Chương 18


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Đối với oán niệm của chủ cửa hàng Tiểu Trương, Trình Phong Dương hoàn toàn không có cảm giác, đã tiến vào hình thức công việc thì anh cũng không lấy trà bánh trên bàn, mà hỏi nhu cầu cụ thể của nghiệp chủ Lâm Lan.

“Tôi muốn làm một quầy tủ kính xinh đẹp, cái loại mà có thể cho đám mèo con tùy ý chạy lên cũng có thể nằm bò ngủ thoải mái, nhưng ánh sáng nhất định phải tốt! Diện tích quầy nước. . .tương tự cửa hàng này anh nhìn đến không sai biệt lắm, về sau tôi đều dùng những thiết bị này. Còn có bên trong nhất định phải xây hai phòng vệ sinh, một cái làm cho người ta dùng, một cái cho mèo dùng, phòng vệ sinh mèo dùng cần phải là bồn cầu ngồi xổm.”

Lâm Lan khoa tay múa chân, Trình Phong Dương liền cầm giấy bút, ghi chép gì đó trên notebook tự mang, khi nghe được một câu cuối cùng anh không khỏi sửng sốt: “Vì sao lại xây bồn cầu ngồi xổm cho mèo?”

“Bởi vì bồn cầu quá cao, khi mèo còn trẻ thân thể cường tráng còn có thể nhảy lên, chờ già rồi thì không được.” Đây là một tai hại mấy ngày hôm trước Lâm Lan mới nghĩ đến, ngay cả mép bồn cầu mèo con cũng sẽ ngồi xổm, ngồi xổm trên bồn cầu càng đơn giản hơn nữa, để chúng nó một lần nữa sửa thói quen đi vệ sinh cũng không khó, “Tuổi thọ của mèo nhiều nhất chính là hai mươi năm, bình thường tầm mười năm sau thì sẽ không còn nữa. Nếu nuôi chúng nó thì phải đối xử tử tế thật tốt, cho nên những chuyện này cũng phải suy xét đến.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Lâm Lan bất giác ôn nhu lên.

Có thể nghe hiểu được tiếng mèo, không hề chướng ngại giao lưu cùng chúng nó là một ngoài ý muốn cô may mắn đạt được, cô muốn cho ngoài ý muốn này tiếp tục trở nên tốt đẹp.

“Lâm Lan cô thật sự rất thích mèo nha.” Trình Phong Dương không khỏi cảm thán, anh nhìn thấy khi cô nhắc đến mèo ôn nhu trong mắt cô cũng có thể tràn ra, lại cầm lòng không đậu bị phần ôn nhu này cảm hóa, “Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô thiết kế ra quán trà đám mèo thích nhất!”

“Vậy nhờ cậy vào anh!” Có lẽ là liên quan đến giao lưu quá nhiều với mèo, Lâm Lan lại nhìn đôi mắt con người liền cảm thấy bọn họ không đơn thuần như động vật, đây là chuyện giống loài khác nhau không có biện pháp, nhưng trong mắt người trước mắt này lại lộ ra chân thành cô có thể nhìn thấy cũng có thể cảm giác được, đối phương là thật lòng thật ý giúp đỡ cô.

Hai người lại thảo luận chuyện sửa sang cửa hàng trong chốc lát, mãi cho đến khi Trình Phong Dương cảm thấy miệng khô, lúc này mới nhớ tới trà sữa đặt trên bàn, cầm lên liền hút một ngụm.

Sau đó đôi mắt hắn trợn tròn: “Uống rất ngon nha!” Nói xong hắn còn ngạc nhiên mà giơ ly trà sữa lên nhìn xem, đóng gói thống nhất cùng những cái đó gia nhập tiệm trà sữa bên ngoài không có gì khác nhau, “Trà sữa tôi cũng uống qua không ít, hương vị nhà này xem như rất cao cấp nha, vì sao lại làm không nổi nữa? Không nên a!”

Anh buột miệng thốt ra nghi vấn cùng khẳng định, như là hai thanh phi đao ẩn hình, phụt phụt lại đâm vào trong lòng chủ cửa hàng Tiểu Trương, thậm chí cũng nhịn không được mà che ngực lại.

Lâm Lan mím chặt miệng, rất sợ không cẩn thận bật cười ra, chỉ nghiêm mặt trả lời: “Chỉ là trong nhà chủ cửa hàng có chuyện nên không muốn mở cửa hàng, cho nên hợp đồng thuê mướn đến kỳ hạn thì đóng cửa bình thường mà thôi, thiết bị quầy nước trong quán này đã bán cho tôi, đến khi kết thúc hợp đồng mới thôi. Mấy ngày này tôi cũng học làm trà bánh cùng chủ cửa hàng, hương vị không tồi đi?”

Chủ cửa hàng Tiểu Trương phía sau lập tức gật đầu, vô cùng cảm tạ Lâm Lan thay anh ta yểm hộ kéo lại tôn trọng: “Không sao không sao, cậu là bạn của Lâm Lan thì cũng là bạn của tôi, trà sữa và điểm tâm nơi này tùy tiện ăn, tôi mời khách!”

Anh ta đột nhiên cũng nghĩ thông suốt, dù sao nguyên liệu nấu ăn dư lại này đến ngày chuyển nhà cũng bán không hết, còn có hạn sử dụng hạn chế, không bằng cứ cho người ta ăn nhiều một chút.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng có hai khách nhân đi ngang qua: “Ông chủ, cho một ly trà ô long muối sữa và một ly trà hoa Lạc Thần*!” Đúng là đôi tiểu tình lữ.

* 洛神花 (Lạc Thần hoa): Hoa Lạc Thần, bụp giấm, atiso đỏ, bụt giấm, bụt chua, bụp chua, đay Nhật.

“Đến đây đến đây!” Chủ cửa hàng Tiểu Trương nhanh chóng tiếp đón.

Trình Phong Dương thấy trong quán bận rộn, theo bản năng liền chuẩn bị rời đi, chỉ là ý tứ từ biệt mới vừa nổi lên đã bị Lâm Lan ngăn lại, để anh chờ một lát.

“Chủ cửa hàng, tôi đến cho.” Thuần thục mà đẩy chủ cửa hàng Tiểu Trương từ sau quầy nước ra, Lâm Lan đã sử dụng thiết bị bên trong bắt đầu làm trà sữa.

Vài phút sau, khách nhân đi ngang qua liền hút ống hút uống đến cảm thấy mỹ mãn: “Uống ngon thật, hôm nay mới biết được hương vị trà sữa của quán này ngon như vậy, bà chủ, nhà của cô có giao đồ ăn không, lần sau tôi chỉ định đặt nhà cô!”

Nếu nói một tháng trước, chủ cửa hàng Tiểu Trương nghe được lời như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ, hiện tại anh ta chỉ muốn khóc, đặc biệt là hai khách nhân kia vẫn nói với Lâm Lan.

“Ngượng ngùng a, tháng này quán này muốn đóng cửa không làm.” Lâm Lan cười cười với bọn họ, trực tiếp trả lời vấn đề này, thấy hai người lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại nói, “Nhưng mà lúc sau nơi này sẽ sữa chửa thành một quán trà mèo, muốn uống hương vị trà đồng dạng vẫn có thể mua được, đều có thể gọi trên thực đơn nha.”

“Chính là quán cà phê mèo sao?” Vừa nghe xong lời này, hai khách nhân lập tức cảm thấy rất hứng thú, có thể chủ động mua trà sữa uống phần lớn là người trẻ tuổi, đối với quán cà phê mèo chẳng những không xa lạ mà có chút còn sẽ thường xuyên ghé thăm, vẻ mặt của nữ sinh trong đôi tình lữ bừng tỉnh, “Tôi nói trà uống ngon như vậy vì sao lại đóng cửa, hóa ra là mở rộng xây dựng thêm thành quán cà phê mèo, bên trong sẽ có bao nhiêu mèo nha, có Ragdoll hay không a?”

Mèo bình thường, muốn sờ được cũng không khó, thường xuyên cho mèo hoang ăn cũng có thể gặp phải mèo ngoan ngoãn cho vuốt ve, nhưng những con mèo cưng quý báu đó lại không dễ dàng như vậy, muốn hút ngoại trừ tìm thân thích bằng hữu có mèo, cũng chỉ có thể tốn chút số tiền nhỏ đến quán cà phê mèo cho một lần nghiện.

“Xem như là quán cà phê mèo đi, chỉ là bên trong không bán cà phê, chỉ bán trà bánh nha.” Lâm Lan cười tủm tỉm trả lời, “Chờ quán trà khai trương, bên trong không chỉ là Ragdoll, còn có mèo lam Nga và Xiêm La, Chinchilla thuần huyết màu bạc cũng có.”

“Oa ——!” Nữ sinh lập tức kinh hô, đôi mắt cũng sáng lên, “Ragdoll, mèo lam, còn có Chinchilla! Tôi muốn đến tôi muốn đến! Bà chủ, chờ khai trương nhất định phải cho chúng tôi biết nha!”

“Không thành vấn đề, cảm ơn hai vị nguyện ý tới cổ động. Khẳng định sẽ mở quán trà vào mùa đông này, chung quanh nếu có bạn bè yêu thích mèo cũng có thể nói cho bọn họ.”

Mắt thấy Lâm Lan nói mấy câu đã lừa dối khách nhân trong tiệm của anh ta thành khách hàng dự bị nguyên tương lai cho quán cà phê mèo, chủ cửa hàng Tiểu Trương phiền muộn mà vô lực.

Quả nhiên quán này đã không còn thuộc về anh ta, quầy nước đã bán cho cô, người ta là người học việc làm được trà bán tốt hơn anh ta, chờ kỳ hạn thuê nhà vừa đến thì cửa hàng này cũng trở lại trong tay cô, hiện tại ngay cả khách nhân cũng bị cướp đi.

. . .Thật bi thương, nhưng mà không thể khóc.

Chủ cửa hàng Tiểu Trương miễn cưỡng cười vui, cuối cùng lại còn nhìn Lâm Lan tay chân lanh lẹ mà lại làm mấy ly sữa hoa quả, lại lấy vài cái bánh kem nhỏ trong thùng giữ nhiệt bỏ vào hộp đóng gói, sau đó cũng dùng túi nhựa bọc lại đưa tới trong tay nhà thiết kế thanh niên bên ngoài quầy bar.

“Trình Phong Dương, cảm ơn anh ngày hôm nay đã đến đây giúp tôi làm trang hoàng thiết kế, chút trà bánh này anh mang về đi.” Lâm Lan nói với hắn, người ta nói là nguyện ý miễn phí, nhưng cô cũng không thể thật sự cái gì cũng không tỏ vẻ nha.

Thu được những đồ ăn vặt này, Trình Phong Dương còn rất cao hứng, trước không nói hương vị trà sữa anh xác thật rất thích, liền nói hôm nay cháu ngoại gái cũng đến trong nhà làm khách, mấy cái bánh kem nhỏ này cũng đến đúng thời điểm.

Nói tiếng cảm ơn, thanh niên xách theo những món ăn nhỏ này vô cùng cao hứng về nhà.

Trình Phong Dương sống trong tiểu khu ở phố đối diện, lần này cũng không có một con chó bị thương ở mông cần ôm đi liên lụy, dựa vào hai chân không tốn vài phút đã vào cổng tiểu khu.

Chậm rãi đi tới dọc theo đường đi vành đai xanh hoá và lót gạch đỏ cực tốt, anh dừng lại ở một biệt thự đơn lập kiểu Tây có hoa viên, đẩy cổng sắt nghệ thuật bên ngoài ra, hắn xuyên qua sân nhỏ đi vào trong nhà.

“Cậu, cậu đã về rồi!” Mới vừa vào cửa, Trình Phong Dương đã nghe được cháu ngoại gái nhỏ gọi anh, chân ngắn lon ton chạy tới.

Đây không phải là đặc biệt hoan nghênh anh.

“Oa! Là trà sữa, còn có bánh kem!”

Tiểu đậu định năm tuổi mắt sắc bén chỉ liếc mắt qua một cái đã nhìn thấy đồ ngọt mà xông tới, đôi mắt là trực tiếp dán vào nhìn chằm chằm.

“Cậu, cậu con muốn ăn!”

Thời điểm cô bé kêu con muốn ăn, chó Collie sáng sớm đã canh giữ ở cửa cũng vây quanh Trình Phong Dương không ngừng lắc đuôi.

Khi Trình Phong Dương đang ứng phó tiểu đậu đinh và con chó dây dưa, Trình Tinh Vũ và mẹ Trình chậm một bước nghe thấy động tĩnh cũng từ bên trong đi ra.

“Đã về rồi.” Trình Tinh Vũ nhìn thấy đồ trong tay em trai, không khỏi mỉm cười, “Là cô gái kia cho? Xem ra là nói đến cũng không tệ lắm.”

“Chị nói cái gì đó.” Trình Phong Dương tức giận nói, “Chúng em chỉ thảo luận chuyện trang hoàng, người ta rất thích một vài thiết kế em đưa ra, nên trước khi đi đưa cho em chút đồ ngọt mà thôi.”

“Nếu không thích, cũng không thấy sẽ đưa đồ cho em nha.” Trình Tinh Vũ cười ha ha, “Hơn nữa chị cũng không nói gì nha, cô ấy thích thiết kế của em, nói rõ hai ngươi ở phương diện yêu thích thẩm mỹ có chỗ tương tự nhất định a.”

Mẹ Trình ở bên cạnh nghe đối thoại, càng nghe biểu tình càng kỳ quái, bắt lấy con gái tò mò hỏi ra: “Là cô gái lúc trước giúp con rể sao? Nhà họ Lâm có một tòa lầu ở thôn trong thành đối diện?”

“Chính là nhà cô ấy nha.” Trình Tinh Vũ cười gật đầu, “Có khả năng em trai không có ấn tượng gì, nhưng con còn nhớ rõ. Thời điểm nhà mình một mảnh này còn chưa bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, hai bên đường đều giống nhau, nhà họ Lâm có tòa nhà cao tầng đã rất nổi danh. Chỉ là không nghĩ tới, lần này cô gái giúp đỡ ông chồng nhà con, lại là con gái Lâm gia. Thời điểm con trai của mẹ không biết người ta là ai, giống như liền coi trọng.”

“Không có! Mẹ, mẹ đừng nghe chị con nói bậy, con và người ta chưa thấy qua được vài lần!” Trình Phong Dương cực lực phản bác, chỉ là lúc này ngữ khí có chút không đủ trung khí, rõ ràng lần trước ở trên quảng trường anh còn rất đúng lý hợp tình, “Con không tán dóc bát quái vớ vẩn cùng nữ nhân hai người, đồ ngọt này con đặt trên bàn, con về phòng làm bản thiết kế!”

Nói xong, nhanh chóng đặt đồ lên bàn, nóng nảy vội vàng mà lên lầu trở về phòng đóng cửa phòng của mình lại.

Dưới lầu hai mẹ con cũng không ngăn cản, chỉ là nghe trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Trình Tinh Vũ dùng ngón tay trước chọc chọc lão mẹ, sau đó lại chỉ chỉ trên lầu, vẻ mặt cười trộm: “Mẹ nhìn thấy chưa? E lệ.”

Mẹ Trình còn lại nhẹ nhàng thở ra, vui mừng mà vỗ vỗ ngực: “Có thể xem như là thông suốt.” Quay đầu lại bất đắc dĩ mà nhìn về phía con gái, “Trước kia lúc hắn đi học, mẹ còn sợ em trai con yêu sớm, hiện giờ chỉ sầu hắn cố chấp, không đẩy mạnh tiêu thụ được. Hiện tại khá tốt, rốt cuộc có tiến bộ.”

Trình Tinh Vũ nghe xong dở khóc dở cười: “Mẹ, loại chuyện này không thể gấp được cũng không thể thúc giục. Ít nhất bối cảnh gia đình em trai con cũng căn bản không cần sốt ruột, hiện tại từ từ sẽ đến, không phải cũng gặp được nhân tuyển thích hợp rồi sao?” Nói tới đây, sắc mặt cô ấy nghiêm túc nhỏ giọng nhắc nhở, “Mẹ, cái đề tài này về sau mẹ và ba hơi chút nói một hai câu là được, không thể nói bên tai hắn mỗi ngày. Trước để cho bọn họ chậm rãi tiếp xúc đi, thái độ của con gái nhà người ta nơi đó là gì chúng ta cũng không biết, thuận theo tự nhiên thôu, nếu hai người nhắc nhiều làm hắn nảy sinh tâm lý phản nghịch thì không tốt.”

Vốn dĩ mẹ Trình còn muốn chờ cơm tối lại nói chuyện với con trai, lập tức bừng tỉnh, liên tục gật đầu: “Đúng đúng, chúng ta trước nhìn xem, không nói. Tiểu Vũ con ở chỗ này nhìn chằm chằm đứa nhỏ, mẹ đi gọi điện thoại cũng nói một chút chuyện này với ba con.”

Trình Tinh Vũ ngăn cản không kịp, chỉ có thể mắt nhìn mẹ vội vàng đóng cửa vào nhà, không khỏi bất đắc dĩ: “Không cần vội vã như vậy a. . .Đều nói lúc này vừa mới bắt đầu, còn chưa ra đâu vào đâu* nha.”

* Nguyên cụm là ‘bát tự một nhất phách (八字都没一撇)’: làm không chu đáo; chưa đâu vào đâu cả; không đến nơi đến chốn; làm không cẩn thận; làm việc ẩu tả; một nhát đến tai, hai nhát đến gáy. (Viết chữ bát mà không viết nét phẩy).

Nhạc đệm nhà họ Trình thoảng qua, trong quầy bán đồ lặt vặt của nhà họ Lâm ở phố đối diện, ba Lâm và mẹ Lâm ngồi ở sau quầy, hai người vừa nhìn cửa hàng vừa cắn hạt dưa, bất giác cũng nói chuyện chuyện con gái nhà mình.

“Ông nói Lan Lan nói muốn mở quán cà phê mèo gì đó có thể thành công không?” Đây là loại hình cửa hàng Vương Tú Chi chưa từng tiếp xúc qua, không khỏi theo bản năng sầu lo, “Thật sự có thể dựa vào những con mèo đó kiếm được tiền sao?”

“Khẳng định có thể kiếm được a, bằng không những quán cà phê mèo trên đường đã sớm đóng cửa.” Lâm Hữu Dư không lo được lo mất giống như vợ mình, “Hơn nữa thật sự không kiếm được tiền cũng không sao, giống quầy bán này của chúng ta thôi, cũng chưa nói trông cậy dựa vào nó phát tài lớn, chỉ là tìm chút chuyện cho mình làm. Nếu thật sự vẫn luôn lỗ vốn, thì đóng cửa một lần nữa cho người khác thuê.”

“Đúng vậy, cùng lắm thua lỗ thì tiếp tục cho người khác thuê!” Nói đến biện pháp giải quyết mấu chốt mạo hiểm nhất, Vương Tú Chi lập tức rộng rãi, sẽ không lo lắng vì chuyện nếu con gái mở cửa hàng thâm hụt tiền, “Vẫn là lão già ông nhìn càng rõ ràng!”

“Đương nhiên, việc nhỏ trong nhà bà làm chủ, việc lớn phía trên vẫn để tôi đến xem.” Hiếm khi được lão bà khen một câu, Lâm Hữu Dư rất đắc ý, nhưng ông cũng không đắc ý quá lâu, lão bà lại nói ra cho ông nan đề (vấn đề khó khăn/ vấn đề nan giải) mới.

“Vậy ba Lan Lan, ông có chạy đến cục Công Thương làm giấy phép cho Lâm Lan hay không? Những thủ tục cấp giấy phép kinh doanh lúc trước con gái còn hỏi ông phải làm sao bây giờ, chính ông vỗ ngực miệng nói chạy thay con bé, chưa quên đi?”

Lâm Hữu Dư lập tức từ cười ha ha biến thành ách ách ách, đang muốn mở miệng nói chuyện, cửa quầy bán có một con Husky chạy tới. . .và chủ nhân nắm dây dắt chó phía sau nó.

“Chú Lâm thím Lâm, buổi chiều tốt lành a!” Thanh niên mặc một thân quần áo thể thao hip-hop kẹp ván trượt cười theo chân bọn họ chào hỏi.

“Là Tiểu Hứa a!” Lâm Hữu Dư thấy rõ người tới cũng cười đáp lại, “Đây là lại muốn đi ra ngoài dắt chó sao?”

“Còn không phải sao, cách vài bữa phải chạy cự li dài một hồi, bằng không sô pha của con lại bị nó cắn hư.” Đúng là Hứa Hướng Phi ở lầu bốn. Đều là dân đi làm, nhưng anh chàng này hình như vẫn luôn không dùng hết tinh lực, theo cách nói của con gái mà nói, đây là một vị thanh niên đậu bức điển hình, trí tưởng tượng phong phú còn luôn có sức lực cho cậu thực hiện.

Vương Tú Chi ngược lại rất thích cậu, cảm thấy người trẻ tuổi nên có sức sống có tinh thần phấn chấn như vậy, lúc này cười híp mắt mà chọc hắn: “Tiểu Hứa nha, hai ngày trước thím ở hành lang lại nghe thấy được, Coca nhà con lại đi khi dễ hàng xóm Nữu Nữu nhà Tiểu Tiền đi?”

Con chó Husky này nổi danh tinh lực tràn đầy trong tòa lầu, cả ngày trêu mèo chọc chim, từ mèo lam của Tiền Huyên, cho tới anh vũ của thím Dư, trong tòa lầu chỉ cần có nhà ai dám mang thú cưng ra ngoài hơn nữa vừa lúc gặp phải con chó này, đó là nhất định phải có một trận gà bay chó sủa.

Cố tình Hứa Hướng Phi chỉ cần tan tầm trở về thì đều ra cửa chơi, con chó cũng rất ít rời khỏi người, thế cho nên Lâm Lan từ sau khi bắt đầu nhặt lượng lớn mèo trở về nuôi dưỡng, trực tiếp liệt nó vào đối tượng trọng điểm cần đi đường vòng —— mèo có thể yếu ớt hơn chó rất nhiều, chịu kinh hách thật lớn là sẽ phát sinh phản ứng căng thẳng*, không cẩn thận một cái sẽ thật sự đang sống sờ sờ bị hù chết.

* 应激 (ứng kích): stress, căng thẳng, là một phương thức phản ứng, dùng để chỉ một loạt các phản ứng ứng phó không đặc hiệu mà cơ thể động vật tạo ra sau khi bị kích thích bởi các yếu tố bất lợi bên ngoài trước khi xảy ra các tổn thương bệnh lý cụ thể. Khi kích thích phá vỡ sự cân bằng và khả năng chịu tải của sinh vật, hoặc vượt quá khả năng của cá nhân, nó sẽ được biểu hiện thành căng thẳng.
(Theo zh.wikipedia.org)

Cho nên Lâm Lan trở về cũng gần hai tháng, rõ ràng chính là ở cùng tòa lầu, nhưng cơ hội hai bên chạm mặt lại là càng ngày càng ít.

Hứa Hướng Phi thần kinh không ổn định, ngược lại cũng không cảm tưởng nhiều như vậy, hiện tại nghe thấy thím Lâm chế nhạo lập tức khoa trương xin tha giả vờ ủy khuất: “Nào có a thím Lâm! Coca nhà con và Nữu Nữu nhà Tiền Huyên đối đầu thế nhưng từ trước nay chưa từng thắng qua một lần, mỗi lần đều bị Nữu Nữu điên cuồng tát nhanh a! Nhà chú thím có nuôi Tuyết Hoa, khẳng định biết mèo ra móng vuốt nhanh bao nhiêu. Coca nhà con mới vừa đưa đầu qua, đã bị Nữu Nữu mở ra hai móng vuốt tát nhanh liên tục*, đánh đến kêu thảm a, tiếng chó kêu cũng truyền khắp toàn bộ trên dưới lầu.”

* 左右开弓 (tả hữu khai cung): làm nhiều việc cùng lúc, tay năm tay mười, làm mấy việc cùng một lúc.

Vương Tú Chi bị cách nói khoa trương của Tiểu Hứa chọc đến cười vui: “Còn điên cuồng tát nhanh liên tục, Coca nhà con da dày thịt béo, móng vuốt nhỏ kia của Nữu Nữu lại tát nó mười mấy cái cũng không đau không ngứa đi.”

Đây ngược lại là sự thật, chỉ là không đau cũng muốn kêu đến thảm mới có thể bán thảm a.

“Không đề cập đến cái này, chú Lâm thím Lâm, con có chuyện muốn nói cùng hai người.” Ở cùng một tòa lâu, Hứa Hướng Phi đương nhiên đã sớm nghe nói chuyện vị bà chủ nhỏ này vẫn luôn nuôi dưỡng mèo chuẩn bị mở quán cà phê mèo, cho nên hiện tại mới cố ý đi đến quầy bán đồ lặt vặt của Lâm gia, “Hiện tại Lâm Lan còn thu lưu mèo cưng không? Công ty của con có nữ đồng nghiệp mang thai, trong nhà ban đầu nuôi một con mèo Abyssinia bị mẹ chồng của cô ấy mạnh mẽ yêu cầu tiễn đi, đồng nghiệp đó hy vọng có thể có người tốt bụng trong sạch thu dưỡng nó, chú thím xem có tiện không?”

 ——

Trà hoa Lạc Thần

Trà ô long muối sữa

Hoa Lạc Thần

Mèo Abyssinian
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top