Chương 3

   Vân Dạ: "Nhưng anh không thể nói chuyện không giữ lời như vậy chứ."

Tạ Vân Kiêu từ trên sô pha đứng lên, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào hai mắt cô, vô cùng xin lỗi mà nói: "Quả thật là tôi nói mà không làm được, nhưng mà, tôi sẽ ở gần trường học của em mua một căn chung cư, một mình em ở hoặc là ở cùng bạn học đều được, so với chỗ tôi tiện nghi hơn nhiều."

Thật ra ngay từ đầu hắn cho rằng cô mới học tiểu học, Vân Nhược Lam chưa nói rõ ràng cho hắn, chỉ nói là nhờ hắn hỗ trợ chăm sóc một đoạn thời gian con gái mình, hắn nghĩ thầm, trẻ con mới cần người chiếu cố chứ, liền đồng ý tới, nhưng về nhà mới biết đã học lớp 12, lập tức hối hận.

Chuyện này mặc kệ đối tượng đổi thành là ai, hắn đều sẽ cự tuyệt, cho dù Vân Dạ không có những hành động lớn mật này, không có biểu lộ tâm tư ái mộ, hắn cũng sẽ đưa cô đi, bởi vì không có quan hệ huyết thống trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ thật sự không thích hợp, đối với hắn loại người hành vi bảo thủ, tác phong thân sĩ mà nói, chỉ có đính hôn mới có thể làm như vậy.

Vân Dạ hít hít cái mũi, ấm ức mà nói: "Vậy anh hôm nay vì cái gì còn muốn bồi tôi đi trung tâm thương mại, mua nhiều đồ vật như vậy cho tôi dùng làm gì, dù sao cũng muốn đuổi tôi đi vậy còn mua làm gì."

Hắn há miệng thở dốc, lần đầu tiên có chút không biết nên nói cái gì.

Hắn từ trước đến nay nói được thì làm được, nghĩ lại nếu đã đáp ứng cô, liền không thể làm người ta thất vọng, ở đây ở vài ngày cũng là ở, cho dù chỉ là mấy ngày, hắn cũng sẽ không ngại phiền toái mà đem phòng cô sửa chữa.

Hít sâu một hơi, chỉ nói: "Xin lỗi."

"Anh nói cái này có ích lợi gì? Được, coi như tôi không cần anh chiếu cố, anh cũng phải nói rõ nguyên nhân chứ, chỉ là ở chỗ anh ăn chút cơm ngủ một giấc, thêm một người mà thôi vì cái gì không muốn, tôi cũng sẽ không quấy rầy đến anh."

"Vân Dạ, nếu tôi và em có quan hệ huyết thống, vậy ở cùng dưới một mái hiên không có việc gì..."

Cô đoán được hắn sau đó muốn nói gì, đánh gãy hắn: "Tôi thấy không chỉ bởi vì cái này đi, anh đang sợ hãi, Tạ Vân Kiêu, anh sợ tôi yêu anh, quấn lấy anh."

Cười lạnh một tiếng, "Tôi cảm thấy, anh có điểm quá mức tự luyến, tôi đã thấy soái ca so với anh gặp qua phụ nữ còn nhiều hơn, tôi bất quá chính là thấy anh lớn lên thuận mắt tùy ý trêu chọc vài cái mà thôi, anh thật đúng là cho rằng tôi có ý đồ khác sao."

Hai cái nguyên nhân này, mỗi cái chiếm một nửa đi, hắn tạm thời không nghĩ yêu đương, càng không thể cùng cô nói, cho nên chuyện tình cảm phải kịp thời ngăn tổn hại, miễn cho cô bé động chân tình, bị hắn làm cho bị thương.

Nhưng mặc dù bị nói trúng, hắn cũng thần sắc tự nhiên, thong thả ung dung mà mang trà lên trên bàn cái ly, uống lên hai ngụm cà phê, nhàn nhạt mà nói: "Là tôi không đúng."

"Sau đó thì sao?" Cô hỏi.

"Muốn nghe tôi nói cái gì," hơi có chút bất đắc dĩ mà cười một cái, "Vân Dạ, nếu em ở chỗ tôi thật sự an tâm, vậy tôi cũng không có gì để lo lắng, trước khi mẹ em trở về, tôi sẽ làm tốt một người trưởng bối chiếu cố em."

Cô thở hắt ra một tiếng, chưa nói cái gì, chân trần đạp lên thảm mềm mại lại về phòng.

Cô cảm giác vừa mới nói những lời này đã hao hết toàn thân sức lực, không còn chút sức lực nào để đứng vững, lập tức nằm vật ra giường lớn, nằm trên chăn, cũng không cởi quần áo, vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lên đèn trần nhà, thẳng tắp mà nhìn.

Thật đủ cẩn thận.

Ngay cả đèn cũng là kiểu trẻ con thích.

Đèn hình dạng một con ngựa trắng nhỏ, lông ngựa màu sắc rực rỡ, rất đẹp, con gái nhất định sẽ thích.

Cẩn thận như vậy, lại làm sao có thể lừa được chứ...

Cô đối với hắn nói rất nhiều lời nói dối.

Cô thật sự đã gặp qua không ít trai đẹp, nhưng hắn lại là người đẹp nhất trong số đó, hơn nữa, cô cũng thật sự có ý định theo đuổi hắn.

Hắn thành thục, ôn nhu, có giáo dưỡng, đời sống cá nhân không hỗn loạn, lớn lên quá mức phạm thiên đại sai phụ nữ đều sẽ tha thứ cho cái mặt, cô không có ý đồ xấu xa mới là không bình thường chứ.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, cô ngủ đến 12 giờ mới dậy, vốn tưởng rằng giờ này Tạ Vân Kiêu sẽ không ở nhà, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy hắn mang một bộ kính mắt gọng vàng đang ngồi trên sô pha.

Hắn mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo trên mở ba cúc, quần tây ở ngồi xuống sau bị căng đầy, bao vây lấy cơ đùi thịt rắn chắc, phía dưới còn lộ một đoạn mắt cá chân.

Trên đùi hắn lót một chiếc gối dựa, gối dựa trên là một notebook, nhìn dáng vẻ là đang làm việc.

Vân Dạ tinh tế đánh giá bộ dáng mang kính mắt của hắn, càng xem càng không rời được mắt.

Hắn nửa rũ mắt, nhíu mày, tầm mắt đều ở trên màn hình, tựa hồ đang nghiêm túc suy tư điều gì.

Bộ kính mắt này, đem cái khí chất cấm dục lại ưu nhã văn nhã của hắn suy diễn tới cực hạn, nhưng cố tình, bộ dáng cổ áo nửa hở của hắn lại có vẻ phong lưu vô cùng.

Hai loại khí chất đánh vào cùng nhau, khiến cho vốn dĩ kêu hắn chú thì Vân Dạ lại có ý niệm làm chuyện xấu.

"Ăn cơm xong liền đi tiệm cắt tóc đi." Hắn đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của cô.

"Cái gì?" Cô sửng sốt.

Tạ Vân Kiêu cũng không quay đầu lại xem cô, ngón tay một bên ở trên bàn phím bay múa, một bên nói, "Đem đầu tóc nhuộm thành màu đen mới có thể về trường học."

Cô uống một ngụm nước chanh tươi ép, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi muốn chờ mẹ tôi trở về rồi mới đi nhuộm."

Hắn lúc này mới dừng lại, khép máy tính lại, tháo kính mắt xuống, tùy ý đặt ở trên bàn trà, sau đó ngước mắt lên: "Tôi sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì, nhưng tôi sợ em sẽ hối hận."

Vân cũng yên lặng nhìn hắn, miệng nhỏ lầu bầu vài từ.

Hắn tiếp tục nói: "Cuộc sống thời học sinh một khi đã qua là không thể quay trở lại, những ngày này hiện tại đối với em mà nói có lẽ thực không thú vị, nhưng ngày sau nhớ lại, nói không chừng liền trở nên trân quý, bên cạnh tôi có không ít người đều hoài niệm những ngày ở trong trường học, hối hận khi đó không quý trọng thời gian, nhưng hối hận cũng không thể trở về được."

"Vậy còn anh, anh có hối hận không?" Cô hỏi.

"Tôi lúc ấy không có lãng phí thời gian, cho nên không có gì tiếc nuối."

"Là đem thời gian đều dùng vào học tập sao? vậy không hối hận không có lấy một mối tình lãng mạn nào sao?"

Tạ Vân Kiêu nhàn nhạt cười, "Tình yêu với tôi mà nói không phải là một nhu yếu phẩm gì, khi còn nhỏ đã như vậy cảm thấy, đến bây giờ vẫn là như vậy nghĩ."

"Ồ."

Ăn cơm xong, cô nói: "Anh đưa tôi đi tiệm cắt tóc đi."

Cô ăn cơm khi vẫn luôn suy nghĩ tới lời hắn nói, thế cho nên cô quên mất việc lau miệng.

Tạ Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, muốn cười, nhưng nhịn xuống, chỉ là đến gần bàn ăn, rút tờ giấy khăn, đưa cho cô, "Lau một chút đi."

Vân Dạ theo bản năng xoa xoa miệng, cánh tay buông xuống vừa thấy, thiếu chút nữa xấu hổ muốn chết.

Trên tờ giấy trắng tinh, có hai vệt mặt tường tích không nhỏ màu đen chocolate, đây đều là vừa mới từ miệng cô lau xuống .

Cũng quá xấu hổ rồi đi......

Nhìn bóng dáng hắn, nhẹ nhàng mà đem ghế dựa về phía sau di, đứng lên, sau đó không tiếng động mà triều phòng mình đi.

Mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang, cô mới từ bên trong ra tới.

Tạ Vân Kiêu: "Tôi có một người bạn mới mở tiệm cắt tóc, chút nữa sẽ đưa em đi chỗ hắn."

"Ừ." Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Thang máy đi xuống hai tầng lầu liền gặp  một bà cụ cùng một cậu nhóc.

Cậu nhóc bị mái tóc xanh lam của cô hấp dẫn, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Phỏng chừng là nhớ tới nhân vật nào đó trong phim hoạt hình hoặc manga anime.

Cô hướng cậu nhóc mà cười cười.

Cậu nhóc cảm giác được đáp lại, liền tránh ra tay bà cụ,nhìn về cô rồi đi rồi hai bước tới hỏi: "Chị ơi, tóc của chị trời sinh đã là màu lam sao?"

"Không phải a, đây là chị nhuộm."

Cậu nhóc lắc lắc tay bà cụ, mắt to hàm chứa chờ mong, "Bà ơi, cháu lớn lên cũng muốn nhuộm tóc, cháu muốn nhuộm thành màu đỏ."

"Không được," Bà cụ nghiêng mắt liếc nhìn Vân Dạ, sau đó đối với cháu mình nói: "Không thể nhuộm tóc, nhuộm tóc đều là đứa trẻ hư, sẽ bị người đánh giá không tốt."

Vân Dạ vừa muốn phản bác, liền nghe thấy Tạ Vân Kiêu lên tiếng, "Bà ơi, giáo dục con trẻ như vậy là không đúng đâu, trong quan niệm của nó, nhuộm tóc liền đều thành người xấu, nếu bà không muốn cho nó nhuộm tóc, hoàn toàn có thể nói một số tác hại của việc nhuộm tóc đối với cơ thể."

Bà cụ nháy mắt liền nổi trận lôi đình, "Tôi giáo dục cháu ta như thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu, đồ thần kinh!"

Tạ Vân Kiêu cũng không giận, mặt mày như cũ nhàn nhạt, trong thanh âm ngược lại mang theo chút ý cười, "Bà ơi, tôi chỉ là cảm thấy, bà nói như vậy có chút không lễ phép, con cái bà dạy hư là việc nhỏ, làm thương tổn người khác mới là việc lớn."

"Đinh ——"

Cửa thang máy mở.

Tạ Vân Kiêu bước nhanh đi ra, Vân Dạ theo sát ở phía sau hắn, ai cũng không để ý tới tiếng chửi đổng của bà cụ trong thang máy.

"Anh sẽ không có thành kiến với những người nhuộm tóc sao?"

Cô quay đầu, hơi hơi ngẩng lên, nhìn hắn nói.

"Tôi sẽ không có thành kiến với bất cứ ai," hắn cũng quay đầu lại đối diện với cô, "Vân Dạ, tôi đưa em đi nhuộm thành màu đen, cũng không phải bởi vì tôi cảm thấy tóc màu lam là hư hỏng, mà là bởi vì quy định của trường học."

Cô đột nhiên quay đầu đi, không hề nhìn hắn, cúi đầu, trong mắt chỉ có mặt đất dưới chân, nhỏ giọng nói: "Ừ, tôi biết rồi."

Rõ ràng hắn cũng chưa nói gì, nhưng cô chính là không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn một chút.

Hắn không chỉ tránh trước mặt nàng để tranh luận với bà cụ mà còn không quên biểu hiện thái độ của mình, những cách làm này quả thực đã chạm vào lòng nàng.

Tạ Vân Kiêu ở thang máy nghe được những lời này đó lúc sau không nghĩ nhiều như vậy, kia lời nói vừa nghe liền không đúng, nếu cô nhóc không ở bên người hắn, hắn không phải là người thích xen vào việc người khác, gây ra nhiều phiền toái, nhưng đều bị cô nghe thấy được, hắn nghĩ mình đã là người giám hộ tạm thời thì như thế nào cũng phải nói gì đó.

Lúc sau giải thích cho cô là bởi vì, hắn biết tâm tư phần lớn của con gái đều mẫn cảm, đặc biệt là ở cái tuổi cực kỳ dễ bị tổn thương cùng miên man suy nghĩ này, cần phải bảo vệ tốt.

Buổi tối cuối tuần, Vân Dạ đem những chiếc túi hàng hiệu cùng vòng cổ đã mua trong kỳ nghỉ hè đều bày trên sô pha, tìm góc độ tốt, chụp rất nhiều bức ảnh.

Tạ Vân Kiêu trở về nhà, liền nhìn thấy trên sô pha nhà mình toàn là đồ linh tinh, có túi, có vòng cổ, có đồng hồ, đủ mọi màu sắc, chiếm đầy cả sô pha.

Hắn xem cô chụp một hồi, không hiểu hỏi: "Đây là em đang làm gì?"

Vân Dạ không quay đầu lại xem hắn, một bên vuốt ve chiếc túi, một bên nói: "Chuẩn bị đăng lên Nhàn Ngư bán đi."

Hắn không dùng qua Nhàn Ngư, nhưng nhớ rõ đây là một phần mềm bán đồ vật không dùng đến.

Nếu bán một hai món còn bình thường, lập tức bán nhiều như vậy......

"Thiếu tiền sao?" Hắn hỏi.

Ừ.

Như là đoán trước được hắn kế tiếp muốn nói gì, cô lập tức bổ sung một câu: "Tôi không xài tiền của người lạ."

Người lạ?

Được.

Hắn tốt bụng mà nói: "Có cần tôi giúp em chụp không, em đeo lên hiệu quả có thể sẽ tốt hơn."

"Không cần."

Buổi tối hôm nay sau khi tan học, cô nhìn di động Tạ Vân Kiêu đưa cho cô số điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi.

Tạ Vân Kiêu nói không có thời gian đến đón cô, về sau đều sẽ là vị tài xế này tới.

Cô cảm thấy không có thời gian chẳng qua là cái cớ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn cùng cô giữ khoảng cách.

Vốn dĩ là rất tức giận, nhưng nghĩ đến hắn về sau có khả năng sẽ bị vả mặt, liền nháy mắt thư thái không ít.

Lúc này, dì Trần gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Cô click mở, là một khoản chuyển tiền.

Cô đếm số 0 trên đó, mười, trăm, triệu......

Chuyển cho cô 10 vạn.

Cô trả lời: "Có phải dì gửi nhầm rồi không ạ dì Trần?"

Dì Trần: "Không có ha ha"

"Vân Dạ à, dì chưa nói với con về tình hình nhà dì, có chút phức tạp, số tiền này là để phiền con giúp dì cất giữ trước, sang năm dì sẽ lấy lại cho con, con có thể dùng trước."

Vân Dạ: "Vậy con giúp dì giữ, nhưng con sẽ không tiêu."

Trần Thục Huệ đã gửi một tin nhắn thoại rất dài, "Tiền này là con trai lớn của dì cho dì, nhưng không thể để con trai thứ hai của dì thấy, thẻ và WeChat của dì chưa bao giờ có tiền, chính là để đề phòng hắn, dì tạm thời cũng không dùng đến tiền, để ở chỗ con cũng yên tâm, con có việc gì có thể dùng trước. "

Vân Dạ lại nghĩ ngợi, trả lời: "Hay là thế này đi dì Trần, con xin phép mượn một phần, đến sang năm con sẽ trả lại cho dì, cả lãi nữa ạ."

"Ôi dào, còn tính lãi làm gì, vốn dĩ là nhờ con giúp đỡ thôi mà, đừng khách sáo thế con."

Cô rất kiên định nói "Lãi là phải có ạ, cảm ơn dì Trần nhiều ~"

Mấy cái túi xách đăng lên Nhàn Ngư rồi cũng không thể bán ngay được, mà cô thì đang cần tiền gấp, số tiền này vừa lúc giải quyết được cơn bí bách.

Thật ra ngày thường cô tiêu tiền cũng không hoang phí gì lắm, thuộc kiểu có tiền thì tiêu, không có thì thôi.

Vân Nhược Lam cho cô tiền tiêu vặt cũng khá nhiều, nhưng không cố định, lúc nhớ thì cho, không nhớ thì thôi, toàn là do cô tự mình lo liệu.

Trước đây thiếu tiền thì cô trực tiếp xin Vân Nhược Lam, lần này chủ yếu là do giận dỗi, chuyện Vân Nhược Lam tái hôn rồi đi hưởng tuần trăng mật khiến cô giận tím người, đến mức cô chặn luôn cả WeChat lẫn số điện thoại của mẹ.

Vậy nên cô nhất định không thể vì tiền mà chủ động làm lành được, đành phải đợi Vân Nhược Lam về rồi mới chịu mở chặn.

"Chú ơi, con tìm không thấy điện thoại, dùng tạm điện thoại của chú gọi được không?"

Vân Dạ hỏi Tạ Vân Kiêu.

Dạo gần đây cô bé rất nghe lời, thầy cô không gọi điện phàn nàn gì, cô cũng rất ngoan ngoãn gọi chú, lúc cần giúp đỡ thì cũng rất lễ phép.

Hắn đáp: "Được chứ, mật mã là bốn số 1."

Ý là để cô tự gọi.

Hắn đang nấu cơm, không tiện giúp.

Vân Dạ cầm lấy điện thoại của hắn trên bàn trà, vào danh bạ tìm tên mình, nhưng không thấy.

Xem ra là hắn không lưu số của cô.

Cũng bình thường, hai người vẫn luôn liên lạc qua WeChat.

Cô không định xem gì trong WeChat của hắn, chỉ định gọi cho mình một cuộc rồi thôi, nhưng vô tình liếc thấy khung chat với dì Trần đã nhận tiền.

Côchợt nhớ ra dì Trần đã chuyển cho mình 10 vạn, thế là chẳng hiểu vì sao lại bấm vào xem.

Trong lịch sử trò chuyện, thứ hai tuần trước, Tạ Vân Kiêu chuyển cho Trần dì 10 vạn, nhưng trên đó không có bất cứ tin nhắn nào liên quan đến tiền bạc, trông rất đột ngột.

Mà thứ hai tuần trước, cũng chính là ngày dì Trần chuyển tiền cho nàng.

Cô không thích suy đoán lung tung hay nghi ngờ vu vơ, cũng không thích kiểu nói bóng nói gió.

Thế là cô nhanh chân đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: "10 vạn mà dì Trần đưa cho con, có phải là tiền của chú không?"

Một lát sau, cô lại hỏi: "Vì sao chú lại làm vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top