Chương 98: Tôi đến đón em

Trong hộp đêm "Hoàng triều thịnh yến", bên trong phòng bao "Hoàng cung" xa hoa, Kim Chung Nhân ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, thỉnh thoảng uống hai ngụm rượu, bộ dáng lười biếng mê say không tiếng động tản mát ra sức mê hoặc trí mạng, cố tình anh còn ưu tú như vậy, phong thần tuấn lãng như thế, khi giơ tay nhấc chân, đều mang khí phách và sự tà mị y hệt bậc Đế Vương.

So sánh với sự lạnh lùng bên anh, trên ghế sa lon bên phải náo nhiệt hơn rất nhiều, một người đẹp lộng lẫy ngồi trên đùi Âu Tấn Hanh tiên sinh, bên cạnh còn chen lấn một vài người đẹp duyên dáng, tranh nhau đút hắn uống rượu, ăn trái cây.

Phác Xán Liệt ngồi đối diện với anh, bên cạnh cũng kèm theo hai người đẹp, đây là lần đầu tiên anh tán gái ngay trước mặt cậu chủ! Mặc dù mới đầu có chút không được tự nhiên, có điều rất nhanh đã tốt hơn.

"Trời ơi! Chúng ta chơi trò chơi đi, để làm dịu bầu không khí im ắng này đi, trò chơi rất đơn giản, đổ xúc sắc so lớn nhỏ, ai nhỏ nhất thì thua, bên thua phải đồng ý vô điều kiện bất cứ yêu cầu gì của bên thắng, haha, sao nào? Có phải rất kích thích hay không đây? A Nhân, anh cũng tới chơi đi!"

Ngồi ở bên trái Kim Chung Nhân là Ngô Thế Huân đang cười híp mắt nói, anh bị bạn tốt cố ý gọi tới bồi chơi, chỉ vì anh luôn luôn là cao thủ điều hoà không khí, mà loại trường hợp này, thiếu nhất chính là thứ người như anh vậy.

Mặc dù Phác Xán Liệt cũng rất hài hước khôi hài, nhưng ngồi chính diện với cậu chủ, khí thế của anh ta khó tránh khỏi bị giảm xuống.

Ngô Thế Huân lại khác, da mặt anh rất dày, lại lắm miệng, tựa như luôn có chuyện nói không hết, quan trọng nhất là anh có thể kề vai sát cánh với Kim Chung Nhân , thậm chí xưng anh em, lúc bên nhau cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ trói buộc.

Trong lòng Kim Chung Nhân rất rõ ràng tình huống này, biết rõ mình không giỏi giao tiếp, liền gọi điện thoại kêu bạn tốt đến, có anh ta và Phác Xán chơi với Âu Tấn Hanh, vậy là đủ rồi.

Cho nên, đang nghe Thế Huân muốn kéo mình đi vào trò chơi thì anh khó chịu liếc nhìn cậu ta một cái, bao hàm ý cảnh cáo, dường như muốn nói: tự cậu chơi, đừng kéo tôi vào!

"Ngô thiếu, anh xấu nhất rồi, nếu thắng thì nhớ nương tay nha!" Một người đẹp cười duyên nói, giọng nói yếu ớt kia quả thật làm người ta ngán chết, khiến cho người khác nghe đến cả người đều nổi da gà.

"Oanh Ca Nhi có trò gì mà chưa thử đâu! Còn giả vờ với Ngô thiếu?" Ngô Thế Huân cười đến cực kỳ mập mờ.

"Ngô thiếu, anh chỉ thích vạch trần em thôi." Người đẹp Oanh Ca Nhi che miệng cười nham nhở nói.

"Bắt đầu đi." Âu Tấn Hanh không kịp chờ đợi tuyên bố bắt đầu, tuy cách chơi rất bình thường, nhưng tiền đánh cuộc cũng không nhỏ, nghe thì rất kích thích người khác, quấy nhiễu khiến máu trên người hắn cũng sôi trào.

Kim Chung Nhân có chút không ngồi yên, đối với trò chơi này, anh luôn luôn không có hứng thú, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động liền vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, nhộn nhạo mê người.

"Mấy người chơi đi, tôi đi trước." Dứt lời, liền đứng dậy rời đi, đi nhanh cứ như đang chạy trốn.

"Này! A Nhân anh. . . . . . Đúng là mất hứng!" Ngô Thế Huân trừng mắt liếc bóng lưng vội vàng rời đi của bạn tốt, trong miệng mắng.

Đúng là hết thuốc chữa! Xem ra nhất định A Nhân sẽ thua trên tay con nai kia, ôi. . . . . .

*****

Trên ban công Diệp gia.

Điện thoại"Tút tút tút" vang lên ba mươi lăm giây, vẫn không có người nhận, ác ma đi đâu rồi sao? Trong lòng Độ Khánh Thù không nhịn được nói xấu.

Thật vất vả mới có người bắt máy, đầu dây bên kia ồn ào, giọng nam giọng nữ chói tay, vô cùng hỗn loạn, nghe không rõ, chẳng lẽ. . . . . . đang ở quán bar?

Trong đầu không tự chủ được nhảy ra tin vịt nghe ở trường hôm trước, trong lòng càng thêm khẳng định chứng chán ghét phụ nữ của ác ma đã khỏi, bằng không sao anh lại tới chỗ đó? Nói ra cũng không có ai tin tưởng.

[ Nói chuyện! ]

Kim Chung Nhân có chút không vui khi không nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, cậu trai đáng chết, mỗi lần gọi điện thoại cho anh, luôn yên lặng không nói lời nào!

"Tôi... tối nay tôi có thể ở nhà không? Mẹ Diệp. . . . . . Mẹ rất đau lòng, tôi lo lắng cơ thể mẹ sẽ không chịu nổi, cho nên muốn ở nhà chăm sóc mẹ một đêm, có được không?"

Độ Khánh Thù cẩn thận nói từng chữ từng câu, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ chọc giận ác ma, vậy thì chết mất.

【 Không được. 】

Vốn tưởng rằng cậu gọi điện thoại cho mình để nói đã về đến nhà, hỏi anh sao chưa trở về, kết quả. . . . . . lại làm cho anh thất vọng, tâm tình mong đợi lập tức bị đánh tan, thật lạnh thật lạnh.

"Cầu xin anh đấy, tối nay mẹ Diệp rất đau lòng, tôi chỉ ở nhà chăm sóc mẹ đêm nay thôi, ngày mai học xong tôi lập tức tới chỗ anh, được không?" Độ Khánh Thù nhỏ nhẹ van xin, nếu như tối nay cậu rời đi, chỉ sợ là đả kích không nhỏ đối với mẹ Diệp.

Nghe được giọng nói mềm mại của nai con cầu xin mình, anh có chút mềm lòng, cũng không biết tại sao, tối nay anh rất muốn gặp đến cậu, muốn ôm lấy cơ thể mảnh mai của cậu, một chút cũng không muốn cậu chăm sóc mẹ của cái tên Diệp Thành Huân kia!

【 Đợi bà ta ngủ, tôi đến đón em. 】

Giọng nói của anh bá đạo không cho phép từ chối, trong lòng hừ hừ thầm nghĩ: bà ta cần em an ủi bầu bạn, chẳng lẽ tôi không cần sao? Dung túng em lần này, ngày sau còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . .

Cho nên, kiên quyết không cho phép!

Trong lòng Độ Khánh Thù không tiếng động thở dài: ác ma chính là ác ma, quả nhiên một chút lòng cảm thông cũng không có, thật xấu xa! Cậu thật hận không thể ném điện thoại xuống lầu, nhưng cần gì phải làm vậy? Cũng không thay đổi được gì!

Hơn nữa điện thoại di động của cậu mới mua không bao lâu, đập nát cũng là lãng phí tiền của mình, không được mà còn mất.

Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế giọng nói thật bình tĩnh, "Được."

Thật may là ác ma còn cho cậu ít thời gian, không bắt cậu đi ngay lập tức, nếu không cậu thật muốn đi mua kim đâm anh, quá bá đạo.

Quá kiêu ngạo rồi !

Không có chút tính người!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top