Chương 10
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Có được dị năng có thể nghe hiểu tiếng mèo, có đôi khi cũng không phải rất tốt.
Giống như hiện tại, nếu Lâm Lan không nghe hiểu mèo con đang kêu gì, có khả năng lúc cô biết được chi phí dùng để trị liệu thì lựa chọn từ bỏ, rốt cuộc con số kia cũng không nhỏ, quan trọng nhất chính là còn không nhất định được kết quả mà cô mong muốn.
Nhưng mà không được a, cô nghe được, hơn nữa nghe hiểu a.
"Bác sĩ Lưu, anh ra tay trị liệu đi." Ôm Tuyết Hoa, Lâm Lan nhìn bé mèo con ốm yếu trước mặt, giọng nói mang theo thở dài, "Về sau có thể sống sót hay không, thì phải xem chính nó."
Có những lời này của cô, phòng khám thú cưng tự nhiên lập tức hành động, sau khi kiểm tra mèo con cũng không có ngoại thương gì, thì lập tức trước làm công tác vệ sinh sạch sẽ cho mèo con.
"Trên người nó hắc lào không ít, còn có chút lông hoàn toàn rối vào nhau rất khó gỡ ra, cho nên cách xử lý tốt nhất vẫn là cạo sạch, chờ bôi thuốc xong sau lại dài ra. Trong lúc này chúng tôi sẽ đặt nó ở lồng cách ly có nhiệt độ ổn định, đảm bảo nhiệt độ cơ thể mèo con và bộ phổi khỏe mạnh, cũng phòng ngừa viêm mũi và khí quản truyền nhiễm lây bệnh cho những con mèo khác. . ."
Bác sĩ Lưu trong lúc bận rộn thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Lan giải thích một chút quá trình trị liệu, sau khi mèo con bị cạo lông cũng chỉ dư lại phần đầu, bốn chân và đuôi bảo lưu lại lông, vốn là thân thể nhỏ bé có thể nắm bằng một tay không có bộ lông dơ bẩn thoạt nhìn nhỏ gầy đến đáng sợ, phảng phất tùy thời đều không ngoài ý muốn yếu ớt đến tắt thở.
"Anh, anh xem rồi làm đi." Lâm Lan nhìn đến lo lắng, mày bất giác nhíu chặt muốn chết, "Phỏng chừng phải bao lâu mới khỏe?"
"Phải xem tình huống khôi phục kế tiếp của nó." Bác sĩ Lưu giải thích, "Rất may mắn nó ngoại trừ lúc trước kiểm tra ra bệnh tật bên ngoài thì cũng không có biến chứng bệnh khác, tình trạng viêm phổi không nghiêm trọng, tình huống viêm mũi và khí quản truyền nhiễm cũng hồi phục tốt đẹp, một tuần sau cô có thể đón nó về nhà trị liệu từ từ. Tuyết Hoa nhà cô trước kia cũng bởi vì hắc lào mà trọc một mảng, cô cũng biết để lông dài ra thì cần tốn chút thời gian."
Lâm Lan không nói thêm gì nữa, tuy rằng bệnh không ít nhưng không nghiêm trọng đã vô cùng may mắn, có thể tỷ lệ sống sót hẳn là càng cao hơn một chút, về sau thật sự xem bé mèo con này mạng có cứng hay không.
Thanh toán một đống chi phí, mèo con lưu tại nơi đó, Lâm Lan một tay ôm Tuyết Hoa, một tay kia cầm biên lai bốn con số vừa xem rõ ràng chi tiết vừa bước ra khỏi cửa chính phòng khám.
Đau lòng đồng thời bỗng nhiên không khỏi bội phục Tiền Huyên kia vì rất yêu sủng thú cưng mà dũng khí quyết đoán rải một mớ tiền, tiền lương của em gái này ở Tây Thành chỉ có thể xem như trung đẳng không nghèo không giàu, cho dù là người nửa kỳ thị mèo bản địa, nhưng đối xử với mèo của mình cũng thật sự rất tốt, là loại vì nuôi mèo nguyện ý ăn đất.
Nghĩ như vậy, điểm bất mãn này của Lâm Lan cũng dần dần tan đi.
Nhưng mà cũng càng thêm kiên định nguyên tắc sắt thép về sau cô làm cơm mèo nhất định phải tinh tế —— tốn nhiều tâm tư trên vấn đề ăn, về sau những phương diện khác có thể bớt lo rất nhiều.
"Tuyết Hoa con cũng vậy." Duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ của mèo trắng trong lòng, vẻ mặt Lâm Lan nghiêm túc cảnh cáo, "Về sau không được chui vào chỗ dơ bẩn, bằng không mới vừa rồi con cũng thấy đấy, sinh bệnh trọc thì là phải cạo toàn bộ lông nhốt lại."
Mèo trắng trong nháy mắt súc ngẩng đầu lên, tai vốn dĩ nhòn nhọn đã dán thành tai máy bay, một cặp móng vuốt ôm lấy đầu, yếu ớt mà nhìn cô kêu một tiếng: "Meo. . ." ( Lan Lan, về sau con không chạy loạn không sinh bệnh, mẹ không cần cạo lông của con! )
Bộ dáng phản ứng hơi sợ sệt này của nó ngược lại làm Lâm Lan sửng sốt, sau đó nhịn không được cười lên một tiếng lại xoa xoa nó đầu: "Yên tâm, chỉ cần con khỏe mạnh, ai cũng luyến tiếc cạo bộ lông quan trọng của con."
Loại xúc cảm lông mềm mại này, quả thực là điểm mà mỗi một xẻng súc phân yêu nhất, mỗi ngày hút vài lần cũng ngại không đủ.
Thời điểm ôm Tuyết Hoa về nhà, đụng phải Lâm Hữu Dư sắc mặt khẩn trương, nhìn thấy Lâm Lan ôm mèo từ phòng khám thú cưng đi ra thì trực tiếp ngơ ngác xông tới: "Làm sao vậy làm sao vậy? Đột nhiên ôm Tuyết Hoa đến cửa hàng thú y, Tuyết Hoa sinh bệnh?" Một bên ồn ào, một bên vươn tay muốn ôm Tuyết Hoa đi, "Buổi sáng không phải rất tốt sao?"
Lâm Lan cũng không né tránh, tùy ý để lão ba ôm mèo đi, ngoài miệng giải thích: "Không có ba, không phải Tuyết Hoa sinh bệnh, là nó nhặt được một bé mèo con sinh bệnh, để con mang đến phòng khám thú cưng."
"À." Lâm Hữu Dư vừa nghe không phải mèo nhà mình có chuyện, nháy mắt buông khẩn trương, sau đó bắt đầu giơ mèo quơ quơ, "Còn tốt còn tốt, không phải ngoan ngoãn nhà ta sinh bệnh, sợ bóng sợ gió một hồi." Trong miệng lẩm bẩm, ông lại một lần nữa ôm mèo vào trong lòng, "Đi, ông ngoại mang con đi ăn cá khô nhỏ an ủi."
Một bộ dáng ngốc gia gia cưng chiều cháu trai.
Nhân tiện nói một câu, Tuyết Hoa là mèo đực, giao thừa năm nay chính là năm tuổi.
"Ba." Lâm Lan cảm thấy cần phải gọi lão ba sắp ôm mèo đi, nhìn ông lại cường điệu một lần lời nói mới vừa rồi, "Con nói con nhặt một bé mèo hoang đưa đến phòng khám chữa bệnh."
"Trị thì trị." Lâm Hữu Dư vẫn là một bộ chuyện không liên quan đến mình, thuận miệng trả lời, "Dù sao cũng không phải ba. . .con nhặt mèo đi chữa trị!?"
Cuối cùng phản ứng lại, trong lòng nói thầm, Lâm Lan nghiêm túc gật đầu với ba ruột đang kinh ngạc trừng mắt: "Đúng vậy, vẫn là Tuyết Hoa để con nhặt. Nói cách khác nhà của chúng ta rất nhanh sẽ có bé mèo thứ hai vào cửa."
Nam nhân trung niên bụng mập ra chớp mắt, cúi đầu trầm tư một chút: "Được rồi, nuôi thì nuôi đi." Ngoài miệng nói như vậy, ông cúi đầu lần nữa đưa Tuyết Hoa về đến trong lòng Lâm Lan, sau đó đi đến hướng phòng khám thú cưng, "Ba đến chỗ Tiểu Lưu nhìn xem mèo con mới tới trông như thế nào."
"Ai da, ba!" Lâm Lan ngăn cản không kịp, ba đã chạy xa, "Mèo con mới tới hiện tại rất xấu a. . ."
Quả nhiên, xấu đến mức sau khi ba Lâm trở về sắc mặt phức tạp, một bộ muốn nói với con gái lại thôi.
"Ba." Biết lão ba nghĩ gì Lâm Lan nhanh chóng nói, "Đây là Tuyết Hoa để con nhặt được, hiện tại mèo con sinh bệnh khẳng định khó coi, chờ nó một lần nữa mọc dài lông ra là đẹp, ba từ từ chờ đi. Ngẫm lại xem, thời điểm mới nhặt Tuyết Hoa về cũng khó coi đúng không?"
Giá trị nhan sắc mèo trắng trong nhà không thấp, thân thể cân xứng ưu nhã, bộ lông tuyết trắng không có một tia tạp chất, xúc cảm mềm mại cực tốt, tiếng kêu cũng cực kỳ dễ nghe, tuyệt đối được xưng tụng là mèo xinh đẹp tinh tế nhất trong những con mèo vườn, đẫn đến nhà họ Lâm nhìn mèo khác cũng bắt bẻ, hưng phấn đi xem thành viên mèo thứ hai, lão ba không hề chuẩn bị đã chịu chấn động, phát lên xúc động đổi ý Lâm Lan cũng không ngoài ý muốn, chỉ có thể mở miệng trấn an xua tan ý nghĩ nảy sinh trong đầu ông.
"Ai, được rồi." Ai bảo mình không nghĩ nhiều vài lần đã đáp ứng rồi, nghe thấy con gái nói như vậy Lâm Hữu Dư chỉ có thể đồng ý, "Nhưng mà ba đồng ý cũng vô dụng, còn phải xem ý kiến mẹ con."
Là lão vợ chồng, Lâm Hữu Dư biết Vương Tú Chi ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế cũng thích mèo xinh đẹp giống ông, hiện tại mèo con mới nhặt được xấu như vậy, kết cục là dạng gì thật sự đúng là không nhất định.
"Vậy hiện tại nói một tiếng với mẹ đi."
Hai ba con cùng đến cửa hàng thuốc lá và rượu, không quá vài phút, mẹ Lâm đang trông cửa hàng lặp lại một lần nữa hành động trước đó của chồng, khi trở về cũng không sai biệt lắm lộ ra biểu tình xấu xí.
"Mẹ! Đây là Tuyết Hoa nhặt, là Tuyết Hoa làm!" Lâm Lan không thể không lại lần nữa xuất ra cùng lý do, thậm chí còn giơ mèo trắng lên trước người, "Tuyết Hoa cô đơn, cũng muốn có bạn!"
"Mẹ nói cho con nghe!" Vương Tú Chi trực tiếp cho con gái một ánh mắt xem thường, "Cho rằng mẹ nuôi mèo mấy năm thật sự không biết tính tình mèo là gì sao? Con xem nó tự tiêu khiển mấy năm nay có cô đơn lạnh lẽo không?"
Quả nhiên mẹ ruột khó chơi, nhưng Lâm Lan cũng không sợ, vẫn như cũ kéo căng biểu tình vẻ mặt thành khẩn: "Mẹ, con nói thật! Không tin mẹ xem Tuyết Hoa, nó chính là nói muốn có bạn với con a! Tuyết Hoa, đi, cọ cọ bà ngoại em đi, làm nũng cầu xin bà ấy!"
Buổi sáng mẹ Lâm mới ăn một cái đại pháp làm nũng bán manh của mèo trắng, buổi chiều lại bị một kích, vẻ mặt nghiêm túc của BOSS lúc Tuyết Hoa công kích không ngừng phát ra tiếng kêu meo meo và dán mặt cọ cọ đã hoàn toàn bị đẩy ngã, đổi lại bà ngoại gương mặt hiền hòa ôm mèo tâm can bảo bối vuốt ve một hồi.
"Được rồi được rồi, lại nuôi thêm một con." Đặt Tuyết Hoa trên đầu gối vuốt ve lông mèo nhiều lần, Vương Tú Chi rõ ràng vuốt thật sự vui vẻ, ánh mắt lại bay tới trên người Lâm Lan, "Nhưng mẹ nói trước Lâm Lan, mèo con có thể khó hầu hạ hơn mèo lớn, huống chi kia còn là mèo bệnh. Con muốn nuôi nó, con tự mình hầu hạ, mẹ, ba con và bà nội không giúp đỡ."
Lời này có chút quen tai.
"Mẹ nói cho con biết, mèo là con nhặt, không muốn ném vậy con tự mình nuôi đi, trong nhà nhưng không ai nuôi thay con. Chính con nghĩ kỹ đi a!"
A, bốn năm trước lúc cô mới vừa nhặt Tuyết Hoa về nói muốn nuôi ma ma cũng nói vậy, nhưng còn bây giờ thì sao?
Nhìn mèo trắng thoải mái hất đuôi trên đùi mẹ ruột, trong lòng Lâm Lan ha hả, trên mặt lại gật đầu như đảo tỏi: "Nhất định nhất định, con tự mình làm, không cần mọi người giúp đỡ."
Cứ như vậy, lúc ăn cơm tối lại báo chuyện này cho bà nội Lâm, chuyện trong nhà lại muốn nuôi bé mèo mới xem như cả nhà đều biết rõ.
Một tuần sau, Lâm Lan xách theo balo đựng mèo hưng phấn mà đẩy cửa phòng khám thú cưng ra: "Bác sĩ Lưu, tôi đến đón mèo con về!"
Bởi vì chính là khoảng cách lầu trên lầu dưới, Lâm Lan cũng không có việc gì đều sẽ chạy đến phòng khám, quan sát bệnh tình mèo con cực kỳ thuận tiện, tự nhiên cũng có thể rất nhanh biết được tình trạng khôi phục của nó rất tốt.
Sinh mệnh ngoan cường, mèo con này sống sót, tuy rằng trước mắt cạo hết sạch lông vừa xấu vừa gầy, nhưng nó đang dần dần chiến thắng ma bệnh, còn càng ngày càng khỏe mạnh.
Lâm Lan tự đáy lòng cảm thấy vui sướng.
Thật tốt, tiền mồ hôi nước mắt không ném đá trên sông*.
* 打水漂: là tên một trò chơi, sau dùng để chỉ người ta làm chuyện gì đó phí tiền hoặc thời gian mà không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn không có được cái mình muốn, hơn nữa thời gian và tiền bạc tiêu tốn không lấy lại được.
Tên trò chơi là ném thia lia. Ném thia lia là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước.
Nhưng mà cô đẩy cửa ra, cũng không thấy bác sĩ thú cưng ngồi nhàn nhã sau bàn giống ngày thường, mà là nhìn thấy cách đó không xa trên giường y tế anh ta đang cùng trợ thủ ấn một con chó Collie, hình như đang trị liệu chân sau cho nó.
Bờ mông của con chó kia có một mảng lông bị cạo, có lỗ máu dày đặc tụ một mảng ở đó, lúc bác sĩ trị liệu, chó Collie bị buộc miệng lại, đầu chó treo ở chỗ đó, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Chủ của con chó cũng đứng ở một bên, trên mặt mang theo lo lắng, bộ dáng cẩn thận muốn hỗ trợ lại sợ vướng bận.
"Không sao không sao, gai đều rút ra rồi." Đặt công cụ trong tay xuống, bác sĩ Lưu đầu đầy mồ hôi vuốt đầu chó Collie không ngừng trấn an, "Mi là bé ngoan nghe lời, trong chốc lát bôi chút thuốc rất nhanh thì tốt rồi a."
Chủ của con chó cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn anh bác sĩ Lưu, Tinh Tinh nó vì ổn định tôi té ngã, kết quả chính mình bị chậu xương rồng đâm đến thật sự là dọa tôi sợ."
"Không sao, nên làm." Bác sĩ Lưu lau mồ hôi cũng cảm thấy lần này mình sống không dễ dàng, mang theo vài phần bất đắc dĩ mà nhìn về phía chủ của con chó, "Lần sau khi chơi đùa phải cẩn thận chút, đừng chơi đùa với chó ở khu bồn cây hoa cỏ."
"Ai, phải phải. Lần sau sẽ không!" Đối mặt với ánh mắt mịt mờ khiển trách của bác sĩ thú cưng, vẻ mặt Trình Phong Dương ngượng ngùng gật đầu đáp ứng, "Đây, đây thật sự là ngoài ý muốn! Tinh Tinh, con nói đúng không?"
Nói xong lời cuối cùng anh còn muốn cầu cún cưng nhà mình tha thứ, nhưng mà chó Collie căn bản không để ý đến anh, mà là mặt chó đau thương nhìn chằm chằm trên mông mình bị cạo trọc mất một mảng, trong miệng đều phát ra tiếng khóc thút thít nức nở.
Phản ứng xúc động thê thê thảm, mọi người đều có thể phiên dịch ra hoạt động tâm lý này của chó: Nó trở nên xấu, trọc mất, không bao giờ là bé cún xinh đẹp!
Rốt cuộc không chỉ mèo, chó cũng vô cùng coi trọng bộ lông của mình.
Chó Collie nhân tính hóa thương tâm làm Trình Phong Dương càng thêm ngượng ngùng: "Tinh Tinh, đừng khổ sở như vậy, lông rất nhanh sẽ dài ra, dài xong con lại là nhãi con đẹp nhất toàn bộ tiểu khu!"
Cẩu tử đang khổ sở không muốn để ý đến hắn, cũng nghiêng đầu chó sang bên kia, lúc này chủ nhân đuối lý nửa điểm cáu kỉnh cũng không có.
Lâm Lan thấy thú vị, không khỏi cẩn thận đánh giá thanh niên xa lạ này, bộ dáng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc quần áo cao bồi hưu nhàn, một đầu tóc nhẹ nhàng thoải mái, bộ dáng rất đẹp trai, đi ở trên đường tuyệt đối có thể khiến cho một vài em gái quay đầu lại. Chỉ là hiện tại này phần đẹp trai này bị anh không có hình tượng đang dỗ chó phá hủy hơn phân nửa, khôi hài nhất chính là dỗ nửa ngày còn chưa dỗ xong.
Trình Phong Dương chuyên chú dỗ chó lại không chú ý tới đánh giá của Lâm Lan, vẫn như cũ tận sức dùng ngôn ngữ làm chó Collie nhà mình hồi tâm chuyển ý.
Bác sĩ Lưu đã trực tiếp làm lơ vị khách hàng này, mặc kệ hắn ở bên kia dỗ chó, chính mình lập tức bắt đầu tiếp đãi Lâm Lan: "Tới rồi, mèo con khôi phục rất tốt, đến đây đón nó đi."
——
Collie biên giới là giống chó chăn gia súc kiêm dụng chó săn đuổi có nguồn gốc từ nước Anh. Tên gọi biên giới vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland.
(Theo wikipedia)
https://youtu.be/LmBYPXGqtss
Mời các bạn nghe nhạc của chị nhà tui ~
'My heart is beating for you'
'My life is waiting for you'
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top