Chương 106 : Gặp Nhau Lần Nữa

"Ah! Thật là đau!"

Độ Khánh Thù nhìn chung quanh tìm kiếm toilet, không ngờ tới chỗ khúc quanh đột nhiên có người bước ra, hai người vừa đúng đụng vào nhau, vốn là cậu đi giày cao gót đứng không vững, bây giờ một lực rất lớn đánh thẳng vào trực tiếp đụng cậu ngã lăn trên mặt đất, bên hông vừa vặn nằm trên mặt đất, nửa bên cái mông mềm mại liền tiếp xúc thân mật cùng cả vùng đất gần gũi một lần.

"Cậu trai nhỏ, cháu không sao chứ?"
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một thanh âm đàn ông trung niên trầm mạnh đanh thép, nghe ước chừng là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, Độ Khánh Thù vốn định đem bực dọc trút hết ra ngoài, nhưng tình trạng trước mắt... Có vẻ như chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Cậu yếu ớt trả lời một câu.
"Không có việc gì."

Bàn tay gắng sức chống mặt đất, chuẩn bị đứng lên, nhưng có lẽ váy bao bọc thật chặt, gót giày lại quá cao, cậu căn bản không làm được gì, chỉnh đốn nửa ngày, vẫn còn không có đứng lên được.

"Không ngại, hay là tôi đỡ cháu đứng lên."

Người đàn ông trung niên cười ha hả nói, thân sĩ đưa tay nhấc Độ Khánh Thù té trên mặt đất lên.

"Cảm ơn."

Xuất phát từ lễ phép, Độ Khánh Thù nói tiếng cám ơn.

Vậy mà, cậu mới vừa ngẩng đầu, người đàn ông trung niên trước mặt liền ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt kia sửng sốt và không thể tin là rõ ràng như vậy, giống như muốn xuyên thấu cậu.
Rất dễ nhận thấy, người đàn ông trung niên này chính là chủ nhân bữa tiệc lần này--- Thẩm Bác Sinh, ông ta mới từ toilet đi ra chuẩn bị trở về đại sảnh, nhưng không ngờ ở khúc quanh đụng vào một cậu trai tuổi còn trẻ, nhìn quần áo của cậu thì biết chắc là bạn gái của người nào đó mang đến, vốn tưởng rằng cậu chính là loại con trai đó, nhưng sau khi thấy biểu hiện của cậu lại cảm thấy không giống.
Nhất là khi ông ta thấy rõ diện mạo của cậu thì rõ ràng dao động, hai mươi năm trước hình như lại đang tái hiện trước mắt ông. Cũng là ở trên một bữa tiệc, ông tình cờ gặp gỡ một thân váy liền áo màu trắng Lương Vũ, cô ấy ngày đó là khách quý do chủ nhân bữa tiệc đặc biệt mời đến đây đánh đàn dương cầm (Piano), cô ấy ngồi ở bên cạnh đàn dương cầm màu trắng, giống như một Thiên Sứ hạ xuống nhân gian, xinh đẹp rung động lòng người như vậy.

Về sau hai người lại không cẩn thận đụng vào lần nữa, đúng lúc rượu đỏ trong tay cô ấy đổ ra ngoài bắn tung tóe lên trên tây trang của ông, cũng thời gian đó, hai người bắt đầu một giai đoạn để ý thường xuyên không ngờ đó lại là nghiệt duyên, than ôi....
Mà hôm nay, ông không biết là ông trời cố tình sắp đặt không ngờ chuyện giống như hai mươi năm trước lại xảy ra, ông lại có thể trông thấy "Cô ấy", cặp mắt đen trong veo như nước kia liền giống như quăng vào trong lòng ông một tảng đá lớn! Thật sự là rất giống!

Độ Khánh Thù không giải thích được sờ sờ mặt, trang điểm trên mặt cậu bị lem hay là dính vào cái gì đó kỳ quái, tại sao bác trai này nhìn chằm chằm vào cậu chứ! Ánh mắt kia cực kỳ làm người khiếp sợ, hơn nữa, cậu có thể khẳng định mình không biết người như vậy!

"Ách... Cái đó..."

Cậu ấp úng mở miệng, hi vọng làm rõ ràng là tại đây đang xảy ra chuyện gì.
Giọng nói này, không phải là Tiểu Vũ, cô ta không phải là Tiểu Vũ. Thẩm Bác Sinh thông suốt từ trong ký ức đi ra, trong lòng nhất thời một mảnh cô đơn, Tiểu Vũ cô ấy, ngay từ mười tám năm trước đã không còn nữa.

Liếc mắt nhìn chăm chú giống như đã từng quen biết cậu trai này, đột nhiên nhớ lại lần cuối cùng trong lúc vô tình ông thoáng nhìn thấy cậu ấy là ở tiền sảnh khách sạn Kim thị, xa cách lâu như vậy lại có thể gặp mặt, lẽ nào quả thật là ông trời đã định trước sao?
Biết rõ là không có khả năng, nhưng Thẩm Bác Sinh vẫn còn ôm một chút hy vọng hỏi:

"Cậu trai nhỏ, cháu... Có thể nói cho bác, cháu tên gì không?"

"Oh...Tên cháu là Độ Khánh Thù." 

Mặc dù cậu lấy làm lạ vì sao bác trai trước mặt hỏi tên của mình làm gì, nhưng thần sắc trên mặt ông thấy rõ bi thương, chẳng lẽ là dáng dấp của mình rất giống một người cố nhân của ông? Khụ. . . . . . Chủ yếu là dáng vẻ ông nhìn cậu chằm chằm giống như xuyên qua cậu mà nhìn thấy một người khác, không thể không khiến cho cậu có suy đoán này.
 
Độ Khánh Thù? Thẩm Bác Sinh lần nữa chấn động, cậu ấy cũng họ Độ? Chẳng lẽ cậu ấy và Tiểu Vũ là có quan hệ gì sao? Cậu ấy...Có phải hay không là con gái của mình?

"Mẹ cháu... Bà ấy tên gì?"

Ông gần như run rẩy hỏi lần nữa.
"Diệp Lan." 

Độ Khánh Thù  hơi trầm ngâm, nói ra một cái tên.

Thật ra thì, mẹ sinh ra cậu tên gọi là Độ Vũ, nhưng bà đã rời khỏi cậu từ rất lâu rồi, chuyện cũ đã qua, mẹ ở trên trời nhất định bắt đầu cuộc sống mới, cậu vẫn là không muốn quấy rầy bà nữa, chúc cho bà cả đời này có thể có một cuộc sống sum vầy mỹ mãn.
Mẹ Diệp đối với cậu là vô cùng tốt, hơn nữa nuôi dưỡng và dạy dỗ cậu mười ba năm, cũng là mẹ của cậu, là gia đình thân cận nhất của cậu.

Thất vọng như xâm lược trong lòng Thẩm Bác Sinh, thì ra mẹ của cậu gọi là Diệp Lan, không phải gọi là Lương Vũ, vậy thì nhất định cha của cậu là họ Lương, cho nên...

Nhưng ông vẫn còn chưa chết tâm, tiếp tục hỏi:

"Vậy cháu có bác gái không? Cô ấy..."
Không đợi ông nói xong, Độ Khánh Thù liền lắc đầu một cái.

"Không có.''

Ngay cả cha ruột của mình là ai cậu cũng không biết, đi đâu có bác gái? Về phần cha Diệp bên kia, nghe nói cũng chỉ có một bác cả, không có cô út.
Tất cả hi vọng đều sụp đổ, trong lòng Thẩm Bác Sinh thở dài, thầm mắng sự đần độn của mình: Tiểu Vũ cũng đã qua đời mười tám năm, cậu bé này nhìn qua bất quá là mười tám, mười chín tuổi, thời gian trên căn bản là không được phù hợp, hơn nữa năm đó lúc Tiểu Vũ rời đi cũng không có mang thai, tại sao có thể có một người con gái lớn như vậy?

Là tự mình nghĩ nhiều, trên đời này quá nhiều người dáng dấp giống nhau, không thể chỉ dựa vào gương mặt mà đã nhận định cô là người nào đó.

"Xin lỗi, là tôi nhận lầm." 

Bỗng chốc Thẩm Bác Sinh giống như già đi không ít, chuyện của Tiểu Vũ vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông, chuyện năm đó rất kỳ lạ, nhưng ông lại không tìm được bất kỳ chứng cứ căn cứ xác thực nào, những người đó giống như tất cả đều biến mất giữa một chiều tà.

"Không có chuyện gì."

Độ Khánh Thù cười ha hả trả lời.
Không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy bác trai này rất là thân thiết, cái nhìn buồn bã của ông làm cậu cảm thấy xúc động, cậu chẳng biết tại sao cũng không thoải mái, thật quỷ dị mà!
Đi được hai bước, bỗng nhiên cậu nhớ tới mình còn không tìm được toilet, không bằng hỏi thăm bác trai này, nói không chừng ông biết ở đâu.

"Bác trai, xin hỏi bác biết toilet đi hướng nào không?”

Âm thanh Thẩm Bác Sinh hòa ái nói: 
"Đi thẳng phía trước, quẹo phải chỗ khúc cong có một lối ra, ở ngay tại bên cạnh, nơi này mới đây sửa chữa, ngay cả bảng hiệu toilet cũng gỡ ra, thật đúng là người không quen rất khó tìm được."

"Cảm ơn." 

Độ Khánh Thù  đối với ông nâng lên một nụ cười khả ái vui tươi, nhấc làn váy đi.

Trong lòng Thẩm Bác Sinh tự giễu thầm nghĩ: Nếu như mình cũng có một con gái đáng yêu như thế là được rồi.

Chao ôi... Vẫn là đừng mộng tưởng hão huyền!

*****

Trong đại sảnh, Kim Chung Nhân bày ra vẻ mặt miễn cưỡng lạnh giá như muốn nói người lạ chớ gần, hễ mà có những người phụ nữ táo bạo đi về phía anh thì đều bị anh dùng ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm làm cho quay về, sau đó lại dứt khoát ra hiệu ngầm cho Phác Xán Liệt loại trừ những con ruồi quá đáng ghét đó!
Phác Xán Liệt đối với ánh mắt đưa tới của cậu chủ, trong lòng thông minh gật đầu một cái, làm những chuyện như vậy là sở trường tốt nhất của anh, cùng giao thiệp với con gái đẹp, vĩnh viễn vui không dứt a!

Trong lòng anh rất là khó chịu, sao nai con lâu như vậy vẫn chưa trở lại? Đang chuẩn bị đi vào toilet tìm cậu lại bị một Bộ trưởng "Bắt" ở lại. 

"Kim Tổng, hân hạnh hân hạnh, hôm nay có thể nhìn thấy anh ở chỗ này, thật là hiếm có!"

Ngài Bộ trưởng vẫn có chút tán thưởng đối với tổng giám đốc tập đoàn Kim thị thành phố C mà toàn bộ thế giới đều biết tên này.

"Bộ trưởng Trần thật là người khiêm tốn."

Kim Chung Nhân không thể không đối phó với những quan chức, đều là một số mối quan hệ bí mật đôi bên cùng có lợi, nếu đã đến nơi này, anh không thể làm những việc quá cự tuyệt.
"Ha ha. . . . . . , giới thiệu cho anh một chút, vị này là Quý thị trưởng mới nhậm chức Quý Phạm Tây."

Trần bộ trưởng tươi cười rạng rỡ đem Quý Phạm Tây giới thiệu cho Kim Chung Nhân, bởi vì ông ta biết về sau hai người này sẽ tiếp xúc với nhau, mà ông ta lại là người trung gian nói không chừng còn có thể bắt được một chút lợi ích.

Một là màu đen khiêm tốn xa hoa, một là màu trắng vô cùng tao nhã, đứng ở đó, quan sát lẫn nhau, rõ ràng là mang theo chút khiêu khích. 

Trong lòng Kim Chung Nhân thầm giật mình, Quý Phạm Tây này thực chất cũng không phải một kẻ tầm thường, xem ra trước đây là mình đã xem thường anh ta, không khỏi cười nói:

"Tuổi còn trẻ như vậy lại có thể ngồi lên chức thị trưởng thành phố C, cũng là Quý thị trưởng này có năng lực, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!"

Quý Phạm Tây đã không đến đây trước khi anh nhậm chức, anh đã nghe nói người này là huyền thoại trên thương trường --- Kim Chung Nhân, nghe đồn anh ta lạnh lùng tàn nhẫn, không gần nữ sắc, làm việc hết sức ngông cuồng, khi anh ta tiếp nhận tập đoàn Kim thị thì trong mười năm đã đem nó từng bước phát triển trở thành top mười doanh nghiệp trên thế giới.

Đó là lí do mà Phủ Thị Chính bên này đối với sự nghiệp của anh ta cũng là ra sức ủng hộ, dù sao đây là chuyện giành vẻ vang vì nước, nói ra cũng có thể diện.

Anh cũng không phải người ngu, mới vừa rồi trong lời nói Kim Chung Nhân  ngầm mỉa mai như vậy, rõ ràng là chế nhạo anh chẳng qua ỷ vào gia thế mà bò lên địa vị bây giờ, một khi đã như vậy, anh cũng không khách khí.

"Kim Tổng quá khen, nghe nói anh không tới hai mươi tuổi đã tự mình tiếp nhận tập đoàn, năng lực cũng thật là lợi hại! Sau này tôi còn phải xin anh chỉ bảo nhiều hơn." 

Tròng mắt đen Kim Chung Nhân thu hẹp một nửa, Quý thị trưởng này xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, ngược lại đối với lai lịch của mình tra được rất rõ ràng, hừ! Sau này đường còn dài đây! Chờ xem!
Trần bộ trưởng ở một bên nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai người này thế nào lần đầu tiên gặp mặt liền đối phó nhau rồi, về sau còn khai triển công việc như thế nào đây?

*****

Ưmh. . . . . . Khánh Thù lần nữa bỏ lỡ cùng cha, mọi người phải tin tưởng, thỉnh thoảng sự an bài này là có đạo lý, sau này mọi người sẽ gặp biết, tại sao thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top