Chương 197 : Anh Cho Rằng Vẫn Chỉ Có Một Mình Anh
Trên ban công, Ngô Thế Huân hỏi thẳng: “Lại cãi nhau?”
Độ Khánh Thù không vui liếc mắt nhìn anh ta, cái gì gọi là lại cãi nhau? Chẳng lẽ bọn họ thật sự hay ầm ĩ sao? Rõ ràng đây là lần đầu tiên mà!
“Mới là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên? Tôi nhớ trước kia có một lần, dường như chiến tranh lạnh nửa tháng?” Ngô Thế Huân lười biếng tựa người vào lan can, tỏ thái độ đùa giỡn.
“Lần trước vốn chưa có ầm ĩ có được không hả? Là anh ấy không để ý tới tôi.”
“Khụ… A Nhân này kỳ thật có vẻ ương bướng, đã nhận định cái gì thì chắc chắn không chịu buông tay, cũng không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, nói tóm lại chính là chất phác, khô khan, không thú vị, bá chủ, không nói đạo lý, không hiểu tình thú, đầy đủ tư tưởng chủ nghĩa đàn ông.”
Độ Khánh Thù nghe được trực tiếp nhíu mày, hiện tại cậu rất hoài nghi có phải anh ta là bạn tốt của A Nhân không, sao có thể nói anh ấy đến mức không chịu nổi vậy? Chất phác với khô khan nghe giống như ngu ngốc vậy. o(╯□╰)o
“Anh đang khen anh ấy hay chửi anh ấy vậy?” Cậu có chút không vui.
Trong lòng Ngô Thế Huân cười trộm, anh dâu nhỏ, cái này gọi là chiến thuật tâm lý, cho nên tôi chê bai anh ấy chính là muốn quan sát phản ứng của anh, xem ra dự liệu của tôi không sai, anh đã yêu A Nhân rồi.
“Chắc chị cũng đã nhìn ra, A Nhân luôn thích mềm không thích cứng, chỉ cần anh cùng với anh ấy nói chuyện thật tốt, nũng nịu nhõng nhẹo gì đó một chút bảo đảm anh ấy không biết làm gì với anh, mĩ thụ không phải am hiểu cái này sao, sau này gặp phải chuyện như vậy bản thân anh đắn đo đúng mực một chút, bất cứ vấn đề gì cũng có thể trao đổi thật tốt, đừng cứ mỗi lần náo loạn lại chiến tranh lạnh, lần một lần hai cũng thôi đi, nhiều quá hai người cũng chịu không nổi, cũng không cần thiết.”
Độ Khánh Thù im lặng, anh ta nói cái gì mà thoải mái, nũng nịu, nhõng nhẽo? Cũng phải tùy trường hợp có được không chứ? Đâu phải tình huống nào cũng có thể áp dụng! Lại nói lần này bởi vì anh ấy không tin tưởng cậu, cậu nào còn tâm tình mà đi nũng nịu nhõng nhẽo?
“Nũng nịu cũng cần xem trường hợp, chứ không phải lúc nào cũng áp dụng, lại nói lần này là do anh ấy không tin tôi.” Sau khi nói câu sau cùng Độ Khánh Thù cụp đầu xuống, vẻ mặt như đưa đám.
Ngô Thế Huân đã nghe Phác Xán nói nguyên nhân chủ yếu của sự việc lần này là do một người đàn ông tên là Diệp Thành Huân, là người anh trai trên danh nghĩa của Độ Khánh Thù, hơn nữa anh ấy cũng từng thích anh ta, đoán chừng đây mới là điều mà A Nhân để ý nhất.
“Ách… Nhiều khi lòng ghen tỵ của người đàn ông còn mãnh liệt hơn so với người mĩ thụ, giống như phản ứng kịch liệt của A Nhân vậy, chỉ có thể nói một vấn đề: đó chính là anh ấy đang sợ hãi.”
“Sợ hãi?” Độ Khánh Thù nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì quá mức quan tâm, nên sợ mất đi anh.” Ngô Thế Huân nói từng câu từng chữ, “Thật ra thì A Nhân rất cô đơn, chỉ có điều phương thức thể hiện có chút cực đoan, chứ anh ấy là người tốt.”
Đáy lòng Độ Khánh Thù hơi rung động, kể từ sau khi biết hoàn cảnh sinh trưởng của anh, cậu liền đau lòng thay cho anh, hiểu tính tình hiện tại của anh cũng gắn bó mật thiết tới cuộc sống khi còn thơ ấu, khó tránh khỏi bao dung cho anh nhiều hơn, cho dù phong cách xử sự của anh có chút cực đoan, cậu cũng tha thứ rồi, ôi…
“Tôi biết rõ anh ấy là người tốt, tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể tin tưởng tôi, mỗi người đều có quá khứ không phải sao? Nhưng quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ, không thể đại biểu cho hiện tại và tương lai, con người luôn phải nhìn về phía trước.” Cậu thở dài một hơi.
“Về vấn đề này hai người nên tâm sự một chút, A Nhân cũng không phải người dã man không hiểu chuyện, đang nổi nóng nên anh ấy không thể khơi thông, chỉ khi nào anh ấy tỉnh táo lại, mới nên nói chuyện, hai người ở chung một chỗ, tin tưởng là tối thiểu, bất cứ vấn đề gì đều có biện pháp giải quyết, trong lòng có cỏ dại nhất định phải nhổ tận gốc kịp thời, nếu không mọc rễ nảy mầm sẽ lưu lại tai họa ngầm.” Ngô Thế Huân nói chân thành.
“Ừhm, tôi biết rõ, cảm ơn anh.” Độ Khánh Thù thành khẩn gật đầu.
“Anh dâu nhỏ, tôi rất coi trọng hai người!” Ngô Thế Huân lưu manh chớp chớp đôi mắt, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước.
~(@_@)~Gò má Độ Khánh Thù nhịn không được mà đỏ bừng lên, trước kia còn cảm thấy xưng hô “Anh dâu nhỏ” rất kỳ cục, hôm nay nghe lại thấy lọt tai, 囧 thật sự 囧.
Ngô Thế Huân giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi có chút việc đi trước, A Nhân giao cho anh đó.”
“Ừhm, bà nội đã biết chưa?”
“Chưa biết, chúng tôi đang tính lừa gạt bà cụ thì tốt hơn.”
Độ Khánh Thù gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
--- --------- -----
Chờ sau khi Ngô Thế Huân rời đi, cậu liền vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, không nhịn được muốn đưa tay lên vuốt chân mày đang nhíu chặt của anh, tại sao khi ngủ anh cũng không buông lỏng xuống chứ?
Cô độc… Thật ra thì mỗi người đều là một hòn đảo hoang, những lời này thật đúng, cậu ngồi bên mép giường, ngón tay mảnh khảnh khẽ xoa giữa hai chân mày của anh, dọc theo ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh chậm rãi xuống phía dưới, cũng không biết anh đang nghĩ gì, ngay cả trong lúc ngủ cũng nghiêm túc như vậy.
“Nai con…” Đột nhiên Kim Chung Nhân nói mơ thành tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve trên mặt anh, nắm chặt trong tay, đặt lên ngực anh.
Độ Khánh Thù cảm nhận được chỗ đó truyền đến tiếng vang “Thịch thịch thịch…”, gương mặt có chút nóng lên, một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua trái tim cậu, vểnh môi nhỏ giọng lẩm bẩm: người đàn ông khó tính!
Vốn định đứng dậy rót ly nước uống, kết quả anh nắm tay cậu thật chặt không buông, ngay sao đó dùng tay khác chọc lên cánh tay anh, đơn thuần chỉ là đùa vui, nhưng không ngờ người nào đó đang ngủ đột nhiên mở mắt.
“A… Sao anh đột nhiên thức dậy vậy?” Độ Khánh Thù ô ô a a nói, người này sao nói tỉnh liền tỉnh chứ!
Kim Chung Nhân chỉ nhìn cậu một cái, ngay sau đó nhắm mắt lại, không có ý buông tay cậu ra, giọng nói buồn bực: “Anh cho rằng chỉ có mình anh.”
Chỉ một câu nói này, liền triệt để bắt lấy trái tim Độ Khánh Thù làm tù binh, nổi giận bĩu môi mặc kệ cho anh nắm thật chặt tay mình, bình tĩnh nhắm mắt lại.
Nằm trên người anh, thật ra thì mấy ngày nay cậu cũng không ngủ ngon, thường mất ngủ.
Có thể là do thói quen, thật sự là một di chứng rất đáng sợ, khiến cho cậu không có cách nào từ bỏ, dường như dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top