Chương 26


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Ba giờ sáng, Tống Tân Dân rốt cuộc thu thập xong tầng hầm bản thân mới vừa thuê được.

Phòng đơn không phải rất lớn được trang hoàng đơn giản, khi cậu cầm chìa khóa tiến vào, trong phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp chỉ có một cái giường lớn đơn giản và một bộ bàn ghế nhỏ, đồ vật rất ít nhưng lại làm Tống Tân Dân thoả mãn hơn trong tưởng tượng, hiện tại tất cả đồ cậu mang đến đều đã được nhét đầy cả phòng.

Lúc này không chỉ trải đệm chăn lên trên giường xong, trên bàn bày đầy đồ dùng sinh hoạt, khiến người chú ý nhất vẫn là bức tường cạnh giường kia được cậu treo khung sắt ô vuông tinh tế một tầng, ảnh chụp lớn lớn bé bé dùng kẹp nhỏ treo ở trên, bên trong không phải ảnh phong cảnh thì chính là ảnh động vật, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện vài tấm ảnh chụp người, nhưng phần lớn là ảnh chụp bóng lưng, viễn cảnh* và bộ phận thân thể chiếm đa số.

* Viễn cảnh (远景): cảnh vật ở xa.

Đây là ảnh chụp cậu vào Nam ra Bắc mấy năm nay dọc theo đường đi mà chụp được, phần bản thân vừa lòng nhất, có một vài tấm thậm chí trợ giúp cậu thu hoạch được một chút tiền thưởng từ thi đấu nhiếp ảnh xuất sắc, dựa vào tiền thưởng này cậu mới có thể tiếp tục hành tẩu trên con đường này.

Lúc này, một trận gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào trong từ cửa sổ nhỏ duy nhất, ảnh chụp trên tường bị thổi đến hơi rung động, đồng thời cũng làm cả người cậu run lên một chút.

"Ục ục. . ." Bụng cũng nhân cơ hội phát ra kháng nghị với cậu.

"Hiện tại không phải thời điểm mơ mộng a, lại đến lúc làm việc tích lũy lộ phí." Cậu vuốt bụng cười khổ, đồng thời cũng nhanh chóng đứng dậy giẫm lên trên ghế khóa kín cửa sổ chưa đóng chặt.

Nếu phòng là tầng hầm, cửa sổ tự nhiên cũng là cực lùn so với mặt đất bên ngoài, đôi mắt Tống Tân Dân xuyên thấu qua lưới phòng trộm vừa lúc có thể nhìn thấy một chút cảnh đêm bên ngoài, là một sân hẹp sạch sẽ xinh đẹp, lát ván gỗ. Mượn ánh sáng nhạt của đèn đường bên ngoài, cậu điều chỉnh góc độ nhìn chỗ xa hơn, phát hiện bên trái còn có một loạt bồn hoa hình vuông, nhưng không có hoa, dường như chỉ có một chút mầm cỏ; nhìn sang bên phải, tức thì có thể nhìn thấy một bộ bàn ghế gỗ đặt làm rất thú vị.

Tống Tân Dân có thể lập tức tưởng tượng ra được nếu vào thời tiết trời trong nắng ấm, chủ nhân của sân nhỏ ngồi ở chỗ này uống trà đọc sách, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thư giãn thích ý trong sân hẹp này.

Đột nhiên, trên sàn nhà gỗ xuất hiện một đoàn bóng mờ, đó là có thứ gì đó dừng ở trên trần nhà thủy tinh của sân hẹp, bị đèn đường bên ngoài chiếu ra bóng dáng, động tĩnh này làm Tống Tân Dân hoảng sợ, theo bản năng cong đầu gối thấp người nhìn lên phía trên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh lông xù mềm mại vung đuôi giẫm lên thủy tinh rời đi.

"Hóa ra là mèo a. .  " Tống Tân Dân nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi trở lại cạnh giường của mình, được con mèo kia nhắc nhở cậu cũng nhớ tới một chuyện ban ngày.

Lúc ấy cậu xem qua phòng ở, thời điểm ký xong hợp đồng với chủ nhà rồi rời đi, có nhìn thấy quán cà phê mèo mới kia dán quảng cáo thông báo tuyển dụng.

Ngẫm lại tiền tiết kiệm trong túi mình còn có tiền thuê nhà tháng sau cũng có nguy cơ không đóng được, lại nhớ lại một chút mấy năm nay vì lộ phí mà công việc gì cũng đều trải nghiệm qua, Tống Tân Dân lập tức hạ quyết tâm, ngày mai đến nơi đó nhìn xem.

Lâm Lan ngủ ở trong nhà trên tầng ba hoàn toàn không biết gì về chuyện ngày mai sẽ có nhân viên nộp đơn ứng tuyển, hiện tại cô chỉ cảm thấy ngực mình có chút khó chịu và khó thở, bên tai giống như còn mơ hồ nghe được động tĩnh gì đó, điều này làm cho cô vốn là nửa mê nửa tỉnh, ý thức dần dần thanh tỉnh.

Vừa mở mắt, đã nhìn thấy một con mèo Ragdoll ngồi ở trên ngực cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, mèo con lớn bảy tháng tuổi cũng không có một chút nhận thức* nào với thể trọng của mình, cũng không biết sắp ép xẻng xúc phân nhà mình đến không thở nổi, còn tự cho là đúng mình đã từng là tiểu khả ái chỉ cần một bàn tay là có thể bao lấy toàn thân.

* Nguyên văn là 'Nhất điểm B số đô một hữu (一点B数都没有)': không có một chút số B. Ngôn ngữ Internet , từ này có nguồn gốc từ phương ngữ Đông Bắc , và thường có nghĩa là bối rối, không suy nghĩ và suy nghĩ , nhưng nó thực sự là lời nói của người sắt già Đông Bắc. . .Có thể hiểu là các nghĩa như" Bạn có bị chậm phát triển trí tuệ không? ", v.v.

"Lam Bảo à." Lâm Lan hữu khí vô lực, "Nửa đêm con không đi ngủ, ngồi trên người mẹ nhìn chằm chằm mẹ làm gì?"

"Meo." Mèo Ragdoll làm nũng mà hô một tiếng với cô, âm thanh rất dễ thương rất êm tai, nội dung lại có thể tức chết Lâm Lan. ( Mẹ, thời gian thật dài mẹ vẫn không nhúc nhích, con cho rằng mẹ chết mất, nên đến đây nhìn mẹ. )

"Xuống dưới." Nhanh chóng đuổi con mèo ngốc này ngoại trừ đẹp thì làm gì cũng sai, Lâm Lan vẻ mặt tâm mệt, "Mẹ đây là ngủ, không phải bất động chết, ban ngày con cũng bán manh chơi cùng khách nhân chơi, buổi tối không mệt sao?"

"Meo ô!" ( Không mệt a, thời điểm con buồn ngủ liền ghé vào trên đùi những người đó nhắm mắt là được, bọn họ đều sẽ dừng lại, trực tiếp bất động để con ngủ! )

Lâm Lan: ". . ."

Những đồng loại đó của cô đối mặt với miêu sắc thật sự một chút cốt khí cũng không có a! Trở thành nệm lót ấm thịt người còn tưởng rằng là đạt được ban ân, quá làm cô thất vọng rồi.

Ngay lúc đang không còn lời nào để nói, tay nắm cửa của cửa phòng đang đóng lại đột nhiên buông lỏng một chút, cửa mở một đường nhỏ, một con mèo trắng chui tiến vào, quen cửa quen nẻo nhảy lên giường.

Lâm Lan không có một chút ngoài ý muốn với động tĩnh này, thậm chí trực tiếp mở miệng nói với mèo: "Muộn như vậy mới trở về, nửa đêm em lại đi phóng đãng ở chỗ nào?" Duỗi tay điểm điểm đầu nhỏ mèo trắng tiếp tục giáo dục, "Mẹ nói cho con nha Tuyết Hoa, dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi hai ngày này, không cho phép con lại đi ra ngoài, giẫm đến một móng vuốt bùn về nhà làm bà ngoại con phát bực, đừng trách mẹ không thay con cầu tình."

Mèo trắng Tuyết Hoa cúi đầu dùng đầu cọ tay Lâm Lan, lấy lòng kêu meo meo: "Lan Lan, con đến chỗ mèo lão đại chơi, nơi đó của nó có thật nhiều thật nhiều mèo."

"A." Bạn chơi cùng gia tăng, vui đến quên cả trời đất sao?

Lâm Lan đang muốn kiềm chế tâm tư của Tuyết Hoa, ghi nhớ thân phận mèo nhà của mình, đừng bị mang lệch đến càng ngày càng hoang dã, Tuyết Hoa kêu to với cô: "Meo ô!" ( Lan Lan, nơi đó có một vài con mèo khác nói cũng muốn vào địa bàn của mẹ đi săn, để con hỏi mẹ có muốn hay không? )

Cô sửng sốt: "Con nói một vài mèo con không phải mèo cưng cũng muốn đến?"

"Meo!" ( Đúng vậy. Mèo lão đại bên kia có mèo lén đến nơi này xem qua, phát hiện trên địa bàn của mẹ tất cả mèo đều săn được đồ hộp từ chỗ con người, chúng nó nói chúng nó cũng có thể. )

Thế nhưng còn âm thầm điều tra? Những con mèo gian trá này.

Hơi tưởng tượng một chút, Lâm Lan đã biết là vì sao. Lúc trước cô đưa ra yêu cầu muốn mèo đến đây lăn lộn cùng cô, đàn mèo hoang. . .Hoặc là nói mèo lão đại là tâm thái bảo trì cảnh giác, một mặt là không dám tin tưởng toàn diện con người là cô đây, mặt khác cũng là không tin cô thật sự có thể thành công mang theo đàn mèo kiếm thức ăn.

Hiện tại quán trà đã mở, sinh ý không tồi, những con mèo cưng dùng làm dò đường kia lăn lộn đến xuôi gió xuôi nước ở bên trong muốn cái gì có cái đó, có người hầu hạ còn không bị đói vào mùa đông lạnh lẽo, mèo lão đại cũng yên tâm, nhả ra một vài con mèo đã sớm cũng muốn đến chỗ Lâm Lan đi lăn lộn theo.

Những con mèo này đương nhiên không phải là mèo cưng quý báu, mà là mèo vườn Trung Hoa bình thường, cũng chính là mèo bản địa Tiền Huyên vừa thấy Tuyết Hoa liền buột miệng thốt ra.

Nhưng người trong nước nuôi qua loại mèo này đều biết, mèo bản địa vô cùng thông minh, thân thể cường tráng lại dễ nuôi sống, có văn có võ, có thể đẹp có thể dễ thương, là cao thủ có công phu bắt chuột vô cùng tốt, thật sự là giống mèo tuyệt vời. Đặc biệt là mèo ly hoa, càng là mèo bản địa Trung Quốc duy nhất trên quốc tế thừa nhận có thể dự thi, giá ly hoa thuần chủng ở nước ngoài cũng rất đắt đỏ, nhưng người trong nước cũng không khoe chuyện chúng nó làm đi khắp nơi.

Lâm Lan nguyện ý lại thu lưu mấy con mèo bản địa tiến vào quán trà, nhưng giống như bà chủ thông báo tuyển dụng nhân viên, vậy khẳng định là có điều kiện thông báo tuyển dụng.

"Có thể đến mấy con, nhưng Tuyết Hoa con nói cho chúng nó, địa bàn của mẹ chỉ thu mèo con xinh đẹp nhất trong mắt thú hai chân."

Bà chủ Lâm ở phương diện này vô cùng hiện thực, ít nhất cũng đến xem mặt đi, dù sao cũng là mở cửa hàng làm ăn buôn bán, mèo con xinh đẹp mới có thể hấp dẫn càng nhiều khách nhân mua đồ hộp, không phải sao?

"Meo meo!" "Meo ô!" Lúc này bất luận Lam Bảo Thạch hay là Tuyết Hoa đều đồng thời kêu lên, dừng ở tai Lâm Lan đều biến thành ý tứ như vậy, ( Con xinh đẹp nhất! ) ( Con rất xinh đẹp trong mắt con người và mèo ! ).

"Vâng vâng vâng, các con đều xinh đẹp, mèo đẹp nhất trong tất cả mèo!" Cảm giác còn nói như vậy cô cảm thấy cũng không cần ngủ nữa, Lâm Lan mỗi tay vớt lên một con, đặt ở hai bên trái phải gối đầu của mình, "Hiện tại, lập tức lập tức ngủ cho mẹ. Lại đánh thức mẹ ngày mai các con trở lại trong phòng khách ngủ đi, không cho phép lại đến."

Ai, mèo trưởng tử và mèo thứ tử nhà họ Lâm, đều quá dính người.

Thu được cảnh cáo, hai con mèo lại không dám làm ầm ĩ, thành thật cuộn thành hai cục bông, rất nhanh vang lên tiếng khò khè nhỏ, Lâm Lan cũng dần dần ngủ một lần nữa trong hai tiếng khò khè đồng thời.

Một ngày mới đã đến, thời tiết có chút âm trầm, cũng may không giống như là sẽ có bộ dáng tuyết rơi.

Thời điểm chín giờ rưỡi, Lâm Lan xuống lầu mở cửa cuốn, đưa đàn mèo vào trong quán trà, lúc bắt đầu công việc dọn dẹp đơn giản như lệ thường, khách thuê tầng hầm từng gặp mặt một lần vào ngày hôm qua đẩy cửa ra đi vào.

"Chào cô, xin hỏi nơi này còn tuyển nhân viên toàn thời gian không? Tôi có thể vẫn luôn làm đến năm sau, lễ Tết không quay về mà tiếp tục đi làm cũng không có vấn đề gì."

Là người thiếu tiền tàn nhẫn, thiếu đến trình độ mấy năm liên tục cũng chỉ muốn làm việc nhiều để kiếm một chút tiền.

Tuy rằng không nghĩ tới quán trà nhận nhân viên toàn thời gian đầu tiên chính là khách thuê nhà mình, Lâm Lan vẫn cẩn thận xác nhận thân phận và lai lịch của đối phương một chút.

Tống Tân Dân, 24 tuổi, sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, công việc hiện tại là nhiếp ảnh gia lang thang, trước mắt thanh danh còn ở trình độ nhân vật không có tiếng tăm có chút danh tiếng —— ừm, chính là loại trong vòng có chút ấn tượng nhưng cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, cho nên thời kì đói kém* này không có biện pháp dựa vào công việc hiện tại kiếm tiền.

* Nguyên văn là Thanh hoàng bất tiếp (青黄不接): thời kì giáp hạt (*dễ gây đói kém)/ thời kì giáp vụ. Thanh : Hoa màu chưa chín , Hoàng : Hoa màu đã chín. Ý chỉ lương thực cũ đã ăn xong mà lương thực mới chưa có. Ví von việc cũ mới đều mất đi sự nối tiếp nhau.

Nghe nói trước mắt đang vừa lang thang khắp cả nước đi sưu tầm các phong tục dân gian tìm linh cảm, nỗ lực nâng cao khả năng của bản thân, vừa chỉ cần thiếu tiền thì nhanh chóng tìm cửa hàng thích hợp xin làm toàn thời gian vừa đến hai tháng, bộ dáng gom góp đủ lộ phí thì tiếp tục lên đường đi tu hành.

Khó trách bộ dáng nhìn nghèo túng như vậy, hoá ra là một người vì giấc mộng mà từ bỏ cuộc sống yên ổn theo đuổi ước mơ.

Đối với loại người này, Lâm Lan là bội phục cũng có chút hâm mộ, nhưng thật sự để cô học tập theo đối phương như vậy thì tuyệt đối không làm, cô chính là tục nhân, hiện tại có mở quán trà có mèo vuốt, ngày tháng trôi qua cực kỳ tiêu sái, cũng không cần cái gì thơ và phương xa*.

* Nguyên văn là Thi hòa viễn phương (诗和远方): đề cập đến một cuộc sống lý tưởng, xuất phát từ câu nổi tiếng của Gao Xiaosong "Thế giới này không chỉ có hiện tại, mà còn có thơ và phương xa." Câu này đã trở thành một bài văn súp gà trực tuyến nổi tiếng vì nó đã làm xúc động rất nhiều người sinh những năm 70, 80. (Theo baidu)
=> Trong truyện có thể hiểu đơn giản hơn là hiện tại Lâm Lan đã có cuộc sống vui vẻ nhàn nhã rồi, cô không cần phải theo đuổi cuộc sống lý tưởng ban đầu của mình nữa.

Hiện tại có người có thể giúp đỡ cô đến năm sau, Lâm Lan cũng không bắt bẻ khách thuê kiêm nhân viên này có tật xấu chỉ làm tối đa hai tháng thì trốn chạy.

"Được rồi, như vậy đi." Nhìn đối phương thành thật đưa chứng minh thư và bằng tốt nghiệp qua, thậm chí còn có một vài tác phẩm chính cậu chụp, nghiễm nhiên một bộ nghiêm túc như đi tòa soạn tạp chí xã nhận lời mời cái gì bạch lĩnh chức vị, Lâm Lan dở khóc dở cười, "Trước nói hảo, tiền lương và đãi ngộ đều ở trên poster. Tôi cũng sẽ không bởi vì anh là khách thuê nhà tôi mà sẽ thêm trợ cấp cho anh, tiền lương tôi trả cho anh là tiền lương, tiền thuê nhà anh trả cho nhà tôi là tiền thuê nhà, cái nào ra cái đó, sẽ không nhập làm một."

"Tôi biết, làm như vậy sẽ tạo thành rối loạn sổ sách." Tống Tân Dân cười cười, hoàn toàn đồng ý, "Rốt cuộc tiền thuê nhà và chi tiêu quán trà hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."

Nhân viên mới đến rất hiểu chuyện nha, Lâm Lan hài lòng gật đầu: "Như vậy Tiểu Tống, tạp dề của quán cho cậu, kể từ bây giờ chính là ngày đầu tiên cậu đi làm. Tôi đến dạy cậu một số quy trình quy chế khi chiêu đãi khách nhân trong quán, và một chút những việc cần chú ý khi chăm sóc mèo."

Sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng bắt đầu học những thứ này rất nhanh, Lâm Lan nhiều nhất chỉ đạo hiện trường hai lần cậu đã lên tay rất nhanh, bởi vì kinh nghiệm làm việc phong phú, cậu tiếp đón khách nhân vào quán còn muốn thuần thục hơn Lâm Lan, làm việc sinh động, tay chân cũng lanh lẹ, không hổ là tay làm việc già đời. Việc buổi sáng ngoại trừ làm trà bánh, trên cơ bản đều bị một mình cậu bao trọn vẹn.

Lâm Lan cảm giác được tiện lợi làm bà chủ thật sâu, thông báo tuyển dụng nhân viên quả nhiên là cực kỳ anh minh sáng suốt.

Thời gian đi làm, khách nhân đến quán cà phê mèo cũng không phải rất nhiều, Tống Tân Dân chỉ cảm thấy công việc mới thật sự tương đối nhẹ nhàng, cũng thật sâu cảm thấy bản thân quyết định nộp đơn làm việc trong quán này cũng là cực kỳ anh minh sáng suốt. Đặc biệt là giữa trưa trong tiệm còn bao một bữa cơm trưa, thật là giúp cậu tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn nhất mỗi ngày.

Sau khi ăn cơm nhà chủ nhà mang xuống, Tống Tân Dân cảm thấy bản thân cần phải chăm sóc đàn mèo đem trong quán trà này thật tốt, bằng không thật thực xin lỗi phần phúc lợi tiền lương này.

Thời điểm thay phiên nghỉ trưa, Lâm Lan dặn dò với Tiểu Tống một câu, nói phải rời khỏi một hai giờ, để hắn giúp đỡ canh quán trà một lát, đối phương một hơi đồng ý đồng thời lại có chút nghi hoặc: "Chủ quán là muốn đi đâu?"

Theo sau nhận được một câu trả lời làm cậu mơ hồ: "Đại khái là nhận mấy con mèo về."

Nhận mấy con mèo? Nhận ở đâu? Lại là loại gì?

Nghi hoặc này cũng không duy trì bao lâu, Tiểu Tống đã có đáp án mình muốn, chủ quán nhận ba con mèo hoang về, một con mèo vàng, một con mèo bò sữa màu trắng đen, một con mèo lông ngắn Mỹ.

Một con mèo lông ngắn Mỹ cuối cùng, Tống Tân Dân có thể lý giải, rốt cuộc xem như mèo cưng tương đối được hoan nghênh, nhưng mà hai con mèo bản địa đằng trước cũng muốn mang về quán trà sao?

Làm nhân viên mới đến, Tiểu Tống không hỏi ra miệng, mà yên lặng nhìn bà chủ đưa mèo hoang đến phòng khám thú cưng gần đây, lại qua một giờ sau, mang chúng nó về.

Chờ đến chân chính nhìn thấy hai con mèo bản đại đã tắm rửa xử lý sạch sẽ kia, cho dù là Tống Tân Dân cũng không thể không khen ngợi một tiếng: "Hai con mèo bản địa này thật xinh đẹp a!"

Đầu tiên là con mèo vàng kia, toàn thân nó cũng không phải đều là màu da cam đan xen với hổ vằn, mà là cổ và tứ chi đều bao phủ lông màu trắng, đặc biệt là mảng lông trắng hình tam giác ngược từ cổ đến ngực, hơn nữa bốn móng vuốt tuyết trắng, tựa như một quý tộc xinh đẹp mang khăn vuông và đeo bao tay màu trắng.

Nó một chút cũng không mập mạp như trong miệng mọi người, mà là hình thể lưu loát dáng người tuấn mỹ, ngẩng đầu nhỏ ngồi ở trong lồng sắt, đã soái khí lại ưu nhã.

Một con mèo bò sữa khác màu lông cũng không kém hơn những con mèo cưng trên thị trường một chút nào, choàng bộ lông đen nhánh, lông bụng và tứ chi tuyết trắng, ít thấy nhất vẫn là đầu nó, từ đỉnh tai đến đuôi mắt bao trùm màu đen giống như là siêu anh hùng Batman mang khăn trùm đầu, chỉ chừa ra một chút lông hình chữ V nho nhỏ đảo ngược ở chóp mũi, toàn thân màu đen trắng có trình tự trên dưới rõ ràng, có thể nói là tương đối xinh đẹp.

Lúc này nó trừng tròn mắt nghiêng đầu đánh giá hết thảy bên ngoài lồng sắt, thỉnh thoảng còn kêu meo vài tiếng với chủ quán, thật giống như là bộ dáng bảo bảo tò mò dò hỏi gì đó, ngược lại là làm Tống Tân Dân nhớ đến lời đồn đãi mèo bò sữa là Husky giới mèo.

Cuối cùng là một con mèo làm mèo cưng có xuất thân là mèo lông ngắn Mỹ ngược lại không có lời gì để nói, nó đáng yêu sớm đã được công nhận, đặc biệt là toàn bộ đường mắt kia còn đẹp hơn các nữ sinh, bao nhiêu người hâm mộ nó vừa sinh ra liền tự mang mỹ trang còn vĩnh viễn không phai màu. Vằn hổ màu bạc, hai chân trước là bao tay màu trắng, xem như có cảm xúc bình tĩnh nhất trong ba con mèo, đang nằm nghiêng liếm lông cho mình.

"Xinh đẹp đi?" Lâm Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng sắt, giống như là khoe ra với nhân viên.

"NICE! Ánh mắt của chủ quán thật tốt!" Tống Tân Dân khen nói, có thể tìm được mèo đẹp như vậy trong một đám mèo hoang cũng không dễ dàng.

Nhưng mà chúng nó làm mèo hoang hẳn là không thích hợp đứng trong quán trà a, lúc Tiểu Tống nghĩ đến vấn đề này đang muốn hỏi ra, ngoài cửa truyền đến tiếng vang động cơ xe tải.

Cửa tòa lầu, một chiếc xe tải container của công ty chuyển nhà dừng lại.

Cùng xuống theo người của công ty chuyển nhà, còn có bạch phú mỹ thuê một phòng xép kia ngày hôm qua.

"Là cô ấy nha." Làm người xa lạ cùng tìm được người môi giới muốn thuê nhà, đương nhiên là Tống Tân Dân có ấn tượng. Ngày hôm qua lúc đối phương thuê nhà một hơi đồng ý với tiền thuê nhà một cách khí phách, căn bản không nói vài câu cò kè mặc cả làm cậu khắc sâu ấn tượng. Đối lập bản thân vì lại miễn giảm một chút tiền thuê nhà mà cò kè đến sứt môi, Tiểu Tống vẫn là rất chua xót.

Lâm Lan nhìn cậu một cái, không nói chuyện, tiến lên vài bước đến gần cửa ra vào, nhìn xung quanh ra phía ngoài.

Hôm nay cô gái kia lại thay đổi một bộ quần áo, là một kiện áo khoác lông màu nâu đỏ, trong tay kéo dài một cái vali nhỏ 50 cm, một ngón tay của tay khác không cầm gì chỉ vào thang nói với người của công ty chuyển nhà đang đi theo, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của cô ấy.

"Chính là lầu hai. . .Căn phòng ngoài cùng bên trái. . .Các ngươi đi theo tôi. . .Tôi nói đặt đồ ở chỗ nào thì đặt chỗ ở đó. . ."

Ngữ khí mang theo chút kiêu căng lại không tự biết, điển hình là tiểu thư nhà giàu bị nuông chiều a.

Vì sao sẽ ở sắp đến Tết lại đến nơi này ở?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân viên của con người, có.

Nhân viên của mèo, cũng có, mới đến.

——

Khung sắt ô vuông treo ảnh

Sàn lát gỗ

Bộ bàn ghế gỗ (ảnh minh họa)

Mèo vàng

Mèo đen trắng

Mèo lông ngắn Mỹ

——

Mèo nhà tui nè =))

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top