Chương 162 : Chương 162
Trên boong tàu gió thổi hiu hiu, sáu người ngồi chung quanh một cái bàn, hai người một nhóm, thật là đặc biệt tương xứng, chỉ chốc lát sau, có nữ giúp việc bưng một khay thức ăn tinh sảo nối đuôi nhau mà đến, đều trải qua quá trình chế biến tỉ mỉ, giống như cho chúng mặc thêm một tầng trang phục hoa lệ, ngó qua, lập tức có thể khiến cho vị giác của mọi người dâng lên, chỉ mong được nếm thử ngay tức khắc.
Có vài món ăn nhìn qua rất bình thường, ví dụ như món ăn màu xanh lá nhìn qua rất bình thường trên bàn, đậu hũ non mềm trắng nõn với trang trí phía trên là mấy món rau màu xanh và đỏ, thực ra bên trong đậu hũ lại ẩn chứa bí mật lớn lao, khiến cho người ta không thể không bội phục tay nghề cao siêu của đầu bếp, chay mặn phối hợp rất hoàn mỹ.
Ngoài ra, dĩ nhiên không thể thiếu thịt kho tàu, Phật khiêu tường*, cua đồng hấp cùng một số món ăn tinh hoa Trung Quốc nổi danh, đầy trên bàn gần như đầy đủ các món ăn ngon từ Nam ra Bắc, trong khiêm nhường thấy xa hoa, vật liệu đều được lấy từ nơi sản xuất trực tiếp tới, vốn người bình thường không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
*Phật khiêu tường: nguyên gốc 佛跳墙, là món ăn nổi tiếng của Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt. Ở Việt Nam còn có tên gọi khác là Phật nhảy tường, bụt leo tường, Phật trèo tường. Vốn là món ăn bổ dưỡng nhưng qua Việt Nam thành ý nghĩa khác vì các thành phần của món ăn giúp tăng khả năng sinh lý :)
“Ba cậu trai nhỏ xinh đẹp, đây là bình Bồ Đào Tửu, bình thường được A Nhân cất giữ trong hầm rượu quý, sản xuất tại trang trại rượu nho tư nhân vùng Tuscany nước Ý của A Nhân, là độc nhất vô nhị đó…! Anh ấy không dễ dàng lấy ra để chiêu đãi người khác, cho tới bây giờ tôi và Phác Xán cũng chưa từng được hưởng thụ phần đối xử tôn quý như vậy, không ngờ hôm nay được dựa vào ánh sáng của các cậu, thật là vinh hạnh đó!”
Ngô Thế Huân cười híp mắt điều chỉnh không khí trên bàn cơm, đây là sở trường của anh ta.
“Khụ!” Tròng mắt đen của Kim Chung Nhân lạnh lẽo lườm Thế Huân, kêu ai là cậu trai nhỏ xinh đẹp đây? Đáng đánh đòn!
“Anh dâu nhỏ, em kính anh một ly, sau này mong anh ở bên Kim ca thổi chút gió bên gối*, nói tốt cho em vài câu nha!” Ngô Thế Huân cố ý làm ra vẻ ai oán, lại kêu một tiếng ‘Kim ca’ buồn nôn như vậy.
*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví von những lời người vợ nỉ non tỉ tê bên tai chồng lúc ngủ là “Thổi gió bên gối”. Cơn gió này tuy nhỏ, nhưng lại có sức huỷ hoại cực mạnh, cơn gió này có thể khiến người ta thành, cũng có thể khiến người ta bại.
Mặc dù đây không phải là lần đầu nghe thấy Ngô Thế Huân gọi cậu là ‘anh dâu nhỏ’, nhưng Độ Khánh Thù vẫn cảm thấy rất không tự nhiên, dù sao cũng ngay trước mặt Lộc Hàm và Bạch Hiền, khiến cho cậu có chút không thích ứng, nhưng người ta cũng giơ cái ly lên trước mặt rồi, cậu không thể phụ tấm lòng thành của người ta, nhưng bình thường không phải anh ta vẫn gọi là ‘A Nhân’ sao? Làm sao lại đổi thành ‘Kim ca’ rồi? Lời nói lộ liễu như thế!
“Ừhm, anh vẫn nên gọi tôi là Khánh Thù thôi.” Cậu đỏ mặt nói, rõ ràng anh ta nhiều tuổi hơn cậu, gọi mình như vậy cảm giác không được tự nhiên, cứ xưng hô ngang hàng thì tốt hơn.
Mặt Kim Chung Nhân đen đi vài phần, tròng mắt hơi híp lại liếc Ngô Thế Huân có thâm ý khác, cậu muốn làm gì? Hả?
Phác Xán Liệt đã không nhịn được mà quay mặt đi chỗ khác rồi, chỉ thấy được bả vai kia rung động kịch liệt, có thể thấy được đang cố hết sức chịu đựng, trong lòng cảm thán: tự gây nghiệt, không thể sống.
So sánh với vui mừng của anh ta, Lộc Hàm và Bạch Hiền lại có chút không rõ ràng, nhưng họ có thể nhìn ra: Kim Chung Nhân rất cưng chiều Khánh Thù, mỗi khi nhìn về phía cậu ấy, khoé mắt đuôi mày đều có chút dịu dàng quyến luyến, không lạnh lùng vô tình như khi nhìn về phía những người khác, có thể để cho một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo dịu dàng như nước chăm chú nhìn vào như thế, khiến cho các cậu vốn cũng là nam sinh có chút hâm mộ, quả nhiên là một người kiềm chế một người nha!
“Em nào dám chứ! Người bên cạnh anh chính là bạo quân tàn ác, không cẩn thận, lập tức bị anh ta không tiếng động ‘rắc rắc’ rồi.” Ngô Thế Huân nắm cổ khoa chân múa tay một hồi, sinh động như thật nói.
“Hừ!” Kim Chung Nhân phối hợp hừ lạnh hai tiếng, hôm nay Thế Huân cố ý tìm đến bới móc khuyết điểm của anh sao? Muốn chết!
“Cũng được mà.” Độ Khánh Thù vô cùng thẹn thùng mím môi lẩm bẩm một câu, thật ra thì có đôi khi anh rất tốt, không kinh khủng như bác sỹ Ngô nói.
Lời của cậu lập tức mang tới phản ứng mãnh liệt không giống nhau của mấy người đang có mặt, Ngô Thế Huân đang gắp một miếng bào ngư, dừng luôn bên khoé miệng, mắt trừng to giống như chuông đồng, hai tay run rẩy dữ dội; Phác Xán Liệt cũng giật mình há to mồm, quan hệ giữa cậu chủ và Độ thiếu gia đã có tiến bộ lớn, thậm chí đã bắt đầu bảo vệ cho nhau?
Điềm tốt! Cuối cùng tay cậu chủ đã làm tan mây thấy ánh trăng rồi (đồng nghĩa với sau cơn mưa trời lại sáng hay cầu vồng sau cơn mưa – chỉ sự lạc quan), niềm hy vọng của lão phu nhân chỉ sợ càng tăng thêm rồi.
Lộc Hàm và Bạch Hiền không kinh ngạc nhiều lắm, dù sao Độ Khánh Thù không chia sẻ với họ sự căn hận, chán ghét Kim Chung Nhân khoảng thời gian trước, chỉ nghe cậu nói qua, nên không ý thức được sự thay đổi mạnh mẽ, chỉ biết về thời gian hai người ngọt ngào, cho nên khi thấy tình hình bây giờ chỉ cảm thấy là điều tất nhiên, sẽ không khiếp sợ và kinh ngạc quá lớn, đồng thời ở trong lòng mong Khánh Thù được hạnh phúc.
Chấn động nhất là bản thân Kim Chung Nhân, nai con bảo vệ anh mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, điều này cho thấy nai con đã thử tiếp nhận anh, thậm chí đã thích anh, phát hiện bất ngờ này khiến cho tâm tình anh vui mừng khác thường, nếu như không phải cố kỵ hiện tại nhiều người, anh sẽ trực tiếp ôm nai con lên đùi, hung hăng hôn cái miệng nhỏ đáng yêu của cậu.
Thấy mọi người lộ vẻ mặt kinh ngạc, Độ Khánh Thù mới ý thức được vừa rồi mình nói điều gì, xấu hổ cắn môi cúi thấp đầu, rất xấu hổ…
“Anh thích.” Khoé môi Kim Chung Nhân chậm rãi nhếch lên, thoáng hiện vẻ tươi cười tà mị, giọng nói nhàn nhạt, lại lộ ra niềm vui sướng, bàn tay to lớn đưa qua nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu.
“Buông ra đi…, nhiều người đang nhìn kìa.” Độ Khánh Thù cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu, ngước mắt lườm người đàn ông đang nắm tay cậu, trong mắt bộc lộ vẻ xinh đẹp và quyến rũ nhìn thẳng Kim Chung Nhân.
“Này này! Tiểu Thù cười một tiếng khuynh thành, cười lần nữa liền khuynh quốc nha!” Bạch Hiền cười ha hả trêu ghẹo nói.
“Thì ra biệt danh của anh dâu nhỏ là tiểu Thù à? Rất xứng với bạo quân tàn ác của chúng ta rồi, đàn ông cứng rắn như sắt thép, mĩ thụ nhu nhược như nước, chậc chậc chậc… hợp tác hoàn mỹ nha!” Ngô Thế Huân cười cực kỳ mập mờ.
“Có tin không, tôi ném cậu vào trong nước để cảm nhận một chút cảm giác?” Kim Chung Nhân cắn răng, trong con mắt đen nhánh như đêm tối lộ ra chút lạnh lùng, người đàn ông om sòm này, không nói lời nào trong một phút khiến anh ta không sống nổi nữa?
“Bác sỹ Ngô, hôm nay tôi cũng cảm thấy anh nói hơi nhiều một chút, không phải vì bên cạnh anh có hai người đẹp khiến cho anh hưng phấn đến mức huyết dịch khắp người cũng tuôn trào chứ? Đừng chối, tôi nhiều lần thấy anh nhìn chằm chằm người đẹp Lộc Hàm rồi.” Lời nói của Phác Xán Liệt thành công giết Ngô Thế Huân ngay lập tức rồi.
Mắt anh híp lại nắm chặt tay quét ánh mắt sắc bén“Vù vù” về phía Phác Xán Liệt, bánh bao xá xíu chết tiệt! Cậu tới kéo phía sau chân tôi như vậy sao?
Ngô lừa đảo, tôi đang cứu cậu đó! Cậu không thấy cậu chủ nổi lên ý muốn giết cậu hay sao? Vẫn không biết điều như thế, đầu cậu có phải vẫn có chút không rõ ràng không? Phác Xán Liệt bắn cho anh ta một ánh mắt “Khinh bỉ”.
Bánh bao xá xíu! Tôi muốn hấp với kho tàu cậu, sau đó sẽ thêm nước mà nấu, thuận tiện lấy cây gậy chọc cậu nát bươm! Xem cậu còn ở đó mà lên mặt với tôi! Ngô Thế Huân hừ hừ.
Hừ! Có bản lãnh thì cậu cứ tới! Chỉ cần một đầu ngón tay tôi cũng có thể nghiền Ngô lừa đảo mỏng manh thành nát bấy, phi hôi yên diệt (chết vĩnh viễn, không thể siêu sinh, không thể sống lại)!
Ít nhất tôi còn có khả năng thưởng thức cái đẹp, còn cậu thì sao? Từ đầu chí cuối chỉ là món ăn trong bụng mọi người, bánh bao bi thương!
Lúc bọn họ đang trao đổi ánh mắt ‘hừ hừ’ thì Lộc Hàm bị sặc một hớp Bồ Đào tửu trong cổ họng, ho đến mức đỏ mặt tía tai, nhìn rất đáng thương!
“Lộc Hàm, cậu không sao chứ?” Độ Khánh Thù ân cần nói.
Lộc Hàm lắc đầu, lông mày run sợ không vui liếc Phác Xán Liệt, người này trêu đùa Ngô Thế Huân thì cũng thôi đi, tại sao còn liên quan đến cậu chứ! Cậu đi theo bọn họ nhưng không quen!
Bạch Hiền đang ngồi gần vội vàng đưa cho cậu một ly nước, tay kia vỗ sau lưng cậu, hơi ra sức, bực tức nói với Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân: “Nhìn dung mạo cùng dáng vẻ hai người xinh đẹp như hoa, không làm tình nhân * của nhau thật đáng tiếc, rất xứng với nhau đó! Mới vừa rồi hai người trao đổi ánh mắt như vậy, tôi đã bị cảm động rồi, thật sự là đắm đuối đưa tình cảm động trời đất nha!”
*nguyên văn 断背 nghĩa Hán Việt là Đoạn bối, trong tiếng Anh là Brokeback, xuất phát từ bộ phim Brokeback Mountain (tên tiếng Việt "Chuyện tình sau núi" là bộ phim về chuyện tình của hai anh chàng cao bồi) thì brokeback có nghĩa ám chỉ đồng tính (thường là nam) hoặc một trạng thái cảm xúc mà ban đầu hai người đàn ông chẳng bao giờ nghĩ mình là gay cho đến khi họ gặp được nhau.
Coi như không nhìn thấy ánh mắt giết người của bọn họ nhìn về phía mình, tiếp tục tươi cười rạng rỡ nói: “Này này! Đừng có giống như chung mối thù trừng mắt nhìn chị đây, người ta đã sớm có bạn trai, hai người các anh chắc vẫn muốn làm cơ (từ lóng người đồng tính = gay) thôi, chỉ tưởng tượng các anh ôm ôm ấp ấp nhau cùng một chỗ đã cảm thấy đẹp mắt, ôi…”
Nghe thế, Độ Khánh Thù không nhịn được ‘ha ha’ nở nụ cười, lời Bạch Hiền quá nặng rồi.
Tâm tình Kim Chung Nhân cũng vui vẻ theo, nắm tay Độ Kháng Thù càng chặt, không phải giận, mà là kìm nén, anh từng nghe nai con nói qua tính tình Bạch Hiền ngay thẳng, tuỳ tiện giống như nam sinh, nên mới có biệt danh MAN (đàn ông) như vậy, không ngờ hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, hoàn toàn thành công giết chết Thế Huân và Phác Xán, một câu cũng không nói nên lời.
Cậu bé này còn có thể tạo ra lực sát thương!
“Phác Xán, bây giờ đến phiên cậu ra tay, nhanh đi đào góc nhà người ta, phát huy phẩm chất tốt đẹp có một không hai cùng tinh thần quấn quýt bám đuôi, thành công bắt trái tim người đẹp Bạch làm tù binh, khiến cho người đàn ông của người đẹp không chiến mà bại.”
Ngô Thế Huân híp đôi mắt nhỏ thoải mái nói, anh không ngờ hai người bạn tốt của Độ Khánh Thù lợi hại như vậy, hoàn toàn không giống cậu, mồm miệng lanh lợi khiến cho anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa, cái gì cũng dám nói, rất thẳng thắn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top