Chương 24
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Lúc trước Thang Hiểu Nhã chỉ lo hút mèo cọ mèo, vì giữ tâm của mèo lớn Maine lại đã ném cho nó vài đồ hộp, mãi cho đến lúc cô ấy còn muốn lại cho nó ăn đã bị nhân viên phục vụ xinh đẹp ngăn trở.
“Khách nhân, tuy rằng bổn tiệm cung cấp thực phẩm thiết yếu đóng hộp chính là có thể ăn liên tục, nhưng cũng không thể cứ cho ăn như vậy, Maine là có thể ăn rất tốt nhưng không thể dùng ăn giữ nó lại đi.”
Tuy là Lâm Lan nhìn thấy Thang Hiểu Nhã vừa mở miệng muốn ba đồ hộp liền lấy loại hình thực phẩm thiết yếu, mà không phải đồ ăn vặt đóng hộp ăn nhiều sẽ làm dạ dày bị thương, nhìn thấy tư thế cô ấy chỉ bắt được một con mèo liền dùng sức ném đồ ăn cho nó thì vẫn là bị dọa rồi.
Đây cũng là cho cô một cái cảnh giác.
Hiện tại mới khai trương khách nhân không nhiều lắm, hơn nữa mèo Maine Coon khẩu vị lớn, tham ăn chút còn không có gì, nhưng về sau khách nhân nhiều, tuyệt đối không thể lại xuất hiện loại tình huống này.
Vẫn là bản thân mới mở cửa hàng kinh nghiệm không đủ a, chuyện này phải nhớ kỹ.
Âm thầm nhắc nhở mình cảnh giác, nghĩ thầm muốn chuẩn bị giấy bút ghi chép lại một chút chuyện, Lâm Lan ngoài miệng vẫn còn khuyên em gái một lòng một dạ chỉ nhận thầu Manie cuồng hút nó: “Trà sữa nóng ngài gọi đã sắp lạnh, có muốn tôi hâm nóng lại cho ngài một chút hay không?”
Trước đó Thang Hiểu Nhã vẫn luôn hút mèo lúc này mới nhớ đến những đồ ăn mình chọn đến bây giờ cũng chưa chạm vào, lại ôm mèo ngâm hơn nửa ngày, lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn cô. Vậy, có thể giúp tôi thêm xúc xích nướng không?”
Đều chuẩn bị ngâm mình chơi ở chỗ này cả ngày, đương nhiên ăn cơm cũng giải quyết ở chỗ này.
“Được, xin chờ một chút.” Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp cười rời đi.
Vài phút sau, trà sữa đã hâm nóng qua một lần nữa và xúc xích nướng đến thơm ngọt lại đưa tới, lúc này đã gần 11 giờ, xác thật Thang Hiểu Nhã cũng cảm thấy đói bụng, lưu luyến buông mèo lớn ra, một lần nữa ngồi trở về.
Mèo Maine Coon Thủy Ngân như được đại xá, soàn soạt liền dẫm lên nhà cây cho mèo trên tường, một lần nữa về đến chỗ cao người không với tới, trong thời gian ngắn là đánh chết cũng không chịu xuống dưới.
Thang Hiểu Nhã chỉ tiếc nuối mà liếc nhìn nó một cái, liền quay đầu chuẩn bị trước đối phó với dạ dày của mình một chút.
Phần ăn trà bánh cô ấy chọn ngoại trừ một ly sữa dừa lớn, còn có một phần bánh quế dâu tây kem bơ, hơn nữa lúc sau lại thêm vào một cây xúc xích thuần thịt, lấp đầy bụng là dư dả.
Cô nhân viên phục vụ đun nóng trà sữa cho cô ấy vô cùng tri kỷ, độ ấm của trà sữa là vừa đủ, mức độ vào miệng hơi nóng, Thang Hiểu Nhã thử thăm dò hút một ngụm, đầu tiên vừa lòng chính là độ ấm, chờ lúc sau nếm đến hương vị sữa hoa quả, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi ngoài ý muốn mở to hai mắt nhìn.
Thế nhưng còn muốn uống ngon hơn trong tiệm trà sữa chuyên môn cô ấy thường mua!
Nhanh chóng lại cầm lấy bánh quế trong dĩa lại cắn một ngụm, tuy rằng đã mất đi hương khí ấm áp mới ra lò, nhưng hương vị bánh quy vào miệng vẫn làm Thang Hiểu Nhã theo bản năng hạnh phúc nheo mắt lại, cô ấy không khỏi há miệng lớn lại cắn một miếng to, bánh quế kết hợp với hỗn hợp dâu tây và kem bơ bánh kem nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt ngào.
“Ăn ngon!” 40 tệ quả thực rất đáng giá, Thang Hiểu Nhã cầm lấy ly lại mãnh liệt hút một ngụm trà sữa, thịt quả dừa trong sữa hoa quả bị lăn lộn nhai nát giữa môi và răng, cảm giác cũng cực kỳ tuyệt vời, “Tay nghề này không cần mở quán cà phê mèo, chỉ dựa vào trà bánh này là có thể làm tôi thành thành thật thật vẫn luôn làm khách hàng quen a!”
Kết quả cảm giác bình thường nhất vẫn là xúc xích nướng cũng không phải là làm thủ công, mà là sản xuất hàng loạt.
Nhưng Thang Hiểu Nhã cũng ăn xong rồi, xử lý toàn bộ ba phần đồ ăn này, cô ấy cảm thấy có chút no căng bụng.
Thời gian đến gần giữa trưa, phần lớn khách nhân trước đó bị mèo hấp dẫn tiến vào đều bước ra khỏi quán, chỉ có hai ba khách nhân tương tự Thang Hiểu Nhã vẫn cứ lưu lại trong quán, đều tự tìm chỗ cảm thấy càng thoải mái tiếp tục nghỉ ngơi.
Thang Hiểu Nhã nhìn thấy những người đó đi ra ngoài ăn cơm, có vài người đều trước khi đi lại chọn trà sữa và điểm tâm đóng gói mang đi, chợt cảm thấy điều này cần phải học hỏi.
Sau đó đến nhà vệ sinh một chuyến, liền trực tiếp nằm xuống đệm mềm hình giường trước đó cô ấy vẫn luôn nằm. Phía sau cô ấy là cửa sổ sát đất thủy tinh trong suốt, có thể rõ ràng mà nhìn thấy sân nhỏ chật hẹp phong bế ngoài cửa sau.
Trong sân nhỏ dài trải thảm mô phỏng thảm cỏ xanh, bên trái sắp đặt hai hàng cỏ mèo xanh mượt, đại khái bởi vì là mùa đông nên lớn lên không cao lắm, mầm xanh nhỏ xanh mượt non nớt khiến người ta cảm thấy rất là vui vẻ; bên phải còn lại là một bộ bàn vuông và ghế tròn màu trắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua trần nhà cũng là thủy tinh chiếu xuống, chiếu vào trên sân nhỏ đồng thời cũng chiếu vào trên người Thang Hiểu Nhã, làm người vô cớ sinh ra vài phần buồn ngủ.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, ít người, mèo cũng thoải mái, nhóm nhân viên phục vụ bận rộn cũng nhẹ nhàng.
Thang Hiểu Nhã có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ thu dọn đồ ăn dư lại trên bàn, hình như bởi vì không đánh vỡ bầu không khí an bình của quán trà lúc này, mà động tác cũng là nhẹ nhàng cẩn thận.
Phục vụ thật đúng là tốt. . .
Thang Hiểu Nhã ăn uống no đủ lại phơi ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp dần dần vô cùng mơ hồ, ý chí dần dần bạc nhược yếu ớt, lại lúc đôi mắt sắp khép lại, trên đỉnh đầu của cô ấy hình như có thứ gì đó mềm mụp đến cuộn thành một đoàn, dường như là cùng đoạt phơi ánh nắng mặt trời với cô ấy, không đến một lát liền nghe thấy thanh âm khò khè xì xụp một hồi.
Là mèo a. . .
Thang Hiểu Nhã duỗi tay sờ soạng hai cái, xúc cảm mềm mại mượt mà làm cô ấy không khỏi cong khóe môi lên, sau đó trực tiếp híp mắt nhắm mắt lại.
“Mẹ, có khách nhân ngủ rồi, mẹ giúp con lấy chăn lông trong ngăn kéo của tủ quầy một chút.” Lúc Lâm Lan đặt cái đệm mềm hình giường kia ở trong quán trà liền biết khẳng định sẽ có người ngủ ở trên, không phải là khách nhân thì cũng chính là bản thân cô, đương nhiên là chuẩn bị nguyên bộ chăn.
Thời điểm cầm chăn lông đắp lên cho cô gái kia, cô mới nhìn thấy trên đệm đã không chỉ có một người ngủ, còn có vài con mèo ghé vào phía trên phơi nắng.
“Meo ——” Lúc thấy cô đến đây, những con mèo này còn kêu với cô. ( Lan Lan, nơi này thoải mái nhất, lại ấm áp lại không ồn ào, chị muốn đến phơi nắng cùng nhau không? )
Đỉnh đầu là ánh nắng mặt trời ấm áp, bên cạnh là cái lò sưởi hình người đang ngủ sẽ không động, những con mèo nhỏ này trước sau như một mà biết rõ độ ấm chỗ nào mới là thích hợp nhất.
“Không cần.” Lâm Lan buồn cười lắc đầu, thấp giọng nói chuyện với chúng nó, “Động tác đều nhỏ một chút nha, đừng làm ồn đến chị gái nhỏ này ngủ biết không?”
Quán trà mèo của cô vốn dĩ chính là nơi để người ta thả lỏng thư giãn nghỉ ngơi, hiện tại khách nhân không nhiều lắm, cũng càng đẹp mắt nổi bật dễ chú ý một chút.
Nhìn một màn trước mắt này, Lâm Lan nghĩ nghĩ lấy điện thoại ra chụp một bức, chờ em gái này tỉnh lại, cô phải hỏi cô ấy có ngại lưu ảnh chụp này lại không, đến lúc đó có thể làm ảnh tường khách nhân và mèo tác động qua lại.
Thu hồi điện thoại, khóe mắt Lâm Lan nhìn xéo thấy được người đang thu dọn đồ trên bàn Diêu nữ sĩ, cô nhanh chóng đi qua.
“Chỗ này để tôi làm. Anh mau đi ăn cơm nghỉ ngơi đi.” Lâm Lan đoạt lấy việc trong tay đối phương, không đợi anh phản đối đã đuổi anh rời đi, “Anh ăn xong cũng vừa lúc đến lượt tôi đi ăn.”
Thanh niên muốn nói có thể cùng nhau ăn cơm hay không chỉ có thể hậm hực tránh ra, Lâm Lan tức thì tiếp tục thu dọn.
Diêu nữ sĩ ngồi ở sau bàn ôm ấp bé cưng của mình, lúc này tâm tính sớm đã ổn định, nhìn Trình Phong Dương lưu luyến rời đi, nhìn lại Lâm Lan không phát giác gì, đôi mắt chợt lóe, lại cũng không nói gì.
“Lâm tiểu thư.” Vào lúc này Diêu nữ sĩ mở miệng, “Đột nhiên đến làm cô bận rộn, thời điểm không sai biệt lắm, tôi cũng nên đi.”
“Đừng nóng vội nha Diêu nữ sĩ.” Lâm Lan ngăn trở cô ấy, “Buổi chiều trong quán trà sẽ có mèo biểu diễn, Pudding cũng có tham gia biểu diễn, cô xác định hiện tại liền đi?”
Diêu nữ sĩ lập tức ngây ngốc, nhịn không được cúi đầu nhìn về phía đứa trẻ lông trong ngực, Pudding nhà cô ấy có tài nghệ khi nào?
Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng mặt trời chiếu ở sân sau lặng yên biến đổi góc độ, lúc Thang Hiểu Nhã ngủ trưa vốn dĩ đã là hơn một giờ chiều.
Cô ấy cảm thấy mình hô hấp có chút khó khăn, đỉnh đầu, ngực và bụng đều vô cùng trầm trọng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã bị mèo xung quanh không biết nằm ở trên người cô ấy khi nào dọa sợ.
Cô ấy ngủ hai giờ, trên người thế nhưng liền mọc thêm mèo!?
Cũng không quan tâm đến tất cả mèo đều chạy đi lúc cô ấy tỉnh lại, Thang Hiểu Nhã hoảng loạn mà lập tức ngồi dậy, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, ngoài ý muốn bản thân thế nhưng ngủ trong quán cà phê mèo lần đầu tiên đến, đồng thời cũng vì chăn lông dày đang đắp trên người mà cảm thấy ấm lòng.
Thế nhưng còn sẽ đắp chăn cho khách nhân ngủ, khen ngợi, cần phải khen ngợi năm sao a!
Đi vào trong nhà vệ sinh thu thập xong gương mặt ngủ của mình, một lần nữa trở về Thang Hiểu Nhã liền phát hiện buổi chiều khách nhân lại nhiều lên, từ trong lời những người đó nói, có vài người vẫn là bạn bè của một vài khách nhân đến buổi sáng đề cử* đến.
* Nguyên gốc là ‘An lợi’ (安利): tiếng anh là Amway. Amway, một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là: nhãn hiệu bán hàng trực tiếp Amway, nhãn hiệu đã đăng ký của Công ty Amway, và giờ đây ngôn ngữ trực tuyến mang ý nghĩa chia sẻ và chia sẻ chân thành.
. . .
Thuật ngữ Amway được coi là sự chứng thực của "mô hình bán hàng trực tiếp của Amway" và " các sản phẩm sức khỏe của Amway " trong mắt của hầu hết mọi người . Sau khi mô hình bán hàng trực tiếp thâm nhập vào người tiêu dùng và được người tiêu dùng chấp nhận rộng rãi, chính vì đặc điểm không mệt mỏi của “bán hàng kiểu Amway” mà thuật ngữ này đã được mở rộng sang một nghĩa mới khác trong giới trò chơi, COSER và hoạt hình: "Rất khuyến khích, chân thành chia sẻ nó". (Theo baidu)
“Hiểu Nhã!” Đang nhìn quanh khắp nơi, chỗ cửa quán truyền đến giọng nữ quen thuộc.
Thang Hiểu Nhã ngẩng đầu vừa thấy, là Vương Giai Giai, đồng nghiệp kiêm bạn tốt trong công ty của mình, lập tức cũng lộ ra gương mặt tươi cười: “Giai Giai! Sao cậu lại đến đây!”
“Còn không phải cậu đăng ảnh mèo các kiểu ở trong vòng bạn bè sao, câu tớ đến đây!” Vương Giai Giai ra vẻ bất mãn trừng cô ấy, “Ăn mảnh, chỗ tốt như vậy lại không gọi tớ cùng đến.”
“Nào có a, hôm nay tớ cũng mới phát hiện được nha!” Thang Hiểu Nhã lập tức giải thích cho mình, giây tiếp theo lập tức thay đổi đề tài, “Nhưng mà tới nói cho cậu biết nha, quán trà này siêu cấp tuyệt vời a! Giá cả bình dân đãi ngộ quý tộc, hương vị đồ ăn và nước uống ở đây không thua kém cửa hàng tiểu tư sản* mà chúng ta ngày thường đi nha, mèo bên trong hơn phân nửa đều là mèo cưng quý báu, tớ nói với cậu ngoại trừ ảnh mèo Maine tớ đăng, còn có Ragdoll và Abyssinia nha, đám mèo bản địa duy nhất là mèo đen cũng. . .”
* Tiểu tư (小资): tiểu tư sản. Đây là một thuật ngữ đã trở nên phổ biến ở Trung Quốc đại lục vào những năm 1990, nhằm vào những người trẻ tuổi muốn sống theo lối suy nghĩ phương Tây và theo đuổi trải nghiệm nội tâm, hưởng thụ vật chất và tinh thần. Tầng lớp tiểu tư sản nói chung là những công nhân cổ cồn trắng ở thành thị, có địa vị và của cải nhất định trong xã hội, bị cách biệt với “ tầng lớp trung lưu ” một khoảng cách nhất định - chủ yếu là về phương diện kinh tế. (Theo baidu)
Nữ sinh ríu rít còn chưa lải nhải xong, trong quán trà vẫn luôn rất an tĩnh vang lên một tiếng âm nhạc nhẹ nhàng, mọi người theo bản năng mà quay đầu đi tìm, liền nhìn thấy nhân viên quán trà đẩy một cái sân khấu mini phong cách cổ tích xuất hiện trên chỗ trống ở giữa quán trà.
Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đang vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người: “Cảm ơn mọi người đến quán trà mèo của tôi, tôi là chủ của quán trà này, Lâm Lan.”
Gương mặt tươi cười của Thang Hiểu Nhã cứng đờ, cô ấy vẫn luôn cho rằng chị gái nhỏ này là nhân viên phục vụ, làm nửa ngày thế nhưng là chủ quán sao?
Thật hâm mộ a! Có được nhiều con mèo nhỏ như vậy nhất định rất hạnh phúc đi!
Trong lòng đang nghĩ như vậy, bên kia chủ quán Lâm vẫn còn lên tiếng.
“Vì tỏ vẻ cảm ơn mọi người, cũng vì chúc mừng quán trà chính thức khai trương vào Tết Nguyên Đán, đàn mèo con của quán trà sẽ tiến hành biểu diễn ăn mừng một hồi, hy vọng mọi người có thể thích!”
Cái gì? Mèo biểu diễn?
Những khách nhân đến trong quán trà hưởng thụ thư giãn vuốt mèo đầu tiên là ngây ngốc, thời điểm cảm giác không lý giải được ý tứ trong lời nói của chủ quán, chỉ thấy Lâm Lan đã vỗ tay, kêu gọi xung quanh: “Quân đoàn mèo đen tập hợp!”
Vừa dứt lời, sáu con mèo đen trước đó lười biếng rải rác xung quanh quán trà từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tập kết ở dưới chân Lâm Lan.
Đám người lập tức phát ra một tiếng kinh hô.
“Lên đài.” Lâm Lan lại là một tiếng mệnh lệnh, đàn mèo đen lập tức nhảy lên sân khấu mini, hơn nữa còn tự động giẫm lên trên khung leo có các loại hình dạng hoa văn, hình thành một đội ngũ hình tam giác ba chiều dọc theo bậc thang.
Các khách nhân đã phản ứng lại lúc này một đám đều lộ ra biểu tình mới lạ kích động, có không ít người theo bản năng lấy điện thoại ra, bắt đầu quay chụp video với sân khấu.
Lúc bọn họ cho rằng mèo đen lên đài chính là kết thúc, nhìn thấy chuyện xảy ra lúc sau mới biết đây chỉ là bắt đầu.
Nữ chủ quán xinh đẹp lại tiếp tục kêu gọi, lần này đều gọi tên những con mèo nhỏ: “Kim Thán, Hôi Hôi, Bạch Ngân, Tịch Tràng, Pudding, Thủy Ngân, Lam Bảo Thạch. . .”
Mỗi lần gọi một tên lên, liền có một con mèo nhảy lên sân khấu, hơn nữa thành thành thật thật mà ngồi ngay ngắn bên mép sân khấu, những con mèo cưng có nhan sắc xinh đẹp khác nhau tạo thành một hình bán nguyệt, vây quanh đàn mèo đen phía sau ở trung tâm, vừa vặn nhét đầy nửa bên của sân khấu mini hình trụ.
Tiếng âm nhạc ban đầu đã dừng lại, sau đó lại đổi thành khúc càng thêm nhẹ nhàng hoạt bát.
Chủ quán không biết đã cầm một cái trống lục lạc* trong tay khi nào, nhẹ nhàng vỗ theo tiết tấu âm nhạc.
* Nguyên gốc ‘Linh cổ’ (铃鼓): tiếng Anh là Tambourine. Khung trống hình tròn, đường kính từ 8 inch đến 14 inch, làm bằng gỗ hoặc kim loại, được khảm nhiều tấm kim loại. Khi đánh đàn, các mảnh kim loại va vào nhau tạo ra âm thanh gần giống với chuông ngựa nên có tên gọi như vậy. (Theo baidu)
Trên sân khấu tầm mười con mèo nhỏ đồng thời kêu lên: “Meo! Meo meo!”
Tiếng meo đồng dạng là giẫm lên tiết tấu âm nhạc, giống như là người ca hát theo nhạc khúc. Mỗi lần vỗ nhẹ trống lục lạc một tiếng, đàn mèo con đều sẽ hát theo.
Chờ sau khi hát trong chốc lát, nhịp cỉa trống lục lạc biến thành hai nhịp, mèo con trên sân khấu chỉnh tề nhất trí mà nâng móng vuốt nhỏ lên, lúc thì móng trái lúc thì móng phải, có khi còn sẽ đứng thẳng lên, biểu diễn quơ chân múa tay biến thành một vũ đạo đơn giản rất đáng yêu.
Đàn mèo hát hát nhảy nhảy, bởi vì từng con có hình thể bất đồng mà dáng múa hoặc ưu nhã hoặc khờ manh, làm một đám miêu nô* xem đến mặt đỏ tim đập, đôi mắt cũng nhìn không ngừng.
* Miêu nô (猫奴): nô lệ của mèo. Nô lệ của mèo sẵn sàng chi tiền cho chú mèo yêu quý, thậm chí còn vất vả cả ngày lẫn đêm làm thức ăn và dọn sạch chất thải cho mèo. (Theo baidu)
Mãi cho đến biểu diễn ngắn ngủi không đủ hai phút này kết thúc, những con mèo nhỏ nhảy xuống sân khấu một lần nữa quay lại làm nhân viên, nhưng trạng thái phấn khởi của bọn họ vẫn là không dừng lại.
Chỉ bằng đoạn biểu diễn vừa rồi kia, quán cà phê mèo này là có thể trực tiếp trở thành nơi siêu thần kỳ ở Tây Thành, không có quán cà phê mèo nào ở Tây Thành có thể đưa ra!
Về phần lúc sau chủ quán nói cái gì mà chính sách ưu đãi khai trương, ví dụ như toàn thể người có mặt hôm nay đều có thể thu được một phiếu miễn phí, có thể không cần tiêu phí là có thể vuốt mèo một ngày, mấy loại chuyện này đã đều bị bọn họ xem nhẹ, bọn họ chỉ nghĩ về sau còn có thể lại xem biểu diễn.
“Không có tình huống đặc biệt mà nói, một tuần chỉ biểu diễn một lần, cố định vào buổi chiều cuối tuần.”
Chủ quán bị năn nỉ ỉ ôi không có biện pháp, đành phải nhả ra, mọi người cảm thấy mỹ mãn.
Lúc này tất cả khách nhân đều có một loại tâm tính khác với mèo trong quán, bao gồm những con mèo đen trước đó còn có chút kiêng dè hoặc làm lơ đều cực kỳ nóng bỏng, nguyên một đám chỉ muốn thử nhìn xem đàn mèo con sẽ bán manh mười tám kiểu mà chủ quán nói trước đó.
Còn không phải là đồ hộp và bánh cho mèo sao, đều cho các em!
Trong quán trà náo nhiệt, Diêu nữ sĩ một lần nữa ôm bé cưng vào trong ngực, trên mặt lại là kinh hỉ không thôi: “Lâm tiểu thư, cô làm như thế nào vậy ? Pudding vậy mà cũng sẽ ca hát khiêu vũ, thật sự là rất lợi hại.” Câu cuối cùng kia là khen đứa trẻ lông của mình.
“Bí mật thương nghiệp.” Lâm Lan dùng mẫu câu vạn năng trả lời, “Diêu nữ sĩ, cô phải trở về sao?”
“Ừ, lại không quay về, trong nhà lại muốn náo loạn.” Rất không nỡ, nhưng Diêu nữ sĩ không đi không được, điện thoại đã có mười mấy cuộc gọi không nghe, về nhà ồn ào một trận là khó tránh khỏi, chỉ là cô ấy cũng quen rồi, “Pudding, mẹ phải đi, con phải ngoan ngoãn sống ở chỗ này làm đứa nhỏ nghe lời nha.”
“Meo ——” ( Mẹ, lần tới lại đến xem con a! )
Lâm Lan đương nhiên không thể để một thai phụ về nhà một mình, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Hướng Phi nằm trong nhà trên tầng bốn, lại để hắn hỗ trợ đưa về một chút, đến khi an bài thỏa đáng mới lại trở về tiếp tục chiêu đãi khách nhân.
Bởi vì nguyên nhân trước đó mèo biểu diễn, phía sau lại có một đợt khách nhân nghe tin mà đến, Lâm Lan không thể không ngăn lại hành vi các khách nhân mua đồ hộp, lấy lý do mèo con cần vận động tiêu thực để cho bọn họ cầm các loại món đồ chơi chọc mèo, hoặc là trực tiếp chơi chụp ảnh chung.
Bận rộn một hồi, thẳng đến năm giờ quán trà chính thức đóng cửa, những người đó mới chưa thỏa mãn mà rời đi.
Khai trương ngày đầu tiên, buôn bán kiếm lời không ít, nhưng cũng mệt đến quá sức.
“Con vốn cho rằng quán cà phê mèo dựa vào một mình con là có thể chơi đến xoay chuyển, cũng liền khai trương hai ngày đầu không quen thuộc nghiệp vụ cần mọi người tạm thời giúp một chút, hiện tại mới biết được quá ngây thơ rồi.” Trong quầy nước, Lâm Lan thở dài nói với ba mẹ, “Quả nhiên vẫn là phải tuyển người vào phụ giúp a.”
“Tuyển người nào a, không cần tuyển!” Vương Tú Chi là người đầu tiên phản đối, bà tỏ vẻ chút mức độ ấy căn bản một chút cũng không mệt, “Mẹ và ba con còn không phải là nhân thủ có sẵn? Quầy bán đồ lặt vặt kia của ba mẹ có thể có bao nhiêu bận rộn, đến lúc đó một người qua bên kia trông cửa hàng, một người khác đến bên chỗ con hỗ trợ là được!”
Vốn dĩ chính là sợ quá nhàn rỗi nên mới mở cửa hàng, hiện tại vội lên lại hợp ý bọn họ.
Nhà họ Lâm đã quen mở cửa hàng nhỏ hoàn toàn không có ý tứ mướn người chia tiền cho người ngoài.
“Vậy sao có thể được, vẫn là phải tuyển, nhân viên làm theo giờ hoặc là lâu dài đều có thể suy xét.” Lâm Lan kiên trì, cũng không thể thật sự để ba mẹ còn vì quán trà của cô mà vất vả mệt mỏi, một ngày hai ngày thì không sao, nhưng mỗi ngày đều như vậy khẳng định không được, “Chuyện này không cần thương lượng, nghe con!”
Vợ chồng Lâm gia không quá vừa ý, còn muốn tiếp tục phản đối đã bị cô trực tiếp đẩy đi: “Ba mẹ nhanh lên lầu chuẩn bị cơm tối a, hai người không đói bụng nhưng bụng con cũng đói bụng rồi!”
Vợ chồng Lâm gia bị con gái đẩy đi không quên chào hỏi Trình Phong Dương: “Tiểu Trình à, con ăn cùng gia đình cô chú được không?”
“Không được đâu cô chú.” Trình Phong Dương lắc đầu, loại lời khách sáo này anh vẫn có thể nghe ra được, thật sự muốn đáp ứng mới là đường đột, “Trời quá muộn, con lập tức cũng phải trở về, ba mẹ con cũng chờ con ăn cơm.”
Vợ chồng Lâm gia rất nhanh liền rời đi, lưu lại Lâm Lan và Trình Phong Dương tiếp tục bận rộn trong quầy nước, kiểm kê và sắp xếp lại thùng đồ hộp cùng nguyên liệu nấu ăn ở quầy nước.
“Hôm nay buôn bán rất không tồi a, không ít khách nhân đều nguyện ý tiêu tiền mua đồ hộp.” Trình Phong Dương nhìn không ít thùng giấy đồ hộp trống rỗng, có chút tặc lưỡi, nhưng ngẫm lại hắn cũng không ngoài ý muốn, mèo trong quán này không chỉ là chủng loại quý báu, mà còn đặc biệt sẽ làm nũng bán manh với khách nhân, buổi chiều càng là một điệu múa nghiêng quán trà, ngay cả anh người thích nuôi chó cũng hâm mộ đến không chịu được, huống chi đám miêu nô đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự hoặc là quân dự bị. (Người ta là nhất vũ khuynh thành, đây là nhất vũ khuynh điếm (๑˘︶˘๑))
“Chiếm tiện nghi từ ngày nghỉ Tết Nguyên Đán mà thôi. Thời gian làm việc cũng sẽ không có nhiều người như vậy, mọi người đều phải đi làm.” Lâm Lan cười trả lời, “Cảm ơn anh Phong Dương, từ bỏ ngày nghỉ lễ còn đến chỗ tôi hỗ trợ.”
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Trình Phong Dương xua xua tay, “Tôi là bản thân tò mò quán cà phê mèo muốn mở như thế nào, cho nên chủ động đến đây, rốt cuộc đây cũng là quán trà tôi một tay một chân tự mình thiết kế ra a!”
“Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là muốn cảm ơn.” Lâm Lan nghiêm túc nói, “Nếu anh đã không chịu thu phí, vậy hẳn là tôi nên mời anh ăn cơm.”
Thời điểm cửa hàng sửa chữa xong đều bổ sung từng thứ từng thứ vào, nhìn thành quả Lâm Lan thật sự tính toán trả phí thiết kế, không thể để người ta vẫn luôn bận việc lâu như vậy được, nhưng đối phương chính là dùng ước định lúc ban đầu đã nói xong cự tuyệt thù lao, hiện tại cô khai trương lại đến đây hỗ trợ. . .Lâm Lan là thật sự rất ngượng ngùng.
Vừa nghe đến Lâm Lan nói mời ăn cơm, ánh mắt Trình Phong Dương sáng lên: “Vậy tối mai chúng ta liền đi quầy hàng đồ ăn phía sau phố du kia kia cùng nhau ăn xiên que, thế nào? Đồ nướng nhà bọn họ đặc biệt ăn ngon, tôi thích nhất thịt dê xiên nướng và thịt mực nướng vỉ sắt chỗ đó!”
“Tôi cũng thích, thịt dê xiên nướng chỗ đó thật sự là tuyệt nhất, tôi còn thích rau hẹ nướng và cà tím nướng chỗ đó. . .Anh từ từ, tôi nói mời anh ăn cơm anh liền chọn loại chỗ này a?” Thiếu chút nữa bị đồ nướng làm lệch đi, Lâm Lan bất mãn nhìn hắn, đây là xem thường tiền tiết kiệm của Lâm mỗ cô sao. . .Tuy rằng cũng xác thật tiêu đến sắp thấy đáy, ngay cả áo khoác gió Chanel lúc trước dùng để trang bức cũng thay đổi thành tiền mặt.
“Sao có thể như vậy được, tôi là thật sự tính toán buổi tối kia ăn một bữa thịt xiên ăn đến no đấy!” Vẻ mặt của Trình Phong Dương cũng nghiêm túc mà trả lời cô, “Không chỉ tôi ăn, lúc sau còn sẽ đóng gói chút chân gà nướng gì đó mang về cho Tinh Tinh!”
Dựa vào đồ nướng ăn no, còn ăn rồi mang về, người khác thanh toán, đủ tàn nhẫn đi?
Lâm Lan nhịn không được liền bật cười, có thể có thể, cái này rất Trình Phong Dương. Nhớ lại lại lần đầu tiên cô gặp được anh, mặt hàng này có thể ngồi ở trong xe dùng một cây xúc xích giăm bông nhổm người cách một khoảng cách trêu chọc Golden Retriever, liền thật sự không khó suy nghĩ anh có thể cầm chân gà tiếp tục trêu chọc chó Collie trong nhà hay không.
Cứ như vậy, ngay khoảnh khắc hai người tạm biệt tách ra, ngày đầu tiên quán trà mèo buôn bán cũng chính thức kết thúc.
Lâm Lan vốn cho rằng buổi chiều ngày hôm sau Trình Phong Dương sẽ qua cùng đi ăn xiên que với cô, kết quả buổi sáng cô liền thu được điện thoại của anh, nói một khách hàng trước kia phụ trách khẩn cấp xin giúp đỡ, chỉ có thể thành thật đi làm. Chuyện công việc chỉ có thể nói không có biện pháp, Lâm Lan nói không sao lần sau chọn được thời gian lại hẹn, lúc đặt điện thoại xuống trong lòng lại có chút phiền muộn.
Rõ ràng mấy tháng trước kia cô cũng là cẩu chỉ đi làm, sếp hoặc bên A* gọi điện thoại một hồi, đang ngủ trong ổ chăn cũng phải đẩy nhanh tốc độ bò dậy, hiện tại thế nhưng lại cảm thấy thời gian đó đều trở nên rất xa xôi.
* Giáp phương (甲方): bên A. Bên A nói chung là người đóng góp hoặc nhà đầu tư, tức là cơ quan hoạt động chính và có vị trí thống lĩnh . Người đóng góp là cơ quan chính của thị trường hoặc thị trường thống lĩnh là thị trường của Bên A. (Theo baidu)
“Meo ô ——” ( Lan Lan, hôm nay chúng ta còn buôn bán không? )
Bên chân có mèo vòng quanh chân cô, Chinchilla vô cùng quen được con người truy phủng*, có chút gấp không chờ được mà liếm miệng mình —— có lẽ là gấp không chờ được cọ đồ hộp ăn miễn phí.
* Truy phủng (追捧): đi theo cổ động | tán dương; tung hô; khoe khoang cái gì đó thay người khác.
“Ngẫm lại chính dạ dày của em xem, đừng ăn quá nhiều.” Lâm Lan chỉ có thể khuyên như vậy, cũng quyết định lại mua thức ăn đóng hộp cho mèo có thể tích càng nhỏ hơn một chút, những con mèo này ăn vào là thật sự không có một chút suy nghĩ gì*, “Ăn quá nhiều, về sau các em giống hamster chạy bánh xe tiêu thực cho chị.” Cô đã liên hệ thương gia định chế*.
* Nguyên gốc là B数: Từ này có nguồn gốc từ phương ngữ Đông Bắc, và thường có nghĩa là bối rối, không suy nghĩ. Nó có thể được hiểu là những nghĩa như “Bạn có bị chậm phát triển trí tuệ không?”. . . (Theo baidu)
* Định chế (定制): hàng đặt theo yêu cầu.
Ngày nghỉ hoàng kim trôi qua, quán trà buôn bán náo nhiệt rốt cuộc khôi phục bình thường, thanh đạm không ít. Giống như những quán cà phê mèo khác, cuối tuần người rất nhiều, thời gian làm việc nhạt một chút.
Trước mặc kệ chủ quán Lâm Lan nhẹ nhàng thở ra như thế nào, Thang Hiểu Nhã lại là vô cùng nhớ thương, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều sẽ đến đây ngồi một chút, làm cho Lâm Lan cũng nhanh chóng thăm dò được khẩu vị của em gái này, nghiễm nhiên đã trở thành khách quen chỗ này.
Mới vừa chiêu đãi xong một vị này, cửa ra vào lại có khách nhân đến, là tổ hợp một đôi mẹ chồng nàng dâu với cháu hiếm thấy.
—— Bà nội già khoảng năm mươi tuổi, người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, bé gái tám tuổi.
Lâm Lan treo lên mỉm cười chuyên nghiệp như thường lệ tiếp đãi, ba người đều làm theo quá trình tiêu độc, sau đó vào chỗ ngồi chọn món ăn, bé gái ngược lại nhiều lần muốn rời khỏi trưởng bối trực tiếp chạy đến ôm mèo nhưng đều bị kéo lại.
Ngay từ đầu Thang Hiểu Nhã ngồi ở phía sau bọn họ cũng không chú ý, thẳng đến lúc sau bọn họ chọn món ăn xong, ngay lúc chủ quán xoay người rời đi, cô ấy nghe thấy bà nội kia nói một câu với cháu gái.
“Nhìn thấy không? Về sau con không học tập chỉ biết chơi mỗi ngày, sau khi lớn lên sẽ biến thành như chị gái kia chỉ có thể bưng khay phục vụ cho người ta.”
Bà nội kia chỉ vào chủ quán cách đó không xa giáo dục cháu gái nhỏ muốn nháo đi ôm mèo như vậy.
——
Tạo nghiệp ghê vậy trời (; ̄Д ̄)
Xúc xích nướng
Bánh quế dâu tây kem bơ. Mlem mlem
Bàn vuông và ghế tròn màu trắng (Ảnh chỉ mang tính chất minh họa).
Trống lục lạc
Thịt dê xiên nướng và thịt mực nướng vỉ sắt
Rau hẹ nướng và cà tím nướng
Bưng khay phục vụ =))
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top