Chương 194: Sinh bệnh nằm viện

Trong lòng  "hồi hộp", cảm xúc của cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thậm chí ngay cả anh trai cũng nhìn ra? Ngay lập tức gật đầu, "Ừhm, em đã có người mình thích."

Diệp Thành Huân không ngờ được cậu sẽ trả lời thản nhiên như vậy, trong lòng ngưng trệ, thì ra trong thời gian hơn nửa năm mình không có ở đây, trong lòng Độ Khánh Thù đã có người khác, không được, nhất định không thể, Khánh Thù là của anh!


"Anh ta là người như thế nào? Đối tốt với em không? Có học chung trường với em?" Diệp Thành Huân hỏi liên tiếp, nếu không phải kiêng dè hiện đang ở nhà, anh ước gì bây giờ có thể nói rõ ràng cùng Khánh Thù, để cậu cho bản thân mình thêm một cơ hội.


"Anh, em hy vọng anh có thể chúc phúc cho em... em đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, biết mình muốn gì, cũng biết lựa chọn cuộc sống sau này cho mình. Tuổi mẹ Diệp không còn trẻ, bà vẫn mong anh nhanh chóng cưới con dâu vào cửa, nếu trở lại, vậy thì nắm chặt đi!" Mấy câu trước Độ Khánh Thù nói vô cùng nghiêm túc, mấy câu sau lại có chút dí dỏm đáng yêu.




"Khánh Thù..." Diệp Thành Huân chợt kích động cầm tay của cậu, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng, đôi môi ngập ngừng dường như muốn thốt ra điều gì đó.


Giác quan thứ sáu bén nhạy của nam sinh nói cho Độ Khánh Thù, dường như giấc mộng trước kia của cậu đột nhiên trở nên chân thật, trong lòng không khỏi rùng mình, ông trời rất thích đùa giỡn kiểu quỷ thần khiến xui với cậu, cậu tuyệt đối không thích!


"Anh, anh ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, chắc đã mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói tiếp." Không đợi Diệp Thành Huân mở miệng, cậu liền chặn miệng của anh trước, có một số việc tốt nhất không bao giờ nói ra ngoài, chuyện đã qua liền mãi mãi không tồn tại nữa, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước không phải tốt hơn sao?


Nói xong, cậu liền đứng dậy đi về phía toilet, dội qua chút nước lạnh rồi trở về phòng ngủ, nằm trên giường vẫn do dự mãi mà không gửi tin nhắn đã sửa soạn rất lâu đi, thế cho nên cả buổi tối cậu nằm ở trên giường trằn trọc, đếm cừu nhỏ thật lâu mới đi ngủ.


Cũng thao thức như cậu còn có Diệp Thành Huân, lăn qua lộn lại suy nghĩ người trong lòng Độ Khánh Thù đến tột cùng là ai? Vẻn vẹn hơn nửa năm cậu có thể hoàn toàn quên mình? Không thể nào! Anh không tin, không tin Khánh Thù có thể hoàn toàn quên mình, anh nhất định phải biết rõ người đàn ông kia là ai, chỉ cần một ngày Khánh Thù chưa kết hôn, anh muốn cạnh tranh công bằng cùng anh ta!


--- ---------- -----


Rạng sáng ngày hôm sau, Độ Khánh Thù mang theo hai con mắt gấu mèo tới trường học, cũng qua vài ngày yên tĩnh, mấy ngày này Diệp Thành Huân gọi điện hẹn cậu ra ngoài ăn cơm cũng đều bị cậu lấy lý do bài tập bận rộn khéo léo từ chối rồi.


Lộc Hàm cùng Bạch Hiền vô cùng tán thành cách làm của cậu, ngoài việc Diệp công tử thực sự là anh trai không nói đến, thấy thế nào cũng không thích hợp với Khánh Thù, huống chi tiền án quá tệ! Nhắc tới khiến cho người ta chán ngán! Hoàn toàn không thể so sánh với Kim Chung Nhân, một trên trời, một dưới đất, lại càng không nói đến người kia phong thái nổi bật vóc người mạnh mẽ cùng khí chất tuyệt vời cao quý, tùy tiện thế nào cũng có thể đánh nhốt Diệp công tử vào mười tám tầng địa ngục.


Sáng thứ tư, Độ Khánh Thù đang trong giờ học, đột nhiên điện thoại di động vang lên, cậu vội vã lấy ra chuẩn bị nhấn nút tắt, nhưng trên điện thoại báo gọi tới là: nam bảo mẫu.


Cậu chần chừ lưỡng lự hai giây mới nhấn nút nghe, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"


【Độ thiếu gia, cậu chủ ngã bệnh nhập viện rồi, nhưng cậu ấy không chịu phối hợp với thầy thuốc để trị liệu, đòi về công ty. 】 Phác Xán Liệt luôn cà lơ lất phất cũng có lúc nghiêm túc khó thấy, cậu chủ mà anh ta luôn luôn vô cùng ngưỡng mộ đã mắc bệnh rồi, đối với anh ta mà nói đó là đả kích không nhỏ.Nhất thời nhịp tim Độ Khánh Thù rơi mất nửa nhịp, ngay sau đó lại cảm thấy có điều gì không đúng, người kia sao lại ngã bệnh nằm viện được? Nhất định là phối hợp nhau cố ý lừa mình, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Tôi đang trong giờ học, không có thời gian nghe anh nói chuyện vô ích."


Nghe nói vậy,Phác Xán Liệt hơi sốt ruột, nếu như không phải tận mắt anh nhìn thấy, chỉ sợ cũng khó tin chuyện này là thật, chắc Độ thiếu gia cũng ôm thái độ hoài nghi với việc này.


【Độ thiếu gia ,mấy ngày nay cậu chủ không ăn không uống, ngày nào cũng liều mạng làm việc, coi như cậu ấy là người sắt, thân thể cũng sẽ chịu không nổi, cậu cố tình không nghe lời của bất kỳ ai, sau khi đưa đi bệnh viện cũng không chịu phối hợp với bác sỹ điều trị, cứ kêu gào đòi về công ty, tôi phải vụng trộm sau lưng cậu chủ len lén gọi điện cho cậu, bây giờ người có thể khuyên bảo cậu chủ cũng chỉ có cậu. 】


"Bệnh viện nào? Tôi... chỉ có thể thử một lần." Trong nháy mắt trái tim Độ Khánh Thù thắt chặt lại, không ăn không uống, ngày nào cũng liều mạng làm việc, anh thật sự coi mình là mèo máy Đôrêmon à! Có thể làm việc liên tục trong 24 giờ liền mà không cần nghỉ ngơi sao?


Trong lòng Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, 【Bệnh viện nhân dân số một, phòng bệnh cao cấp 908 dãy B tòa nhà A. 】


"Được, tôi tới ngay." Độ Khánh Thù cúp điện thoại xong liền chào một tiếng cùng Lộc Hàm và Bạch Hiền, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài từ cửa sau, dọc theo đường đi gần như là chạy chậm đến cổng trường học, đón taxi chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân số một.


Ngồi trên xe, cậu thúc giục tài xế nhiều lần chạy nhanh lên, lòng như lửa đốt muốn nhìn thấy anh nhanh một chút, nói thật, cậu chưa từng thấy bộ dạng bị bệnh của anh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.




--- ---------- -----

Bên trong phòng bệnh cao cấp 908 dãy B tòa nhà A, người đàn ông nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn toát ra ý lạnh dọa mấy cô y tá sợ tới mức không dám tới gần để truyền nước biển cho anh.


"A Nhân, cậu có thể có chút phối hợp không? Bị bệnh phải tiêm thuốc, đây là lẽ thường cậu hiểu không? Liều chết chống đỡ chỉ khiến cậu nằm viện lâu hơn thôi, việc gì phải thế?" Ngô Thế Huân tận tình khuyên nhủ.


Kim Chung Nhân lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng điệu kiên định, "Tôi không sao, tôi muốn xuất viện."


"Cậu đừng ép buộc tớ phải kinh động đến bà nội, nếu bà cụ biết cậu vất vả vì công việc mà nằm viện, hừ..." Ngô Thế Huân thấy khuyên nhủ vô dụng, liền dứt khoát thay đổi phương thức.


"Cậu biết hậu quả!" Kim Chung Nhân quét mắt nhìn anh ta một cái, tràn đầy uy hiếp, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy xuống giường, gặp quỷ! Anh mới không cần ở lại bệnh viện khiến người ta chán ghét!


Ngô Thế Huân tiến lên một bước định ngăn cản lại, người này sao một chút cũng không tự biết chứ! Thân thể dù tốt cũng không thể chà đạp thành bộ dạng này được!


Đang lúc hai người tranh chấp không xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Độ Khánh Thù đầu đầy mồ hôi xuất hiện ngay cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top