Chương 28


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Vương Giai Y mới ở trong phòng mới thuê chưa đến một ngày, người đã bắt đầu ngồi không yên.

Nếu không cãi nhau với trong nhà, vốn dĩ kế hoạch của cô ấy là đầu xuân năm sau trở nên ấm mới đến Tây Thành, thuê một phòng xép trong khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố, sau đó đi dạo xem hết tất cả mấy điểm du lịch nổi tiếng ở Tây Thành, lúc sau lại về đến nhà đi làm chuyện khác.

Hiện tại tốt rồi, toàn bộ kế hoạch tiến hành sớm, vẫn là mùa đông lạnh lẽo.

Sớm biết như vậy không bằng đặt vé máy bay trực tiếp đến Hải Nam qua mùa đông. . .Ý niệm này cũng chỉ lướt qua một chút ở trong đầu, Vương Giai Y đã tự mình từ bỏ.

Lần phản kháng này trong nhà, thẻ phụ của cô ấy đã bị ba mẹ ngừng, chỉ có thể ăn tiền tiết kiệm của bản thân, nếu thật sự muốn đi Hải Nam, lấy tính tình tiêu xài vô độ của mình khả năng chưa dùng được một tháng là có thể đều tiêu sạch tất cả chút tiền còn dư lại này.

Ngẫm lại trong thẻ của mình chỉ có hơn một trăm vạn tiền tiết kiệm, Vương Giai Y ưu thương mà thở dài, cảm thấy chỉ có chút tiền như vậy bản thân quá đáng thương.

Nửa năm này cô ấy phải khống chế bản thân, tuyệt đối không thể lại đi loạn mua quần áo túi xách. Vì không cho người trong nhà tìm được, càng không thể thuê khách sạn ở, mà là đến nơi càng bí mật mà trốn đi.

Hừ hừ, ba mẹ bọn họ khẳng định không thể nghĩ được cô ấy không đi thuê khách sạn, cũng không đi thuê nhà ở tiểu khu xa hoa, mà là vào thuê phòng ở một tòa lầu trong thôn trong thành đi?

Hơn nữa tiền thuê nhà nơi này thật sự rất rẻ nha, trước kia tiền cô ấy ở khách sạn xa hoa vài ngày đến nơi đây thế nhưng có thể ở lại mấy tháng, lập tức đã tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Hồi tưởng hành vi tiết kiệm của bản thân vì càng tiết kiệm tiền còn không hạ thấp chất lượng sinh hoạt, mà đều chuyển tất cả gia cụ đồ điện trong chung cư của mình đến nơi này, Vương Giai Y cảm thấy bản thân thật sự là cực kỳ anh minh.

Chỉ cần cô ấy thành thật một chút, nhiều lắm ngốc trong phòng thuê vài tháng, hơn một trăm vạn kia tuyệt đối đủ để cô ấy tiêu nửa năm!

Đại tiểu thư ngây thơ nghĩ như vậy, tiến vào ở ngày đầu tiên, ban đêm còn nắm chặt tay, vẻ mặt hạ quyết tâm.

. . .Sau đó buổi sáng ngày hôm sau đã chạy ra đi dạo lung tung.

Thời điểm đi theo người môi giới đến đây xem phòng, Vương Giai Y đã chú ý quán trà mèo phía dưới tòa lầu này, trong quán toàn là thủy tinh phong cách nội thất trong sáng ấm áp lập tức nổi bật hơn những cửa hàng xung quanh, không phải cửa hàng thuốc lá và rượu chính là tiệm ăn vặt, hôm nay đi xuống lầu chưa đi xa được vài bước, cô ấy đã không khống chế được bản thân tò mò mà đẩy cửa đi vào.

Thời điểm đại tiểu thư đứng yên ở trong quán, là Tống Tân Dân trước tiên nghênh đón: "Chào mừng quý khách đến quán trà mèo!"

Ký ức hai ngày trước còn cùng nhau đụng phải ở chỗ người môi giới vẫn còn đó, Vương Giai Y nhìn thấy gương mặt quen thuộc này suýt chút nữa giật nảy mình —— rõ ràng lúc trước còn đều là thuê phòng, hiện tại một người thành khách nhân, một người khác thành nhân viên quán trà.

Đồng chí Tiểu Tống đã sớm rèn luyện ra thân kinh bách chiến* lại hoàn toàn không có tâm thái xấu hổ, vẫn mỉm cười max điểm như cũ phục vụ: "Khách nhân là lần đầu tiên đến quán trà sao? Mời đến bên này rửa tay tiêu độc một chút."

* Thân kinh bách chiến (身经百战): ý chỉ bản thân có kinh nghiệm phong phú.

Vương Giai Y kinh nghi mà nhìn cậu vài lần, cuối cùng vẫn là theo lời đi làm công tác tiêu độc.

Rửa tay đóng giày màng xong, đại tiểu thư bước lên khu nghỉ ngơi thư giãn của quán trà, Tống Tân Dân đi theo phía sau vừa muốn nhiệt tình mở miệng giới thiệu, cô ấy đã đầu cũng không quay lại mà xua tay: "Đến một phần ăn đắt tiền một người ăn là được."

Không để ý tới người phục vụ Tiểu Tống bị vẫy lui, đại tiểu thư đánh giá hoàn cảnh mọi nơi trong quán trà, bàn ghế bằng gỗ hoặc vải dày, lác đác một vài khách nhân lười nhác ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, mùi trái cây và mùi sữa hòa trộn với nhau ngược lại cũng không làm người ngọt ngấy.

Hai mặt tường thật thể, một mặt quầy nước dựa vào lắp đặt một cái TV treo tường màn hình lớn, phía trên khẽ truyền phát một vài video mèo. Mặt tường khác một nửa tường đặt bàn ghế, một nửa khác sắp xếp hai cái bánh xe chạy bằng gỗ cao cao.

Một con mèo Maine Coon màu xám bạc hình thể duyên dáng đang đạp lên trên một cái bánh xe chạy lớn hơn thong thả chạy chậm, tư thái ưu nhã phảng phất tản bộ sau khi ăn xong.

Một cái bánh xe chạy khác nhỏ hơn lại tương đối nhanh, có một con mèo lớn thuần màu đen đang chạy bánh xe nhanh chóng, động tác trôi chảy tràn ngập lực lượng mỹ cảm.

Bên cạnh hai bên bánh xe một lớn một nhỏ, mấy con mèo lớn nhỏ ngồi đó, theo động tác của mèo trong bánh xe đong đưa đầu nhỏ của mình, phảng phất giống như là xếp hàng.

Vương Giai Y thấy được một tờ giấy bắt mắt dán trên tường phía sau bánh xe chạy, bên trên ghi —— khu mèo tiêu thực giảm béo, trong lúc chạy bánh xe, mong khách nhân không cần tùy ý ôm mèo nha. ( nháy mắt bắn tim.jpg )

Sắc mặt đại tiểu thư có chút ngốc, cô ấy không nghĩ tới quán cà phê mèo là quán thần kỳ như vậy, mèo bên trong thế nhưng còn sẽ chủ động đến đây giảm béo tiêu hao calorie, quả thực đều còn tự giác hơn người a!

Ngây ngốc mà nhìn mèo lớn nhỏ xếp hàng chạy bánh xe trong chốc lát, Vương Giai Y bỗng nhiên cảm thấy trên chân bị một cái gì đó cọ qua, mới vừa theo bản năng cúi đầu đã nghe được một tiếng mèo kêu làm nũng.

"Meo ô." Một con Chinchilla tuyết trắng không biết xuất hiện ở trước mặt cô ấy khi nào, bởi vì lông dài thân hình có vẻ bụ bẫm nhỏ xinh, sau khi lại cọ cô ấy vài cái, trực tiếp ngã xuống đất lộ ra cái bụng lăn người một cái cực kỳ đáng yêu với cô ấy.

"Ô oa, thật đáng yêu!" Thanh máu của Vương Giai Y lập tức hạ xuống thành số 0 ngay tại chỗ, cô ấy bị con mèo này đánh trúng!

Bởi vì ba mẹ ghét bỏ chó mèo sẽ rụng lông loạn, cho nên trong nhà cô ấy cũng chưa từng nuôi thú cưng, Vương Giai Y nhiều nhất cũng chính là gặp qua người khác nuôi mèo chó ở trong nhà bạn học hoặc bạn bè, tuy rằng chúng nó đều rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng cảm tưởng cũng không lớn, thậm chí cô ấy không thể lý giải vì sao sẽ có người sủng chúng nó đến giống như đứa nhỏ của mình.

Cho tới bây giờ nhìn thấy con Chinchilla này, cô ấy giống như hiểu rõ.

Toàn thân manh vật bộ lông tuyết trắng không có một tia tạp chất, có một đôi mắt to tròn xoe màu lam nhạt có đường kẻ mắt, sạch sẽ xinh đẹp đến tựa như quả cầu tuyết, khi nó meo một tiếng với cô ấy, Vương Giai Y lập tức tước vũ khí đầu hàng, vô cùng yêu thích mà trực tiếp ôm vào trong ngực.

Tiểu khả ái lông vừa dài vừa mềm vừa trơn mịn, trên người còn mang theo mùi dầu gội hợp lòng người nói, hiển nhiên mỗi ngày đều có người cẩn thận xử lý, đại tiểu thư ôm vào trong ngực càng thêm vui vẻ.

Vương Giai Y lại không đi xem mèo khác chạy bánh xe giảm béo, mà là ôm mèo đi đến một chỗ bàn ghế sô pha vải, chỉ tính toán chuyên tâm ôm ấp hôn hít nâng lên cao với con mèo này.

Đại tiểu thư tinh xảo quý khí, mèo Ba Tư xinh đẹp ưu nhã, không cần phải nói, hai tổ hợp ở này bên nhau nhìn thật đúng là rất xứng đôi.

Lúc Lâm Lan bưng một khay trà bánh lớn tinh xảo đưa đến bàn của Vương Giai Y, đại tiểu thư còn đang vui vẻ mà vuốt mèo, nhưng Chinchilla trong ngực cô ấy dần dần vào trạng thái không kiên nhẫn.

Chinchilla Bạch Ngân bán manh cho nữ khách nhân này vuốt, kết quả chờ nửa ngày cũng chưa chờ đến đồ ăn ngon, nó không kiên nhẫn từ trong ngực cô ấy đứng dậy, sau khi kêu meo một tiếng với cô ấy, trực tiếp cũng không quay đầu lại mà nhảy rời đi rồi.

Thanh âm vẫn mềm mại như cũ, giống như là tiểu khả ái làm nũng với mình, chỉ có Lâm Lan ở gần đó nghe ra phun tào trong đó: ( Vuốt ta nửa ngày lại ngay cả con cá khô nhỏ cũng không cho ta, phi, tra nô tài! )

Lâm Lan bưng khay cả người chấn động, lúc này mới bao lâu, con mèo này đã quen được một đống miêu nô nịnh nọt như vậy?

Mà đại tiểu thư đối diện đột nhiên bị mèo vứt bỏ vẻ mặt mộng bức: "Làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên đi rồi?" Phảng phất thẳng nam đáng thương bị bạn gái đột nhiên chia tay lại hoàn toàn không biết nguyên nhân.

"Khụ, khách nhân." Làm chủ quán, lúc này chỉ có thể tiến lên bổ sung, "Bạch Ngân nhà tôi tính tình chính là không cố định như vậy, có lẽ ngài có thể thử dùng một chút đồ ăn hoặc chơi một lần nữa dẫn lực chú ý của nó về."

Ở phương diện tiêu tiền đại tiểu thư là một điểm đã hiểu, tay ngọc bảo dưỡng đến cực tốt lại là hào khí vung lên: "Đều đến một phần tất cả đồ ăn vặt cho mèo trong quán của cô, muốn phần tốt nhất!"

Vì thế vài phút sau, Vương đại tiểu thư dựa vào sô pha ưu nhã mà chân bắt chéo, tay cầm chén trà sứ xương* cúi đầu uống trà, trong ngực ôm một con Chinchilla dùng hai móng vuốt câu lấy cá tuyết khô gặm đến vô cùng hăng say. Con mèo kia có đồ ăn vặt là tùy ý đối phương chải lông vuốt bụng, làm gì cũng được chỉ cần không làm phiền đến đồ ăn của nó đều được.

* Nguyên văn là Cốt từ (骨瓷): Bone China (sứ xương), là một loại đồ sứ được chế tác chủ yếu từ tro xương động vật trộn với một loại khoáng chất tên là fensfat (hay còn gọi là tràng thạch) và đất sét trắng (cao lanh). Loại sứ này được cho là có độ thấu quang cao, hàm chứa không ít hơn 30% phốt phát có trong xương động vật và canxi phốt phát. Loại sứ này do thợ gốm người Anh Josiah Spode sáng chế.  Bone China rất nổi tiếng khi là loại sứ cao cấp khi sở hữu độ trong và trắng, độ bền cao và chống sứt mẻ rất được giới chuyên môn đánh giá cao và ưa chuộng. Mặc dù được sáng chế và phát triển tại Anh Quốc để canh tranh với đồ sứ nhập khẩu, sứ bone china được sản xuất khắp toàn cầu. Nó bị hiểu nhầm là sản xuất tại Trung Quốc. Công thức theo truyền thống bone china của Anh quốc sáng chế gốm tro xương và khoáng chất trộn với đất sét trắng. Nhưng công thức này đã được thay đổi do nhiều người ngoài nước Anh sản xuất.

Lâm Lan cũng không đi suy nghĩ mèo con đối mặt với đồ ăn thì tiết tháo* có thể dư lại bao nhiêu, chỉ là lúc lại một lần đưa lên bạc hà mèo, các loại đồ ăn vặt và món đồ chơi nhỏ mà đại tiểu thư muốn, cúi đầu liếc nhìn con mèo trong ngực cô ấy một cái: "Bạch Ngân, nếu em ăn những đồ ăn vặt này xong rồi, nhớ rõ đi xếp hàng nơi đó chạy bánh xe nha."

* Nguyên văn là Tiết thao (节操): Tiết tháo. Dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,. . .

Mèo Ba Tư đang ôm cá khô gặm đến vui vẻ động tác cứng đờ, có chút đáng thương mà nhìn qua, meo một tiếng lấy lòng: ( Lan Lan, em ăn ít một chút, có thể không cần đi chạy hay không? Mệt mỏi quá. )

Đại tiểu thư nhạy bén mà cảm giác được tiểu khả ái của mình bị khi dễ, lộ ra vẻ không vui tại chỗ, lại ôm mèo vào trong lòng ngực bảo hộ một chút, muốn bất mãn mở miệng, Lâm Lan lại càng nhanh hơn cô ấy.

"Làm nũng cũng vô dụng. Chinchilla em chính là có công năng dạ dày không được tốt, không muốn bởi vì ăn nhiều đồ ăn vặt mà dẫn đến sinh bệnh khó chịu, nên chạy bánh xe vẫn là phải chạy. Mèo con vẫn là không mập không gầy mới là đẹp nhất, béo thành quả cầu về sau có con mèo khác đoạt cá khô nhỏ của em đi."

"Meo!" Một tiếng này là tiếng kêu thảm thiết kiểu mèo, hiển nhiên Bạch Ngân nhớ lại một chút ký ức thảm thiết đau đớn.

Lâm Lan nói xong cũng không quản nó, mà là mỉm cười nhìn về phía Vương Giai Y vẻ mặt ngạc nhiên: "Khách nhân, cũng rất cảm ơn ngài yêu thích Bạch Ngân như vậy, nhưng mong ngài chú ý không cần cho ăn quá nhiều, sẽ dẫn phát bệnh tật dạ dày. Dưới tiền đề ngài không tính toán đổi một con mèo khác để cho ăn, kế tiếp cho dù ngài lại muốn mua sắm đồ hộp và đồ ăn vặt quán cũng sẽ không lại bán ra cho ngài."

". . .A, ừm." Thẳng đến người đã đi xa, đại tiểu thư mới có chút mơ hồ mà lên tiếng, cúi đầu nhìn về phía mèo con trong ngực, cô ấy duỗi tay nhẹ xoa đầu nhỏ của nó, "Thực xin lỗi nha Bạch Ngân, chị không biết em không thể ăn quá nhiều, chờ ăn đồ ăn vặt xong chị cùng chạy bánh xe cùng em đi?"

Đại tiểu thư tính cách có chút kiêu căng hơn nữa không thiếu tiền, kiên nhẫn mà chơi với mèo ở trong quán trà vượt qua thời gian cả ngày, đến lúc quán trà sắp đóng cửa, không ngoài sở liệu đưa ra yêu cầu mua mèo về phía Lâm Lan: "Chủ quán, tôi là thành tâm muốn, bao nhiêu tiền ngài mới nguyện ý bán cho tôi?"

"Khách nhân đừng vội, ngài trước hết nghe quy củ giao dịch của bổn tiệm rồi lại bàn chuyện khác." Lâm Lan nói qua một lần quy tắc lãnh mèo với Vương Giai Y mà mình đã nói trước đó, cũng không để ý đến đại tiểu thư nghe xong biểu tình kinh ngạc, mà là duỗi tay triệu hoán Chinchilla đến, ôm nó vào trong ngực thấp giọng dò hỏi, "Thế nào, Bạch Ngân? Người ta chơi với em một ngày, em muốn về nhà với cô ấy không?"

Bạch Ngân nhìn nhìn Lâm Lan, lại ngẩng đầu nhìn Vương Giai Y đối diện có chút khẩn trương, nghiêng đầu dừng trong chốc lát: "Meo ô!" ( Không muốn! Nô tài này không được, còn không chăm sóc em tốt như Lan Lan! )

Mèo con này hiện thực cỡ nào a! Trong lòng Lâm Lan không chỉ lần đầu tiên cảm khái như thế, chủ trước nuôi con mèo này đại khái là một miêu nô cùng cấp bậc với Tiền Huyên tầng 4 đi.

"Bạch Ngân nó nói gì?" Vương Giai Y hoàn toàn không kỳ quái vì sao chủ quán sẽ lý giải ý tứ của mèo, trước kia cô ấy đi tham quan qua doanh trại huấn luyện cảnh khuyển, càng nhận thức sâu sắc động vật và người có ăn ý cao bao nhiêu, giống chủ quán vậy, người huấn luyện mèo có thể hiểu tâm tư của mèo vẫn là rất đơn giản.

Lâm Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mèo Ba Tư: "Meo thôi là không được, chính em biểu đạt với khách nhân đi, được thì gật đầu, không được thì lắc đầu."

Sau đó đại tiểu thư liền thất vọng mà nhìn thấy mèo con phản ứng không ngừng lắc đầu với cô ấy.

"Chinchilla là một loại mèo cưng cần chăm sóc tỉ mỉ, không chỉ là phương diện thân thể khỏe mạnh, lông dài của nó càng phải chải vuốt và bảo dưỡng mỗi ngày, đặc biệt là toàn thân tuyết trắng giống như Bạch Ngân vậy, nếu phòng ở không sạch sẽ rất dễ dàng sẽ làm dơ bộ lông. Loại mèo này còn có thói ở sạch, trên người ô uế sẽ táo bạo." Lâm Lan ôn nhu giải thích với đại tiểu thư đang thất vọng, "Nếu khách nhân thật sự rất thích nó, muốn làm Bạch Ngân nguyện ý đi cùng ngài, phải trả giá tinh lực chăm sóc càng nhiều hơn so với những con mèo khác."

Nếu không phải cô có thể nghe hiểu lời con mèo này nói, trực tiếp hiểu rõ các loại nhu cầu của chúng nó, nói đạo lý nuôi mèo quý báu nhiều như vậy cô cũng muốn điên.

Hiếm khi có thứ mình thích như vậy, Vương đại tiểu thư đương nhiên là sẽ không dễ dàng nhận thua, sau khi chịu khổ mèo con cự tuyệt, mỗi ngày cô ấy đều đến quán trà báo cáo, trong lúc nhất thời Chinchilla quả thực thành một con mèo bao nuôi tư nhân.

Đại tiểu thư bắt đầu nghiêm túc học hầu hạ một con Chinchilla như thế nào, từ mỗi ngày bắt đầu chải lông, đến lúc sau tỉ lệ cho ăn cơm, tuy rằng động tác vụng về thường xuyên bị mèo ghét bỏ, nhưng thật sự nỗ lực.

Bất tri bất giác vài ngày trôi qua, lại đến cuối tuần.

Em gái Thang Hiểu Nhã làm part time đúng giờ đến quán trà đi làm, hôm nay cô ấy phát ra tiếng kêu kinh hỉ một lần.

"Chủ quán, chị lại tìm mèo mới vào quán sao?"

Mèo mới đến ở phòng cũ trên lầu đã thích ứng tốt, cuối tuần này đã được cùng nhau đưa vào trong quán trà.

"Ừm, mới mang đến tuần trước, còn đang trong thời kỳ thích ứng." Nhìn Thang Hiểu Nhã đã xoay quanh vây quanh lồng sắt, Lâm Lan cười trả lời, "Trước để chúng nó ngốc vài ngày ở trong quán trà như vậy, ngay hiện trường học con mèo khác ở chung với khách nhân như thế nào, lúc sau để cho chúng nó chính thức vào quán trà."

"Y, tựa như huấn luyện nhân viên trước khi bước lên cương vị nha." Thang Hiểu Nhã nói đùa một câu, cô ấy thuận miệng vừa nói, không biết kỳ thật chính là chân tướng.

Lâm Lan cười không tiếp tục đề tài này, mà là giới thiệu một lần Tiểu Tống làm toàn thời gian với cô ấy, sau khi hai nhân viên nhận thức lẫn nhau đã cùng nhau bận rộn, rất nhanh liền chính thức mở cửa.

Quy củ cũ, người đầu tiên trình diện chính là Vương đại tiểu thư trên lầu.

Cô ấy quen cửa quen nẻo vào cửa tiêu độc đeo màng giày, ôm chặt Chinchilla đang chờ cô ấy đi tới, sau khi ôm hôn hung hăng một cái: "Tiểu khả ái Bạch Ngân, chúng ta lại gặp mặt."

"Meo." ( Chậm muốn chết, nô tài! Lan Lan nói về sau đều là ngươi chải lông cho ta, chậm như vậy sao được a! )

"A a a, em là đang làm nũng với chị sao? Thật đáng yêu a, Bạch Ngân tiểu tâm can của chị!"

"Meo!" ( Đừng thò qua hút ta a! Trước chải lông cho ta, chải lông có nghe thấy không, ngươi nô tài ngốc này! )

"Móng vuốt nhỏ dán lên mặt cũng siêu tuyệt vời! Em có thể đến nhiều vài cái nha!"

Bên kia vị thiên kim nào đó học làm miêu nô tác động qua lại với mèo, Lâm Lan đưa lưng về phía đó, toàn bộ hành trình mặt không biểu tình giả vờ không biết, cúi đầu chuyên tâm làm chuyện của mình.

Nhưng thật ra Thang Hiểu Nhã tò mò mà nhìn vài lần, tiến đến chỗ đồng bạn mới đồng chí Tiểu Tống nói thầm một hồi, xem như hiểu rõ ngọn nguồn, trong mắt còn dâng lên một chút hảo cảm với Vương Giai Y.

Rốt cuộc bản thân cô ấy cũng là người chuẩn bị cưới mèo lớn Maine về nhà a, mọi người đều đang trên đường nỗ lực, đều là đồng chí a.

Thang Hiểu Nhã mới vừa nghĩ như vậy, ngay sau đó Vương đại tiểu thư đã làm bại chuyện hảo cảm của cô ấy.

"A? Đây là muốn mèo mới vào quán sao?" Lúc Vương Giai Y tốn một trận công phu hầu hạ mèo chủ tử chải lông, thuận tiện cũng xử lý xong tạo hình ôm mèo lại đây, thì thấy được trên cái bàn gần quầy nước đặt ba lồng sắt.

Lúc Thang Hiểu Nhã đang muốn cười trả lời đúng vậy, trong quán trà lại có đồng bạn mới gia nhập, vị đại tiểu thư này lập tức nhíu mày y một tiếng: "Cái gì nha, là mèo bản địa sao?"

Ngay khi ánh mắt đầu tiên nhìn trong lồng sắt tùy ý có thể thấy được một con mèo ly hoa vàng, Vương Giai Y đã không cần nghĩ ngợi mà ghét bỏ ra tiếng. Lại nhìn lồng sắt thứ hai, là một con mèo bò sữa màu trắng đen, tuy rằng lớn lên rất đáng yêu, nhưng cũng không thay đổi được sự thật lại là con mèo bản địa.

Sáng sớm còn chưa có khách nhân nào, trong quán trà lập tức trở nên an tĩnh.

"Chủ quán, cô có bản lĩnh huấn luyện mèo lớn như vậy, sao lại đưa mèo bản địa vào quán?" Thiên kim đại tiểu thư vô tri vô giác ôm mèo cưng quý báu, vẻ mặt ngây thơ phát ra nghi hoặc như cũ. Trong ấn tượng của cô ấy, bất luận là bạn bè hay là bạn học thì trong nhà đều nuôi thú cưng quý tộc, đại tiểu thư theo bản năng khinh thường mèo vườn không đáng giá tiền.

Thang Hiểu Nhã hoàn toàn mặt lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười mà dỗi lên: "Khách nhân, lời nói không thể nói như vậy, mèo bản địa thì làm sao vậy? Mọi người đều là sản phẩm trong nước, kỳ thị lẫn nhau gì đó thật không cần thiết a."

Sắc mặt Vương Giai Y lập tức đỏ lên, duỗi một bàn tay ra chỉ vào Thang Hiểu Nhã: "Cô, cô. . ." Muốn mắng người lại không tìm thấy từ.

Thang Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng đang muốn tiếp tục dỗi đáp lại, một bàn tay đáp trên bả vai của cô ấy, Lâm Lan từ phía sau đi tới: "Vương tiểu thư ngài nhìn lại một chút, không chỉ có mèo vườn đáng yêu, còn có một con mèo lông ngắn Mỹ màu bạc hổ đốm hiếm thấy."

Bầu không khí căng thẳng lập tức có đường sống cứu vãn, đại tiểu thư biết mình nói sai lại cũng sẽ không cãi nhau, cô ấy hừ một tiếng thuận thế nhìn về phía lồng sắt có mèo lông ngắn Mỹ, vốn dĩ chỉ là muốn thuận miệng đánh giá hai câu, nhưng chờ khi thật sự nhìn thấy con mèo này, cô ấy tức khắc kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) ra tiếng: "A? Con mèo này?"

"Con mèo này làm sao vậy?" Phản ứng của cô ấy làm ba người khác cũng dời lực chú ý theo, theo bản năng hỏi ra.

Vương Giai Y ghé sát vào lồng sắt, giống như là muốn cẩn thận xác nhận đánh giá qua lại trên dưới với con mèo lông ngắn Mỹ bên trong, biểu tình kinh nghi bất định*.

* Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.

"Con mèo này. . .hình như là con đi lạc của nhà bạn tôi."

 
——

Vương Giai Y sống trong nhung lụa từ nhỏ, cũng tiếp thu giáo dục quý tộc nên cô ấy khinh thường mèo bản địa, tính tình hơi kiêu căng, tự cho là mình đúng nhưng cô ấy không xấu xa. Sau này cô ấy sẽ thay đổi thành một người tốt hơn, các bạn đừng ghét bỏ cô ấy nha (o'▽'o)

Chúc mừng truyện đạt được 1000 lượt đọc 🎉🎉🎉

Bánh xe chạy

Bone China


☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top