Chương 167 : Tại Sao Em Không Vui Vẻ Nhào Tới?
“Được, chúng ta cũng đi du lịch vòng quanh thế giới.” Thư Nhĩ Hoàng gật đầu một cái, trong con ngươi đen như mực là cưng chiều mênh mông vô bờ.
“Hả…Ừhm!” Úy Hợp Hợp vui vẻ ôm cổ chồng, chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn ấn một nụ hôn lên gương mặt anh ấy, trong mắt không giấu được niềm vui.
Kim Chung Nhân khẽ cau mày nhìn về phía nai con đang ngồi bên cạnh mình, cánh tay vững vàng ôm hông cậu, dùng lực nhẹ nhàng từ từ vuốt ve, dường như muốn nói: tại sao em không vui vẻ nhào tới?
Độ Khánh Thù khẽ cúi đầu giận dữ trợn mắt nhìn anh, bàn tay hướng vào khe hở giữa chân hai người, âm thầm bấm anh một cái, khiến cho môi mỏng của anh mím chặt, chân mày cũng nhăn càng sâu, trong lòng thầm nghĩ: không ngờ lực tay của nai con lớn đến vậy.
Thật ra thì trong lòng Độ Khánh Thù rất vui, từ trước tới nay cậu vẫn có ước mơ được du lịch ra nước ngoài, cảm thấy đối với bản thân mình đây là thứ xa xỉ hạng nhất không thể nào thực hiện được, nhưng hôm nay mơ ước đã thành sự thật, thật ra cậu đã cực kỳ thỏa mãn, được thử nghiệm máy bay tư nhân phiên bản xa hoa, lại nói, cuộc sống mấy ngày nay lúc trước ngay cả nghĩ cậu cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Giống như một giấc mộng hoa lệ mà cực kỳ lãng mạn, mỗi sáng sớm thức dậy cậu chỉ sợ đây chỉ là ảo giác trong đầu mình tưởng tượng ra, vốn không tồn tại.
Ở lại Luân Đôn năm ngày, Độ Khánh Thù cảm nhận được người nhà Thư Nhĩ Hách nhiệt tình cởi mở, Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp ân ái đùa giỡn, bọn họ cực kỳ thân cận với mình, coi cậu như người trong nhà, một chút cũng không xem thường cậu, càng không nhìn cậu qua kính màu, khiến cho cậu rất cảm động, rất hài lòng, trong đầu không khỏi thắc mắc: Bạn bè anh thân thiện như vậy, còn người nhà của anh thì sao? Có thể như vậy hay không?
Dĩ nhiên, vấn đề này chỉ tồn tại trong đầu cậu, cho dù như thế nào thì cậu cũng không có dũng khí để hỏi.
Ngoại trừ nhận được đối xử chân thành hữu nghị, cậu và Kim Chung Nhân còn tay trong tay đi thăm mấy thắng cảnh cổ tích và địa điểm nổi danh của Luân Đôn, ví dụ như : Big Ben, tháp Luân Đôn, viện bảo tàng Anh quốc và giáo đường St.Paul, v.v… còn chụp vài tấm hình lưu niệm, tuy người nào đó có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, bởi vì hiện tại việc anh đang đi cùng với mình đều là việc anh chưa từng làm trong quá khứ, anh có rất nhiều lần đầu tiên với mình, mỗi lần nhớ tới những điều này, khóe môi cậu lại nhếch lên, ngọt ngào xua tan đau khổ nhàn nhạt, tất cả mọi thứ ngày hôm nay đã trở thành hồi ức tốt đẹp sau này của cậu.
Trong lúc này còn bị anh Ninh và Hợp Hợp lôi kéo cùng nhau dạo phố, mua rất nhiều thứ xa xỉ trở về, cậy cảm thấy mình quá bại gia rồi! ra ngoài đi dạo hai lần liền tiêu mất mấy triệu.
Tuy nhiên trong túi lớn túi nhỏ này lại có một cái áo sơ mi nam và cà vạt- làm quà tặng cho người nào đó, thật ra thì lúc đầu cậu không định mua, bởi vì hai người kia mua áo sơ mi cho người đàn ông của mình, thuận tiện lôi kéo cậu, xúi giục cậu mua một cái, cậu suy nghĩ một chút, nếu Kim Chung Nhân thấy hai người kia đều có quà tặng, mà mình không có, nhất định sẽ mất hứng, cho nên… thôi thì cứ mua đi, dù sao cũng là tiêu tiền của anh, đưa người ta mua quà tặng hẳn là được!
Ai ngờ, sau khi người nào đó nhận được quà tặng lại có chút hưng phấn quá độ, hung hang nghiền ép cậu cả buổi tối, lực đạo nặng nề rõ rang khiến cho cậu phát run, còn ở bên tai nói “sủng ái” cậu, đáng ghét quá đi!
Thế cho nên cả đêm cậu đều ở trong trạng thái kích động cực độ nửa khổ sở nửa vui thích không thể tự thoát ra được, phóng túng. Hậu quả chính là sang ngày thứ hai không dậy nổi, ngủ thẳng tới tận chiều, khiến cho cậu xấu hổ khi mở cửa di ra ngoài, không ngờ, Hợp Hợp cũng giống cậu, trên cổ, xương quai xanh của hai người đều tím bầm xen lẫn vết hôn, thật kinh hãi!
Hai người gặp nhau ở hành lang, liếc nhìn lẫn nhau, rồi yên lặng xuống lầu.
Tuy chỉ có ở chung trong năm ngày ngắn ngủi, nhưng từ lúc bắt đầu không được tự nhiên, cậu đã dần dần dung nhập vào gia đình lớn ấm áp mỹ mãn đó, ba ngừơi mĩ thụ cũng thường xuyên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Ninh Sương còn truyền thụ cho hai cậu một chút cách kiểm soát chồng, nói chính xác là không bị người đàn ông ăn gắt gao, thời điểm thích hợp cũng cần phải vung vẩy nắm tay nhỏ của mình, Uý Hợp Hợp ngồi một bên tròn to mắt nhìn chằm chằm nghe rất hung phấn, còn Độ Khánh Thù thì thỉnh thoảng lộ ra bộ dáng e lệ xấu hổ.
Cậu nghĩ đến khoảng thời gian hai người mới quen nhau không lâu, cậu đã đạp chân làm thương tổn đến chỗ kia của anh, khụ… tuy nhiên, sau đó mình cũng phải bỏ ra giá cao, nhưng tóm lại cũng coi như là khi dễ rồi.
Mọi người thường nói, thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Rất nhanh, đã tới giờ phút chia tay,Độ Khánh Thù vốn là người sống rất tình cảm, lúc này cũng khó tránh khỏi bi thương.
Thật may là có Brian bé nhỏ, cậu bé khả ái này, mặc dù bé không hiểu hàm nghĩa của chia tay, nhưng biết chị mình thích sắp rời đi, ngọt ngào ngây thơ nói: “Dì nhỏ, cháu muốn hôn tạm biệt dì.”
“Phụt!” hai người Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp cùng bật cười.
hai vợ chồng Thư Nhĩ Hách và Ninh Sương thì không biết làm thế nào nhìn con trai, yêu cầu này, dường như rất khó thực hiện đó.
Khoé miệng Kim Chung Nhân hung hang giật giật hai lần, sắc mặt đen sì, tiểu tử thối, mới mấy tuổi đã biết hôn tạm biệt rồi hả? cái miệng nhỏ nhắn của dì nhỏ chỉ có thể là của chú đây, cháu đừng mơ tưởng!
Nét mặt Độ Khánh Thù tựa như “☐”, vốn cậu vẫn còn thương cảm, kết quả bị Brian bé nhỏ chọc cho dở khóc dở cười, bé vẫn chưa biết cái gì gọi là hôn tạm biệt! mới là bé trai 5 tuổi… giáo dục bây giờ sao sớm vậy!
Brian không hiểu vẻ mặt của mấy người lớn sao kỳ quái vậy, phồng má nói: “Cha, con thấy cha hôn tay các dì khác, mẹ, con cũng thấy các chú khác hôn tay mẹ, tại sao con không thể hôn tay bác nhỏ chứ?”
Mọi người liền đổ mồ hôi như thác…
Thì ra là “hôn tạm biệt” trong miệng Brian chỉ là hôn tay thôi! Quả nhiên là mấy người bọn họ tưởng tà ác rồi, cháu nó vẫn chỉ là đứa bé rất đơn thuần.
“Có thể”. Độ Khánh Thù dịu dàng vươn tay, vừa rồi cậu cũng nghĩ sai lệch, rất không thuần khiết.
Brian dung hai cái tay mập mạp bé nhỏ có da có thịt nắm lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Độ Khánh Thù, đi tới gần dán lên chút nước miếng trên mu bàn tay cậu, sau đó buông ra, để lộ hàm rang trắng bóng, vô cùng dễ thương.
Nhờ Brian đáng yêu, tâm tình nặng nề của mọi người thư thái đi rất nhiều, lúc gần đi, Độ Khánh Thù còn cúi xuống hôn lên khuôn mặt bé nhỏ tròn vo, “Brian, thật ra thì bác cũng rất thích cháu, bye bye.”
Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp cũng tạm biệt cả nhà anh trai anh dâu, lên đường đi du lịch, vốn Hợp Hợp kiên trì muốn đi cùng hai người Độ Khánh Thù, nhưng Thư Nhĩ Hoàng cảm thấy như vậy không ổn, liền dụ dỗ cậu đi theo hướng ngược lại, vẫn đi mấy địa điểm đó, chỉ là địa điểm khởi đầu khác nhau thôi.
Uý Hợp Hợp không vượt qua được kiên trì của anh, mơ mơ màng màng bị lừa chạy đi.
Còn Độ Khánh Thù và Kim Chung Nhân đi điểm tiếp theo: quê hương của cỏ Lavender – Provence nước Pháp, một loại cỏ có thể khiến cho người ta quên đi mọi phiền não, thoát khỏi gông cùm của cuộc sống thực tế, bắt đầu một cuộc sống đơn giản thoải mái không lo lắng.
Ngồi giữa cánh đồng cỏ Lavender mênh mông bát ngát, con người chợt nảy ra ý nghĩ muốn ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, cuộc sống thanh thản vô ưu vô lo.
Trước khi tới,Độ Khánh Thù bởi vì chuyến đi này mà làm đủ mọi bài tập, tra xét rất nhiều tài liệu, là mĩ thụ mà! Đều hướng tới lãng mạn, mà Provence với cánh đồng cỏ Lavender giống như đại dương liền tương đương với phát ngôn của lãng mạn, Lộc Hàm và Bạch Hiền còn dặn dò cậu nhiều lần phải chụp vài bức hình mang về, hơn nữa phải chụp khi nhảy múa thật đẹp giữa cánh đồng Lavender, như vậy mới bõ công đi xa ngàn dặm một chuyến chứ!
Trên máy bay, cậu ngồi ê mông trên ghế sa lon vẫn nghĩ tới ý định này, không đề phòng bị người đàn ông bên cạnh ôm cậu ngồi vào trong lòng, bĩu môi đập anh hai cái, “Làm gì vậy!”
“Nghĩ gì thê? Nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?” Cằm Kim Chung Nhân tựa trên vai cậu, hô hấp ấm áp dày đặc phun lên cổ cậu, dẫn tới một hồi cảm giác tê tê dại dại.
“Người ta đang nghĩ cánh đồng Lavender rốt cuộc trông như thế nào? Chắc so với trong TV còn đẹp hơn.” Độ Khánh Thù say mê nói.
“Ngoan, còn mấy giờ nữa em có thể tự mình kiểm chứng.”
“Ừm, em biết mà, nhưng vẫn không nhịn được mà tưởng tưởng về cảnh tượng đẹp đẽ đó.”
Kim Chung Nhân thấy suy nghĩ của cậu hoàn toàn bay tới Provence rồi, không kìm được trừng phạt liếm bên trong tai cậu, “Nai con, sau này em phải sinh thật nhiều con gái lớn lên giống em.”
“Ghét! Đột nhiêm nói tới cái này làm gì?” Độ Khánh Thù nũng nịu bóp mu bàn tay anh.
“Anh thấy em rất thích con nít.” Trong giọng nói của người nào đó hình như có vị chua.
“Anh nói Brian á, bé thật đáng yêu, chẳng lẽ anh không thích thằng bé sao?”
“Ách… anh không thích bé trai, thích bé gái giống như em.” Kim Chung Nhân rất cố chấp.
“À? Cái này… cũng không phải do em có thể quyết định.” Độ Khánh Thù đỏ mặt cúi đầu xuống, mấy chữ cuối cùng nhỏ bé như ruồi muỗi yếu ớt khiến cho người ta nghe không rõ.
Hơn nữa, chữ bát còn chưa có chổng đít lên đâu, tại sao anh nói như là chắc chắn muốn kết hôn với cậu, như vậy sẽ khiến cho cậu tạo thành ảo giác, thậm chí khiến cho cậu ước ao và hướng tới tương lai tốt đẹp. nhưng ngộ nhỡ, sai khi về nước, người nhà của anh tới tìm cậu, bắt đầu làm nhục cậu, đến lúc đó anh vẫn còn có thể trước sau như một thương tiếc mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top