Chương 155 : Gặp Lại Thị Trưởng Quý

“Khó mà nói, bản thân cô ta cũng không phải tốt lành gì, một bụng tâm địa xấu xa.” Lộc Hàm cầm cái muỗng khuấy ly cà phê trước mặt, trong mắt thoáng hiện qua một chút chán ghét.

Độ Khánh Thù khẽ thở dài một cái, tựa như than vãn nói: “Nếu như anh trai biết bộ dáng của cô ta như bây giờ, còn có thể thích cô ta không? Chẳng lẽ từ trước tới nay cô ta vẫn luôn giả bộ?”

“Tớ cảm thấy khả năng mắt của Diệp công tử bị mù là tương đối lớn.” Bạch Hiền nói một lời đúng trọng tâm.

“Phụt!” Ngụm cà phê Lộc Hàm vừa uống thiếu chút nữa phun ra ngoài, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Hiền “Tiểu Bạch ,cậu dùng từ thật sâu sắc!”

Bạch Hiền hất cằm lên, mặt đắc ý, “Đó là đương nhiên, còn không xem xem tớ là ai.”

“Xì!” Ngay cả Độ Khánh Thù cũng không nhịn được bật cười, cùng hai người bạn này ở một chỗ chính là vui vẻ, muốn nói cái gì thì nói, không phải cố kỵ điều gì cả.

Sau khi cười xong, Lộc Hàm nghiêm túc nói: “Khánh Thù, mặc dù hiện tại không biết Thẩm Quân Nhã chạy trốn tới nơi nào, nhưng trước sau gì thì cô ta vẫn quay trở lại, về sau cậu phải chú ý đề phòng một chút.”

“Ừ, tớ không sinh sống chung chỗ với cô ta, nên rất khó đụng phải.” 

“Cũng khó nói trước được, nhỡ ngày nào đó Kim thiếu nhà cậu tâm huyết dâng trào lại dẫn cậu đi tham gia bữa tiệc của nhân vật nổi tiếng nào đó, khả năng đụng phải là rất lớn.”

“Không cho giễu cợt tớ nữa.” Độ Khánh Thù thẹn thùng đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, cái gì mà Kim thiếu nhà cậu? Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đấy.

“Ái chà… tớ xem có hy vọng đó! Cái tình cảnh rung động lòng người ngày hôm đó tớ không được thấy thật là đáng tiếc, các cậu có biết không? Tớ còn cố ý vào web Baidu rồi, kết quả là trên Baidu ngay cả một tấm hình của anh ta cũng không có, ôi….. Không nhìn thấy anh chàng đẹp trai tâm tình thật khó chịu nha!” Cát Xuyến ai oán thở dài một cái.

‘Khụ…. Trai đẹp ở đâu, rõ ràng chính là…. Ông chú.” Độ Khánh Thù đỏ mặt thầm nói, tuổi của ác ma thật sự đúng là cậu không có hỏi qua, nhưng thoạt nhìn chắc ít nhất cũng tầm ba mươi tuổi, thành thục như vậy, như vậy….

“Hiện tại đang có trào lưu ông chú đẹp trai cùng lolita *, thấy thế nào yêu thế đó.” Mắt Lộc Hàm hiện lên ánh sao màu hồng phấn.

*Lolita: chỉ các bé gái 12 – 13 tuổi, ý của Lộc Hàm là chênh lệch tuổi của Kim thiếu và Khánh Thù là rất lớn.

“Tớ không phải là lolita.” Độ Khánh Thù lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn.

“Nha đầu thối! Cậu không biết bộ dạng cong môi của mình rất kute * rồi không? Còn cặp mắt của cậu nữa, cả ngày đều mờ mờ ảo ảo, khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy thì hồn phách cũng bị cậu quyến rũ, còn dám nói mình không phải lolita?” Giọng nói của Lộc Hàm đầy vẻ gợi cảm.

*Từ gốc: 最萌 nghĩa Hán Việt là nhất manh, có thể hiểu là top – moe (rất đáng yêu, dễ thương). Moe trong hoshii, nghĩa là mong muốn, một đặc trưng của lolita, có thể tưởng tượng hình ảnh giống như một chú chó Nhật mắt to tròn xoe chờ xin ăn. Đây là một từ tiếng lóng trong anime (truyện tranh) Nhật Bản.

⊙﹏⊙ Mặt Độ Khánh Thù  làm thành bộ dạng mồ hôi đổ như thác, cậu nào có! Lộc Hàm nói quá khoa trương rồi! Cong môi là thói quen từ nhỏ cậu đã có, rất khó sửa, về phần ánh mắt, đó là trời sanh, cậu cũng không có biện pháp nha.

Bạch Hiền vội vàng nói tiếp, “Khánh Thù đúng là kiểu cậu trai yếu đuối nhu nhược như chim nhỏ nép vào bên người, hơn nữa bề ngoài của cậu ấy đáng yêu tự nhiên, rất ít đàn ông có thể cự tuyệt được người con trai như vậy, tớ dám chắc mắt của Diệp công tử nhất định là bị hồ dính chặt, xem xấu xí như báu vật, còn tốt đẹp thành cọng cỏ, để xem sau này anh ta có hối tiếc không.”

Tay của Lộc Hàm khoác lên trên vai Bạch Hiền, “Cái gì cũng khỏi cần nói rồi, Bạch Hiền cậu chính là tri âm của tớ đấy! Giãi bày toàn bộ những lời trong lòng tớ ra ngoài không sai một chữ rồi. Đức hạnh của Diệp công tử này chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa, dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng là quá khứ rồi, vĩnh viễn không có quay đầu lại để cho anh ta chọn lựa một lần nữa!”

Độ Khánh Thù ngồi một bên, bị hai cô chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải điều đình, “Được rồi, nói thế nào thì anh ấy cũng là anh trai tớ.”

“Đừng nhắc tới người anh trai bỏ đi đó nữa, chúng ta cứ bát quái chuyện về Kim thiếu thôi.” Lộc Hàm cười hề hề đến giảo hoạt.

“Tớ đồng ý, kể từ sau khi nghe cậu nói về sự tích anh dũng của Kim thiếu, tớ bắt đầu nghiêm túc khinh bỉ người đàn ông của tớ rồi, cả ngày chỉ biết phát triển sự nghiệp của anh ta, tuyệt đối không quan tâm người bạn trai là tớ đây.” Bạch Hiền thở phì phò nói.

“Được rồi, cậu cũng đừng có ở trong phúc mà còn không biết nữa, hiện tại hai người các cậu đều là danh hoa đã có chủ, đừng động một chút lại kích thích người còn cô độc lẻ loi là tớ đây, cẩn thận lông hạt dẻ * phục vụ!” Lộc Hàm cáu giận trừng mắt liếc Bạch Hiền, nắm đấm khoa tay múa chân về phía cậu ấy.

*Lông hạt dẻ: Quả dẻ có nhiều gai xù xì như chôm chôm, phía trong có 3-4 hạt, chắc Lộc Hàm định dùng lông quả dẻ này để thọc lét 2 người bạn của mình ^-^

“Lộc Hàm, cậu… còn không quên anh ta?” Độ Khánh Thù lo lắng nhìn về phía bạn tốt, cậu biết lúc học cấp ba cậu ấy đã từng yêu một lần, quá trình rất oanh oanh liệt liệt, tuấn nam mỹ thụ kết hợp, cho dù đi đến nơi nào cũng đều là một đường phong cảnh xinh đẹp, hơn nữa thành tích của hai người đều rất ưu việt, là đối tượng khiến cho tất cả mọi người khâm phục ao ước, nhưng được biết ——

Ngay trong đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hai người chia tay nhanh như chớp, mặc dù ai cũng đều cảm thấy mở rộng tầm mắt, nhưng không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng nhìn hai người xứng đôi tốt như vậy, nói chia tay thế nào liền chia tay? Nhưng bởi vì nguyên nhân kỳ thi tốt nghiệp trung học đang tới, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương học tập, coi như trong lòng có nghi ngờ, cũng bị áp lực thi cử cho mai một.

Chuyện này cũng trở thành một giai thoại trong lòng mọi người không có cách nào mở ra bí ẩn, kéo dài đến bây giờ.

“Không có, chẳng qua là tớ có cảm giác hiện tại mình rất khó động lòng với người khác, hình như tớ đã sớm vượt qua cái tình  cảm mãnh liệt có thể tuỳ ý hoang phí, có lẽ, đây chính là cái gọi là thanh xuân giá cao.”

Vừa nhắc tới người kia, Lộc Hàm vốn hoạt bát xinh đẹp tựa như lập tức thay đổi thành người khác vậy, thở dài thật lâu, trong mắt hiện lên một mảnh bi thương nhàn nhạt hiếm thấy.

Hai con mắt của Bạch Hiền mở to vòng tới vòng lui nhanh như chớp trên người hai người bạn, khuôn mặt khó hiểu và tò mò, thì ra Ngoa tử cũng có một bí mật không muốn người khác biết! Lừa gạt đủ sâu!

“Nghe cậu nói giống như cậu là một ông lão vậy, rõ ràng mới có mười chín tuổi, còn thanh xuân giá cao, nếu không, cùng bà chị tri âm đây nói một chút coi là có chuyện gì xảy ra? Không chừng tớ có thể giúp cậu giải thích nghi hoặc nha!” Trong mắt cậu có một mảnh chân thành.

Lộc Hàm khẽ nhấp một ngụm cà phê, chuyện này đúng là một nút thắt trong lòng của cậu, trong hơn một năm nay, cậu không gặp lại anh ta, cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến anh ta, lại không dám hỏi thăm bạn bè về anh ta, sợ không khống chế được nỗi nhớ. Dứt khoát, cuộc sống đại học để cho cậu quen biết nhiều bạn bè mới, bắt đầu một cuộc sống mới, hết thảy đều không liên quan đến anh ta, cũng khiến cho mình từ từ quên đi phần yêu say đắm đã khắc cốt ghi tâm kia.

Chỉ có thỉnh thoảng nửa đêm lúc tỉnh mộng, mới có thể trào dâng một chút thương cảm nhỏ như vậy.

Độ Khánh Thù lo lắng nhìn bạn tốt, cậu chỉ biết chút xíu chuyện của cậu ấy, đây là do vô tình nghe được từ chỗ của đồng học, vốn cậu cho là Lộc Hàm  đã bỏ xuống rồi, nhưng dáng vẻ hôm nay của cậu ấy có thể cho thấy, có lẽ vẫn còn một chút khúc mắc.

“Lộc Hàm, đều là do tớ không tốt, không nên nhắc tới anh ta….” Cậu cầm tay bạn tốt, trên mặt tràn đầy tự trách.

“Nói càn gì đâu, chuyện như vậy thương tâm hay không thương tâm cũng đều ở đó, đề cập với cậu hay không đề cập cũng không có bao nhiêu quan hệ, ôi trời! Các cậu cũng biết đấy, nếu muốn hoàn toàn quên đi một đoạn tình cảm thì cần thời gian, tình cảm ba năm chẳng lẽ không cho tớ thời gian ba năm để quên lãng nó?” Lộc Hàm cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười nói, nhưng trong khoé mắt rõ ràng che giấu một chút u buồn nhàn nhat.

“Ba năm quá dài, rút ngắn còn một phần ba thôi.” Bạch Hiền trêu ghẹo nói.

“Cái người Chu Bái Bì * này! Ngay cả thời gian cũng đòi giảm bớt….” Lúc nói chuyện khoé mắt Lộc Hàm vừa đúng lúc liếc thấy hai người đàn ông đi vào, mà một người trong đó rõ ràng chính là —— thị trưởng Quý.

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái Bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

Độ Khánh Thù nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, trong mắt cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, anh ta? Tại sao anh ta lại tới quán cà phê loại an tĩnh này?

Bạch Hiền ngạc nhiên há to mồm, “Trời ạ! Đó không phải là thị trưởng Quý sao?”

Có thể là thanh âm của cậu quá lớn, cũng có khả năng là ba cậu trai thanh xuân xinh đẹp các cậu ngồi chung một chỗ quá chói mắt, Quý Phạm Tây mặc một bộ tây trang màu xám tro liếc bên này một cái, thấy ba người Độ Khánh Thù thì trên mặt cũng lộ chút kinh ngạc, nhưng biến mất rất nhanh, hướng về phía các cậu khẽ cười cười, coi như là lên tiếng chào đơn giản.

“Oh my God! Mắt tớ không có hoa chứ? Thị trưởng Quý cười với chúng ta, chẳng lẽ anh ta còn nhớ rõ mấy người chúng ta?” Bạch Hiền hoàn toàn sợ ngây người.

Lộc Hàm cũng có chút ngẩn người, trí nhớ của thị trưởng cũng tốt như vậy sao? Hơn nữa bộ dạng tây trang giày da hôm nay của anh ta nhìn qua so với thường ngày xuất hiện trên ti vi trông chân thật hơn nhiều.

Độ Khánh Thù biết là anh ta nhận ra mình, từ sau lần từ biệt ở trong bữa tiệc lần trước, căn bản là cậu đã quên người này rồi, chỉ là thỉnh thoảng khi thấy xuất hiện trên TV sẽ không nhịn được mà nghĩ: thì ra mình nói chuyện cùng thị trưởng nhiều đó!

Bởi vì Quý Phạm Tây đột nhiên xuất hiện, cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ tới ý định của mình, vẫn là Bạch Hiền phá vỡ yên lặng trước tiên, “Ôi chao, lần trước chúng ta còn nói phải giúp tiểu Thù theo đuổi anh ta, kết quả là danh hoa đã có chủ, không bằng….”

Tròng mắt giảo hoạt của cậu vòng tới vòng lui nhanh như chớp trên người Lộc Hàm, ý tứ quá rõ ràng.

“Đừng có ra mấy cái chủ ý cùi bắp, có bản lĩnh thì chính cậu theo đuổi anh ta đi.” Lộc Hàm liếc cậu một cái.

“Hừ, lão công tử tớ đây nếu không phải có đàn ông, đã sớm xuống tay, còn có thể để lại cho cậu.” Bạch Hiền hừ hừ mũi.

“Khụ khụ…” Độ Khánh Thù che miệng ho nhẹ hai tiếng, hai người này một so một khẩu vị nặng, quả thật là vô địch.

Ba người rảnh rỗi hàn huyên thật lâu mới đứng dậy rời đi, lúc tính tiền được biết đã có người thanh toán rồi, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhìn một vòng chung quanh quán cà phê cũng không nhìn thấy thị trưởng Quý, nghĩ có thể anh ta tới nơi này bàn công chuyện, cho nên làm xong rồi rời đi, tốc độ nhanh khiến cho người ta chắc lưỡi, mà mấy người các cậu nói chuyện thoả thích cũng không chú ý tới anh ta đã đi rồi.

Đi ra quán cà phê, mặt trời đỏ rực đang chậm rãi hạ xuống, nhuộm đỏ bừng phía Tây bầu trời, giống như ráng chiều, gió đêm từ từ thổi tới từng đợt mùi thơm của hoa và cây cảnh, thấm vào ruột gan.

Độ Khánh Thù ôm bài ôn thi vẫy tay tạm biệt bạn tốt ở cửa, cậu phải về biệt thự Lan Đình Uyển, ác ma nói rồi, ban ngày có thể tự do hoạt động, nhưng buổi tối phải trở về.

Khi ba người đang chuẩn bị chia hai đường đáp taxi cùng rời đi, một chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi dừng ở bên cạnh họ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà họ vừa quen thuộc vừa sợ.

“Đi đâu? Nếu không để tôi đưa các bạn một đoạn đường?” Quý Phạm Tây cũng vừa mới rời đi, vừa lúc chia tay đồng nghiệp thì nhận điện thoại, cho nên ở trong xe một hồi, cúp điện thoại xong thì liền gặp ba cậu đi ra.

“Không cần, chúng tôi….” Độ Khánh Thù còn chưa có nói xong đã bị Bạch Hiền trách móc.

“Được ạ, vậy làm phiền anh rồi.” Vừa nói vừa nháy mắt với hai người kia, ý tứ rất rõ ràng: Ngốc hết sức, cơ hội khó có được, phải nắm thật chặt nha!
Độ Khánh Thù bị ánh mắt của Lộc Hàm cùng Bạch Hiền tấn công, rất bất đắc dĩ ngồi lên xe của Quý Phạm Tây, mặc dù ngồi bên cạnh cậu là người bạn thân nhất quen thuộc nhất, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỗ chết người chính là cậu vẫn phải đi xuống, không thể để Quý Phạm Tây đưa cậu đến biệt thự Lan Đình Uyển nha!

“Các cậu đều là học sinh?” Đang lái xe Quý Phạm Tây đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ba người chúng tôi thoạt nhìn rất giống thành phần tri thức nhân viên văn phòng à?” Bạch Hiền dí dỏm trả lời.

“Không có, chỉ là tôi có chút nghi ngờ mà thôi.” Quý Phạm Tây thiếu chút nữa bị giọng điệu nói chuyện của cô làm cho tức cười.

Trong lòng Độ Khánh Thù rét run, nghi ngờ trong miệng anh ta chẳng lẽ là chỉ mình? Một học sinh cư nhiên cam tâm tình nguyện làm tình nhân của công tử nhà giàu? Ngón tay không tự chủ túm chặt làn váy.

“Tôi cũng rất nghi ngờ đó, thị trưởng Quý ngài lớn như vậy làm sao biết người dân nhỏ bé trên phố đây? Có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà sợ hãi) đó!” Bạch Hiền  cười hì hì nói.

Quý Phạm Tây không thể xác định hai người bạn bên cạnh Độ Khánh Thù có biết công việc của cậu hay không, cho nên không dám tuỳ tiện vạch trần người **, chỉ có thể ôn hoà cười nói: “Trước cũng từng gặp mặt ba người một lần ở quán cà phê, cho nên ấn tượng khá sâu.”

“Vậy…. Vậy anh cảm thấy trong ba người chúng tôi người nào cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?” Bạch Hiền không ngừng cố gắng, cười đến sâu xa.

Lộc Hàm và Độ Khánh Thù đồng thời liếc mắt một cái về phía Bạch Hiền đang líu ríu không ngừng, người con trai này, từng câu từng câu rõ ràng! Quá mạnh!

“Chuyện này…. Ba người các bạn mỗi người một vẻ, đứng chung một chỗ có thể khiến cho người….” Trong lòng Quý Phạm Tây tức cười, bây giờ cậu trai nhỏ nói chuyện thật sắc bén, cũng không biết là cố ý hay vô ý, thiếu chút nữa chặn cho cậu á khẩu không trả lời được, nhưng lời vừa nói ra phân nửa, liền bị một hồi chuông di động cắt đứt.

Tay chân Độ Khánh Thù luống cuống lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy tên người gọi đến là ác ma thì trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cậu vẫn không có thói quen tiếp điện thoại của anh trước mặt nhiều người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top