Chương 21


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Thú hai chân sau lưng mèo lão đại. .  đây không phải chính là nói cô sao? Đột nhiên có một loại ảo giác trở thành BOSS phía sau màn là chuyện như thế nào?

Chờ đến khi lại gặp được mèo ly hoa kia, vị mèo lão đại này lại đưa tới cho cô hai con mèo cưng.

“Meo ô. . .” Một con mèo lông ngắn Anh Silver Gradient, trời sinh tự mang kẻ mắt, đôi mắt lớn lớn tròn tròn khi nhìn qua phá lệ chọc người trìu mến, đáng tiếc hơi dơ.

“Meo meo. . .” Một con khác là mèo chân ngắn Munchkin màu trắng xanh, đơn thuần nói chân ngắn khả năng còn chưa đủ trực quan, nhưng nói con mèo này có một cái danh hiệu khác là “Mèo lạp xưởng” hẳn là có cơ sở ấn tượng đi, sàn xe đặc biệt thấp, nhưng chạy trốn còn rất nhanh. Đương nhiên trước mắt cũng là hơi dơ.

“Được rồi, các em chủ động quy phục đều quyết tâm lăn lộn cùng chị đúng không?” Lâm Lan cũng là trước lạ sau quen trực tiếp nhận lấy mèo, hơn nữa đặt tên mới cho chúng nó tại chỗ, “Em tên Nãi Đường (Kẹo Sữa), em tên là Tịch Tràng (Lạp Xưởng) đi.”

Nhóm mèo cưng hoang không có bất kỳ dị nghị gì, chúng nó đã lưu lạc bên ngoài một thời gian, mùa đông tàn khốc làm chúng nó chỉ muốn trở lại trong phòng ấm áp của con người, chủ nhân cũ đã không cần chúng nó, có nhà mới lại có người nghe hiểu được chúng nó nói chuyện, cho tên mới còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Mèo lão đại lại có chuyện muốn nói: “Oa ô ——” ( Vốn dĩ, kỳ thật còn gặp được một con, mèo thủ hạ của ta phát hiện nó ở gần đây, nhưng nó không đồng ý lại đây. )

“A? Thế nhưng còn có mèo cưng hoang có cốt khí như vậy sao?” Mèo nhà được con người chăn nuôi không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại rất khó bình yên sinh tồn trong kiếp sống lưu lạc, huống chi còn là mùa đông tương đối trí mạng, Lâm Lan lập tức có chút tò mò.

“Meo a ——” ( Cái đầu của nó rất lớn, da lông rất dài và dày, bề ngoài và khí thế đều rất hung hãn, đại khái có thể sống qua mùa đông a. )

“Như vậy sao.” Lâm Lan suy nghĩ một chút mèo có những đặc trưng này, trong lúc nhất thời cũng không phán đoán ra được là chủng loại gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, “Người ta không muốn thì xem như bỏ đi, rốt cuộc dưa hái xanh không ngọt* nha.”

* Cưỡng nữu đích qua bất điềm (强扭的瓜不甜  qiánɡ niǔ de ɡuā bù tián): (nữu: vặn, vắt; dưa cưỡng ép mà hái (cưỡng nữu) [tức là dưa còn xanh, ko tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt; đặt cho văn vẻ là Dưa cố hái thì không ngọt; Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn).

Mặc dù mèo lão đại không lên tiếng phản hồi, nhưng nhìn từ động tác hất đuôi lên của nó, vẫn là rất đồng ý những lời này của Lâm Lan.

Hai bên lại lần nữa cáo biệt, ngày hôm nay phòng khám thú cưng ở tòa lầu cũng lại nhận được sinh ý mới.

“Một con Silver Gradient và một con mèo lạp xưởng, Lâm Lan, vận khí nhặt mèo này của cô thật là vô địch!”

Bác sĩ Lưu lại ấn theo quy củ cũ cho hai con mèo hoang một bộ quá trình, nhìn mèo cưng trước mắt lại một lần nữa trở nên sạch sẽ xinh đẹp, trên mặt không che dấu được giật mình và cảm thán.

Ngắn ngủn hơn ba tháng, nhặt được sáu con mèo cưng hoang không tính, hơn nữa trong tiểu khu khác còn có người tặng cho cô một con Abyssinia, vị này không nhìn bối cảnh một tòa lầu của cô, phơi hết những con mèo này của cô ra, trên mạng sẽ có một đống người hô to cô là phú bà.

“Đáng tiếc những con mèo này phần lớn đều đã làm tuyệt dục, bằng không quán cà phê mèo này cô khai trương, dựa vào bán mèo con là có thể kiếm được không ít.” Nói đến đây, bác sĩ Lưu có chút đáng tiếc.

“Có mèo đã đủ rồi, vốn dĩ chính là nhặt không mèo con, lại nhiều hơn tôi cũng không muốn.” Lâm Lan ngược lại là nhìn thoáng, cô không cần lo lắng tiền thuê nhà lớn này, cần suy xét chính là thu chi vững vàng không cần lỗ vốn là được, dư lại kiếm nhiều kiếm ít là thứ yếu.

“Nói vậy cũng đúng.” Bác sĩ Lưu cũng nghĩ đến một tầng này, không khỏi bật cười.

Lại có mèo mới về đến nhà, phòng cũ ở tầng ba của nhà họ Lâm đã thành phòng mèo, ba người lại bình luận mèo mới tới một hồi, gương mặt to tròn của hai con mèo này tương đối hợp khẩu vị của các trưởng bối, đặc biệt là mèo lạp xưởng sàn xe đặc biệt thấp, đó là rất được hoan nghênh, quả thực là bị ba người lớn vuốt vài lần.

“Nhưng có chút gầy, nhìn lông dày, kỳ thật xương cốt cộm tay.” Các trưởng bối sờ xong còn đánh giá một câu như vậy, “Lan Lan, tháng này cho mèo ăn nhiều chút, con mèo này không có thịt thì tính là lạp xưởng gì.”

Lâm Lan: “. . .” Rất có đạo lý a.

Vì thế hai con mèo mới đến tiến hành thích ứng hoàn cảnh, đồng thời cũng tiến vào kế hoạch bổ sung bữa ăn và vỗ béo.

Bởi vì là sưởi ấm qua mùa đông, tất cả đàn mèo đều chuyển từ phòng mới qua phòng cũ, vì phòng ngừa đàn mèo con tinh lực tràn đầy, trước khi trời tối người trong nhà đều sẽ cùng chơi đùa vui đùa ầm ĩ với những con mèo này một hồi. Ừm, rốt cuộc mặc kệ là người hay là mèo, lăn lộn như vậy một thời gian cũng có thể càng dễ dàng ngủ —— hoặc là người ngủ như chết nên không nghe thấy mèo làm ầm ĩ.

Cũng ví dụ như hiện tại, ba mẹ và bà nội cầm gậy chọc mèo dẫn những con mèo nhỏ chơi, Lâm Lan tùy tay ném một cuộn len sợi đến mèo trưởng thành trong đàn.

Tuyết Hoa và gia tộc mèo đen có động thái thị lực siêu quần và thân thủ mạnh mẽ vươn móng vuốt tới quả cầu bật lên, một vuốt đã bắt được chuẩn xác.

“Cầu tốt! Lợi hại!” Bên cạnh sẽ có khán giả Lâm thị hò hét trầm trồ khen ngợi.

Đến phiên mèo cưng quý báu bên này, mèo Xiêm Kim Thán và mèo Abi Pudding cũng dùng dáng người duyên dáng thon dài của chúng nó nhẹ nhàng tiếp được, mèo lam Hôi Hôi và Silver Gradient Nãi Đường cũng vững vàng bắt lấy, hai tay ôm cầu, ngay cả Tịch Tràng sàn xe cực thấp cũng dùng vuốt ngắn tròn nhỏ của nó đập cuộn len.

Nhưng khi đến phiên hai con mèo lông dài duy nhất trong nhà, Ragdoll Lam Bảo Thạch và Chinchilla Bạch Ngân. . .

“Các em. . .là luyện dùng đầu tiếp cuộn len trăm phần trăm sao?”

Khi lần thứ N nhìn thấy cầu nện ở trên đầu chúng nó, Lâm Lan rốt cuộc nhịn không được mặt vô biểu tình mà phun tào.

“Hay là nói hai đứa các em thật sự thêm tất cả điểm kỹ năng ở trên mỹ mạo? Nhào lộn trên không trung tứ chi đáp xuống đất, di chuyển cấp tốc tùy thời phanh lại, những kỹ năng cần thiết cho mèo này sao các em lại ném hết!”

Bên cạnh ba mẹ bà nội đã nhìn đến nhanh chóng cười, nhìn hai con mèo rất xinh đẹp, vì sao lại ngu ngốc như vậy nhỉ?

“Thân thủ này trông cậy vào chúng nó bắt chuột khẳng định muốn chết đói.” Hiện tại bà nội Lâm đã nhìn mèo xinh đẹp nhiều, quan niệm cũ trước kia cũng sửa lại không ít, lau nước mắt vừa bật cười ra, duỗi tay bế mèo Ragdoll dường như đang ủy khuất lên chân, “Còn may ngươi lớn lên xinh đẹp, đầu năm nay đẹp có thể làm cơm ăn, có thể xem như không làm ngươi chết đói.”

Người Lâm gia đang náo nhiệt, cửa phòng lại vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập: “Chú Lâm thím Lâm! Chú thím có nhà không? Cầu chú thím giúp đỡ, một con mèo lớn xông vào trong phòng con, thật đáng sợ a!”

Người đột nhiên chạy lên cầu cứu trong đêm, là một vị nữ thuê phòng độc thân ở tầng hai, họ Vệ, bởi vì công ty thường xuyên tăng ca nên luôn là đi sớm về trễ, có khi thậm chí trực tiếp ngủ ở công ty.

Lúc này là buổi tối 9 giờ rưỡi.

Vị cuồng làm việc này sau khi bận rộn cả ngày, kéo thể xác và tinh thần mệt mỏi về phòng thuê an bình của mình, đang muốn đi phòng bếp làm chút thức ăn trấn an dạ dày bụng đói kêu vang một chút, liền không hẹn mà gặp một con mèo lớn đang ăn vụng ở bên trong.

Lúc đó, trong miệng con mèo lớn đang cắn một cây chân giò hun khói ngày hôm qua cô ấy quên bỏ vào tủ lạnh, mà Vệ tiểu thư vẫn duy trì tư thế tùy ý bật công tắc đèn phòng bếp.

Hai giây sau, Vệ tiểu thư hét lên, phanh một tiếng bỗng chốc đóng cửa phòng bếp lại, mà con mèo kia bị nhốt ở trong phòng bếp.

“Mèo kia thật lớn! Lông vừa đen lại lộn xộn, nhìn vừa dơ vừa khủng bố!” Vệ tiểu thư chịu đủ kinh hách, tỏ vẻ căn bản không dám lại mở cửa, “Chú Lâm, Lâm Lan nhà chú không phải rất biết nuôi mèo, chúng nó còn rất nghe lời cô ấy sao? Chú có thể giúp con bắt nó ra không? Lúc con chạy ra ngoài, liền nghe thấy tiếng kêu mèo hoang cào cửa truyền đến từ phòng bếp, bên trong rất nhiều đồ đều bị nó lật tung lên, thật là khủng khiếp!”

Nói xong lời cuối cùng cô ấy cũng muốn khóc.

Sau khi nhà họ Lâm nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên, làm chủ nhà, hẳn là nên vì khách thuê hỗ trợ giải quyết một chút khó khăn trong phòng, huống chi còn là một cô gái độc thân như vậy.

“Chú đã biết, lập tức đi cùng con nhìn xem.” Lâm Hữu Dư đồng ý tại chỗ.

“Ba ba, con đi cùng ba!” Lâm Lan tự nhiên sẽ không thật sự để ông đi một mình, cũng lập tức đuổi kịp, “Con lấy áo bông dày, đến lúc đó bắt mèo cứ bọc lại như vậy.”

Vốn dĩ Lâm Hữu Dư muốn phản đối, nhìn cô cầm kiện quần áo dày kia lên nên không nói gì, gật đầu đồng ý.

“Hai người cẩn thận một chút a, nếu con mèo kia cực kỳ ngang tàng thì để cho nó xông ra ngoài cửa một hồi, bị nó cào bị thương rồi đi chích thì không đáng.” Vương Tú Chi ở phía sau dặn dò.

Hai ba con cùng đáp lại được, đang lúc Lâm Lan muốn đi theo sau ba bước ra ngoài cửa, phía sau truyền đến tiếng kêu của mèo đen, bước chân Lâm Lan không khỏi dừng lại một chút.

“Mặc Mặc, em muốn đi cùng chúng ta?”

Khi Lâm Lan kinh ngạc hỏi ra tiếng, không chỉ là mèo đen Mặc Mặc, năm đứa con của nó cũng cùng nhau đi ra, kêu meo meo với cô.

Nghe tiếng kêu của mèo con, Lâm Lan đầu tiên là nhíu mày sau đó biểu tình mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các em muốn đi, vậy cùng nhau đi đi.”

Trước kia Vệ tiểu thư chỉ đơn thuần nghe nói con gái của chủ nhà nuôi mèo rất hiểu tính người rất nghe lời, thật sự đến lúc chính mắt chứng kiến, cô ấy mới hoàn toàn lý giải cái gì gọi là “Trăm nghe không bằng một thấy”.

Đội lên ánh đèn sáng ngời trong hành lang, cô ấy đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ tò mò mà quay đầu lại nhìn phía sau, nơi đó có hai hàng mèo đen chỉnh tề đi theo sát sau chân Lâm Lan, không ầm ĩ không nháo vô cùng ngoan ngoãn.

Dưới ánh đèn đêm, mèo đen vốn nên có vẻ quỷ dị lúc này vững vàng bình tĩnh, giống một quân đội nho nhỏ, bảo hộ chủ nhân của chúng nó.

Bất tri bất giác, đã đến mục đích chỉ có khoảng cách bậc thang một tầng, Vệ tiểu thư mở cửa phòng của mình ra, dẫn người và mèo đều tiến vào phòng khách, lúc này mới có chút sợ hãi mà chỉ vào phòng bếp đóng chặt bên kia: “Đó, chính là chỗ đó.”

Loang choang!

Là tiếng các loại chén dĩa bị vỡ nát.

“Ngao ô ô ô —— meo ngao ngao ngao ngao ——” sau đó trong tiếng mèo kêu đe dọa mang theo sợ hãi truyền đến từ trong cửa, tiếng kêu giận người kia giống như tiếng khóc của trẻ con trong chuyện xưa khủng bố.

“Y!” Vệ tiểu thư lần thứ hai bị dọa sợ, rụt cổ không khỏi lui về sau mấy bước.

Thế nhưng Lâm Lan nghe được tiếng kêu kia lại là —— “Cứu mạng a! Thả ta ra ngoài a! Ta không cần ngốc tại nơi này a mau thả ta ra ngoài!” Ý tứ như vậy.

Một sự cố làm người và mèo kinh sợ lẫn nhau.

Sau khi Lâm Lan hiểu rõ sao lại thế này, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, mèo và chó đã chịu kinh hãi thì lực sát thương đều rất mạnh.

Nhưng vẫn luôn mặc cho nó nổi điên như vậy cũng không được.

Rầm ào ào!

Lại là tiếng thứ gì đó bị làm rơi vãi.

“Tôi mua gạo! Bị nó làm đổ!” Vệ tiểu thư phát ra một tiếng hét thảm, cô ấy rất sụp đổ, “Trời ạ, đây là muốn cho tôi thu thập bao lâu a!”

So với tổn thất tài vật (tiền tài + vật chất), hiển nhiên lúc sau lao động sạch sẽ càng làm cho người trẻ tuổi tan tầm trở về này cảm thấy tuyệt vọng.

Lâm Lan cảm thấy, không thể đợi thêm nữa.

Cô không chờ lão ba lên tiếng ngăn cản, bản thân đã cầm áo bông làm tấm chắn, tới gần cửa hô vào bên trong một câu: “Ta muốn vào!” Sau đó vặn tay cửa ra một phen.

“Meo ngao ngao ô!” ( Đừng tới đây đừng tới đây đừng tới đây! ) bên trong mèo liên tiếp phát ra tiếng kinh sợ lui về phía sau.

Cửa phòng vừa mở ra, bên trong một mảnh hỗn độn cũng xuất hiện ở trước mặt ba người. Chén vỡ nát, hỗn hợp nước tương và gạo trộn lại với nhau rải đầy toàn bộ bàn bếp, hơn nữa nhỏ giọt theo mép bàn xuống sàn nhà, mảnh vỡ của chén dĩa và bình nước tương văng đầy đất, hộp bột gia vị càng là lộn đầu xuống trong góc tủ bát.

Một con mèo siêu cấp lớn chiều cao một mét co rụt ở trong góc, lông dài toàn thân vô cùng bẩn xù lên, điên cuồng hà hơi phía cửa ra vào.

Lâm Hữu Dư là nam nhân trưởng thành duy nhất ở hiện trường cũng bị hoảng sợ, mèo này cũng quá lớn, vượt qua phạm vi nhận thức của ông về mèo, khó trách Tiểu Vệ bởi vì một con mèo bị dọa thành như vậy, đổi thành ông cũng run run, bộ dáng nhìn đặc biệt hung hãn không dễ chọc.

“Tiểu Vệ à, con mèo lớn như vậy, là vào bằng cách nào?” Lâm Hữu Dư nhịn không được hỏi ra.

Vệ tiểu thư run rẩy: “Con, cửa kéo trên ban công phòng con không đóng, rốt cuộc ăn trộm cũng không lên được, không nghĩ tới. . .” Người không đi lên được không đại biểu mèo không lên nổi a.

Đây thật sự là tai bay vạ gió*.

* Vô vọng chi tai (无妄之灾): tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ gặp tai họa.

“Làm sao bây giờ a?” Vệ tiểu thư cũng sắp khóc ra, “Nó lại ở bên trong phá hư, con còn phải thu thập bao lâu a.”

Làm nửa ngày ngươi vẫn chỉ để ý chuyện lúc sau quét tước phòng sao?

Khi trong lòng Lâm Lan đang phun tào, sáu con mèo đen phía sau lại lập tức mãnh liệt nhảy vào phòng bếp, nghe được tiếng con mèo lớn kia de dọa Lâm Lan, tự động lý giải là khiêu khích, đàn mèo đen lập tức phát động tiến công.

“Mặc Mặc!” Thời điểm Lâm Lan muốn ngăn cản, trong phòng bếp đã đánh nhau.

Vì thế trong phòng bếp, đàn mèo đánh nhau truyền đến các loại tiếng ô ô và hà hơi cũng chưa ngừng lại, trong phòng càng là một trận lách cách lang cang.

Vài phút sau, mèo lớn dài đến một mét thành thành thật thật nằm xuống trên mặt đất, chung quanh là đàn mèo đen liếm lông cho nhau hoặc cho liếm móng vuốt của mình, vây quanh nhìn chằm chằm con mèo chết ở giữa.

Lâm Lan lại là đau lòng hỏng rồi, lại nhờ mẹ ở trên tầng xách hai cái lồng mèo xuống, một cái cho mèo lớn, một cái cho sáu con mèo đen, liền mang về tiến hành kiểm tra và rửa sạch.

Trên mặt đất nhiều mảnh nhỏ thủy tinh như vậy, cũng không biết lúc đánh nhau có bị rạch làm bị thương hay không.

“Mẹ, bà xã, hai người không thấy được a, mấy con mèo Mặc Mặc kia lợi hại bao nhiêu, mèo lớn dài một mét bị chúng nó vây công đến một chút tính tình cũng không có, vài phút đã thu thập đến thỏa đáng!” Trong phòng khách phòng cũ, Lâm Hữu Dư đang thổi phồng điều mắt thấy tai nghe mới vừa rồi với Vương Tú Chi và bà nội Lâm.

Trong phòng cách vách, Lâm Lan cầm nước thuốc bôi thuốc một chút cho mèo đen bị thương.

“May mắn miệng vết thương đều không sâu, chờ ngày mai lại đến chỗ bác sĩ Lưu kiểm tra một chút, xác nhận không có chuyện gì là được.” Sờ sờ đầu mèo đen mẹ, “Lần sau không cần liều mạng như vậy, làm hù chết chị.”

Mèo đen chỉ ôn nhu nhìn cô: “Meo ——” ( Em phải bảo vệ Lan Lan. )

“Em tiểu gia hỏa này!” Lâm Lan lại là tức giận lại là cảm động, “Chị đã biết, lần sau sẽ không để cho các em lo lắng.”

Xử lý vết thương của đàn mèo đen xong, Lâm Lan bước ra khỏi phòng, liền thấy ba đi về phía cô: “Lan Lan, quân đoàn mèo đen kia của con không sao chứ? Con mèo lớn dơ kia làm như thế nào? Trước nhốt lại sao?”

“Quân đàn mèo đen. . .Ba, ba cũng thật biết cách lấy biệt hiệu cho chúng nó.” Lâm Lan dở khóc dở cười, “Còn có con mèo lớn kia không phải mèo bình thường, nó là một con mèo Maine Coon, sau khi trưởng thành hình thể bình thường đều dài một mét trở lên. Sau đó bởi vì lông nó quá dài nên mới trở nên ô uế, loại mèo này tính cách được công nhận rất dịu ngoan (dịu dàng + ngoan ngoãn), không nên bị bề ngoài của nó lừa a.”

“Dịu ngoan?” Ba Lâm nhớ lại phòng bếp hỗn loạn nhà Tiểu Vệ, cùng với bộ dáng nó hà hơi về phía Lâm Lan, sau đó lại đánh nhau với đàn mèo đen bộ dáng, làm sao cũng không có biện pháp để móc nối với từ dịu ngoan.

“Nó là mèo bị con người vứt bỏ, hơn nữa trước khi vứt bỏ còn ăn qua một chút khổ sở.” Lâm Lan kiên nhẫn giải thích một câu, “Tuy rằng không phải chủ nhân của mèo tự mình làm, nhưng cũng là thân nhân của chủ nhân làm, sau lại càng là bởi vậy, chủ nhân của mèo trực tiếp vứt bỏ nó ở chỗ rất xa, chính là không muốn nó tìm về nhà.”

Nhớ tới con mèo này hà hơi với cô, còn có lúc đánh nhau với đàn mèo đen nói đôi câu vài lời, Lâm Lan có chút đau lòng với nó.

Lúc trước mèo Abyssinia là như thế này, hiện tại con mèo Maine Coon này cũng là như vậy.

Rõ ràng đều là mèo cưng dịu ngoan thông minh ưu tú, lại bởi vì mâu thuẫn gia đình của con người mà ăn đủ đau khổ, con mèo Maine Coon này thậm chí bởi vậy không thể tin được con người.

Hiện tại cô cũng phản ứng lại, con mèo Maine Coon này đại khái chính là mèo cưng cự tuyệt điều kiện của cô mà mèo lão đại đã nói qua trước đó, hiện tại đụng phải, cũng không thể mặc kệ a.

“Con đi tắm rửa sạch sẽ đơn giản một chút cho con mèo kia, lại bôi chút thuốc cho nó.”

Lâm Lan nói xong liền bước về phía con mèo Maine Coon bị nhốt ở trong lồng sắt, tính toán để nó ra.

Lâm Hữu Dư càng hoảng sợ: “Nếu nó cào cắn con làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu.” Lâm Lan ra hiệu lão ba an tâm, chỉ chỉ đàn mèo đen đã đi theo bên chân cô, “Có chúng nó ở đây, nó không dám.”

Ba Lâm: “. . .”

Giống như lời Lâm Lan nói, có sáu con mèo đen đồng thời nhìn chằm chằm vào nó, mèo lớn Manie mới vừa bị đánh một trận căn bản không dám nhúc nhích, tùy ý Lâm Lan lăn lộn tới lăn lộn lui ở trên người nó.

Theo Lâm Lan đều thanh lý hết mảnh vụn thủy tinh trên lông dài của nó một chút, lại bôi thuốc lên mấy chỗ vết thương đang chảy máu, thân thể mèo lớn chậm rãi từ cứng đờ trở nên mềm mại lên.

“Hôm nay trước tiên xử lý sơ bộ một chút cho em, ngày mai dẫn em đi gặp bác sĩ thú y.”

Từ sau khi bị vứt bỏ, mèo Maine Coon đã thật lâu không được con người đối đãi ôn nhu như vậy, từ khi nó trở nên vừa dơ vừa xấu, rất nhiều con người nhìn thấy nó đều là loại phản ứng của con người trước kia. (Ý là nói chủ cũ)

Mèo lớn quay đầu mèo lộn xộn của nó qua, chỉ có một đôi mắt vàng kim xinh đẹp nhìn qua, lông độc nhất vô nhị trên đỉnh tai hình tam giác đều nhẹ nhàng run run.

“Meo.” ( Con người, ngươi muốn làm gì? )

Trong giọng nói tràn đầy cảnh giác.

Lâm Lan lại cong khóe môi lên, độ cong này thoạt nhìn có chút tà ác.

“Bé mèo con à, em sẽ không cho rằng hôm nay em náo loạn như vậy còn có thể rời khỏi tòa lầu này đi?” Cũng không chê nó dơ, Lâm Lan duỗi tay sờ sờ đầu nó, đây là một con mèo Maine Coon hổ vằn màu xám bạc, tuy rằng rất ô uế nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được tình hình lúc nó gọn gàng sạch sẽ là oai hùng khí phách như thế nào, chỉ cần không phát ra tiếng mèo kêu ôn nhu, cứ như vậy tùy tiện nằm bò, bảo trì biểu tình cao lãnh của nó, là có thể đưa tới một đống người động lòng thét chói tai.

Tắm rửa khẳng định là phải làm.

Mèo Maine Coon cảm thấy nguy hiểm, mới vừa theo bản năng kéo căng thân hình muốn chạy, sáu con mèo đen bao vây xung quanh nó lại càng nhanh hơn, một đám nhìn chằm chằm nó như hổ rình mồi, chỉ cần nó dám thoát khỏi con người này, chúng nó liền dám đồng thời đánh tới.

Mèo lớn dài một mét bị quần ẩu lập tức kinh sợ, cúi đầu mặc cho bị sờ.

Tiếng cười của con người vẫn còn tiếp tục vang lên bên tai: “Em không biết tòa lầu này là của chị và mèo của chị sao, dám tùy tiện tiến vào ăn vụng, em biết hậu quả là gì không? Còn có trước đó em đánh đổ đồ đạc, lãng phí thức ăn, toàn bộ những thứ đó quy ra thành thức ăn cho mèo em biết phải đổi bao nhiêu đồ hộp không? Bé mèo con, hiện tại em đang thiếu nợ, hiểu không? Trước khi trả hết đồ hộp bị thiếu, em không thể rời khỏi nơi này.”

Đúng, Lâm Lan lấy lý do mèo lớn hư hao tài vật cần phải bồi thường, để nó tiến vào quán trà của cô làm công trả nợ.

Lúc sau hiểu rõ mình phải làm gì dưới tay con người này, mèo Maine Coon lập tức không chịu: “Vậy chẳng phải là để ta bán đứng miêu sắc với con người sao? Ta mới không làm!”

“Nói bậy cái gì đó! Chúng ta chính là doanh nghiệp tư nhân chính quy, đầy đủ mọi thủ tục, mèo con bên trong đều là công nhân hợp pháp, mỗi tháng đều có tiền hoa hồng cá khô nhỏ và tiền thưởng đồ hộp!” Lâm Lan lập tức không cao hứng, duỗi tay vỗ nhẹ trên đỉnh đầu của nó một chút, “Trước khi trả hết toàn bộ nợ nần sẽ có mèo đặc biệt nhìn chằm chằm vào em, muốn chạy trốn là không có khả năng. Ngày mai gặp bác sĩ thú y xong, em và chúng nó cùng đi huấn luyện bán manh, chờ khai trương rồi đi làm!”

——

British Short Silver Gradient

Mèo Munchkin

Mèo Manie Coon

Hình thể dài một mét của mèo Maine Coon

——

Have a happy 2021 🎉

Happy Valentine 🍫

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top