Chương 142 : Phẩm Hạnh Của Ác Ma
"Đi thôi." Anh lạnh mặt nói, nếu không phải bởi vì nam sinh tên "Lộc Hàm" là bạn thân của nai con anh, anh căn bản sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu ta dài dòng lâu như vậy.
Độ Khánh Thù nhìn khuôn mặt đen thùi của anh, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, lặng lẽ đưa tay nhéo ở bên eo anh một cái, sau đó, chớp đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn anh, giống như đang nói: đợi thêm một lát thôi ~
Kim Chung Nhân mím chặt cánh môi thành một đường thẳng, khi thấy đôi mắt đầy hơi nước của nai con anh liền mềm lòng, nhưng dễ dàng như vậy không phải là phong cách của anh, anh xấu bụng lại gần bên tai nai con, âm thanh đủ để Lộc Hàm nghe được, "Ngoan, nếu không mời bạn của em đến nhà chơi một chút?"
O(╯□╰)o Mặt của Độ Khánh Thù ửng đỏ, ác ma thúi! Cư nhiên ngay trước mặt Lộc Hàm thân mật với cậu như vậy, như vậy sẽ làm Lộc Hàm nghi ngờ mình, những ngày qua bởi vì tâm trạng rất tệ, cậu chỉ mới nói sơ qua chuyện này với cậu ấy, cụ thể còn chưa kịp nói tỉ mỉ, không nghĩ tới hôm nay. . . . . .
"Xem ra đây chính là người đàn ông thần bí của cậu, mấy ngày nay Khánh Thù bị uất ức chắc hẳn anh cũng thấy được, dù sao tất cả chuyện này đều liên quan tới anh, anh phải xử lý chuyện này đồng thời phải khôi phục danh dự cho Khánh Thù, năm nay cậu ấy mới học năm nhất, còn tới ba năm cuộc sống ở đại học, tất nhiên phải trả cho cậu ấy một cuộc sống yên tĩnh."
Lộc Hàm nói từng chữ từng câu rõ ràng, trên đại khái cậu cũng hiểu quan hệ của hai người, người đàn ông này có một loại khí phách vương giả, lúc hai mắt nhìn về phía Khánh Thù, chỉ có vô tận cưng chiều, trừ cậu hình như cũng không quan tâm tới bất kỳ người nào khác, động tác ôm eo cậu ấy không chịu buông tay càng thêm cho thấy sự bá đạo của anh, giọng điệu lúc nói chuyện với Khánh Thù cũng rất dịu dàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía mình không hề gợn sóng, một chút hứng thú cũng không có.
Rất tốt! Ít nhất thấy anh với Khánh Thù là có thể, mà Khánh Thù cũng rất lệ thuộc vào anh, còn bất chợt toát ra dáng vẻ của một cậu trai nhỏ chưa bao giờ xuất hiện qua, xem ra, cậu ấy đã hoàn toàn buông xuống mối tình đơn phương không có kết quả kia rồi.
Nhưng cậy nghi ngờ mấy ngày trước lúc Khánh Thù xảy ra chuyện thì anh ta đang ở đâu? Ở dưới tình huống khó khăn đó, tại sao Khánh Thù không đánh điện thoại nhờ anh giúp đỡ?
Nhưng điều càng làm cho cậu lo lắng là, người đàn ông như con cưng của trời này, có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho Khánh Thù sao? Gia thế khác xa, cuộc sống không giống nhau, khẳng định suy nghĩ cũng không giống nhau. . . . . .
Bọn họ, có thể đi bao xa đây?
Chẳng lẽ Khánh Thù chưa suy nghĩ tới vấn đề này, cứ dễ dàng giao lòng mình ra như vậy? Còn có thể lấy lại được sao?
Lo lắng hơn nữa cậu cũng không thể nào biết được suy nghĩ của bạn tốt, hơn nữa lúc này người Khánh Thù cần chính là anh ta, mà không phải mình, có một số việc, cũng chỉ có thể chờ lần sau có cơ hội tìm Khánh Thù tâm sự một chút, suy nghĩ của cậu ấy đơn giản, lại chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, rất dễ dàng bị cao thủ tình trường bắt sống. ( thật ra thì sau này cậu mới biết Kim Chung Nhân cũng là gà mờ trong tình trường, (⊙o⊙))
Trong lòng Độ Khánh Thù rất cảm động, Lộc Hàm luôn suy nghĩ cho mình, mà cậu vẫn chưa nói cho cô ấy biết tất cả sự thật, là lỗi của mình, lần sau, phải tìm một cơ hội nói với Lộc Hàm, bằng không, trong lòng cậu sẽ vĩnh viễn áy náy không yên.
Kim Chung Nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái, quả nhiên là bạn tốt của nai con, cũng biết suy nghĩ cho cậu ấy, lúc này mới giương mắt quan sát cậu ta một lần nữa, tóc ngắn, mặt tròn, mắt to linh động, nói chung cũng xem như xinh đẹp, rất ưa nhìn, không giống vài cậu trai vừa thấy anh liền bày ra một bộ dáng hoa si, làm cho anh chán ghét.
Có điều, không ghét thì không ghét, nếu như là người khác dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với anh, chỉ sợ đã sớm chết một ngàn lần một vạn lần, nể mặt cậu là bạn thân của nai con, mình cũng không thèm so đo.
Trong lòng bỗng dưng nhớ tới một người, không biết hai người này ở chung một chỗ sẽ có kết quả gì? Còn không quậy lật trời sao? Khóe môi không tự chủ vểnh lên, nghĩ tới ngày sau đoán chừng có cơ hội thấy được.
"Người con trai của tôi, há có thể cho những người đó vô duyên vô cớ bắt nạt sao? Tất cả đều phải trả giá cao." Giọng nói lạnh lùng, lộ ra một lực uy hiếp, ngay cả Lộc Hàm cũng kinh hãi, quả nhiên là một người đàn ông hết sức khí phách.
Dứt lời, anh liền ôm Độ Khánh Thù sải bước tới xe, gặp ai cản đường liếc mắt một cái, lập tức làm những người đó lạnh đến lui về phía sau ba mét.
Cả người Độ Khánh Thù co rúc ở trong ngực anh, co mình lại thành đà điểu, nhắm mắt không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ và sắc mặt giễu cợt của những người này, trong lòng có cảm động cũng có uất ức, đan vào nhau.
Lộc Hàm nhìn bóng lưng bọn họ dần dần đi xa, trong lòng suy nghĩ một vấn đề: Rốt cuộc tình yêu có thể kéo dài bao lâu đây? Haizzz. . . . . .
Khi đám người vây xem nhìn chiếc Cayenne xa hoa đi mất thì trong lòng cũng có chút giận dữ khó dằn, tất cả ghen tỵ hâm mộ bộc phát ra, dùng hết sức lực ở sau lưng chửi bới Độ Khánh Thù, hình dung cậu thành cái loại người táng tận lương tâm.
******
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi bên trong buồng xe Cayenne, Kim Chung Nhân ôm chặt người con trai trong ngực mình, Độ Khánh Thù cũng yên tĩnh rúc vào trong ngực anh, gương mặt nhẹ nhàng dán vào trên khuôn ngực to lớn của anh, nghe trái tim anh truyền đến từng tiếng đập có lực "thình thịch thình thịch".
Trong lòng cậu vừa nghi ngờ, vừa uất ức, vốn cho là anh chán ghét mình, cho nên mới một tháng cũng không tới tìm mình, cũng không gọi một cú điện thoại hay gửi tin nhắn cho mình, cho nên, cũng muốn quên anh đi thôi.
Lại chưa từng ngờ tới anh hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, còn tới kịp thời như vậy, để cho trái tim vốn đã bình tĩnh lại của cậu rung lên lần nữa, rung đến dữ dội như vậy, nhất là vào giây phút anh xuất hiện kia, làm cậu mất đi trái tim rồi, khi anh lên tiếng bảo vệ mình và đánh tên nam sinh kia một đấm thì tình cảm phức tạp tựa như thủy triều xông lên tim cậu.
Vậy mà, vừa nghĩ tới anh bỏ mặc mình lâu như vậy, trong lòng lại uất ức, ngón tay vô ý thức vuốt vuốt nút cài trên áo sơ mi của anh, đàn ông đều là như vậy sao? Lúc cần, thì che chở mọi thứ; không cần thì liền vứt đi.
Ah? Đây là cái nút áo gì, sao nhìn thấy trong suốt, nhưng nhìn kỹ thì lại đục, chắc rất mắc tiền đây? Người có tiền đúng là xa xỉ, ngay cả nút áo sơ mi cũng đắt như vậy? Lực chú ý của cậu chợt bị nút cài này hấp dẫn, ngón tay vuốt lên vuốt xuống, không ngờ ——
"Đinh" một tiếng, nút áo rớt xuống, Độ Khánh Thù không nhịn được "A" một tiếng, cúi đầu tìm nút áo đen tuyền kia, nghĩ xem rốt cuộc nó rơi ở đâu rồi, trong lòng cậu nghĩ thầm: đáng lẽ phải rất bền mà? Sao nói rớt thì rớt chứ?
Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn qua chiếc áo bị rơi mất nút cài thứ hai, chân mày hơi nhíu lại, áo sơ mi như vậy căn bản anh sẽ không mặc nữa, nhưng khi nhìn bộ dáng người trong ngực cúi đầu tìm nút áo, cảm thấy rất là đáng yêu, không khỏi nổi lên ý trêu chọc cậu, cố ý nói: "Đây chính là nút áo làm từ Hắc Mã Não tinh khiết tự nhiên rất khó tìm."
"Hả?" Độ Khánh Thù kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt viết đầy vẻ không dám tin, nhưng người nào đó lại nghiêm túc nhìn cậu, thật sự không giống như là đang nói giỡn, không khỏi ảo não lầu bầu một câu, lại cúi đầu tìm, lúc ngón tay cậu như vừa kịp chạm đến cái vật nhỏ nhỏ nào đó, xe chợt thắng gấp, đầu cậu bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải chỗ ngồi trước mặt.
Mặc dù chỗ ngồi rất mềm, nhưng quán tính quá lớn, lực phía trước quá mạnh, làm đầu cậu rất đau, uất ức bỉu môi, một tay cầm lấy nút áo nhét vào trong tay của người đàn ông nào đó, "Trả lại cho anh!"
"Đầu đau sao?" Kim Chung Nhân thực sự cũng không quan tâm đến cái nút áo mã não gì đó, đơn giản chỉ muốn trêu chọc cậu mà thôi, không ngờ lại hại cậu bị đập đầu, không khỏi có chút đau lòng.
Độ Khánh Thù uốn éo người không muốn phản ứng với anh, người này! Hư quá đi! Anh không có chút nào quan tâm tới cái nút áo không tìm được, nhất định là lừa dối cậu, (>_
"Sao vậy? Đau lắm hả? Một cái nút áo thôi mà, mất cũng không sao." Kim Chung Nhân dịu dàng sờ sờ đầu của cậu, nhưng lại bị cậu đẩy ra, anh không hiểu nhìn về phía cậu.
Phát hiện nai con uất ức nhìn mình, trong tròng mắt đen trong suốt như nước lóe ra nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Trêu chọc tôi vui lắm sao? Chẳng lẽ đây chính là hứng thú của mấy người có tiền các người? Rõ ràng rất bình thường còn gạt tôi nói rất đáng giá, nhìn dáng vẻ tôi ngồi dưới đất tìm đồ vui lắm sao? Hu. . . . . ."
Vừa nói, nước mắt rơi xuống như thác, trải qua mấy ngày nay bị uất ức giờ phút này bộc phát ra hết, ác ma đúng là ác ma, cậu không nên tin tưởng anh sẽ thật sự đối xử tốt với mình.
Kim Chung Nhân cau mày nhìn về phía cậu trai nhỏ khóc sướt mướt, trong lòng cực kỳ buồn bực, anh căn bản không có nghĩ như vậy, nai con oan uổng anh.
"Không có. . . . . . Tôi không có." Anh không am hiểu việc dỗ mĩ thụ vui vẻ, nhất là trong tình huống như thế, muốn anh ăn nói khép nép giải thích với cậu, anh không làm được, càng không biết phải mở miệng thế nào; muốn anh không nói câu nào mặc cho cậu oan uổng mình, anh lại cảm thấy trong lòng khó chịu, chỉ đành phải cứng rắn mà nói hai chữ, sau khi nói xong lại cảm thấy không đủ rõ ràng, liền bổ sung ba chữ.
Uất ức trong lòng Độ Khánh Thù càng tăng lên, một chút thành ý cũng không có, quỷ mới tin anh! Nhất định là cố ý trêu cợt của mình, phẩm hạnh của ác ma thật xấu! Hu hu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top