Chương 140 : Tất Cả Đều Cút Hết Cho Tôi!

Sắc mặt thản nhiên của Độ Khánh Thù hoàn toàn trắng bệch, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm thật chặt mép quần Jeans, không tự chủ lui về sau một bước, nhưng sau lưng chính là bức tường, căn bản là cậu không còn đường để lui.

Mấy nam sinh này là sinh viên năm thứ tư hệ tài chính, mọi người đều gọi là Phú Nhị Đại (* thế hệ giàu có thứ hai - con nhà giàu) hoặc là xuất thân quyền quý, bình thường chỉ thích tụ tập thành một nhóm sống phóng túng, hơn nữa thích đùa giỡn học muội xinh đẹp, trong đại học F được công nhận là công tử phong lưu phóng đãng, từ mấy ngày trước đã nghe nói về Độ Khánh Thù thuần khiết, chẳng mấy khi thấy hôm nay cậu đứng một mình chỗ này, không khỏi nổi lên ý đồ háo sắc.

"Tránh ra, tôi phải đi." Cậu cúi đầu cắn môi, không muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ, chỉ muốn thật nhanh rời đi mới tốt, ánh mắt mấy nam sinh này nhìn cậu giống như cậu không mặc quần áo, quá đáng sợ!

"Anh không tránh ra, em còn muốn chạy? Chẳng lẽ là ghét bỏ kỹ thuật của tụi anh không bằng người đàn ông trước của em sao?" Một nam sinh mặc áo đỏ trong nhóm đó hèn hạ cười nói, vừa nói vừa tiến lên một bước, động tác đáng khinh bỉ.

Độ Khánh Thù sợ đến mức sống lưng trực tiếp dán chặt lên trên vách tường lạnh lẽo, phía trước lại bị mấy nam sinh vây quanh, rõ ràng là không muốn thả cậu đi, trong nháy mắt, trong lòng cậu sợ hãi tới cực điểm, trong đầu nghĩ đến người muốn cầu cứu không phải là anh trai mà lại là ác ma, làm cho chính cậu cũng cảm thấy khó tin.

Nhưng trong nội tâm cậu hiểu rất rõ rằng ác ma đã chơi chán cậu, không thể nào lại xuất hiện ở đây lần nữa, lạnh lẽo trong lòng dần xông lên đầu, cậu căn bản không dám nhìn ánh mắt của những người như sói như hổ này, giống như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống, cậu sợ đến mức hai chân cũng phát run, nếu để cho cậu lựa chọn, thà cậu tình nguyện bị ác ma OX, cũng không muốn bị những người này ——

Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đều cảm thấy là một cơn ác mộng, quá kinh khủng!

"Chà chà! Nhìn một chút cái thân thể nhỏ nhắn mềm mại này, chắc có mùi vị mất hồn đi?" Lại một nam sinh mặc áo sơ mi màu xanh dương mỉm cười nói.

"Này khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn, môi anh đào hồng nhạt, nhìn thật muốn cắn một cái đó!" Nam sinh áo sơ mi hoa cười phóng đãng đưa tay sờ gương mặt của Độ Khánh Thù, làm cậu sợ đến vội vã xoay mặt muốn né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác không có một chút xíu không gian nào có thể tránh.

Khi ngón tay người nam sinh kia chạm được vào bên bên má cậu thì cậu chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, gắt gao cắn môi để ngăn không cho mình khóc lên, đáy lòng một mảnh thê lương, người lui tới bên cạnh cũng không có ai tiến lên giúp cậu giải vây, hoặc là tới xem kịch vui, hoặc là tới liếc qua cái ánh mắt "Đáng đời mày".

Cậu đã suy đồi tới trình độ bị tất cả mọi người khinh bỉ phỉ nhổ rồi sao? Vì vậy bọn họ không chấp nhận cậu nữa sao?

"Đừng có đụng vào tôi!" Cậu giống như một con nai con hoảng sợ, trong âm thanh cũng có chứa một chút nghẹn ngào.

"Ái chà, còn rất quật cường sao! Bộ dạng hoa lê đẫm mưa* thật khiến cho người ta yêu thương nha! Anh không thể chờ đợi thêm nữa!" Nam sinh áo sơ mi hồng cười đến ngạo mạn.

* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Từng câu từng chữ kinh khủng như dao nhọn khuấy trộn trong lòng cậu, làm cho cậu không biết theo ai, cố tình trốn không thoát, cả tinh thần và thể xác đều căng thẳng, không giải tỏa được.

Hiện tại cậu rất mong Lộc Hàm có thể trở lại nhanh một chút, như vậy cậu lập tức có thể được giải cứu.

"Cầu xin ....các anh, đừng như vậy." Cậu hạ thấp phong độ, cầu khẩn nói, chỉ mong những người này phát ra lòng nhân từ bỏ qua cho mình, lại không biết rằng càng như vậy càng làm tăng dục vọng của lũ cầm thú này.

"Đừng như vậy? Tức là muốn các anh .... Như này phải không?" Nam sinh áo sơ mi xanh mỉm cười đưa tay sờ lên cổ cậu, theo phản xạ cậu đưa tay cản lại, kết quả lại bị nắm cổ tay, cậu sợ đến mức nước mắt như thác nước tuôn ra.

Giờ phút này, lòng cậu đã suy nghĩ đến cái chết....

*****
Trên đường lớn náo nhiệt phồn hoa, người xe đi lại không dứt, có một chiếc xe Cayenne hào hoa màu đen phiên bản dài đang chạy xen kẽ rất nhanh, liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ trên đường, nhưng người đàn ông áo đen ngồi trên ghế sau vẫn chê không đủ nhanh, cứ vài phút lại xem đồng hồ một lần, thỉnh thoảng thúc giục tài xế tăng tốc độ nhanh thêm chút nữa.

Tài xế gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, không phải là Kim thiếu để cho anh lái xe! Quả thật so với liều mạng còn kinh khủng hơn, nhanh nữa, nhanh hơn nữa lập tức bay lên.

Người đàn ông áo đen chính là Kim Chung Nhân, tâm tình anh bây giờ rất nóng nảy, trong đầu thoáng hiện lên tất cả đều là nai con đang uất ức hoặc khóc thút thít, hay bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp, vừa nghĩ tới giờ phút này có khả năng cậu bị ai khi dễ, lửa giận trong lòng liền "Vùn vụt" lên, dám khi dễ nai con của anh, tìm chết đi!

Lấy điện thoại ra bấm số của Phác Xán Liệt, chuyện này, anh phải tra đến cùng! Không giáo huấn tử tế người độc ác đứng đằng sau bức màn, anh không phải là Kim Chung Nhân!

Màn hình chuyển sang tòa miếu thanh tịnh Thánh Địa ở Ngũ Đài Sơn, không biết Phác Xán Liệt lấy từ đâu ra một bộ đồ hòa thượng, mỗi ngày mặc ở đó giả mạo làm hòa thượng, tụng kinh, niệm Phật, đánh chuông đều thử nghiệm một lần, tự mình vui vẻ thoải mái, mặc dù có chỗ nhàm chán, nhưng cũng là cách rèn luyện tâm tính con người.

Hơn nữa tính tình anh luôn luôn thoải mái, nếu không có cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có cách chính mình thích nghi với hoàn cảnh, coi như là sống một cuộc sống ở ẩn, cũng an nhàn thanh tĩnh, theo như lời cậu chủ nói: tu thân dưỡng tính cho tốt thôi.

Lúc trời gần tối, anh tụng hết kinh Phật chuẩn bị trở về trai phòng (*phòng tu hành của nhà sư) để xử lý đơn giản mấy e-mail của anh, đột nhiên điện thoại di động vang lên, ban đầu anh tưởng Quan Hạo Lê gọi tới tìm anh huyên thuyên, nhưng khi nhìn tới tên người gọi thì sửng sốt một hồi lâu.

Cậu chủ? Lúc này gọi điện cho anh..... Có ý gì? Vội vàng ấn nút nghe.

【 Cậu chủ, cậu....】còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang rồi.

"Đi điều tra một chút tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay ở đại học F, chỉ cần là về nai con, tôi muốn không sót một chữ. Ngoài ra, cần phải nhanh chóng tìm ra cho tôi ai ở sau lưng giở trò quỷ, tôi nghi trong bữa tiệc lần trước có người không thành thật, đem lời tôi nói coi như gió thoảng bên tai, còn có sự kiện tạp chí thời gian trước, nói không chừng đều do một người gây nên."
Kim Chung Nhân gằn từng tiếng vang vang hữu lực, trong âm thanh lộ ra ý lạnh dày đặc, một khi tra ra người kia là ai, anh sẽ làm cho cô ta biết giá trị cao là cái gì! Và sẽ để cho cô ta hối hận vì đã có mặt trên đời này!

Trên trán Phác Xán Liệt đầy vạch đen, trí nhớ cậu chủ không tốt sao? Chẳng lẽ cậu chủ quên rằng giờ phút này mình vẫn đang ở trên Ngũ Đài Sơn, loại chuyện như vậy không phải nên giao cho những người khác làm sao? Chẳng lẽ muốn anh điện thoại chỉ huy điều tra từ xa.

【Khụ ..... Cậu chủ, điện thoại điều tra từ xa .... Một số việc sẽ không tiện.】

"Tự mình đi điều tra!" Kim Chung Nhân không vui trả lời, sao một tháng không thấy, năng lực của cậu ta thoái hóa nhanh như vậy?

【Ách.... Ý của cậu chủ là, để cho tôi về sao?】 Hình như Phác Xán Liệt có chút không tin tưởng, cậu chủ luôn nói một không nói hai cũng có lúc không tuân thủ "lời hứa", chưa tới thời điểm đã gọi anh trở về rồi. 

"Không muốn trở lại sao, ở Ngũ Đài Sơn đã vui đến quên cả trời đất rồi hả?" Trong thanh âm Kim Chung Nhân tràn ngập mùi vị uy hiếp, ngàn vạn lần Phác Xán cũng không thể đơn giản chống đỡ hoàn toàn được, quả nhiên không phải anh đích thân đưa ra, chênh lệch nhiều lắm!

【Muốn, dĩ nhiên muốn, tôi lập tức lên đường.】 Phác Xán Liệt hoảng sợ nói không ngừng, anh rất hiểu tính cách cậu chủ, nếu lúc này không bắt lấy sợi dây (*Làm theo đúng ý), chỉ sợ khỏi cần nghĩ tới việc trở về.

O(╯□╰)o cả đời sống ở chỗ này, sẽ chết người đó.

Lúc này Kim Chung Nhân mới hài lòng cúp điện thoại, Phác Xán đi theo anh hơn tám năm, đối với tính khí của anh và những chuyện phát sinh xung quanh tương đối hiểu rõ, để cho cậu ta đi điều tra là không thể thích hợp hơn rồi. 

Mười phút sau, xe tới cổng chính đại học F, tài xế quay đầu hỏi: "Kim thiếu, đậu ở chỗ này hay lái vào?"

"Lái vào đi."

"Vâng"

Chiếc Cayenne màu đen chậm rãi dọc theo đường chính trường học đi tới, trai gái từ bên cạnh đi ngang qua đều rối rít dừng lại nhìn, ghen tỵ phát ra tiếng cảm thán: trời ạ? Xe sang trọng cao cấp phiên bản giới hạn! Quá hâm mộ!

Khi xe chạy qua sân tập thể dục, đang ngồi trên ghế mềm thì Kim Chung Nhân giống như thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc dù bị nhiều nam sinh vây quanh, chỉ mơ hồ thấy một bên mặt, nhưng bằng trực giác của anh, nhất định đó là nai con!

"Dừng xe! Quay lại đi!" Thanh âm của anh lạnh thấu xương, trong con ngươi màu đem phát ra ý lạnh khiếp người, nhìn thẳng tắp về phía góc tường.

Tài xế theo lời quay lại phía sau vài mét, vững vàng dừng lại, Kim Chung Nhân lập tức mở cửa xe, bước nhanh tới.

Trong nháy mắt sự xuất hiện của anh đã cướp đi tầm mắt của tất cả nữ sinh, che miệng hô lớn: "Mau véo tớ! Không phải tớ đang nằm mơ chứ? Rất đẹp trai rất khí phách đúng chất đàn ông!"

"Điên rồi! Tớ cũng chảy máu mũi! Bộ dáng khuôn mặt của anh ấy rất giống vị thần cổ đại! Quá đẹp trai rồi!" Một nữ sinh khác không nhịn được hét ầm lên.

"Không xong, từ nay về sau ánh mắt của tớ lại tăng lên đến một cấp độ khác, tất cả những nam sinh trong trường tớ đều nhìn không vừa mắt, vậy phải làm sao bây giờ?"

. . . . . .

Ngay tức khắc, dẫn tới một trận lộn xộn, cũng có không ít nữ sinh hưng phấn chạy đi thông báo, trong trường học có một người đàn ông cực phẩm tới! Phẩm chất cao quý khí phách nhìn cũng khiến cho người ta té xíu, máu mũi giàn giụa!

Mà người khởi xướng - Kim Chung Nhân lại làm như không để ý tới chung quanh, ngay cả liếc cũng khinh thường liếc về những nữ sinh mê trai một cái, tròng mắt đen chỉ tập trung nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh lẽo thấu người, quả đấm không tự chủ vung lên, anh muốn đem mấy nam sinh không biết sống chết kia chặt làm trăm mảnh!

Dám chọc ghẹo công khai. Đùa giỡn người con trai của anh! Đúng là không muốn sống!

Lúc này lòng Độ Khánh Thù đang như tro tàn, toàn thân run rấy không kiểm soát được, bỗng một tiếng giận dữ quát vang như sấm ầm ầm vang lên bên tai cậu.

"Tất cả đều cút cho tôi!"

Âm thanh này.... Rất quen thuộc....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top