nếu cứ như vậy từ bỏ anh mới là thật khờ.
Phía sau lúc này cửa ra vào mở ra, là ba Trình nghe được động tĩnh nên ra ngoài xem: “Làm gì vậy! Đã trở lại còn không vào nhà, giống như tên ngốc treo đầu tường là muốn. . .Đôi mắt của con làm sao vậy, đi ra ngoài ăn một bữa cơm với con gái người ta còn bị đánh?”
——
Sau gần 2 tháng bận rộn, tui đã trở lại rồi đây.
Hẳn là nhiều bạn không biết Ma Đô là chỉ Thượng Hải nhỉ 🤣.
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top