Chương 33
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Đêm đông, đến gần Tết Âm Lịch, tự nhiên là càng thêm rét lạnh.
Trên bầu trời còn những bông tuyết nhỏ vụn bay lên, đến trình độ ngay cả bung dù cũng không cần thiết, nhưng dừng ở trên mặt vẫn lạnh lẽo phiền lòng như cũ, càng miễn bàn không cẩn thận bay vào trong cổ.
Lâm Lan một thân áo bông dài màu đỏ đứng chỗ ngã ba khu phố sau, Trình Phong Dương đến đúng giờ đang rụt cổ chạy chậm đến phía cô. Vừa thấy bộ dáng anh quấn áo lông vũ màu lam tay xỏ vào túi còn khom lưng vội vàng lướt qua đường cái, Lâm Lan không nhịn được mà bật cười, bởi vì lúc này hình tượng của cô và anh cũng không sai biệt lắm.
Hai người thành một đoàn tụ lại cùng nhau, khi nhìn thấy bộ dáng lẫn nhau đều không khỏi cười hắc hắc, như vậy thì ai cũng không cần làm đối phương thấy xấu hổ.
“Đi thôi, nhanh đi ăn cái gì đi!”
Không nói lời vô nghĩa, hai người sóng vai bước nhanh đến tiệm đồ nướng phố sau, đến giờ ăn cơm thì sao có thể không tích cực được.
Thôn trong thành bất luận ban ngày đêm tối đều vô cùng náo nhiệt, khu phố có chút hỗn độn cùng dòng người thỉnh thoảng xuyên qua, tuy rằng không có cảm giác quy phạm trật tự nhưng lại mang theo một cổ mùi khói lửa làm người ta sung sướng.
Các hàng quán lớn lớn bé bé sáng đèn, còn có quán ăn vặt dựng lên ngay lối ra vào chợ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng vang ồn ào từ xẻng chiên và bếp lò bắt đầu bật lửa, trong không khí thổi qua mùi dầu chiên và mùi thơm của cơm chiên, còn có cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm bá đạo của thì là rải ở trên thịt nướng, Lâm Lan và Trình Phong Dương hai người còn chưa ăn cơm không khống chế được mà đồng thời nuốt nuốt nước miếng, động tác dưới chân càng nhanh.
Quán đồ nướng lão Chu đầu. . .À không, đã sửa tên thành quán đồ nướng và lẩu lão Chu đầu khoảng cách cũng không phải rất xa, ước chừng đi bảy tám phút, hai người đã quen thuộc chạy đến chỗ mục đích.
“Thật đúng là thay đổi rất nhiều nha.” Lâm Lan cảm khái một câu.
Trước kia quán có chút nhỏ hẹp lộn xộn được sửa chữa một lần nữa, mở rộng thành hai mặt tiền lớn nhỏ, bên trong quán cũng quét sơn một lần nữa, ánh đèn chiếu xuống vô cùng sáng ngời, xuyên thấu qua cửa kéo thủy tinh có dán chữ “Đồ nướng” “Nồi lẩu” “Bia Tuyết Hoa*” “Giang Tiểu Bạch”, bọn họ có thể thấy bên trong bày biện mười mấy cái bàn dài đã ngồi hơn một nửa người, có người ăn xiên nướng có người nhúng nồi lẩu, thỉnh thoảng có người trợ giúp bưng khay hoặc tô nước canh đi qua đi lại ở bên trong.
* Tuyết Hoa ti tửu (雪花 啤酒): tên bia. Là một thương hiệu của bằng lăng bia từ Thẩm Dương, Trung Quốc.
* Giang Tiểu Bạch (江小白): tên rượu. Là một thương hiệu của Chongqing Jiangxiaobai Wine Industry Co., Ltd. , được đăng ký thương hiệu vào năm 2012.
Mà Lâm Lan bọn họ ngửi được mùi thơm thịt nướng còn lại là truyền đến từ phía dưới một cái mái hiên che nắng dựng lên bên ngoài quán, bếp lò nướng than dài có một đôi cha con đang ở nơi đó làm đồ nướng. Lò than cực nóng làm người đứng ở ngoài quán cũng không cảm thấy rét lạnh, ngược lại là mặt đều bị huân có chút hồng.
“Chú lão Chu!” Lâm Lan chào hỏi với một người lớn tuổi trong đó.
Đối phương vừa ngẩng đầu, thấy là cô lập tức lộ ra tươi cười: “Là Lan Lan a. Đến ăn xiên nướng với bạn bè sao?”
“Đúng nha!” Lâm Lan cười trả lời, “Nhưng mà xiên nướng của con trước không vội, chú giúp con nướng mười bảy con cá, quy tắc cũ cái gì cũng không cần thêm nha, con muốn mang về.”
Yêu cầu này chú lão Chu rất quen thuộc, chỉ là số lượng làm ông lắp bắp kinh hãi, theo sau lại nghĩ đến gì lập tức nở nụ cười: “Chú vừa định nói lúc này cá khô con mang cho Tuyết Hoa có phải quá nhiều hay không, mới phản ứng lại con cũng mở cửa hàng, trong nhà đã nuôi không chỉ một con mèo! Không thành vấn đề, chú bảo đảm làm cho con hoàn chỉnh để con đi ra là có thể mang đi!”
Lâm Lan lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú lão Chu! Tuyết Hoa nhà con thích nhất cá khô nướng nhà chú, không chỉ một lần nói với con hương vị cá khô nhà chú tốt nhất đó.”
“A! Ngay cả mèo nhà con nhận thức quán của chú sao, chú cũng phải đưa nhiều thêm một con cho nó mới được a!” Chú lão Chu cười ha ha đi theo tiếp một câu.
Ngoài ý muốn đạt được ưu đãi của chủ quán, Lâm Lan cũng là cười cảm ơn thay mèo trắng lớn trong nhà, Trình Phong Dương vừa nghe ở bên cạnh nhanh chóng xen mồm: “Ai ai ông chủ, đừng quên hỏi tôi nha, cho tôi hai cái đùi gà và một cây xúc xích nướng, cũng không cần thêm quá nhiều dầu muối, tôi cũng mang về!”
Tuy rằng ngay từ đầu bị chuyện kinh doanh đồ ăn vặt cho mèo quá mức thuần thục của Lâm Lan và quán đồ nướng làm cho khiếp sợ, nhưng Trình Phong Dương học được cấp tốc tỏ vẻ đây thật sự là một phương pháp tốt, trước tiên chọn xong lúc trở về mang cho Tinh Tinh cũng đỡ lại phải chờ nhiều một lát, khi chó ăn đến miệng còn sẽ không bị nóng, một công đôi việc nha.
“Được rồi! Không thành vấn đề!” Chú lão Chu thấy anh đến cùng Lâm Lan, cũng lập tức nhiệt tình tiếp đón, “Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào trong đi! Muốn ăn gì thì nói với thím Chu của con!”
“Ai, được!”
Hai người chào hỏi xong đã xoay người đi vào trong quán, mới vừa kéo cửa kéo thủy tinh ra, điều hòa thổi đến hơi ấm và mùi thơm nồng có một không hai của nồi lẩu lập tức ập vào trước mặt, dạ dày lập tức càng thêm đói bụng.
Nhanh chóng tìm một cái bàn trống ngồi xuống, bất luận là Lâm Lan hay là Trình Phong Dương lúc này đều có một quyết định mới.
“Nếu không lại thêm một nồi lẩu đi?” “Chúng ta lại gọi thêm nồi lẩu?”
Mặt đối mặt đồng thời vang lên trưng cầu ý kiến giống nhau, làm cho bọn họ lại không nhịn được mà bật cười.
Lâm Lan không thích ăn cay, Trình Phong Dương ngược lại là còn được, dứt khoát liền chọn nồi lẩu uyên ương, ở trên thực đơn chọn một đống nguyên liệu nấu ăn lộn xộn, đồng thời cũng không quên dự tính ban đầu là đồ nướng, hai người an tĩnh chờ đồ ăn lên.
“Nơi này thay đổi không nhỏ nha.” Trình Phong Dương khoanh tay ở trên bàn, đánh giá khắp nơi của quán, “Lần trước khi tôi tới nơi này cũng không lớn như vậy, tường cũng quét mới đèn cũng sửa lại, tất cả bàn ghế trước kia đều thay đổi, sạch sẽ ngăn nắp không ít.”
“Ừm, nghe ba tôi nói, là con trai chú lão Chu thúc sau khi trở về cải tạo.” Nhấp một ngụm nước ấm, Lâm Lan thuận miệng nói, “Thoạt nhìn sửa đến còn rất thành công, người đến ăn lẩu không ít.”
Người có kinh nghiệm đều biết đây là chuyện tốt, thực khách nhiều chứng minh hương vị ngon, sẽ không dẫm phải mìn*.
* Thải đáo lôi (踩到雷): là một ẩn dụ để chỉ việc làm bất hợp pháp hoặc vi phạm pháp luật ngày nay thường chỉ việc gặp phải những điều không may.
“Chính là người trẻ tuổi đứng cùng với chủ quán bên ngoài kia sao?” Trình Phong Dương nhìn thoáng qua bên ngoài, “Không phải nói làm việc ở một công ty lớn ở thủ đô sao, đây là trở về kế thừa gia nghiệp à.”
“Cũng không có gì không tốt.” Lâm Lan nhún nhún vai, nhớ tới mình từng sinh hoạt ở Ma Đô cũng có chút cảm khái, “Ở bên ngoài xông xáo mở mang kiến thức một chút, biết thế giới ngoài quê nhà là dạng gì, thời điểm trở về sẽ càng thêm quý trọng đã từng có được tất cả.”
Lúc cô nói chuyện lông mi buông xuống, ngón trỏ hay tay cầm ly nhẹ nhàng vuốt ve vành ly, cảm thán dần dần thấp làm Trình Phong Dương thấy không khỏi kinh ngạc.
“Lâm Lan, cô. . .” Xúc động muốn hỏi cô sống ở Ma Đô như thế nào, khi nói đến một nửa đã bị Trình Phong Dương ý thức được không ổn vội vàng cắt đứt, anh ho khan một tiếng xấu hổ tìm một đề tài khác, “Tôi là nói rất hâm mộ mọi người đều đi làm ở nơi khác, tôi thì tương đối thảm, từ tiểu học đến đại học đều là học ở Tây Thành không tính, công việc cũng là trực tiếp tìm công ty bản địa Tây Thành, so với mọi người một hồi thì cuộc đời của tôi trải qua rất đơn điệu.”
“Nào có cái gì đơn điệu hay không đơn điệu, chỉ là cách nói nha, không phải đều là sinh hoạt bình thường sao?” Lâm Lan cười, “Đi học, tìm công việc, đi làm, yêu đương, kết hôn. . .Đại đa số người đều như vậy, đến nơi khác thậm chí ra ngoại quốc sinh hoạt thì như thế nào, đều là hình thức này, bản thân có thể trôi qua những ngày tháng tốt đẹp hay không mới là thực tế nhất.”
Khi nói chuyện, khóe mắt cô thấy được một con mèo tam thể, ở trên quầy của quán nó bò nằm bên cạnh điện thờ tượng Quan Công*, thân mình nuôi đến tròn tròn mập mạp to béo lười biếng co lại thành hình cầu, bởi vì sớm đã quen quán nhiều người đến người đi ồn ào, mèo tam thể lười biếng mà híp mắt, trong lúc đó còn rất nhàn nhã mà ngáp một cái thật lớn.
* Quan Công tượng (关公像): Tượng Quan Công. Tượng Quan Công được chế tác dựa trên một nhân vật nổi tiếng có thật ở Trung Quốc, đó là Quan Vũ, Quan Vũ, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, nhưng thất bại của ông cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của Lưu Bị. (Theo wikipedia). Trong thời hiện đại, ngày càng nhiều người coi Quan Công là vị thần toàn năng bảo vệ, công nghiệp và của cải. Quan Công được coi là vị thần của chiến tranh, của cải và người bảo vệ thương nhân. (Theo baidu)
Trình Phong Dương cũng thấy được: “Đặt Thần Tài và mèo chiêu tài cùng một chỗ sao, thật đúng là may mắn.”
“Đây là Hoa Hoa của nhà chú Chu, năm nay 6 tuổi, xem như mèo lão niên.” Lâm Lan cười giới thiệu một câu, “Tính cách rất dịu ngoan cũng rất dính người, trước kia tôi đến chỗ này trong lúc chờ đồ ăn lên có khi cũng sẽ ôm vuốt một chút, nó cũng rất nể tình cho tôi sờ. Hoa Hoa, đến đây!”
Không biết là nghe thấy được giọng nói của Lâm Lan, hay là bởi vì nghe hiểu Lâm Lan nói chuyện, lúc trước mèo tam thể còn lười nhác nằm bò lập tức trợn tròn đôi mắt thẳng tắp nhìn sang bên này.
Lâm Lan vẫy tay với nó, mèo tam thể thấy thế meo ô một tiếng nhảy xuống quầy, bước chân mập mạp lại linh hoạt xuyên qua chân người chạy đến phía cô.
“Meo ô!” ( Vì sao em có thể nghe hiểu chị nói! ) Mèo béo linh hoạt vừa kêu vừa nhảy lên chân Lâm Lan.
“Đại khái là bởi vì chúng ta rất quen thuộc đi.” Lâm Lan thuận miệng lừa gạt mèo con, duỗi tay sờ sờ đầu nó, “Gần đây có trôi qua tốt không Hoa Hoa?”
“Meo —— meo ô ——” ( Rất tốt, sau khi tiểu chủ nhân trở về, trên mặt nam chủ nhân và nữ chủ nhân cũng thay đổi mà cười nhiều hơn. Thời điểm tiểu chủ nhân sửa lại phòng ở trả lại cho em làm một ổ mèo xinh đẹp, nhưng mà em càng thích cái đệm trước kia hơn, phía trên có mùi của các chủ nhân. )
“Như vậy sao, rất tốt rất tốt.” Nghe Hoa Hoa giải thích xong, Lâm Lan cũng cười híp mắt.
Trình Phong Dương ngồi ở đối diện nhìn, bởi vì lúc ấy trang hoàng thường xuyên đến Lâm gia hỗ trợ, anh đã quen bộ dáng Lâm Lan đối thoại với mèo như vậy, nhưng mỗi lần thấy cũng không thể không cảm thán cô gái thích mèo này có thể thật sự được cấp mười tiếng mèo, bằng không vì sao một người một mèo đối thoại đến có bài bản hẳn hoi như vậy.
Một người một mèo đang hỗ động, bọn họ chọn ăn lẩu và một phần đồ nướng đã bưng lên.
“Nha, Lan Lan, lại tìm Hoa Hoa nhà thím chơi sao?” Sau khi bà chủ thím Chu đều đặt đồ ăn lên bàn xong, nhìn thấy mèo nhà mình bị người ôm không khỏi mở miệng cười, “Không sợ Tuyết Hoa nhà con ghen tị?”
“Chỗ nào nha thím Chu.” Lâm Lan ngẩng đầu cũng đi theo nói lời vui đùa, “Tính cách Tuyết Hoa khá tốt, chỉ cần con trở về mang cá khô nhỏ cho nó, nó chưa bao giờ để ý con có mèo khác ở bên ngoài.”
Lời này lập tức chọc thím Chu bật cười: “Vậy được, Hoa Hoa cho con ôm, thím đi vội, các con cũng nhân lúc còn nóng mà ăn đi!”
Kỳ thật căn bản không cần mời gì, đồ ăn một khi lên bàn, hai người cũng đã cầm lấy que nướng bắt đầu ăn, Lâm Lan còn chọn một quả trứng cút luộc trong nguyên liệu ăn lẩu cho Hoa Hoa, mèo tam thể mập mạp lập tức nhảy đến trên mặt đất gặm trứng luộc gặm đến vô cùng vui vẻ.
Chờ nồi lẩu bắt đầu sôi lên, lại là một phen thêm nguyên liệu nấu ăn vào nồi, Lâm Lan nhúng một đũa thịt cắt lát vào trong canh suông, thử thăm dò đưa vào trong miệng nhai vài lần, rất nhanh đã vừa lòng mà liên tục gật đầu. Trình Phong Dương ở đối diện cũng vậy, dựng một cái ngón tay cái với cô, lại bắt đầu một vòng xuyến thịt mới.
Mỹ thực trước mặt, nói nhảm cái gì, ăn nha!
Một bữa cơm kết thúc, hai người ăn no đến bụng căng tròn vẻ mặt thỏa mãn.
“Ăn ngon, lần tới tôi muốn gọi người trong nhà đến chỗ này ăn một trận lẩu. Quả nhiên mỹ thực đều giấu ở hẻm nhỏ phố phường.” Trình Phong Dương vỗ vỗ bụng, lúc này anh ăn uống no đủ đã hoàn toàn quên chuyện bảo trì hình tượng đẹp trai ở trước mặt Lâm Lan.
Lâm Lan mạnh mẽ đồng ý, có rảnh cô cũng muốn kêu các trưởng bối cùng nhau lại đây. Chỉ hy vọng đến lúc đó mẹ ruột đừng giội nước lã, đến nói một câu “Con đưa mấy trăm tệ kia cho mẹ, mẹ ở nhà làm ra một bàn hoàn chỉnh càng ngon hơn cho con” là được.
“Thím Chu, tính tiền!” Thuần thục mà lấy điện thoại ra, Lâm Lan ngồi ở chỗ kia nghe thấy báo giá tiền xong sau đó trực tiếp quét mã QR thanh toán, thuận tiện cũng lải nhải vài câu, “Hoa Hoa tuổi lớn, béo như vậy là không thể được, đến để nó giảm giảm béo.” Vốn dĩ lúc ăn cơm cô còn muốn cho ăn nhiều một chút, nhưng nghĩ đến trọng lượng chân thật lúc mèo tam hoa nhảy lên chân, cuối cùng không dám cho ăn quá nhiều.
Thím Chu lập tức nói tiếp: “Lời này của con ngược lại là nói giống lời lúc trước con trai của thím nói, hắn cũng nói mèo quá béo thì khi tuổi lớn sẽ dễ dàng sinh bệnh, thím vẫn luôn cho rằng mèo ăn đến mập mạp mới là phúc khí đó, chờ ngày mai không vội thì đưa Hoa Hoa đến chỗ thú y nhìn xem sao.”
Hoa Hoa có một nhà chủ nhân tốt, Lâm Lan rất vui mừng, sau khi cười nói lần tới còn đến ăn lẩu thì gọi người ngồi liệt bên cạnh: “Trình Phong Dương, tôi xong rồi, đi thôi?”
Thanh niên ăn đến quá no chậm rãi chuyển động chân cẳng, chuyển hai chân của mình ra từ trong hộc bàn, lúc đang muốn chống lưng ghế đứng lên, dị biến đột nhiên sinh ra.
“A!” Thực khách ở một bàn bên cạnh phát ra một tiếng hét thảm, bởi vì cậu ta không bưng ổn bò viên trong tay, làm nguyên một mâm trực tiếp rơi vào trong nồi lẩu từ chỗ cao, lập tức lượng lớn canh đỏ vẩy ra, có người quần áo bắn ô uế, càng có người tay và mặt bị bắn trúng.
Trình Phong Dương đang đứng dậy muốn đi xui xẻo nhất, đôi mắt và mặt của anh đều bị bắn vài giọt, lúc ấy che mắt lại kêu đau hơn so với ai khác.
——
Tuyết Hoa ti tửu
Giang Tiểu Bạch
Tượng Quan Công
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top