Chương 16


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Thời điểm mang theo chó cùng nhau thả bay tự mình chạy như điên vui vẻ, lại bị khác phái xinh đẹp vừa vặn đâm phải, đại khái là thời khắc xấu hổ nhất của Trình Phong Dương trong ngày hôm nay, cả kinh đến mức dung dịch bong bóng trong tay anh đều bởi vì đột nhiên phanh lại mà đổ một nửa.

Lâm Lan đối diện tỏ vẻ cô mới bị kinh hách một phương, mới vừa bước vào quảng trường chưa đi được mấy bước, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người chạy như bay đến, thiếu chút nữa làm cô lùi lại hai bước.

"Trình Phong Dương?" Thấy rõ người đến là ai, Lâm Lan theo bản năng hô tên đối phương lên.

"Là cô sao, Lâm Lan. Tôi, tôi vừa mới chơi cùng Tinh Tinh!" Thanh niên lập tức giấu gậy bong bóng trong tay ra phía sau, chó Collie phía sau nhìn thấy chủ nhân của nó đang nhanh chóng khép lại vặn chặt nắp món đồ chơi, đây còn chưa tính, sau đó hắn còn xoay người trực tiếp nhét gậy bong bóng vào trong miệng nó rồi để nó cắn, tiếp theo lại nhanh chóng xoay người, vẻ mặt xấu hổ nói chuyện với người đối diện một lần nữa, "Trên tay cô xách chính là mèo?"

Nhìn con chó Collie kia bất hạnh cõng nồi còn phải thay chủ nhân ngậm món đồ chơi, Lâm Lan chớp đôi mắt quyết định làm lơ chuyện này, theo lời anh nói sang chuyện khác: "Đúng vậy, mèo hoang mới nhặt về từ ven đường, chuẩn bị mang về nhà nuôi dưỡng."

"Cô còn muốn nuôi mèo? Tôi nhớ rõ cô không lâu trước đây mới thu dưỡng một bầy mèo đen đi?" Trình Phong Dương gần như là buột miệng thốt ra, lần trước chạm mặt ở Cục Công An, anh chính là ở bên cạnh nghe được không ít tình hình gần đây liên quan cô, "Trước khi nuôi bầy mèo đen kia, nhà cô có hai con mèo, có tám con mèo không đủ, hiện tại lại nhặt hai con chính là mười con, sẽ không phải rất mệt sao?"

Tuy rằng nuôi thú cưng trêu đùa rất vui vẻ, nhưng hầu hạ nó cũng là chuyện rất mệt mỏi, Trình Phong Dương cảm thấy trong nhà mình nuôi một con chó Collie thông minh cũng làm anh rất lo lắng, huống chi là so sánh với chó thì mèo muốn càng yếu ớt mong manh hơn một chút.

"Cái này sao, một mặt là bởi vì thích, mặt khác là tôi dự định mở quán trà mèo." Lâm Lan cũng không giấu giếm, trực tiếp nói với anh, "Nhà tôi có hai cửa hàng tháng sau đến kỳ hạn, đến lúc đó sẽ không cho thuê, sẽ để lại cho tôi dùng để mở quán. Hiện tại mèo quá ít để có thể mở quán trà."

"Quán trà mèo, chính là cùng loại với quán cà phê mèo kia sao?" Cái này Trình Phong Dương biết, nếu mở quán cà phê mèo mà thiếu mèo thì không có ý nghĩa gì, nhưng nhớ tới những quán anh biết đến tương đối có danh tiếng, anh không khỏi có chút muốn nói lại thôi, "Cái kia. . .Lâm Lan a, nếu cô nuốn mở quán, thì mèo đen quá nhiều."

Một vài người mê tín sẽ xem mèo đen không may mắn không tính, mèo đen lại là mèo bản địa càng không có lực hấp dẫn gì, cố tình trước mắt nhà Lâm Lan số lượng nhiều nhất chính là mèo đen.

Chủng loại mèo phân bố như vậy, cho dù có mèo Ragdoll ở phía trước đảm đương, quán cũng sẽ không có lực hấp dẫn gì.

Lâm Lan biết lời Trình Phong Dương chưa nói rõ kế tiếp là có ý gì, lập tức cười với hắn: "Cho nên tôi đang tìm nhóm tiểu khả ái có thể hấp dẫn càng nhiều khách nhân a." Giơ lồng thú cưng trong tay lên, cô ra hiệu đối phương nhìn vào trong xem, "Chỉ cần chịu tốn tâm tư, mèo cưng xinh đẹp lưu lạc đầu đường vẫn có thể tìm được."

Trình Phong Dương theo bản năng mà nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn vào bên trong của lồng mèo, nhịn không được hô một tiếng: "Tôi đi*! Cô có vận may gì đây!"

* 我去 (ta đi): damn, shit, wtf, holy shit. . .

Tuy rằng hai con mèo trong lồng sắt bởi vì lưu lạc mà trở nên có chút ô uế, nhưng chủng loại vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, một con là mèo lam quần chúng đều có thể nhận ra, một con khác cũng là Xiêm La vô cùng quen thuộc.

Tuy rằng đều là chủng loại mèo cưng thường thấy, nhưng một lần nhặt chính là hai, vậy quá lợi hại!

"Còn được còn được." Lâm Lan khiêm tốn, "Ngẫu nhiên đụng phải nơi mèo hoang tụ tập, dùng thức ăn cho mèo lừa trở về."

"Không phải tôi nói, duyên mèo của cô gần đây thật sự là bùng nổ." Trình Phong Dương lắc đầu cảm thán một câu, lúc này mới bao lâu, cô đã có nhiều mèo như vậy, "Ai đúng rồi! Cô nói cô dự định mở một quán cà phê mèo. . .À, quán trà, lúc sau khẳng định phải sửa chữa cửa hàng đi? Muốn tôi giúp cô thiết kế miễn phí phương án trang hoàng một quán trà hay không a?"

"A?" Lâm Lan ngây ngốc, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

Trình Phong Dương cho rằng cô không tin, vội vàng nói: "Công việc của tôi chính là làm thiết kế nội thất, cô xem, đây là danh thiếp công ty của tôi." Anh nói, còn móc ra một tờ danh thiếp từ trong túi bên người đưa cho cô.

Lâm Lan ngơ ngác tiếp được, tên công ty phía trên còn rất quen mắt, là một công ty thiết kế tương đối nổi danh cũng có thực lực ở Tây Thành, nhưng trên mặt cô khó hiểu càng sâu: "Nhưng mà, vì sao?" Một bản thiết kế của nhà thiết kế trong công ty này cũng không rẻ a.

"Cô đã quên sao, lần trước cô đưa ví tiền kia đến Cục Công An." Trình Phong Dương nhắc nhở cho cô.

Sắc mặt Lâm Lan cứng đờ, đây là chuyện cô không muốn nhớ lại, thiếu chút nữa hại cô bị kiện.

Nhưng đối phương còn chưa phát hiện ra, còn tiếp tục giải thích cho cô: "Anh rể tôi trước đó vì vụ án người chết kia mà vò đầu bứt tóc như thế nào cũng không tìm thấy manh mối, đã vài ngày không ngủ, không nghĩ tới sau lại phát hiện dấu vết của hung thủ trong ví tiền kia, hai ngày trước rốt cuộc phá xong vụ án. Anh rể của tôi vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, cô giúp anh ấy chuyện lớn, tôi cũng rất cảm kích!"

Nói xong lời cuối cùng, anh lộ ra tươi cười chân thành cảm ơn cô.

Có lẽ là bởi vì tâm thái vô ưu vô lự và đãi nhân dĩ thành*, thanh niên trước mắt một thân quần áo giản dị lúc này cười xán lạn, thoạt nhìn càng muốn nhỏ hơn tuổi thực tế.

* 无忧无虑 (vô ưu vô lự): không lo không nghĩ.
待人以诚 (đãi nhân dĩ thành): đối xử chân thành với mọi người.

Lâm Lan không khỏi có chút hoảng hốt, nhớ tới đoạn thời gian bản thân còn chưa tốt nghiệp đại học, rõ ràng cô cũng đi làm như vậy vài năm, vì sao bỗng nhiên cảm thấy mình đã già rồi?

"Trình Phong Dương." Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một vấn đề không liên quan gì với nhau, "Anh hiện nay bao lớn rồi?"

Vấn đề này làm thanh niên sửng sốt, trả lời có chút lắp ba lắp bắp: "2, 26 a, làm sao vậy?"

A, lớn hơn cô một tuổi.

"Không, chính là nhìn anh giống như rất nhỏ lại đã là một nhà thiết kế thâm niên, cho nên tùy tiện hỏi một chút." Lâm Lan híp mắt cười đáp lại một câu, "Rất lợi hại nha."

"Cũng còn được." Được một cô gái xinh đẹp như vậy khen ngợi, Trình Phong Dương có chút đỏ mặt, lúc sau lại nhanh chóng kéo căng gương mặt nghiêm túc cường điệu, "Tôi nói thật, tôi miễn phí thiết kế cửa hàng cho cô! Hơn nữa sẽ đem cô trở thành khách hàng chân chính mà đối đãi, sẽ không bởi vì miễn phí mà có lệ với cô. Danh thiếp tôi vừa mới cũng cho cô, chỉ cần cô thuận tiện, tùy thời đều có thể liên hệ tôi đến xem cửa hàng, đến lúc đó có nhu cầu thiết kế gì cứ việc nói ra!"

"Tôi tin anh. Người thuê nhà tôi tháng sau liền đến kỳ hạn, đến lúc đó nhất định mời anh đến hỗ trợ nhìn xem." Lâm Lan cười trả lời, nhẹ nhàng giơ danh thiếp trong tay lên, dưới ánh mặt trời gương mặt xinh đẹp của cô chỉ tô son bóng nhạt vừa điềm tĩnh lại duyên dáng, "Chuyện này quyết định như vậy nha, về sau phải làm phiền anh rồi, nhà thiết kế Trình."

"Không, không thành vấn đề!" Trình Phong Dương theo bản năng thẳng sống lưng, "Cứ để tôi lo*!"

* Nguyên câu "包在我身上" : nghĩa là giao cho tôi làm việc này, tôi chắc chắn sẽ làm tốt nó", câu này dùng để biểu đạt sự tự tin chắc chắn sẽ làm tốt một việc nào đó của người nói đối với người nghe, đồng thời cũng mang hàm ý cho đối phương có sự yên tâm. (bản quyền bài viết thuộc www.phiendichtienghoa.com).

"Tôi phải đưa mèo đến phòng khám thú cưng làm kiểm tra sức khoẻ và làm sạch, không tiếp tục hàn huyên, lần sau lại liên hệ."

"Được, lần sau liên hệ."

Chào tạm biệt Trình Phong Dương xong, Lâm Lan xách theo lồng thú cưng tiếp tục tiến về phía trước, Trình Phong Dương đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô rời đi, bộ dáng lại có chút ngốc.

Bên kia cách đó không xa, Trình Tinh Vũ đã sớm chú ý tới động tĩnh đầu này, nắm tay con gái chậm rãi đi tới, trực tiếp vỗ một cái sau lưng em trai còn đang ngẩn người: "Hoàn hồn, người đã đi rồi."

Thanh niên giật mình một cái, quay đầu lại nhìn cô ấy: "Chị?"

Nhìn bộ dáng em trai ngờ nghệch, Trình Tinh Vũ nhịn không được cười khì khì, chế nhạo nói: "Như thế nào, coi trọng?" Vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía phương hướng Lâm Lan rời đi.

"Không có! Không có không có không có!" Trình Phong Dương mạnh mẽ lắc đầu, cực lực giải thích hiểu lầm, "Em chính là nói với người ta mấy câu mà thôi, tổng cộng cũng không gặp mặt được vài lần a chị! Đúng rồi, cô ấy chính là thị dân tốt bụng lần trước đưa ví tiền giúp anh rể phá án, cho nên em mới hàn huyên với người ta trong chốc lát."

Trình Tinh Vũ lập tức đến gần em trai một chút: "Em không nói sớm! Lúc trước làm gì không gọi chị, chị đang muốn thay lão Lý cảm ơn cô ấy thật tốt đấy!" Nếu không phải người kia tốt bụng không ham đồ trong ví tiền, trực tiếp nộp lên Cục Công An, lão Lý nhà cô còn không biết muốn hãm trong án giết người kia bao lâu.

"Em, em có cảm ơn a. Cô ấy lập tức muốn mở cửa hàng, em giúp cô ấy thiết kế trang hoàng miễn phí!" Vuốt lưng bị vỗ đau, Trình Phong Dương nhe răng trợn mắt còn có chút ủy khuất.

Trình Tinh Vũ lập tức trừng mắt nhìn em trai: "Em cái đồ ngu ngốc này, khó trách đã 26 cũng vẫn còn là người độc thân! Chỉ cho phương án thiết kế làm sao đủ, phía sau tài liệu nhà cung cấp và công đội trang hoàng cũng phải chọn xong rồi giới thiệu qua cho người ta a! Tốt nhất là thời điểm trang hoàng em có rảnh thì qua đi, nói chuyện với nghiệp chủ* chi tiết trang hoàng cụ thể thật kỹ, hiểu hay không!"

* 业主 (nghiệp chủ): người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp.

Chỉ cho bản vẽ để người ta tự mình lăn lộn liền xong việc, cẩu độc thân quả nhiên đều là độc thân bằng thực lực.

Ngẫm lại lão mẹ trong nhà sầu lo con trai lớn tuổi như vậy vẫn là cẩu độc thân, Trình Tinh Vũ cảm thấy bản thân hẳn là nên thỉnh thoảng trở về nhà mẹ đẻ, giúp đỡ mẹ ruột nhìn chằm chằm em trai có chút không đáng tin cậy thật kỹ.

Tòa lầu nhỏ bên kia, bác sĩ Lưu xem như là chủ cửa hàng vui mừng nhất trong tất cả cửa hàng tầng một.

Từ khi con gái của chủ nhà trở về, anh ta mới có thể xem như không đói chết, không có trở ngại phòng khám thú cưng xem như thật sự có không ít chuyển biến tốt.

Không có biện pháp, vị khách hàng lớn này cách vài bữa liền đưa thú cưng đến cửa, không phải xổ giun tiêm vắc-xin phòng bệnh, chính là tắm cho mèo, làm đẹp đơn giản cho thú cưng, một vài thuốc bình thường cho mèo và đồ ăn vặt như bánh dinh dưỡng gì đó càng mua không ít.

Cho dù đã thăng cấp vị khách hàng này thành khách VIP, cho chiết khấu khi trả phí, cũng làm phòng khám thu không ít tiền.

Thế cho nên hiện tại bác sĩ Lưu nhìn thấy Lâm Lan vào cửa, trên mặt hắn đều bất giác mà treo lên tươi cười thân thiết: "Làm sao vậy, là lại thiếu chậu cơm cho mèo hay là món đồ chơi lại bị nhóm mèo con cắn hỏng?" Những thứ đồ vụn vặt này vị khách hàng lớn cũng mua không ít.

"Mua thêm hai chậu cơm cho mèo." Lâm Lan đặt lồng mèo trong tay lên bàn, "Mặt khác đây là hai bé mèo hoang tôi mới vừa nhặt, quy củ cũ, làm phiền bác sĩ Lưu."

Nhìn, việc làm ăn lại đến nữa.

Khách hàng là thượng đế, bác sĩ Lưu vui sướng tiếp nhận công việc, bắt đầu một bộ quá trình đã hoàn toàn làm quen thuộc cùng trợ thủ được thuê của phòng khám.

Nhà họ Lâm.

Thời điểm Lâm Lan xách hai con mèo rốt cuộc đã tắm sạch sẽ thơm tho lên lầu, người trong nhà cũng cách lồng mèo quan sát hai con mèo con gái đón về.

"Sao lại có chút gầy và dài giống như mì sợi vậy? Khung xương này cho dù ăn mập cũng không tròn nổi a." Bà nội Lâm ôm một con mèo đen nhỏ, chỉ vào hai con mèo trong lồng sắt có chút khó hiểu, "Còn có con mèo này, mặt và móng vuốt đều đen giống như than, đã tắm qua mà sao còn giống như chui đáy nồi a?"

"Lan Lan, con mèo xám gầy teo này cũng là mèo lam sao?" Vương Tú Chi chỉ vào một con mèo khác, "Mẹ nhớ rõ mèo nhà Tiểu Tiền rất béo tròn a, mặt bụ bẫm, sao lại gầy đến mức mặt cũng nhọn ra ?"

Lâm Lan nghe vậy dở khóc dở cười: "Mẹ, bà nội. Đây là mèo lam Nga và mèo Xiêm. Mèo lam Nga chính là muốn gầy và dài hơn mèo lam một chút, Xiêm La cũng là dáng người này. Còn có, mèo Xiêm La người ta chính là màu lông này, hơn nữa đến mùa đông nếu không làm tốt công tác giữ ấm, lông của nó còn sẽ càng ngày càng đen."

"Đây không phải nướng cháy giống như đáy nồi sao." Lão phu nhân trực tiếp ghét bỏ một câu.

"Phốc!" Lâm Hữu Dư trực tiếp bật cười ra, "Vừa đến mùa đông liền sẽ thành mèo khét. . .Ha ha ha ha!"

Lâm Lan. . .Lâm Lan vô pháp phản bác.

"Khụ! Tóm lại, mọi người phải hiểu rõ đây cũng là chủng loại mèo cưng rất đắt tiền rất được hoan nghênh là được!" Cô chỉ có thể tổng kết như vậy, "Quy củ cũ, mèo mới đến trước tiên phải cách ly dân bản địa một tuần, con đưa chúng nó đến nhà mới, bỏ vào với gia tộc mèo đen xem."

Hai con mèo mới đến không phù hợp với thẩm mỹ của trưởng bối nhà họ Lâm, cho nên khi Lâm Lan đưa mèo qua, các gia trưởng đều thiếu hứng thú.

Không có bọn họ ở đây, vào nhà mới Lâm Lan cũng không cố kỵ đối thoại với nhóm mèo.

"Meo ô ——" cách lồng sắt, mèo Xiêm dẫn đầu kêu meo meo. ( Lan Lan, em cảm thấy người lớn nhà chị giống như không thích em, hơn nữa em nghe hiểu bọn họ nói em khét! Chủ nhân nuôi dưỡng em trước đây thường xuyên nghe được con người nói em như vậy. )

Tiểu ngữ khí có chút kháng nghị.

"Ba mẹ chị bọn họ thiếu kiến thức, chưa thấy qua con mèo thần kỳ như em vậy, cho nên em tha thứ bọn họ đi." Lâm Lan mặt không đổi sắc dỗ dành con mèo, "Tuy rằng lúc trước khi ở chỗ mèo lão đại chị đã hỏi qua các em, nhưng hiện tại vẫn muốn xác nhận một lần, về sau các em thật sự sẽ vẫn luôn lưu lại nơi này, đi theo chị cùng nhau săn thú kiếm ăn sao?"

"Meo ——" × 2

Hai con mèo cưng đồng thời kêu to ra tiếng tỏ vẻ xác định.

Trước kia chúng nó đều có chủ nhân, nhưng hiện tại đều lưu lạc đầu đường, đã ăn đủ khổ lục thùng rác còn không tìm được đồ ăn, quan trọng nhất chính là còn đánh không lại mèo bên ngoài, thật sự quá mệt mỏi. Vừa nghe thế lực của mèo lão đại nói có con người muốn thu dưỡng mèo cưng, chúng nó lập tức tung ta tung tăng chủ động đến.

Dã ngoại thật sự một chút cũng không thích hợp với chúng nó, chỉ hy vọng một lần nữa được trở về trong căn phòng lớn, trải qua cuộc sống được xẻng xúc phân hầu hạ mỗi ngày.

Mèo Xiêm tính cách hoạt bát và hướng ngoại tỏ lòng trung thành đầu tiên, ở trong lồng đứng thẳng lên, móng vuốt năm múi măng cụt in màu đen mở ra một bộ tư thế tùy thời chuẩn bị "give me five".

"Meo!" ( Em sẽ thật ngoan! Còn sẽ chơi trò chơi vỗ tay với con người! Tùy tiện bọn họ ôm cọ, tuyệt đối không phản kháng! )

Không tồi, là con mèo mang tuyệt kỹ rất có kinh nghiệm lại giác ngộ rất cao. Lâm Lan hài lòng gật đầu.

Một con mèo lam Nga khác chậm một nhịp, tựa hồ còn có chút ngu ngơ, thật cẩn thận mà meo một tiếng: ( Em không muốn quá nhiều, chính là nghe nói nơi này có ăn nên đến. Chỉ cần có ăn, Lan Lan chị muốn em làm gì cũng được, em cũng sẽ ngoan ngoãn để con người cọ! )

Ừm, tuy rằng không có tuyệt chiêu đặc biệt giống như mèo Xiêm, nhưng công tác thái độ là cực kỳ đáng giá khen ngợi. Lâm Lan vẫn hài lòng như cũ.

"Chỉ cần các em nghe lời cùng nhau đi săn với chị, về sau không riêng có thể ăn no, còn có thể ăn đồ ăn càng tốt hơn. Chờ chị chuẩn bị xong sân săn, mọi người đều phải cố lên nha." Dụ dỗ mèo con vô tri đơn thuần, Lâm Lan cũng không áy náy một chút nào, thậm chí còn vỗ vỗ mèo đen mẹ ngồi ở bên cạnh cô, "Trước khi làm chuyện này, mọi người còn cần tham gia tiến hành một khóa huấn luyện thống nhất, liên quan đến chuyện mọi người có thể đạt được càng nhiều đồ hộp và đồ ăn vặt cho mèo từ trên người những con người, chị hy vọng các em học được thật tốt."

Vừa nghe đến có thể đạt được càng nhiều đồ ăn từ trên người con người, tất cả mèo xung quanh Lâm Lan đều meo meo kêu lên, nghe câu "Lan Lan em muốn học" đầy lỗ tai, Lâm Lan rụt rè mà cong khóe môi lên.

Kỳ thật mèo mới đến muốn cách ly hay không, từ lúc Lâm Lan có thể nghe hiểu tiếng mèo bắt đầu thì đã có thể phán đoán quan hệ của chúng nó tốt hay không, nhưng cô cảm thấy không thể biểu hiện quá khác thường, nên biện pháp dự phòng vẫn làm không ít.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đều từng là mèo hoang, mèo lông ngắn Anh, mèo Xiêm và gia tộc mèo đen ở chung khá tốt, thời điểm mèo con Lam Bảo Thạch lớn ba tháng đúng là cái gì cũng tò mò, hơn nữa ngôn ngữ báo cho Lâm Lan biết chúng nó càng không có khả năng sinh ra bài xích.

Trong lúc cách ly, Lâm Lan lại đón về một con mèo, là mèo Chinchilla màu trắng, xem như là mèo lông dài thứ hai sau Lam Bảo Thạch, cũng là mèo toàn thân tuyết trắng thứ hai sau Tuyết Hoa, trải qua kiểm tra ở phòng khám thú cưng một phen, lông dài loạn thành một đoàn tuyết trắng của nó một lần nữa trở nên sạch sẽ mềm mại. Bởi vì có huyết thống mèo Ba Tư, bởi vì bộ lông dài mà bộ dáng thoạt nhìn ưu nhã lại phú quý ngược lại rất được nhà họ Lâm hoan nghênh.

"Mèo lúc này mang về không tồi, lớn lên khá tốt." Bà nội Lâm đánh giá như vậy, "Nhìn giống một phu nhân."

Nhưng Lâm Lan nghe hiểu được tiếng mèo, cảm giác với con mèo này lại có chút một lời khó nói hết.

Mèo Chinchilla có thói ở sạch, nếu nhà ở không sạch sẽ thì lông dài trên người sẽ rất dễ dàng làm dơ, một khi ô uế chúng nó sẽ nôn nóng dậm chân, hơn nữa nó còn rất kén ăn chỉ thích ăn thịt, nhưng dạ dày nó lại không chịu nổi ba bữa cơm đều là thịt, rất dễ dàng sinh bệnh, tỉ lệ rớt lông cao nhất trong giới mèo. . .Cho dù có khuyết điểm như vậy, nhưng ai bảo nó lớn lên nhỏ xinh lại đáng yêu, thân người lại để cho ôm hút, rất dễ dàng khiến cho xẻng xúc phân trực tiếp luân hãm, nên nó muốn gì được nấy.

Chinchilla chỉ vô ý lưu lạc này tuy rằng ăn không ít đau khổ tại dã ngoại, nhưng sau khi có được xẻng súc phân một lần nữa, tính tình nhõng nhẽo bị chủ nhân trước đây chiều hư theo tinh khí thần sống lại cũng sống lại toàn diện.

"Meo!" ( Nô tài, vuốt lông của ta ô uế, mau giúp ta xử lý sạch sẽ! )

"Meo ô!" ( Nô tài, ta muốn ăn thịt, chính là thịt ngày hôm qua ngươi làm cho ta, hiện tại muốn ăn! )

"Meo ô ngao ——!" ( Nô tài, ta không muốn ngủ trong ổ mèo này, ngươi chuẩn bị đệm càng mềm càng thơm cho ta! )

"Meo. . .meo ngao ngao oa ô a a ô ——!"

Hôm nay Tây Thành trời mưa, bà nội Lâm không đến trung tâm lão niên luyện múa mà ngồi ở cạnh ban công mang kính viễn thị đan áo len, kim trên áo len di chuyển nhanh chóng, đồng thời cuộn len trong rổ đặt ở bên chân cũng không ngừng lăn, mèo Ragdoll nhỏ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng vươn móng vuốt đi câu quả cầu sợi bên trong.

"Cái gì? Tuyết Hoa và mèo phu nhân đánh nhau trong phòng mới?"

"Dạ. . .Xác thực mà nói, là Tuyết Hoa và Mặc Mặc cùng nhau đánh Chinchilla mới đến." Lâm Lan nâng má, giải thích với bà nội một chút tình huống chân thật, "Ba con mèo không biết vì sao, náo loạn chút mâu thuẫn, con giáo dục một chút, lại tốt."

Mặc Mặc là tên của mèo đen mẹ, về phần năm con mèo đen nhỏ nó sinh hạ, lấy chữ Mặc mở đầu theo thứ tự thêm một hai ba bốn năm làm tên. Đúng vậy, tên năm bào thai của gia tộc mèo đen Lâm Lan chính là đặt đơn giản thô bạo như vậy. Ngày đó đặt tên xong, cô cho chúng nó mang theo thẻ mèo nhẹ nhàng có khắc tên, như thế nào cũng sẽ không trộn lẫn.

Về phần nguyên nhân cụ thể ba con mèo đánh nhau, cô không có biện pháp nói với người trong nhà.

Nói cái gì? Bởi vì không nhìn được Chinchilla cậy sủng mà kiều, mèo trắng và mèo đen hợp lại giáo dục mèo Ba Tư một trận?

Bà nội Lâm không biết chi tiết, cúi đầu vừa đan áo len vừa hừ hừ một câu: "Mèo phu nhân kia còn có thể đánh nhau? Không phải là bị mèo đen bức đến góc tường, sau đó tai cụp, cổ co rụt lại, nhắm mắt, hai móng vuốt không ngừng vung mạnh đi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Lan: Tôi vẫn luôn cảm thấy bà nội của tôi tổng kết sự vật rất đúng chỗ.

——

Mèo lam Nga

Mèo Xiêm

Mèo Chinchilla

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top